Bạn đang đọc Trung Khuyển Nam Thần Full – Chương 32: Sủng Ái
Edit: Tô Huyền Ann
Mãi cho đến khi lấy lại sức, Bạch Hiểu Y mới ý thức tới động tác của mình, bàn tay cô đang gắt gao chộp vào trong lòng bàn tay Tần Uyên, mà Tần Uyên cũng trở tay nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô, bởi vì cô nắm hơi chặt, lòng bàn tay hai người đã đổ mồ hôi. Bàn tay bị một mảnh ẩm ướt bao lấy, Bạch Hiểu Y dường như bị đâm một cái, cô vội vàng buông lỏng tay, lại lúng túng ho một tiếng, “Thật xin lỗi.”
”Không sao.” Tần Uyên chỉ nhàn nhạt đáp một câu, vừa nói, vừa điềm nhiên như không thu tay lại, lúc Bạch Hiểu Y nhìn chằm chằm màn hình xem kết phim, lặng lẽ dùng giấy khăn xoa vết máu trong lòng bàn tay, nha đầu này tóm quá chặt, suýt nữa cào nát cả lòng bàn tay anh.
Vẫn chú ý đến màn hình, Bạch Hiểu Y căn bản không ý thức được động tác của mình, cũng không biết hai người đã nắm tay qua bao lâu.
Bạch Hiểu Y có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn Tần Uyên, nhưng thấy thần sắc anh lãnh đạm, dường như cũng không coi chuyện vừa rồi quá to tát.
Lúc này Bạch Hiểu Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem xong phim và đi ra khỏi rạp chiếu, màn đêm đã bao phủ toàn thành phố, Bạch Hiểu Y và Tần Uyên lần lượt lên xe. Tần Uyên vừa khởi động xe vừa hỏi cô, “Có đói bụng không? Có muốn đi ăn vặt không? Hay là tới nhà anh anh nấu cơm cho em ăn?”
Bạch Hiểu Y không ngốc, ở chung hai ngày nay rõ ràng cô cảm giác được thái độ của Tần Uyên đối với cô đã thay đổi. Ví dụ như, anh sẽ nấu cơm vì cô, ví dụ như, anh sẽ ôm gối ôm trước ngực để cô đánh anh, anh không còn là cái người cường ngạnh lại ngang ngược kia nữa, cũng không lãnh đạm lạnh như băng giống trước kia làm cho không ai có thể lại gần.
Sau những thay đổi này, cô cũng nhạy cảm hiểu rằng anh đang đối xử tốt với cô, Tần Uyên – người trước giờ đều nói một không hai, người vĩnh viễn đơn độc, người dường như tất cả thế gian đều không ảnh hưởng đến anh, đang dần đối xử tốt với cô.
Phát hiện này quả thực khiến cô rất ngạc nhiên, cô nghĩ khả năng nào đó, quay đầu ngó anh một cái, khe khẽ thở dài, “Tần Uyên, tôi kể cho anh chuyện đời trước cũng không phải là hy vọng anh sẽ đền bù cho tôi.”
Tần Uyên vững vàng lái xe, ánh mắt liên tục nhìn chăm chú vào phía trước, lúc nghe nói như thế lông mày khẽ nhíu một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh không lay động, “Chỗ nào khiến em hiểu lầm là anh đang đền bù cho em?”
”Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không tại sao đột nhiên đối xử với tôi tốt như vậy?”
Tần Uyên trầm mặc một hồi, “Chỉ là đối xử tốt với em thôi, không được sao?”
”Nhưng tại sao anh phải đột nhiên đối xử tốt với tôi?”
”Anh đang bảo vệ em gái thôi.”
Câu nói hời hợt của anh lại làm cho Bạch Hiểu Y lấy làm kinh hãi, cô nhìn anh chăm chú, nhưng thấy vẻ mặt anh lãnh đạm, mắt nhìn phía trước, câu này dường như chỉ là thuận miệng nói. Nhưng dáng vẻ không cho là đúng, lại cao ngạo bễ nghễ, một câu nói hời hợt ngược lại có một loại ý tứ hàm xúc bá đạo để tuyên bố chủ quyền.
Nhưng làm Bạch Hiểu Y không nghĩ tới là, một từ ngữ “bảo vệ em gái” dịu dàng như thế lại thốt ra từ miệng Tần Uyên.
”Anh… Từ khi nào đã biến thành bảo vệ em gái?”
Mặt anh vẫn không chút thay đổi nhìn chăm chú về phía trước, vẫn là giọng điệu không có bất kỳ tình cảm nào, “Từ ngày anh coi em là em gái.”
