Đọc truyện Trừng Mắt Tất Báo – Chương 8
“Trời! Lại có thêm người chết!”
Sau bữa cơm chiều, a Trân thẩm phố đối diện lại chạy tới.
Một tháng trở lại đây London xảy ra các vụ sát án kinh hoàng. Người bị hại đều là nam giới, tuổi, nghề nghiệp, vẻ ngoài, không có một điểm liên kết. Điểm chung duy nhất cũng quỷ dị nhất chính là: người bị hại máu trong người gần như là bị rút sạch sẽ. Ở trên thi thể có khi phát hiện ra vết tích răng cắn.
Nhất thời lòng người kinh hoàng, từ cuối thế kỷ ở khu Đông xuất hiện “Jack Black” tới nay, London lại một lần nữa lâm vào khủng hoảng, ban đêm gần như không có người dám ra ngoài.
“Là yêu quái ăn người sao…” A Bảo nhíu mi lại, từ khi sống lại tới nay nàng gặp quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng ý nghĩ đầu tiên liền nghĩ đến yêu ma cắn người.
Tiểu quỷ cảnh cáo nhìn nàng một cái, “Quản nhiều chuyện như vậy làm gì.”
A Bảo cúi đầu, “…Không có gì.”
Ban đêm, a Bảo ngủ khó ngủ.
Nàng mơ thấy chính mình hốt hoảng đi chân trần tại ngã tư đường yên tĩnh, cơn gió ẩm ướt bấu víu trên người, màn sương mù u tối che chắn tầm nhìn…
Hình ảnh chuyển động, nàng nhìn thấy chính mình đi vào trong ngõ tắt u ám, phía sau là một nam nhân da trắng xa lạ. Bọn họ rẽ vào khúc sâu trong hẻm đi một hồi, trong lúc nàng nhìn thấy chính mình thường thường quay đầu hốt hoảng nhìn nam nhân xa lạ, nam nhân kia do dự một chút vẫn tăng tốc cùng nàng đi vào ngõ hẻm để…
A Bảo đột nhiên không nghĩ nhìn lại, nàng phát hiện từ trong miệng hàm răng cảm giác tê dại, đầu cũng bắt đầu hôn hôn trầm trầm, mà nam nhân xa lạ kia lại tới gần ngay lúc này…
Đừng tới đây, nguy hiểm… Đừng tới đây…
A Bảo bất an gạt tay hắn ra, nỗ lực đè nén xúc động rít gào trong lồng ngực. Nam nhân kia cười kỳ quái tiếp tục đưa tay tới gần, mùi mồ hôi của nam nhân kia ùa vào xoang mũi nàng…
Không… Ta không muốn!… Chạy đi… Nguy hiểm, chạy đi…
A Bảo co rút thân thể cực lực kiềm chế, nam nhân lại không ly khai, bàn tay lấy một phương thức làm người ta cực không thư thái vuốt ve làn da băng lãnh của nàng…
Chạy đi… Ta… Không thể nhẫn được… Đã nhẫn đến cực hạn…
Trước mắt đỏ lên, a Bảo tầm mắt bị huyết hồng nồng đậm che dấu…
“Tới cùng vẫn không có cách nào che dấu được.” Tiếng tiểu quỷ bên tai vang lên.
A Bảo chậm rãi mở mắt ra —
Một đôi đồng tử không có tiêu cự phóng đại không hề báo động trước, a Bảo sợ hãi kêu một tiếng rất nhanh lui về sau!
“Hắn, hắn…” Nàng chỉ vào nam nhân dưới chân vừa mới xuất hiện trong mộng của mình, nửa ngày không nói ra một câu hoàn chỉnh.
Toàn bộ thế giới trước mắt nàng chậm rãi nổ tung, a Bảo bịt miệng, trong miệng mùi máu tươi mạc danh làm nàng từng đợt buồn nôn…
“Thôi, sớm phát hiện cũng là chuyện tốt, là lúc nên nhận rõ sự thật.”
A Bảo lúc lắc đầu, bản năng không muốn nghe cái gì “Sự thật”.
Nhưng tiểu quỷ thực sư không tha nàng trốn tránh vạch trần sự thật tàn khốc —
“A Bảo… Ngươi đã sớm chết rồi.”
Nàng trong đầu trống rỗng vài giây, hơn nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, “Đùa, nói gì vậy, tôi còn sống tốt…”
“Ngươi đã chết rồi.” Tiểu quỷ bay đến bên cạnh nàng liếc sâu một cái, “Tại lúc ngươi bị tai nạn xe liền chết rồi, hiện tại lưu trong thân thể ngươi chỉ là chấp niệm mãnh liệt mà thôi.”
