Đọc truyện Trừng Mắt Tất Báo – Chương 17
“Cái kia… Cái kia…” Luôn luôn giấu không được tâm nhãn bị người dạy muốn khóc a Bảo đồng học khó được kì kèo mè nheo muốn nói lại thôi. “Thế nào?” Mặc Ngôn hiếu kỳ hỏi.
“Ừ… Tớ muốn biết, cái kia, Nhai Tì đại nhân đã kết hôn chưa?”
“Không có. Nhưng mà cậu đột nhiên hỏi vấn đề này… Hắc hắc.” Mặc Ngôn lấy một ánh mắt kì dị X quang trên người nàng loạn xạ, “Thì ra cậu đối với đại nhân nhất kiến chung tình.”
“Không có! Tuyệt đối không có!” A Bảo liên tục không ngừng lắc đầu, “Tớ… Chỉ muốn biết có ngài có con hay không.”
“Có con?”
A Bảo gãi gãi đầu, “Ừ, nếu chưa kết hôn… Ngài có con riêng sao?”
“Không có,” Mặc Ngôn suy tư, “Thực không có, từ sau khi hạn bạt biến mất Nhai Tì đại nhân liền không gần nữ sắc, càng huống chi ngài luôn luôn giữ mình trong sạch tính tình thanh tâm quả dục. Con riêng… Sinh thế nào?”
“Như vậy a.” A Bảo nhíu mi, tiểu quỷ cùng Nhai Tì đại nhân giống nhau như vậy… Chẳng lẽ không phải cha con?
Đêm đó nàng nhìn thẳng mặt tiểu quỷ hỏi hắn, “Cậu biết Nhai Tì đại nhân sao, hai người có phải cha con hay không?”
Tiểu quỷ lúc ấy trông như vô cùng nhục nhã tức giận trừng nàng, “Càn rỡ! Đừng tưởng rằng bây giờ ta đối với ngươi dung túng liền để ngươi có tư cách khoa tay múa chân với ta!”
Trên khuôn nhỏ nhắn mặt trắng nõn nà bởi vì phẫn nỗ nổi lên hai rặng mây đỏ, bị lửa giận cháy sạch trong nháy mắt, a Bảo kìm không được nhào lên nhéo khuôn mặt hắn, “Oa, thật khả ái!”
Kế tiếp mỗi âm thanh “Càn rỡ” của tiểu quỷ triệt để lệch khỏi quỹ đạo…
“Hai hài tử khả ái, chiến đấu thực tế rất rảnh rỗi sao?” Nữ vương tóc hồng áo da quyến rũ thân hình chữ S, bên dưới quần siêu ngắn mỏng manh làm cho tân yêu cái mũi ngứa, máu mũi muốn phun.
“Không phải!” A Bảo cùng Mặc Ngôn vội biết đều nhất tề lắc đầu.
“Hả?” Không rảnh rỗi còn thể tán gẫu trong chiến đấu? Nữ vương nửa khơi mào ném cho bọn họ một mị hoặc cười, “A a a a ~ nói các hài tử không rảnh rỗi liền để các ngươi buông lỏng một chút.”
A Bảo bản năng cảm giác không ổn, vận khởi thân pháp cùng Mặc Ngôn vừa mới lui về sau hai bước một cỗ lực khổng lồ như bàn tay vô hình đánh tới hai người, a Bảo chỉ thấy đột nhiên thân thể bị bóp chặt mạnh mẽ, ngay sau đó, bàn tay khổng lồ vung lên, a Bảo cùng Mặc Ngôn liền hoa lệ lệ bay tự do phía trời xanh!
“A a a a ~ chúc các hài tử lữ đồ khoái trá.”
Lữ đồ?
Hai người ở giữa không trung nghe đến câu này không khỏi dự cảm không may…
Ánh sáng xẹt qua, còn không đợi hai người rơi xuống, không khí bỗng dưng xuất hiện một đôi vết rách không gian đem hai người cắn nuốt…
“Mặc Ngôn, cậu không sao chứ?” A Bảo vừa đứng vững liền gọi Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn nhanh chóng khôi phục tinh thần, bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh… Bọn họ giờ phút này đang đứng trong một không gian hỗn độn, trước mắt là một mảnh ám trầm màu xám, dưới chân mềm nhũn không thực như trên mặt đất, không khí vẩn đục nặng nề làm người có cảm giác mê mang không hiểu…
“Nơi này là…” Mặc Ngôn nhíu mi, nghĩ đến tóc hồng lão sư một câu cuối cùng nói đến “Lữ hành”, đi về phía trước tìm kiếm nhắc nhở a Bảo, “Cẩn thận chút.”
