Đọc truyện Trung Niên Xuyên Không Ký – Chương 15: Rời Đi
Ron trở về sau một kỳ săn vài ngày cùng mấy người thợ săn.
Hắn bị yue gọi ra một góc để nói chuyện nhân sinh nghiêm túc giữa hai người đàn ông chưa dậy thì.
„Ron, có một tin xấu và một tin tốt, muốn nghe tin nào trước?”
„…!mình biết rồi, nhà Yue sắp dọn lên thủ đô.
Cả thôn đều nói về việc này rồi.”
„…!à ừm đó là tin xấu, tin tốt là bố mẹ mình có dự định dẫn cả Ron theo.”
„…!mình không muốn làm phiền nhà Yue quá nhiều.
Hơn nữa mình muốn làm một thợ săn.
Lên thủ đo làm gì có rừng núi mà săn?”
Đây chính là lý do mình gọi Ron nói chuyện nhân sinh.
Ron này, mình sẽ không ép Ron ra quyết định đi theo nhà mình, bởi điều đó không phải là điều mình cho rằng nên làm, hoặc có lợi cho mình hay cho Ron.
Ron phải tự suy nghĩ và ra quyết định, thật cẩn thận.
VÌ đây là những quyết định lớn lao.
Mình sẽ chỉ vẽ ra vài hướng đi cho Ron.
Ron sẽ tự cân nhắc xem hướng nào tốt nhất cho bản thân.”
„Cảm ơn Yue, Yue cứ nói, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.” – Ron theo phản xạ móc giấy bút ra ghi.
Đây là phản xạ Ron được Yue dạy, khi có điều quan trọng cần suy nghĩ, lấy giấy bút ra ghi chú lại.
„Bố Han mình trước kia đi làm thuê mướn tùm lum, mãi đến thời thiếu niên mới bắt đầu đi theo một bác thợ săn học nghề, rồi sau này thành một thợ săn giỏi.
Hơn nữa cơ sở để bố Han làm một thợ săn giỏi là do bố Han có nhiều kỹ năng sống, và rèn luyện các kỹ năng thần lực sĩ.
Từ kinh nghiệm thực tế của bố Han cho thấy để trở thành một thợ săn xuất sắc, chỉ cần có nền tảng tốt và theo một người thầy tốt dạy nghề là được.
Đó là thứ nhất.”
„Ron từ nhỏ đã tự lập, cũng được các chú bác thợ săn chỉ dạy nhiều kỹ năng sinh hoạt và đi săn, nếu đi theo các chú bác thợ săn thôn Tuktuk, chuyện trở thành thợ săn xuất sắc là khả thi, chỉ cần tích cóp lực lượng và rèn luyện thần lực chăm chỉ.
Đây là thứ hai.”
„Từ hai điều trên, có thể đi đến kết luận là mục tiêu nối nghiệp bố mẹ trở thành thợ săn và sống tự lập đã ở trong tầm tay của Ron rồi, không có chuyện gì cản trở được Ron hoàn thành mục tiêu này nữa.”
„Nhưng có một điều, Ron cần suy nghĩ thêm, liệu trở thành một thơ săn đã là mục tiêu cuối cùng của Ron hay chưa?”
„Thôn Tuktuk của chúng ta chỉ là một thôn hẻo lánh của đế quốc Si, vùng rừng núi Spike rộng lớn cũng chỉ là một phần trên bản đồ Grundig mà nhân loại cũng chưa khám phá hết.
Ron là một người có tiềm năng lớn, bởi Ron có ý chí và nghị lực, có thể vươn cao và xa.
Ron có bao giờ nghĩ, ở những nơi khác trong đế quốc SI, mọi người sinh hoạt như thế nào? Ở những vùng rừng núi khác ngoài Spike, các thợ săn săn bắt như thế nào? Và vượt qua khu vực con gnuwowfi từng đặt chân đến, sâu trong rừng cấm của Spike, có cái gì? Ron có từng hiếu kỳ muốn đi khám phá?”
„Bố mẹ mình rất hạnh phúc khi sống tại thôn Tuktuk, không có gì phải lo nghĩ, lúc nào cũng vui vẻ.
Nhưng bố mẹ mình quyết định quay trở lại thủ đô.