“…”
Bạch Hiểu Y vẫn cảm thấy nghe câu “Anh đang bảo vệ em gái thôi.” từ miệng Tần Uyên quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng bên ngoài vẫn tươi cười, chủ yếu là cái từ này thật sự quá không hợp với anh, anh lại còn hết lần này đến lần khác nói ra một cách nghiêm túc như vậy, hơn nữa anh bảo vệ aem gái hay là đối với cô…
Ừm, cô đúng là có chút mong đợi, Tần Uyên bảo vệ em gái sẽ ra sao đây!
Say khi về đến nhà, mở cửa hàng nhỏ lên, Bạch Hiểu Y mới phát hiện có vài cái đơn đặt hàng, hơn nữa còn có nhiều cái khách hàng hỏi thăm cô chất lượng sản phẩm. Có chuyện làm ăn có thể làm, Bạch Hiểu Y cũng không hề để tâm chuyện hôm nay, vội vàng bàn bạc với khách hàng, rất nhanh liền đạt được một đơn hàng.
Đang muốn đứng dậy duỗi cái lưng mỏi, QQ của cô đột nhiên bắn ra một tin nhắn, Bạch Hiểu Y mở ra nhìn, là một học trưởng gửi tới.
”Hiểu Y anh về nước rồi, chụp rất nhiều ảnh, có muốn xem không?”
Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút, “Muốn.”
Người này họ Ngôn tên Phong, là học trưởng hệ lịch sử của bọn cô, bởi vì hai người đều gia nhập CLB thơ của trường, cho nên quen biết, hai người bình thường tâm sự trên QQ, xem như nói chuyện khá hợp.
Ngôn Phong rất nhanh liền gửi ảnh chụp tới, anh ta thích nhiếp ảnh, thời gian rảnh cũng học qua một chút, mặc dù so ra kém hơn nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp, nhưng những hình này cũng rất có ý vị.
Lúc cô đang xem ảnh chụp thời điểm, Ngôn Phong lại cho nhắn tin,“Chúng ta cũng hơn một tháng chưa gặp mặt, ngày mai cùng đi du hồ nhé?”
Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút, lại gõ một câu: “Có những ai?”
Bên kia qua một hồi lâu mới hồi phục: “Chỉ có mình và cậu.”
Bạch Hiểu Y nhìn qua cái tin nhắn này, trong lúc nhất thời không hồi phục kịp, cô không ngốc, huống chi Ngôn Phong cũng không phải là cái loại người lỗ mãng. Hai người quen biết hơn một năm, đây còn là lần đầu tiên anh ta đơn độc hẹn gặp mặt, vô duyên vô cớ hẹn cô đi du hồ, cũng không trách Bạch Hiểu Y không thể không nghĩ đến chuyện đó.
Kỳ thật Ngôn Phong này là một người tốt, sinh ra trong nhà dòng dõi Nho học, bản thân cô cũng khá thích loại hình này, tướng mạo không tính là đặc biệt tuấn lãng, nhưng cũng coi như ngũ quan đoan chính, chủ yếu nhất là làm người không được tùy tiện, cũng khá hiểu tôn trọng phái nữ.
Hiện thời Bạch Hiểu Y buông tay Tần Uyên, cô cảm thấy cô cũng có thể thử tiếp nhận những người khác, Ngôn Phong là người phi thường không tệ được chọn, khắp các phương diện được so sánh đều phù hợp yêu cầu của cô đối với người khác phái.
Nếu đã anh ta đã có ý với cô, như vậy sao cô lại không thử một lần?
Bạch Hiểu Y nghĩ qua liền đáp.
”Được.”
***
Edit: Tô Huyền Ann
Ngày hôm sau sau khi qua điểm tâm, Bạch Hiểu Y liền chuẩn bị xuất phát, dù sao cũng là đi gặp người có lẽ sẽ trở thành bạn trai của mình, tất nhiên cô cũng nên tôn trọng anh ta, cho nên cô cố ý tìm một bộ mình mới mua không lâu, bộ đồ tay ngắn và quần ngắn, màu cỏ xanh biếc tươi mát hợp lòng người, làn da cô rất tráng, ngược lại rất hợp màu này.
Sau khi đổi lại y phục xong cô lại đơn giản tết mái tóc dài sau gáy thành bím tóc hình xương cá, kéo lỏng một chút, nhìn qua vẫn dịu dàng động lòng người.
Thu thập xong từ trên lầu đi xuống, vừa mở cửa lại thấy Tần Uyên đang đứng ở cửa nhà cô, một cái tay nâng lên, hẳn dáng vẻ là đang chuẩn bị gõ cửa.
