Đọc truyện Trung Niên Xuyên Không Ký – Chương 12: Học Sinh Mới
Lớp học của Yue đón một thành viên mới, Ron, gần bảy tuổi.
Gia thế của Ron tương đối đặc thù.
Bố mẹ hắn đều là thợ săn, gia cảnh lúc đầu bình thường, không giàu không nghèo.
Nhưng trong một lần đi săn cả hai vợ chồng gặp nạn, thiệt mạng trên dã núi Spike, để lại mình Ron mồ côi.
Ron không có ông bà, vì bố mẹ Ron cũng là thành phần di cư đến thôn Tuktuk.
Những gia đình thợ săn thường có xu hướng di cư hơn các ngành nghề khác, có lẽ vì năng lực thích ứng hoàn cảnh sống mới của họ cao hơn trung bình.
Ron cũng hay đi theo cha mẹ vào rừng, nhưng lần đó hắn không đi cùng và do đó trở thành mồ côi.
Han cũng có quen biết với bố mẹ Ron, sau tang lễ đơn sơ của họ (do các đồng nghiệp sơ sài tổ chức), Han và Tia cũng thấy hoàn cảnh của Ron rất tội nghiệp và ngỏ ý muốn nhận nuôi Ron.
Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người, Ron từ chối.
Hắn lúc đó năm tuổi, trong lễ tang của bố mẹ mình, mặt ướt đẫm nước mắt, cảm ơn lòng tốt của Han và Tia, nhưng nói rằng hắn muốn sống tự lập, không muốn làm con nuôi.
Hắn bảo bố hắn từng dạy, làm đàn ông phải tự cường, lòng tốt có thể nhận và cảm kích và trả ơn, nhưng không được ỷ lại vào nó.
Ron muốn theo nghiệp cha làm một thợ săn xuất sắc, hắn muốn tự lập.
Biểu hiện của Ron làm chấn động toàn bộ đám thợ săn thôn Tuktuk.
Han và Tia cũng không nói gì nữa, nhưng sau đó cùng mọi người luôn ngầm trợ giúp Ron.
Thi thoảng thì cho hắn miếng bánh ngon, bộ quần áo.
Bình thường cũng hay kêu Ron trợ giúp việc vặt vãnh, lấy cớ trả công để cho hắn nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Một số thợ săn cũng thi thoảng gọi hắn cùng đi săn với mình, dạy hắn các kỹ năng sinh tồn và săn bắt, hoặc các kỹ năng khác như thuộc da, chế biến thực phẩm khô, lâm sản, đặc tính thực vật v.v..
Ron và Beer đương nhiên thân thiết với nhau, vì hai đứa trẻ thường đi cùng Han vào rừng săn.
Thậm chí Beer gần như là đứa trẻ gần lứa duy nhất Ron chơi cùng, khi các đứa trẻ khác đều đến tuổi đi học, còn Ron ngày ngày kiếm sống, tự lo sinh hoạt và vào rừng cùng các thợ săn.
Beer rất hay rủ Ron về nhà chơi, nhưng chỉ vào ban ngày.
Chiều muộn Ron phải về nhà làm việc nhà.
Cho nên Ron ít gặp Yue.
Thỉnh thoảng Ron ở lại chơi trễ, cũng cùng Beer nghe Yue kể chuyện.
Ron rất thích những câu chuyện Yue kể, nhưng sau khi Beer bắt đầu học chữ và chuẩn bị đi học, Ron có vẻ tránh không ở lại đến tối cùng Beer nghe chuyện nữa.
Yue có cảm giác Ron rất thích học, nhưng sợ điều kiện bản thân không đủ để đi học – nếu đi học Ron không thể cùng đám thợ săn vào rừng , công việc lặt vặt cũng không có nhiều thời gian làm, ảnh hưởng kế sinh nhai làm sao được.
Vào trường dễ ra trường khó, nếu Ron bước chân vào trường ghi danh học, thì không thể chểnh mảng việc đi học chuyên cần, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến các giáo viên – cần câu cơm của giáo viên liên quan trực tiếp đến việc học của học sinh, giáo viên mà để học sinh bữa học một bữa nghỉ ba bữa thì là làm phiền mọi người.
