Đọc truyện Trung Niên Xuyên Không Ký – Chương 9: Giáo Viên Nhí
Yue kể tỉ mỉ cho Tia nghe những chuyện phát sinh trong quá trình trắc thí, kể cả chuyện hắn thấy buồn ị.
Tia dở khóc dở cười với chi tiết này, nhưng bảo đấy không thành vấn đề.
Buồn ị là phản ứng sinh lý bình thường, không gây ảnh hưởng tiêu cực lên kết quả trắc thí.
Đương nhiên nếu ị đùn ra module thì sẽ gây ảnh hưởng rất tiêu cực…!đến những người bảo trì bảo dưỡng Psy.
Về tương tác với khối tứ diện, Yue cũng kể chi tiết, nhưng diễn đạt rằng mình tự dưng muốn tính toán chiều dài, các góc của tứ diện, và đầu óc chợt lóe lên các công thức tính toán tương ứng.
Tia cũng có nhận định giống Yue rằng đây chính là tương tác đặc thù thể hiện bán chất thiên phú ma pháp của Yue.
Sau khi đối chiếu với các kết quả đo đạc module đưa ra, Tia đi đến kết luận rằng thiên phú ma pháp của Yue ở mức bình thường.
Yue có tri thức tương đối rộng về thế giới nên hình thái ma năng ở mức độ ưu việt.
Việc Yue có thể đưa ý thức thâm nhập vào Psy chứng tỏ điều này.
Hơn nữa thiên hướng của Yue là tính toán phân tích.
Rất hiếm trẻ khi trắc thí thiên phú ma pháp có thể xâm nhập vào Psy và có thể mô tả hình thái không gian của nó.
Thường là những trường hợp ma pháp thiên phú cực cao, cực nhạy bén.
Nhưng ở chiều hướng ngược lại, Yue lại khá kém trên phương diện tương thích với ma năng elf tạo.
Yue tỏ ra vụng về trong việc điều xuất ma năng.
Thật đáng tiếc bởi khuyết điểm này tương đối nghiêm trọng trong việc đánh giá năng khiếu ma pháp.
Nó giới hạn khả năng thi triển các ma pháp có độ phức tạp cao.
Điều này rất bình thường với các bé trai trên thế giới Ether, nhưng lại không bình thường lắm đối với trường hợp đó là con trai đầu của một ma pháp sư tài năng như Tia.
Đương nhiên, thực tế là Yue không phải con ruột của Tia.
Sắc mặt Tia rất khó coi bởi bà đang cố tình giấu giếm sự thật hắn là con nuôi.
Nếu là một đứa trẻ bình thường, Tia cũng không có gì khó nghĩ, lừa dối nhẹ nhàng qua chuyện là xong; nhưng với Yue thì là chuyện khác.
Dù sao hắn cũng được mọi người xưng tụng là thần đồng, khả năng rất cao là Yue sẽ thắc mắc tại sao thiên phú ma pháp của mình lại bình thường.
Trường hợp mẹ là ma pháp sư mạnh mẽ sinh ra con đầu tư chất bình thường rất hiếm khi xảy ra; bởi như đã trình bày trước đây, thường thì thiên phú ma pháp của mẹ sẽ truyền trực tiếp cho con đầu lòng, bất kể trai gái.
Những đứa trẻ bình thường đương nhiên không biết điều này, nhưng Yue chắc chắn biết.
Cho nên Tia rất xoắn xuýt suy nghĩ cách giải thích hợp lý cho con mình.
Cách lý giải duy nhất là dựa vào xác suất, nói rằng Yue thật sự quá xui, hoặc do thiên phú đầu óc của Yue quá cao, nên ảnh hưởng tới khả năng ma pháp của hắn.
Tương đối nhảm nhí, nhưng dù gì cũng là một cách giải thích, miễn sao đừng để Yue thắc mắc về vấn đề xuất thân của hắn là được rồi.
Nhưng Yue không thắc mắc gì cả.
Hắn chỉ hơi thất vọng vì mình không có nhiều thiên phú ma pháp.
Điều này có thể sẽ gây khó khăn cho hắn khi muốn tìm hiểu sâu hơn về ma pháp cấp cao sau này.
Yue cũng đoán được khó xử của Tia, nên quyết định không thắc mắc gì cả về kết quả.
Hắn chỉ hơi rầu rĩ khi cùng Tia rời khỏi Psy.
Yue không hỏi han gì, Tia cũng không có lý do gì để gợi lên câu chuyện.
Tuy nhiên bà bắt đầu lo lắng về vấn đề xuất thân của Yue.
