Đọc truyện Trừng Mắt Tất Báo – Chương 39
Sáng sớm thị vệ tắt lửa trại, bắt đầu chuẩn bị, tiếng động nhốn nháo náo động truyền vào trong trướng…
A Bảo mơ mơ màng màng mở mắt, mới phát hiện chăn mềm không biết bị đá dưới giường từ lúc nào, tiểu quỷ phía sau cuộn tṛn, ngoan ngoăn nằm bên chân nàng, sợi tóc đen nhánh rơi rụng trên áo choàng màu giáng hồng.
“Tỉnh tỉnh, nên dậy!” A Bảo vừa dụi mắt vừa đưa tay đẩy hắn…
“Rầm!”, một giây sau Nhai T́ biến mất từ trên giường!
Từ trên mặt đất vang lên tiếng động, tiểu quỷ quỳ rạp bốn bề yên tĩnh, phẫn hận kêu, “A Bảo!”
“Cái này…”
Ngập ngừng, a Bảo sững sờ đối diện với thiếu niên đang quỳ rạp trên mặt đất vài giây, mà sau đó chậm răi chuyển đến đôi tay bé nhỏ của ḿnh.
Vừa rồi nàng giống như… Lại quên khống chế khí lực…
Đợi nàng găi găi đầu, vắt hết óc nghĩ an ủi hắn mấy câu, qua một lúc nhanh, đạo ảnh màu hồng đă biến mất vô tung…
Ô?
A Bảo hơi hơi líu lưỡi, nh́n bóng người biến mất.
Ai nha nha, tức giận thật lớn.
Xe đi mấy ngày, cây liều ven đường càng rậm rạp xanh biếc.
“Quái, không nhớ là ven đường nhiều liễu như vậy.” Trong xe, Lư thế tử hơi nhướn mi, chạm răi nói.
A Bảo thừa dịp Vệ Thỉ không chú ư, nḥm ra ngoài cửa xe.
Chậc, yêu khí…
Mấy ngày nay đều có một cỗ yêu khí như có như không đi theo bọn họ vè phía tây, chỉ là không rơ đối phương có thiện ư hay không. Ám ám truyền âm với Chu Nậu, “Chu Nậu, mi cảm thấy chúng nó đi cùng chúng ta làm cái ǵ?”
Trâm bạc rung động, Chu Nậu khinh thường nói, “Không cần để ư tới nó.”
“Mi nhận thức nó?” Nghe khẩu khí có vẻ như rất quen.
Trâm bạc khẽ rung cái cánh tinh xảo chột dạ vài cái, nó nói, “Quản nhiều chuyện như vậy làm ǵ! Ngươi rất rảnh rỗi sao.”
A, quả thật rất rảnh rỗi.
A Bảo dưới ánh mắt Vệ Thỉ như đao phóng tới lại trở lại chỗ ngồi, vô cùng buồn chán ngó ngó hàng cây liễu, trong làm âm thầm cân nhắc buổi tối chạy ra do thám.
Vũ Văn Triệt ngồi trên da thú mềm mại, chống tay mắt không chớp nh́n nàng một hồi, hưởng thụ ánh nắng, lần thứ hai mở chiến báo ra xem.
A Bảo đợi hắn dời tầm mắt sau lại đến bên cạnh Vệ Thỉ, dưới ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Vệ Thỉ hơi hơi cúi mặt.
Trừng cái ót a Bảo một lúc, Vệ Thỉ nhíu mày, đè thấp giọng đến bên tai a Bảo nói, “Thật sự muốn rời khỏi?”
Lý thế tử ho nhẹ một tiếng, “Xoạt” một tiếng mở quạt che dấu mặt, cũng ái muội đè thấp giọng, “Vệ Thỉ đệ đệ, lặng lẽ nói gần a Bảo như vậy, hay là nghĩ sau lưng công tử nhà ngươi dụ dỗ tiểu nha đầu này?”
Vệ Thỉ thân thể chấn động, sắc mặt cương nghị bỗng dưng trắng bệch, lắp bắp nói, “Cái, cái ǵ! Ta, ta không có ư nghĩ này…”
“Ô, nói lắp.”
“Ta, ta, ta thực không có ư nghĩ này…”
Rung nhẹ quạt, “Chậc chậc, nói càng lắp.”
“Ngài, ngài, ngài ngậm máu phun người…”
“Ai nha, chụp cái mũ thật to.”
“… Công tử.” Công tử phải tin tưởng trong sạch của Vệ Thỉ a. Vệ Thỉ không ngừng phóng điện tới Vũ Văn Triệt đang chuyên chú cúi đầu.
Mắt hổ nh́n a Bảo một cái, Vệ Thỉ lập tức cách nàng xa xa, phải tin tưởng ánh mắt Vệ Thỉ a!
Màn đêm buông xuống, Nhai T́ không có xuất hiện đúng giờ như trước, a Bảo có mấy phần kỳ quái hỏi Chu Nậu.