“Oa — ”
“Rống — ”
Hết đợt này đến đợt khác cự thú rít gào xung quanh vang lên, màn sương mù u tối trong không gian hỗn độn dần dần tiêu tán, sau lưng lộ ra từng đôi măt u lục trong màn sương…
Bọn họ rốt cục đến nơi nào…
Lúc vô số mãnh thú lệ quỷ rít gào vây quanh, Mặc Ngôn trong lòng nguyền rủa nhóm lão sư biến thái!
Bọn họ lại bị ném vào đệ tứ trọng phong động quật nơi lão sư trị liệu cất chứa hàng vạn vật thú nghiệm hung mãnh từ các giới a a a —
Bên ngoài động quật, một nam tử mặc áo trắng blouse cả người tản ra ý vị lương y nâng kính, “Sớm như vậy đã có học viên tới thám hiểm sao, hi vọng khám phá khoái trá a.”
Thời gian trôi qua, tu luyện sinh hoạt bưu hãn mà phong phú liền ngày qua ngày.
A Bảo ngày ngày kiên trì đến cuối rời khỏi đại điện, mỗi tháng trăng tròn liền cùng Mặc Ngôn Tru Vũ đến đệ tứ trọng phong hấp thu linh khí dốc lòng tu luyện, đợi người đầy mệt mỏi trở về sau nàng kiên trì hấp thu nhật nguyệt tinh hoa một canh giờ rồi ngủ… Người bình thường điên cuồng chăm chỉ tu luyện như thế sớm vượt xa mọi người chung quanh.
Nhưng kỳ quái là, mấy năm trôi qua Mặc Ngôn các loại phát thuật tu vi đều đứng hàng cấp yêu quái đứng đầu, nhưng a Bảo như cũ chỉ có thể đơn giản phóng thích linh lực thi hành mấy phụ trợ pháp thuật, ngay cả triệu hồi lửa cơ bản vẫn không thi triển ra. May mà a Bảo chăm chỉ, mỗi ngày mặc gió mưa tu luyện tuy rằng sau đó nàng pháp thuật như cũ không tiến triển, nhưng thể thuật của nàng giống như có thần trợ giúp thiên khiếu kiêu nhân, phàm là lão sư truyền thụ chiêu thức không quá mấy ngày nàng liền có thể thông hiểu đạo lí học một biết mười…
Phối hợp một thân quái lực, nếu không dựa vào pháp thuật, yêu quái đồng lứa không ai có thể địch nàng.
Cứ như vậy, hai mặt trái phải đảo ngược nhau cũng miễn cưỡng làm a Bảo có kinh nghiệm, lúc trước không bởi vì quá nhỏ yếu mà bị yêu quái khác thái bổ.
Yêu giới cạnh tranh cực kì tàn khốc, giao viên phụ trách ngự hỏa thuật Đào lúc bắt đầu mấy ngày còn hỏi thăm nàng mấy tình huống tu hành nguyên nhân, chỉ là thời gian càng lâu, a Bảo tiến cảnh chậm cũng không thể chậm được nữa, giáo viên học viện cũng không phải người yên lặng trả giá không cần trả ơn, năm rộng tháng dài, a Bảo liền dần dần bị gạt bỏ tới sát ranh giới…
Thử nghiệm luân phiên sau đó a Bảo tự biết mình tư chất không tốt, nàng thần kinh luôn thô to, đối với học viên cười nhạo cùng lão sư xem nhẹ cũng không phải hoàn toàn để ý.
Tuy rằng có lúc nhìn lòng bàn tay trống vắng có chút ảm đạm, nhưng chỉ cần nghĩ đến Kim Khốc cùng tiểu quỷ hai khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng liền nóng lên, cắn răng lại kiên trì. Tu hành trên đường này tất nhiên gian nan vô cùng, nhưng nàng tâm tư thuần hậu tính tình cố chấp, một khi định ra mục tiêu liền chết cũng khong để ý dù mười đầu trâu kéo về cũng không trở về!