Mãi cho đến khi trắc nghiệm thiên phú cho Beer xong, Tia mới xác định Yue thực ra biết rõ mình không phải con ruột của Tia từ lâu, nhưng vẫn luôn coi Tia và Han như cha mẹ ruột của mình.
Điều này làm bà vô cùng cảm động.
Với kết luận ma pháp thiên phú bình thường, việc trở thành ma pháp sư của Yue bỗng trở nên khó khăn.
Đối với các nhân viên trong tòa nhà hội đồng thôn, vốn quen danh tiếng thần đồng của Yue, đây là một điều thật đáng tiếc.
Bởi nếu Yue có thiên phú ma pháp xuất sắc, thì gần như chắc chắn sau này sẽ có một ma pháp sư còn giỏi hơn cả Tia xuất thân từ thôn Tuktuk.
Hắn rất có thể sẽ trở thành một ma đạo sư, vốn thuộc chủng loại hiếm có khó tìm.
Nhưng Ether không giống những thế giới huyền huyễn trong truyện mạng tàu thể loại phế vật lưu mà Mai Chi từng đọc; khi nhân vật chính thần đồng gặp biến cố, bị xác định là phế vật tu luyện liền chịu ánh mắt ghẻ lạnh, đàm tiếu, khi dễ của những người xung quanh từng xu nịnh hắn.
Kết quả kiểm tra thiên phú ma pháp không làm thay đổi cái nhìn của mọi người đối với Yue.
Hắn vẫn được coi là thần đồng.
Bởi vì hắn đã đọc hết sách trong thư viện thôn, ở cái tuổi mà trẻ con khác mới bắt đầu tập đọc sách.
Hắn vẫn là “con nhà người ta” đọng trên mép các phụ huynh trong thôn Tuktuk khi dạy con cái họ.
Thế giới này tuy cũng có kiếm và ma pháp, có thần, có giáo đình…!quái vật, thần thú chạy đầy đường, nhưng không vô lý vớ vẩn như những thế giới “lãnh huyết tàn khốc nhược nhục cường thực” như trong một số truyện tàu mô tả.
Thế giới này là do những kẻ thật thông minh, não to đi lãnh đạo chăn dắt những kẻ cơ bắp nhiều não mịn.
Heo giống, dù mạnh mẽ vũ lực cơ nào, trong mắt người cũng vẫn là thức ăn.
Bởi người thông minh hơn heo.
Đương nhiên, với kẻ vừa ngu hơn heo vừa yếu hơn heo thì chuyện nó khác.
Chẳng qua ở thế giới Ether, những kẻ như vậy không chiếm số nhiều.
Chính vì thế, theo Yue suy luận, những thần thú trong giáo điển nhắc tới chắc hẳn có trí tuệ siêu quần.
Chỉ có như vậy mới giải thích hợp lý vì sao năm xưa elf đại năng dẫn dắt liên quân anh hùng đi đánh chiếm Grundig lại thua Beh, Dra và Pos.
Nếu những thần thú này vũ lực mạnh mẽ mà trí tuệ như heo, hoặc thậm chí trí tuệ tầm thường như người, thì có lẽ giờ này chúng đã trở thành pet, à không thành thú thần hộ vệ cho đế chế của các elf đại năng rồi.
Yue không tốn nhiều thời gian rầu rĩ vì kết quả trắc thí.
Hắn mới có năm năm cuộc sống tại Ether.
Thế giới với hắn còn rất rộng lớn và nhiều điều để khám phá.
Bàn tay vàng hắn đã có (trí nhớ tiền kiếp của Mai Chi), bình tâm mà phân tích thì muốn sống thoải mái ở đế quốc Si này thật không thành vấn đề.
Hoàn cảnh hắn không bi kịch như kiểu bị đồng môn kề dao vào cổ, bị sư phụ lăm le làm lô đỉnh luyện công lực, thế giới chưa tận thế hoặc hậu tận thế, chưa bị nhà ai từ hôn, chưa phải nuôi em loli xinh đẹp trong khi xung quanh kẻ xấu chờ sẵn để hốt mất ẻm v.v..
Yue có thể không tiến xa thành siêu anh hùng ma đạo sư lọ chai, nhưng hắn vẫn thừa sức theo đuổi bất cứ mục tiêu nào hắn muốn.
Kể cả đó là ma pháp.
Cùng lắm hắn tốn nhiều công sức hơn để thành công so với những người có thiên phú mà thôi.
Mai Chi có một câu tôn chỉ trong kiếp trước: “Übung macht den Meister”.