Bạch Hiểu Y lúc này nhìn thấy anh liền ngẩn người, “Sao anh lại ở đây?”
Hôm nay Bạch Hiểu Y có chút trang điểm nhạt, vốn là kia song ngập nước mắt to bởi vì thoa lông mi, càng lộ vẻ sáng ngời động lòng người, hơn nữa trên người nàng này trong sạch vui vẻ nhân y phục làm đẹp, ở nàng mở cửa kia trong tích tắc, anh chỉ cảm thấy một hương thơm bay tới, sau đó, cô xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, giống như tiên nữ.
Tần Uyên rõ ràng cảm giác được tốc độ tim đập của mình đang tăng nhanh, anh tránh ánh mắt cô, cố làm ra vẻ lạnh nhạt trả lời, “Anh mua đồ tặng em.”
Bạch Hiểu Y ngược lại càng thêm nghi hoặc, “Đồ gì đó?”
Tần Uyên đưa tay ra sau lưng, nâng một cái hộp giày, Bạch Hiểu Y sững sờ nhìn anh một cái mới đưa tay nhận, cô vào phòng mở ra, thấy bên trong có một đôi giày trượt băng.
Bạch Hiểu Y kinh ngạc nhìn sang anh, “Sao lại đột nhiên đưa tôi giày trượt băng?”
Tần Uyên đi theo cô tới, anh cũng không dám quá gần gũi cô, ánh mắt cũng không nhìn cô, hai tay để trong túi quần, bộ dáng nhìn qua ngược lại lạnh nhạt tự nhiên, nhưng tay giấu trong túi quần lại nắm chặt để kìm nén trái tim đang đập nhanh.
”Trước không phải em liên tục nói muốn học trượt băng sao? Hôm nay vừa vặn anh không đi làm, anh dạy cho em.”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, “Thế à…” Dừng một chút lại nói: “Nhưng thật xin lỗi, tôi đã hẹn với học trưởng rồi, muốn đi dạo hồ.”
Nghe được câu trả lời, Tần Uyên có nhiều thất vọng, nhưng rất nhanh anh liền nhạy cảm bắt được từ mấu chốt nhất, “Học trưởng?”
Bạch Hiểu Y gật gật đầu, “Ừ, xem như bạn trai tương lai của tôi.”
”Ầm!”
Giống như là có một tia sấm sét đón đánh xuống đầu anh, lúc này Tần Uyên đứng lặng tại chỗ.
Vẻ mặt anh không dám tin nhìn lại cô, bởi vì chịu đựng kích thích quá mức, trong lúc nhất thời, anh chưa thể khống chế vẻ ác liệt trong mắt, ánh mắt sắc bén như dao chiếu lên mặt cô.
Bạch Hiểu Y hiển nhiên bị dáng vẻ của anh dọa, lui về phía sau một bước theo bản năng, “Sao vậy?”
Lúc này Tần Uyên mới thu hồi thần trí, thu ánh mắt lại, cho dù kiềm chế tốt hơn, nhưng vừa mở miệng, giọng nói kia vẫn thoáng biến động,“Không có gì.”
Bạch Hiểu Y thấy sắc mặt anh hòa hoãn một chút mới thở phào nhẹ nhõm, “Về sau chúng ta đều rảnh thì học sau, giày trượt băng này tôi sẽ nhận, cảm ơn anh.”
Tần Uyên lắc lắc đầu, “Không có gì.” Trời mới biết, đến tột cùng anh phí bao nhiêu khí lực mới có thể bình tĩnh nói ra câu này.
Bạch Hiểu Y ra khỏi cửa, Tần Uyên hồn bay phách lạc đi sau lưng cô, Bạch Hiểu Y muốn nói tạm biệt anh, dường như anh lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nói: “Anh đưa em đi!”
Bạch Hiểu Y lắc đầu, “Không cần, anh đi làm việc đi, tôi bắt xe qua là được.”
”Không bận.” Lúc nói lời này anh đã mở cửa xe ra mời cô.
Bạch Hiểu Y thấy thế cũng không ngượng ngùng nữa, dứt khoát trực tiếp lên xe.
”Hẹn đi đâu dạo hồ?” Sau khi lên xe, Tần Uyên cố làm ra vẻ lạnh nhạt hỏi một câu.
”Hồ Long Vịnh.”
Tần Uyên cũng không nói gì nữa, khởi động xe tới hồ Long Vịnh.