VÌ sao? Là vì bố mẹ mình đã từng ở những thành thị khác, hiểu biết nhiều, thấy nhiều, và biết rằng còn rất, rất nhièu thứ đáng để xem, để biết, để học hỏi.
Mình và Beer thì chưa từng có dịp như vậy, và bố mẹ mình không muốn cả hai lãng phí cả tuổi trẻ chỉ vui vẻ chơi loanh quanh thôn Tuktuk, chỉ biết đến vùng rìa khu rừng núi Spike.
Thế giới này rất rộng lớn và kỳ thú, mình và Yue cần phải tiếp xúc nhiều hơn, gặp gỡ nhièu hơn, để có thêm hiểu biết và suy nghĩ rộng lớn hơn.
THế giới này không chỉ gói gọn trong thôn Tuktuk và bìa rừng Spike.”
„Ron có thể ở lại thôn Tuktuk, và sau này lớn lên rời thôn Tuktuk đi đó đây tìm hiểu thế giới rộng lớn sau.
Nhưng cũng như mình và Beer, đi mở mang tầm mắt từ sớm thì luôn tốt hơn.
Nhất là di chuyển đến thủ đô Tan, nếu tự thân Ron muốn đén đó, là một việc có chút khó khăn và cần chuẩn bị phức tạp.
Cho nên hiện tại cùng gia đình mình đi là một cơ hội tốt.”
„Ron cũng không cần ngại chuyện làm phiền gia đình mình.
Mình sẽ không coi Ron như đang mang ơn nhà mình.
Đơn giản là mình cùng Ron ký kết một bản hiệp ước phụ giúp lao động, có nghĩa là Ron không thiếu ân huệ gì nhà mình cả.
Ron sẽ tự tay lao động phụ giúp mình và gia đình, đổi lấy đồ ăn chỗ ở và tiền tiêu vặt định kỳ, như việc thuê gia nhân vậy đó.
Đương nhiên Ron hoàn toàn có thể đi ra ngoài làm chuyện riêng một thời gian không cần xin phép, chỉ khi nào Ron ăn ở sinh hoạt tại nhà mình thì hiệp ước mới có hiệu lực.”
„Gia đình mình cũng không đi ngay, ít nhất phải hai tháng nữa.
Ron có thừa thời gian để suy nghĩ cho kỹ trước khi đưa ra quyết định.
Tuy nhiên để chuẩn bị cho mọi khả năng, từ bây giờ chương trình học của Ron sẽ có thay đổi.
Mình sẽ tổng kết một ít tâm đắc về vận dụng và tập luyện ma pháp từ mẹ Tia cho Ron.
Thêm nữa mình yêu cầu Ron ghi cháp lại các nội dung sổ tay ghi chép của mình đối với toàn bộ nội dung bộ giáo điển cơ sở sáu quyển.
Mình nghĩ nó sẽ có trợ giúp cho Ron sau này khi lên các lớp cao hơn, khi không có mình.
Sách thì mình đã bảo mẹ mua cho Ron sẵn rồi.
Nếu sau này Ron bận làm việc mà không tiện đến trường học lớp hai và ba, thì có thể tự ở nhà đọc sách và ghi chú của mình để tự học.
Ron phải nhớ kỹ, sống trên đời này, chỉ có hiểu biết nhiều, mới có thể có sức mạnh và năng lực để sống tốt và làm những điều mình muốn.
Ngu dốt vô tri mãi mãi chỉ là tầng lớp khốn khổ nhất.”
„Ron, thôn Tuktuk là một nơi rất yên bình và tốt đẹp để sinh hoạt.
Nhưng thế giới rất rộng lớn, cũng chưa chắc đã yên bình lâu dài.
Nhân loại chúng ta cũng không phải bá chủ của lục địa Grundig này.
Bên kia rặng núi Spike còn có những chủng tộc mạnh mẽ khác, thậm chí có thể sánh được với các elf đại năng.
Bản thân nhân loại chúng ta cũng không hẳn yên bình, đế quốc Si của chúng ta đã có nhiều năm phát triển bình an, nhưng trong lịch sử loài người chưa từng có thờ kỳ hòa bình kéo dài quá một đời người.
Nếu chúng ta không có năng lực ngăn cản tai nạn ập đến số phận của mình, thì đương nhiên cách duy nhất là chấp nhận chịu đựng nó.