Đây là một câu tục ngữ tiếng Đức, nghĩa nôm na là “Rèn luyện đúc nên hoàn mỹ”, hoặc “Rèn luyện làm nên nhà vô địch”.
Hãy nhìn Tia, thiên phú xuất sắc là thế, chả phải vẫn thường xuyên trầm trồ thán phục Han vốn không có thiên phú ma pháp còn gì…!à hơi lạc đề rồi.
Sách đã đọc xong một mớ, thiên phú cũng trắc nghiệm ra, Yue quyết định bắt đầu từng bước dấn thân vào xã hội, xây dựng sức ảnh hưởng của mình đối với cộng đồng.
Trước hết hắn yêu cầu tham dự lớp học cho trẻ em ở thôn Tuktuk.
Điều này khiến mọi người trong tòa nhà hội đồng thôn đều cảm thấy không hiểu.
Lý do Yue đưa ra cũng đơn giản trực tiếp: Hắn muốn làm quen với trẻ con trong thôn.
Cũng hợp lý, dù Yue là thần đồng, hắn cũng mới có năm tuổi thôi.
Muốn có bạn bè và các nhóm giao lưu xã hội là nhu cầu bình thường của mỗi người.
Yue muốn kết giao với đám trẻ âu cũng là điều tốt, không có gì để dị nghị.
Nhưng yêu cầu của Yue có chút đặc thù.
Hắn chỉ muốn dự thính các lớp học, từ một đến ba.
Cũng dễ hiểu, dù sao chường trình học hắn đã đọc xong hết từ năm trước, bản thân hắn vào lớp không phải để học, mà là để giao lưu tìm bạn bè.
Và thế là Yue bắt đầu dự thính các giờ học các lớp.
Hắn vẫn ngày ngày cùng mẹ đến tòa nhà hội đồng thôn, rồi tự đi đến trường học.
Trường học thôn Tuktuk cũng nằm trong cụm trung tâm, ngay cạnh tòa nhà hội đồng.
Yue lúc đầu dự thính lớp một.
Chính xác là hắn dự thính một vòng tất cả các lớp một, sau đó luân phiên tham dự từng lớp tùy theo thời khóa biểu tiện lúc nào đi lúc ấy.
Đám trẻ con cũng không xa lạ gì danh tiếng của Yue, vì hắn chính là hình mẫu “con nhà người ta” trong truyền thuyết của cả thôn.
Cha mẹ nào chẳng từng nhắc tới hắn hay lấy hắn làm gương cho con em mình.
Cho nên hầu hết bọn chúng đều nhìn Yue với vẻ hiếu kỳ.
Đương nhiên Yue không cùng bọn trẻ nghe giáo viên giảng dạy và ê a học hành.
Hắn xung phong làm chăn lăng xăng trợ giảng cho giáo viên.
Điều này làm các giáo viên rất thích thú.
Tự dưng có trợ lý miễn phí ai chả thích.
Thôn Tuktuk dù sao cũng là một vùng quê hẻo lánh, đương nhiên cũng gặp tình trạng thiếu nhân lực nhà nước, cụ thể là thiếu giáo viên.
Lúc bình thường thì cũng vừa đủ, nhưng thỉnh thoảng có người nghỉ phép là lại xảy ra tình trạng thiếu thầy.
Các lớp thường bị dồn nén, nhất là đối với lớp một.
Vì lớp hai và ba có lượng kiến thức lớn hơn, nên số giáo viên phân bổ nhiều hơn, có thể dạy qua lại các môn.
Còn lớp một cơ bản chỉ có học chữ, rồi dạy giáo lý cơ sở và một số kỹ năng chăm sóc xoay sở bản thân đơn giản, nên phân bổ giáo viên ít.
Vì ít người nên một giáo viên nghỉ cũng thành vấn đề, nghỉ hai người thì vấn đề trở nên khó giải quyết.
Vì lý do tính chất công việc nên giao viên lớp một đại đa số là phụ nữ, và phụ nữ thì đa số sẽ có thời gian nghỉ đẻ.
Thế là thiếu giáo viên.
Một lần nọ, có giáo viên lớp một bận phải nghỉ một buổi.
Yue lên gặp hiệu trưởng và đề xuất quản lý hộ lớp vào hôm giáo viên kia bận nghỉ.
Lúc ấy tình hình cũng tương đối kẹt, nếu không có phương án thay thế thì chỉ có cách hiệu trưởng tự thân xuất mã thay giáo viên nghỉ đứng lớp.
Nhìn vẻ tự tin của Yue và nghĩ về danh tiếng của hắn, hiệu trưởng suy nghĩ một lát rồi quyết định cùng đi với Yue đến lớp, và cho Yue thử phụ trách quản lý lớp.