“Là hống.” Trâm bạc rung đùi đắc ý, đầu sư tử lại tái hiện lần hai.
“Hống? Là hống kéo xe cho Nhai T́ sao?” A Bảo không để ý tới đầu sư tử của nàng.
Hống chính là thượng cổ thần thú, giống như ngựa mà có vảy, trong miệng phun lửa, cả người có ánh lửa quấn quanh. Nghĩ lúc trước nàng lần đầu tiên nh́n thấy Nhai T́ lúc thành niên, chính là bốn Hống kéo xe cho hắn.
“Kéo xe?”
Âm thanh mờ ảo đột nhiên tăng cao, Chu Nậu lộ vẻ mặt kỳ dị nói, “Đại nhân không có xe a, càng huống hồ bắt Hống kéo xe?”
Hộng chất mạnh dị thường, ăn năo rồng. Từng có một Hống đấy với ba giao hai rồng, đấu ba ngày ba đêm, giết một rồng hai giao mới ngă xuống. Đại nhân là đưa con thứ bảy của rồng, thân phận tự nhiên không thể nào so với loài rồng bị coi như lương thực kia.
Chỉ là Long thần c̣n tại, c̣n có thể chấn nhiếp được hắn, bây giờ đại nhân c̣n nhỏ tuổi, tuy trước có Long thần xây dựng ảnh hưởng đă lâu, nhưng đại nhân vẫn c̣n là vị thành niên, chưa thể xây dựng uy tín của ḿnh.
Kẻ mạnh làm vua,
Hống bởi vậy không cam thần phục, thỉnh thoảng khiêu khích trước mặt mọi người, không ngừng khiêu khích ngự vị của Nhai T́.
Hóa ra thời này Nhai T́ c̣n chưa có xe ngọc… A Bảo th́ thào, lắc ḿnh ra ngoài trướng.
Vút cái đă ra xa hơn dặm.
Ven hồ bịch thủy lưu luyến, liễu lủ mềm mại như tơ.
Cành liễu tung bay theo gió vừa lúc a Bảo xuất hiện liền thuận theo cúi xuống, một trận gió đêm vù qua, nhưng cành liễu yếu ớt lại quỷ dị không nhúc nhích, thậm chí c̣n có mấy cành lại ngược gió, chọc chọc ống tay áo a Bảo.
A Bảo sờ sờ mấy cành liễu, hỏi, “Mi là ai? V́ sao lại theo ta?”
Cành liễu xanh biếc rất nhanh rụt lại, ngàn vạn cành liễu ven hai bên bờ sông thối lui, một bóng xanh hiện giữa hồ đi ra…
Ta xoay a xoay a xoay, ta rung a rung a rung
~Một thiếu niên mặc lục y mảnh khảnh xoay đến bên cạnh nàng, cúi đầu hành lễ với nàng, thẹn thùng không thôi nói, “Tôi gọi Liên Liễu.”
“Cái kia…” A Bảo chậm răi trừng to mắt, ngốc ngốc nh́n thân ảnh hắn không ngừng đong đưa, “Cái kia… Cậu cứ phải quay tới quay lui sao.”
Thiếu niên xấu hổ mặt càng đỏ lên, hắn cúi thấp đầu khẽ nói, “Tối nay gió thật mạnh, tôi là liễu yêu, chỉ cần gió thổi qua liền ḱm ḷng không được đong đưa, khống chế không nổi…”
“Như vậy a… Tôi có thể hiểu.” A Bảo gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn chỉ lên trâm bạc trên đầu, “Cậu biết nó sao?”
Liên Liễu liếc qua trâm bạc, đang muốn mở miệng —
Chu Nậu bỗng nhiên trở về nguyên h́nh, hưng tợn trừng hắn một cái cảnh cáo. Hắn dám nói bọn họ gặp nhau thế nào!
Không ngờ, tự tác nghiệt, lúc nó trở lại nguyên h́nh th́ mái tóc bị nó rung thành đầu sư tử cuốn lấy chân hồ ly, nó không chịu rút chân ra mà trực tiếp xả tóc a Bảo —
A Bảo nhỏ giọng hít hơi, bị đau xách nó xuống dưới!
Tư thế bị xách này tổn thương cực lớn đến kiệu ngạo cũng tự tôn của Chu Nậu!
Nó theo phản xạ giơ móng nhỏ lên một cào…
Gương mặt hồ ly trong phút chốc tái lại.
Sau một khoảng ngắn ngủi trầm mặc cứng ngắc, a Bảo rất b́nh tĩnh mở miệng, “Ngại ngùng a. Mi đụng tới chỗ không nên phẳng mà lại rất phẳng…”
“…”
Chu Nậu đờ đẫn thu hồi móng vuốt, trong ngực bi thống vạn phần —
Ta không muốn phụ trách a!