Khi Yue xin được đứng lớp riêng và trực tiếp dạy Beer, hắn cũng bảo khi nào gặp Ron thì dụ dỗ Ron đi học.
Ron vẫn ngại ngùng.
Yue lại bảo Beer hôm nào dụ Ron sang chơi nhà ở lại đến tối, để mình về tự tay thuyết phục Ron.
“Ron à, lớp mềnh đang vắng, hay là Ron cũng tham gia đi.” (Thực ra Ron lớn tuổi hơn Yue một chút, nhưng Yue không thích xưng em nên luôn gọi thẳng tên Ron)
“…!Nhưng mà mình bận, không đi học được.
Nếu đăng ký vào trường học mà không đi học đều sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”
“Đừng lo, mềnh có đặc quyền đặc lợi, Ron không nhất thiết phải đăng ký tham gia vào lớp, lúc nào có thời gian thì vào học, bận thì thôi.
Lớp mềnh cũng vắng, nếu Ron nghỉ nhiều không theo kịp tiến độ mềnh cũng có thể chỉ riêng cho Ron thêm, không ảnh hưởng gì ai cả.”
“Như vậy cũng được?”
“Xời, có việc gì vào tay Yue này mà vẫn còn tính là khó khăn? Người làm khó được Yue này còn chưa sinh ra ở thôn Tuktuk.
Yên tâm đê!”
“…!nhưng mà ngại lắm.”
“Ron, bố mẹ Ron có biết chữ không?”
“Có”
“Các cô chú thợ săn trong thôn Tuktuk có biết chữ không?”
“Có”
“Ron biết chữ không?”
“…”
“Ngày xưa bố Han cũng sống một mình lúc nhỏ, tự thân bươn chải, thậm chí lúc đó bố Han còn không có nhà cửa để về, lang thang khắp nơi.
Ban đầu bố Han cũng không biết chữ, toàn làm thuê mướn những việc nhỏ nhặt dễ dàng, chủ yếu người ta cũng thương mà cho làm để có thu nhập sống qua ngày.
Chỉ sau khi học chữ và hoàn thành việc học cơ bản, bố Han mới có thể bắt đầu học các kỹ năng của thợ săn và trở thành một thợ săn giỏi.
Học chữ là yêu cầu tối thiểu để trở thành thợ săn.”
“…”
“Ron thấy nhà mềnh giàu không?”
“Có”
“Cho nên nếu cần giúp đỡ hỗ trợ, cứ kêu nhà mềnh.
Ơn nghĩa cần trả, nhưng nhà mềnh có điều kiện, có thể đợi được khi Ron lớn lên thành tài, rồi trả ơn nghĩ sau.
Trước mắt thì cứ coi như cho Ron thiếu, được chứ? Làm người tự lập là tốt, có ý thức mang ơn trả nghĩa cũng tốt, nhưng cơ bản nhất, phải là người có ích cho cộng đồng.
Đi học chữ, biết chữ, thì mới có năng lực để trở thành người có ích, có năng lực, làm được nhiều việc, giúp đỡ được cho mọi người, và trả ơn người mình mang ơn.”
“…”
“Nếu vẫn ngại, mềnh có một giải pháp nữa, là khi đi học, mềnh sẽ yêu cầu Ron làm trợ giảng.
Ron sẽ làm các công việc chuẩn bị cho việc dạy học như bưng bê đồ đạc, chauarn bị dụng cụ, làm vệ sinh, trông giữ bảo quản đồ đạc đại loại thế.
Đãi ngộ là được cung cấp dụng cụ học tập, bao ăn bữa trưa.
Hôm nào nghỉ thì phải báo trước để mềnh sắp xếp lại.
Coi việc đến trường như là đi làm đi, thế nào?”
“Cảm ơn Yue! Sau này lớn lên, nhất định mình sẽ trả ơn này cho Yue!”
“Vậy Ron phải cố gắng nhiều nhé.
Mềnh chuyên cho vay nặng lãi, ơn nghĩa sau này trả mềnh là không đơn giản đâu!”
“Nhất định mình sẽ trả!”
Việc thuyết phục thành công cho Ron đi học được vợ chồng Han Tia trầm trồ khen ngợi.
Tia đi mua ngay cho Ron một bộ sách vở dụng cụ học tập, còn Han bảo sẽ làm thêm bữa ăn cho Ron những ngày Ron đi học, bữa ăn này Beer phụ trách mang theo khi đến trường.