Nếu xảy ra vấn đề gì thì hiệu trưởng cũng có thể xử lý và phụ trách ngay.
Vốn dĩ hiệu trưởng cũng không kỳ vọng Yue có thể thay thế giáo viên dạy dỗ bọn trẻ; nhưng biết Yue thông tuệ, hiệu trưởng nghĩ Yue có thể có năng lực quản lý lũ trẻ trong một thời gian ngắn.
Dù sao cũng không gây hại gì.
Kết quả nằm ngoài mong đợi của hiệu trưởng.
Yue tác phong chỉn chu thực hiện thuần thục các thủ tục quản lý lớp, nắm rõ từng đứa trẻ trong lớp, thậm chí nắm được tình hình học hành từng đứa và có thể mở sách đứng lớp y như một giáo viên lớp một chân chính.
Đám trẻ con lúc đầu cũng mưu toan vô kỷ luật mất trật tự, nhưng Yue không ngần ngại sử dụng nghiệp vụ giáo dục điều chỉnh đám nhóc vào quy củ.
Dù sao hiệu trưởng cũng có trong lớp, không khác gì bảo vật trấn yêu trừ ma, làm gì có đứa nào thật sự dám quậy.
Hiệu trưởng trân trối nhìn Yue với thân hình lùn tịt cầm một cây thước giáo viên dài bằng nửa thân hình gõ gõ bảng, chỉ định những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất bằng hắn, lớn tuổi nhất hơn hắn hai tuổi, học bài.
“Thật không hổ là thần đồng thôn Tuktuk, nó quản lý đám nhóc có khi còn tốt hơn mình” Hiệu trưởng thầm nghĩ.
Sự kiện này gây một tiếng vang nhỏ trong trường.
Các giáo viên rất hiếu kỳ làm thế nào mà một đứa trẻ như Yue có thể làm thay công việc của một giáo viên một cách chuẩn mực.
Trước sự tò mò của họ, Yue cho họ xem một cuốn sổ tay của hắn, trong đó ghi chép các ghi chú về từng lớp Yue dự thính, từng đứa trẻ trong lớp, và lược trích các sự kiện nhỏ xảy ra trong lớp, các giáo viên xử lý tình huống và thái độ học sinh v.v..
Sau đó có tổng kết lại đặc điểm từng đứa trẻ, các kinh nghiệm xử lý tình huống trong lớp, cũng như tiến độ học tập của lớp.
Một số giáo viên thậm chí nảy ra những ý tưởng gây sợ hãi như phải chăng Yue sắp uy hiếp đến nồi cơm hàng ngày của họ (hiệu trưởng cũng nằm trong số này).
Tuy nhiên sau đó họ nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Yue xuất sắc như vậy, thèm vào mà nhòm ngó mấy suất biên chế gõ đầu trẻ trong cái thôn Tuktuk hẻo lánh này, kể cả có là biên chế hiệu trưởng.
Hắn xuất sắc tới mức này, người lo sợ mất ghế hẳn phải là các giảng viên học viên ma pháp thủ đô mới đúng.
Sau đó thỉnh thoảng khi có giáo viên lớp một bận đột xuất, Yue lại được nhờ cậy đứng lớp hộ.
Còn bình thường hắn rất an phận làm trợ lý cho giáo viên trong lớp.
Danh hiệu của hắn cũng từ thần đồng chuyển dần sang “giáo viên nhí”.
Trưởng thôn rất hài lòng về biểu hiện của Yue tại trường học.
Ông ta thậm chí định trao cho Yue một “biên chế thời vụ đặc biệt” để Yue có thể lãnh phụ cấp mỗi khi đứng lớp thay.
Dù sao tình trạng thiếu giáo viễn cũng là vấn nạn đau đầu của thôn trưởng.
Nhưng Yue trực tiếp từ chối đề nghị này.
Lý do của Yue rất giả tạo: “Cháu chỉ muốn phụ giúp mẹ và bác trưởng thôn thôi, tiền nong gì cháu chẳng có nhu cầu và chẳng muốn nhận, cháu làm vì cháu muốn làm, chứ không phải vì cháu cần tiền.”
Hohoho…!thằng nào nói làm việc không cần tiền, tức là mục đích của nó còn giá trị hơn số tiền nó được đề nghị nhận.
Nhưng trưởng thôn và mọi người lại vui vẻ tin tưởng vào lý do Yue đưa ra, và Yue lại có thêm ánh hào quang mới toát ra từ danh hiệu “con nhà người ta”.