Nhưng nếu chúng ta có năng lực bảo vệ mình trước tai nạn, thì không có lý do gì chúng ta không nên chủ động bảo vệ bản thân.”
„Uh.
Mình sẽ suy nghĩ kỹ.
Cảm ơn Yue!”
Cuối cùng Ron vẫn quyết định ở lại thôn Tuktuk và học tập trở thành thợ săn.
Điều này không bất ngờ đối với gia đình Yue, dù sao Ron mới hơn bảy tuổi và chưa bao giờ rời thôn Tuktuk.
Hắn lại còn nhà cửa bố mẹ để lại, cùng với tâm nguyện trở thành thợ săn.
Ron dùng một tuần để suy nghĩ, rồi nói cho Yue quyết định của mình.
Mặc dù vậy, Ron cũng xin địa chỉ của nhà Yue tại thủ đô, để sau này lớn lên sẽ báo đáp công ơn gia đình đã giúp đỡ mình những năm tháng qua.
Yue bảo hiện tại công tác chuẩn bị chuyển nhà vẫn đang tiến hành, cũng chưa xác định địa chỉ mới.
Khi nào sắp khởi hành thì Yue sẽ báo lại sau.
Hai tháng sau, Tia nhận được tin công tác chuẩn bị ở thủ đô về cơ bản đã xong.
Gia tộc tìm được cho họ một căn nhà nhỏ với giá thuê nhà hợp với mức Tia đề nghị, cùng theo đó là một công việc trợ lý ma pháp cho một ma đạo sư tại học viện ma pháp thủ đô dành cho Tia.
Beer cũng hoàn thành thủ tục cần thiết và xin được vào học tại một trường tương đối tốt.
Do Beer đã thuận lợi tốt nghiệp lớp một tại thôn Tuktuk, hắn sẽ bắt đầu học lớp hai tại trường mới.
Còn Yue thì tình huống đặc thù, gia tộc Friede đã vận dụng các mối quan hệ của mình để xin cho hắn tham dự một kỳ kiểm tra tốt nghiệp giáo dục phổ cập sớm, theo yêu cầu của Yue.
Nguyên bản Yue cũng muốn theo học tại học viện ma pháp thủ đô như Tia, nhưng vì thiên phú ma pháp của hắn không tốt nên việc xin vào học viện ma pháp thủ đô là khó khăn, hắn cần tự nỗ lực để có thể xin vào đó khi đến thủ đô.
Han đã sớm hoàn thành việc gói ghém đồ đạc, dọn dẹp nhà cửa và tìm được người mua nhà.
Trưởng thôn thì tìm được một người ứng tuyển mới cho vị trí của Tia và bắt đầu nhận công việc với sự hướng dẫn của nàng.
Về phần Yue, sau khi cho bọn nhỏ thi tốt nghiệp lớp một, hắn cùng Beer ngày ngày đi câu cá, bắt chim, chơi bời thỏa thích.
Han và Tia cảm thấy hơi bất ngờ vì tưởng hắn sẽ tranh thủ thời gian học tập tri thức và luyện tập năng lực ma pháp hòng chuẩn bị cho việc thi vào học viện mà pháp thủ đô.
Yue nói rằng chuyện ôn luyện cứ để từ từ, không phải gấp, nhưng chuyện tận hưởng nốt những ngày tháng quý giá ở một nơi đẹp và yên bình như thôn Tuktuk là không thể bỏ phí, ai biết mấy năm sau hắn mới có dịp chơi bời lêu lổng như thế này? Tia và Han đều cảm thấy dở khóc dở cười với câu trả lời này.
Yue mới có bảy tuổi, tuổi của hắn có biết bao nhiêu thời gian để mà chơi, hắn không chịu chơi đùa lêu lổng, tối ngày lui cui đọc sách, rồi nhận việc dạy học, nom như ông cụ non.
Giờ hắn lại bảo không có thời gian cần tận dụng để chơi đùa.
Vốn dĩ có ai cấm cản hắn chơi đùa bao năm qua đâu? Nhưng dù sao Yue thích làm gì thì tùy hắn, Tia và Han cũng lười quản.
Một ngày cuối mùa hè năm 1100 Elf lịch, hai vợ chồng Han Tia tổ chức một buổi chia tay với những người bạn bè tại thôn Tuktuk để về lại thủ đô Tan, sau bảy năm định cư tại đây.