…
Cả Yue lẫn Ron đều nghiêm túc thực hiện thỏa thuận đã đề ra.
Yue yêu cầu Ron làm mọi công việc chân tay chuẩn bị giảng dạy, và sắp xếp chương trình dạy chữ riêng cho Ron (trong lớp hầu hết học sinh đều đã biết đọc biết viết ở mức cơ bản, còn Ron thì không có khái niệm gì).
Ron thể hiện hứng thú to lớn đối với việc học tập.
Đám trẻ con tiếp thu Ron với vẻ dè dặt, thứ nhất vì Ron học chữ từ căn bản, thứ hai vì Ron lớn hơn bọn chúng và thứ ba vì Ron ở lớp thì rất bận, mà lại ngày học ngày nghỉ không thường xuyên.
Do tự lập quá sớm, ngoài hình Ron dù nhỏ đã hơi có vẻ tần tảo, không béo tốt như trẻ bình thường.
Da hơn đen, tóc nâu hơi cháy nắng, long mày thường xuyên ở trạng thái hơi cau lại,, đôi môi cũng thường mím chặt.
Tuy nhiên Ron có một đôi mắt gây ấn tượng mạnh.
Mắt Ron rất to, tròng mắt to màu xanh xám và con ngươi đen sâu thẳm.
Ron có ánh mắt thẳng, trực tiếp, hay trợn lên hoặc nhìn vào mắt người khác khi giao tiếp.
Yue rất thích ánh mắt của Ron.
Hắn cảm thấy đôi mắt này rất hiếm có ở một đứa trẻ.
Nhìn vào mắt Ron, Yue cảm nhận được ý chí và sức chịu đựng kiên cường, quyết tâm sắt đá.
Thân thể Ron gầy gầy thịt không nhiều nhưng cơ bắp săn chắc.
Nếu tỉ mỉ nhìn thì tay và chân Ron có rất nhiều sẹo nhỏ, chủ yếu tập trung ở đầu gối, cùi chỏ, bàn tay và bàn chân.
Mười ngón tay Ron đầy kén.
Tổng kết về ngoại hình Ron, Yue đánh giá ngắn và gọn là “trông khắc khổ vãi hàng”.
Từ ngày bắt đầu đi học, Ron cũng bị Beer thuyết phục thỉnh thoảng buổi tối ở lại trễ nghe tiết mục chuyện đêm khuya của Yue.
Khác với Beer, Ron cảm thấy ngạc nhiên khi một số câu chuyện Yue kể buổi tối có nội dung và ý nghĩa khác hẳn, đôi khi đối lập với những câu chuyện trong giáo điển mà Yue dạy cho bọn trẻ trong lớp.
Ron cẩn thận nêu thắc mắc này trong một buổi tối ở nhà Yue, và nhận được câu trả lời như thé này:
“Ron hoàn cảnh có giống bọn trẻ trong lớp không?”
“Đương nhiên không”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Bọn trẻ có bố mẹ.”
“Sai.
Khác nhau ở chỗ mềnh đánh giá Ron khác với bọn trẻ trong lớp.”
“?”
“Nhìn Beer đi, nó có mồ côi không?”
“Đương nhiên không”
“Vậy sao nó đêm đêm đều nghe tiết mục kể chuyện đêm khuya?”
“…”
“Mềnh đánh giá Beer và Ron khác với bọn trẻ trong lớp, cho nên buổi tối hai đứa được nghe tiết mục kể chuyện đêm khuya như bây giờ.
Trên lớp mềnh giảng dạy theo quy định những điều được giảng dạy chung cho mọi người.
Còn trong các buổi kể chuyện đêm khuya, mềnh sẽ truyền đạt cho hai đứa tâm đắc của mềnh sau khi đọc hết đống sách trong thư viện thôn.
Đây là tâm đắc của thần đồng kiêm giáo viên nhí thôn Tuktuk, bao giá trị.”
“Yeah, sau này tụi em cũng sẽ xuất sắc như anh Yue” – Beer chõ mồm vào
“Cỡ chú thì còn phải phấn đấu nhiều, đừng tưởng bở”
“Ặc.”