A Bảo ngây ngốc tại chỗ cũ, đôi tay không tự giác nắm chặt, “Tôi…”
Hắn không cho nàng thời gian nói chuyện, một hơi tiếp tục, “Lúc người chết, hồn tản ra mà phách còn lại liền thành tẩu thi. Kỳ thật tẩu thi vừa mới chết không lâu không có ý thức, chỉ có cương thi đạo hạnh trăm năm trở lên mới bắt đầu có ý thức. Có lẽ là ngươi tại thời khắc hoài bão mãnh liệt không cam chịu chết, thân thể liền từ tẩu thi trực tiếp biến thành yêu thi…”
“A Bảo chân tay luống cuống lắc đầu, “Tôi… không phải yêu, tôi là người.”
“Đần yêu, ba mẹ ngươi sớm biết rõ ngươi đã chết rồi còn đem ngươi giữ chặt trong nhà, ngươi không có một điểm tự giác sao?”
A Bảo cắn môi, trước mắt không khống chế được hình ảnh hiện lên: mới từ trong quan tài tỉnh dậy ba không đưa đến bác sĩ khám thân thể, không cho phép chính mình ra ngoài tiếp xúc ánh mặt trời, mẹ chảy nước mắt cầu xin chính mình nhẫn đói khát…
“Thân thể ngươi là trực tiếp từ tẩu thi lên yêu thi, chỉ dựa vào một ít hấp thụ từ nhật nguyệt tinh hoa (ánh trăng) không thể thỏa mãn, huyết nhục mới là món chính của cương thi. Ăn cơm là bản năng của yêu, cũng bởi vậy…” Hắn ngừng ngừng, gương mặt xinh xắn lần đầu tiên hiện lên thương hại, “Bây giờ muộn như vậy, ngươi vĩnh viễn không thể cam đoan ngày nào đó chính mình vô ý thức ăn người nhà ngươi. Yêu, là vĩnh viễn không thể sống chung cùng nhân loại.”
“… Tôi… Không phải yêu… Tôi là người!”
Hắn thở dài, thân thể trong suốt dưới ánh trăng trở nên chói mắt, “Kia, vì cái gì ngươi trước giờ không dám sờ mạch đập cùng trái tim?”
A Bảo sợ run một chút, cắn chặt môi, tay phải run rẩy đưa về phía ngực mình…
Rống —
Một tiếng hét cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh —
Kim ba Kim mẹ đột nhiên cảm nhận được bừng tỉnh, “A Bảo!”
Kim mẹ xúc động từ trên giường nhảy xuống, “Là a Bảo, nhất định là a Bảo!”
Hai người lảo đảo ngay cả quần áo cũng không quan tâm chỉnh lại liền phá cửa phòng a Bảo. Bên trong phòng im ắng, chỉ thừa lại bảo bảo trên giường góc tường bị bừng tỉnh, tấm rèm trên cửa sổ bị mở tùy ý bay bay…
“Ba, mẹ. Hai người ồn gì thế?” Kim Huống dụi mắt mở cửa phòng. Cậu không có ngủ say như em gái, động tĩnh hơi lớn chút làm cậu thức.
Kim mẹ còn mang một tia hy vọng hỏi, “Chị có ở phòng của con không?”
“Không có a, chị không phải ở trong phòng của mình sao.” Vì sao còn muốn ủy khuất chen chúc với cậu?
Kim ba Kim mẹ suy sụp ngồi xuống, nửa ngày không nói.
“Sao vậy, là chị đã xảy ra chuyện sao?” Kim Huống dù trì độn cũng phát giác không khí ngưng trệ.
Ngoài cửa bỗng nhiên “Chi nha” một tiếng.
Bọn họ rất nhanh mở cửa phòng chạy xuống, dưới ánh trăng màu bạc, a Bảo gương mặt khát thường tái nhợt cũng đẫm nước mắt, vẫn không nhúc nhích đứng tại phố đối.
“Chị, chị đứng ở chỗ này làm gì? Cùng em về nhà a.”
A Bảo mím môi lắc đầu.
“A Bảo, cùng ba về nhà đi…”
“A Bảo, con muốn ăn cái gì mẹ làm cho con, cùng mẹ trở về đi…”
A Bảo thần sắc càng bi ai.
Mẹ, a Bảo… Ăn chính là… Người…
“Chị, chị vì cái gì không trở về?”
A Bảo thủy chung không có lên tiếng, vẫn cùng bọn họ bảo trì cự ly.
Sắc trời chậm rãi sáng lên, tiểu quỷ bay nhanh tới đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng nói, “Trời sáng mau quá, chúng ta nên đi.”
A Bảo sau cùng lưu luyến nhìn người nhà một cái, hai chân nhẹ điểm lên đường —
Kim Huống chỉ kịp hô một tiếng, “Chị —!” Trong giây lát liền không gặp lại tung tích chị…
Này là cậu thời thiếu niên lần cuối cùng nhìn thấy chị.
Vài thập niên sau, khi bọn họ lần nữa tương kiến là lúc cậu thành lão nhân con cháu dưới gối, mà chị, vẫn là thiếu nữ non nớt ngây ngô.
Tiểu quỷ trong không trung nhìn ra xa a Bảo không quay đầu lại, than nhẹ.
“A Bảo, chúng ta là yêu. Yêu cùng người vĩnh viễn không thể sống chung.”