Vì thế a Bảo một thân bị cười nhạo vẫn cứ chống đỡ.
Trong lúc này, a Bảo cũng lập nên Câu Mang sơn từ ngàn năm nay một kỷ lúc kém cỏi nhất:
Nàng dùng đủ năm năm, cũng là một yêu quái tư chất kém khỏi nhất dùng 60 tháng, vẫn không thành công triệu hồi ra ngọn lửa pháp thuật cơ bản.
Cảnh này khiến lão sư Đào lấy một phương thức khác nổi danh.
Tru Vũ lắc đầu thở dài, “A Bảo, ngươi có thể lưu danh sỉ nhục đứng đầu Yêu giới.”
Thanh Dạ ngay cả liếc mắt cũng lười bố thí cho nàng, nếu không phải vì bảo bối đệ đệ, hắn sao có khả năng tự hủy giá trị bản thân kết giao cùng nàng năm năm.
Duy có Mặc Ngôn ôn tồn khuyên giải an ủi, “A Bảo, đừng từ bỏ. Hiện giờ chỉ mới năm năm, qua mười năm, mười lăm năm, năm mươi năm… Cuối cùng có thể thành công.”
A Bảo trầm mặc vài giây, tới cùng vẫn nhịn không được mở miệng, “Mặc Ngôn, nói thật cậu an ủi người hết sức tệ. Bị cậu mười năm, mười lăm năm, năm mười năm… đả kích, tớ cảm thấy lòng tin càng lúc càng bay xa.”
Mặc Ngôn: “… Thực tệ như vậy sao?”
Tru Vũ: “… Quả thật rất tệ.”
Thanh Dạ: “…” Tuy rằng là đệ đệ của mình nói không trái lương tâm.
Mặc Ngôn: “… Thực xin lỗi.”
A Bảo sờ sờ mũi, “không sao, dù sao không ảnh hưởng tới tớ, hiện tại tớ toàn nghĩ nên đột phá tu luyện thế nào.”
Đối với a Bảo nhiệt huyết ương bướng mà nói: tu luyện, biến cường chính là mục tiêu của nàng.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
A Bảo tuy một lòng một dạ chuyên chú tu hành bên ngoài, nhưng trong học viện mỗi năm năm có một cuộc thi thăng điện vẫn ồn ào huyên náo.
Tuy rằng chỉ học pháp thuật năm năm tân yêu còn chưa có thực lực thông qua, chủ yếu các tiểu yêu chí ít phải tu luyện mười năm trở nên năng lực đầy đủ kỹ năng thành thạo cùng kinh nghiệm, nếu không lờ mờ đi tham gia cuộc thi thăng điện sẽ bị đối thủ giết chết. Nhưng Mặc Ngôn trong tân cùng đồng lứa nổi bật, hắn vẫn chủ động báo danh tới Đào tham gia cuộc thi thăng cấp lên đệ nhị trọng điện.
Đào chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Mặc Ngôn vài giây, các lão sư không có quyền lời từ chối yêu cầu học viên thăng cấp. Bởi vậy Đào cũng chủ cùng các lão sư khác trao đổi mấy ánh mắt nghiền ngẫm, liền bút tuyệt vung lên ghi Mặc Ngôn vào danh sách.
“Lão sư, em cũng tham gia!”
Âm thanh nguyên khí mười phần vang lên, Đào kinh ngạc cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ.
“Ha ha! Nàng muốn tham gia!” Nháy mắt tất cả yêu quái đại điện đều cười nhạo!
“Thay vì đi chịu chết, không bằng cấp chúng ta thái bổ!”…
“Yên lặng!”
Đào mắt cũng không nâng ném xuống một quả cầu lửa khổng lồ!
Cùng với tiếng “Oanh” nổ vang, thế giới thanh tịnh.
“Nói đi.” Đào âm thanh lãnh đạm trong đại điện lẳng lặng vang lên, “Vì cái gì muốn tham gia cuộc thi lần này.”
“Vì muốn mạnh hơn.” A Bảo chậm rãi mở miệng, “Có người nói với em: chiến đấu, là phương pháp tu luyện tốt nhất.”