“À, có việc này cần dặn dò Ron.
Những gì Ron nghe trong mục kể chuyện đêm khuya biết và giữ trong bụng thôi, đừng kể lại cho người khác, nhé?”
“Bí kíp võ lâm đó anh Ron” – Beer lại xen mồm
“Không phải.
Bởi vì nhiều điều trong đó là suy nghĩ và nhận xét cá nhân của mềnh.
Bình thường thì không sao, nhưng đối với một số nội dung có trong giáo điển cơ sở và lịch sử đế quốc sơ lược, người khác sẽ có ý kiến khác, có thể sẽ thiên về cách lý giải trong giáo điển và sách giáo khoa hơn, cho nên có thể gây ra tranh luận vô nghĩa.
Suy nghĩ của mềnh chỉ là suy nghĩ cá nhân, chưa chắc là chính xác nên đem ra cãi là không hay.
Ron có thể đánh giá quan điểm mềnh đưa ra và quan điểm trong giáo điển hoặc sách giáo khoa, rồi tự đưa ra nhận xét riêng, rồi muốn đi cãi lộn với ai thì tùy.”
“Mình hiểu rồi.
Tóm lại chuyện Yue kể buổi tối đa phần là phét lác chém gió, cho nên phải cẩn thạn đừng đem ra ngoài chém không thì người ta bắt bẻ cho mất mặt.
Đúng không?”
“Beer chú thấy chưa, học một biết hai là đây chứ đâu.
Đúng là như thế đấy!” ^^
Thiên phú ma pháp của Ron thuộc loại khá, nhưng không xuất sắc như Beer.
Sau một thời gian nỗ lực, Ron nhanh chóng biết chữ và được Tia bảo lãnh dẫn đi trắc thí thiên phú ma pháp.
Ron cũng không có đam mê mạnh mẽ trở thành ma pháp sư, hắn cho rằng thành thợ săn giỏi, chỉ cần rèn luyện theo con đường thần lực sĩ là được rồi, giống như Han vậy.
Ở mức độ nào đó, Ron đánh giá Han cao hơn cả Tia.
Cũng dễ hiểu, vì cả bố mẹ Ron đều là thợ săn.
Mặt khác, năng lực học tập của Ron được chứng tỏ là rất cao.
Ron tiếp thu kiến thức nhanh, lại cực kỳ chăm chỉ và tự lập từ nhỏ, nên tốc độ học tập của hắn là nhanh nhất lớp.
Yue cũng không ngần ngại dùng biện pháp nhồi vịt thúc ép Ron tăng trưởng, cho thêm Ron bài vở, và chỉ cho Ron một số phương pháp học tập hiệu quả hơn.
Yue đưa cho Ron rất nhiều sổ ghi chép, yêu cầu Ron cũng giống mình lúc trước, đi đâu cũng kè kè giấy bút, ghi lại hết những điều hắn học được mới hoặc những điều chưa rõ, đẻ sau này tìm người giải đáp thắc mắc.
Hắn cũng yêu cầu Ron ghi lại hết những tâm đắc trong sinh hoạt và làm việc hàng ngày theo từng chủ đề vào các quyển vở, và lưu giữ chúng kỹ càng, thỉnh thoảng thì mở ra đọc.
Yue nói cho Ron biết, ở tuổi nhỏ, trí nhớ Ron rất tốt nên trải qua nhớ ngay không cần ghi lại, nhưng sau này lớn lên hắn sẽ quên mất, vì càng lớn trí nhớ sẽ càng sa sút, cho nên việc ghi chép những tâm đắc là cần thiết.
Thực ra Yue không chắc chắn vấn đề này.
Loài người trong thế giới của Mai Chi thì đúng là như vậy, nhưng ai biết người ở Ether có bị tình trạng lão hóa trí nhớ khi về già hay không.
Nhưng dù gì yêu cầu Ron làm vậy cũng không có gì hại cả, lại có trợ giúp cho việc tự giám sát quy củ cho bản thân, nên không có lý do gì để không bắt Ron làm thế.
Lệnh Yue thì Ron chẳng dám cãi, nghiêm chỉnh thực hành.
Dù sao cả thôn Tuktuk từ già tới trẻ, không ai có dũng khí tranh cãi với Yue cách học hành sao cho hiệu quả.