Bạch Hiểu Y cứ cảm thấy Tần Uyên có điểm kỳ lạ, nhưng cô lại không nói ra được điểm nào. Anh liên tục mặt không chút thay đổi lái xe, nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng Bạch Hiểu Y vẫn cảm giác được có một làn khí lạnh như có như không rò rỉ ra từ người anh.
Bởi vì bị khí lạnh này ảnh hưởng, Bạch Hiểu Y cũng không dám nói chuyện với anh, mà Tần Uyên vốn không phải nói nhiều, hai người một đường yên tĩnh.
Cũng may, rất nhanh đã đến hồ Long Vịnh.
Xe chạy đến cửa hồ Long VỊnh, đã thấy Ngôn Phong chờ ở nơi đó. Ngôn Phong là nam sinh cao gầy, mặc một bộ tay ngắn màu trắng, quần short jean, trên chân đi một đôi giày thể thao trắng, toàn thân tản mát ra một luồng ánh sáng tinh thần phấn chấn. Thấy cô xuống xe, Ngôn Phong vội đi qua đến vẫy tay chào hỏi, “Đàn em, đã lâu không gặp.”
Bạch Hiểu Y cũng cười chào hỏi, “Đúng vậy, đã lâu không gặp học trưởng.”
Nói xong lời này đã thấy ánh mắt Ngôn Phong đột nhiên lướt qua, nhìn về phía sau cô, Bạch Hiểu Y nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy Tần Uyên đã xuống xe, Bạch Hiểu Y liền hướnggiới thiệu: “Đây là anh hàng xóm của em, là anh ấy đưa em tới.”
Ngôn Phong liền lễ phép gật đầu với anh, “Chào anh.”
Lúc này, tâm tình Tần Uyên phức tạp bao nhiêu anh cũng không rõ nữa, anh nhìn người thiếu niên này, đây là người đầu tiên Bạch Hiểu Y chính miệng thừa nhận sẽ trở thành bạn trai cô.
Ánh mắt sắc bén đánh giá trên dưới người này vài lần, ngoại hình, kém xa anh, về năng lực, anh tự nhận, kiếp này, vượt được năng lực của anh không có mấy người. Mà cậu trai này hiển nhiên sẽ không là một trong số đó, cho nên chính là vậy, nam sinh đơn giản lại bình thường đánh bại anh sao?
Cho nên, Y Nhi của anh ăn mặc đẹp như vậy để gặp mặt cậu ta?
Tần Uyên thật sự là đau lòng được không diễn tả được bằng lời, vì anh, cũng vì Y Nhi của anh.
Tần Uyên đánh giá Ngôn Phong không thèm che giấu làm anh ta cảm thấy khó chịu, mà Bạch Hiểu Y tất nhiên cũng cảm giác được. Cô vội vàng phất tay với Tần Uyên, “Cảm ơn anh đưa tôi tới, chúng tôi đi trước nhé.”
Tần Uyên nhìn qua bóng dáng hai người kề vai rời đi, thân thể giống như bị đóng đinh, không có cách nào nhúc nhích một cái, hết lần này tới lần khác lại không biết từ đâu có một con dao tới cắt từng chút trên người anh, anh đau đớn không chịu nổi, khí lực đấu tranh cũng không có.
Cũng không biết qua bao lâu anh mới vào trong xe, đóng cửa xe, chuẩn bị khởi động xe rời đi, nhưng tay đụng phải cái chìa khóa lại dừng lại, quay đầu nhìn lại phương hướng hai người kia rời khỏi, không biết khi nào bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tần Uyên hai tay sít sao nắm tay lái, trán nổi gân xanh, thái dương da thịt cũng giật, anh đè né rất đau đớn, khắc chế rất đau đớn, nhất là nghĩ tới Y Nhi của anhgiờ phút này có lẽ đã nằm trong lòng người khác, có lẽ sẽ gương mặt xinh đẹp sẽ nở nụ cười mê người với người khác, nghĩ đến những thứ này anh liền đau đớn không chịu nổi.
Thật ra, anh phải sớm chuẩn bị tâm lý không phải sao? Trước không phải cô cũng đã nói rõ ràng rồi sao? Cuộc đời này của cô, sẽ không thể nào cùng anh, cuối cùng cô sẽ trở thành bạn gái người khác, cuối cùng sẽ trở thành vợ người khác. Mà đối với Tần Uyên, có lẽ là anh em, có lẽ là bạn bè, nhưng tuyệt đối không phải là tri kỉ!
Hiện chỉ là anh của cô, đứng ở lập trường của anh trai, anh không có tư cách tức giận, không có tư cách nổi giận, ngược lại anh phải vì cô tìm được hạnh phúc của mình mà vui vẻ không phải sao?
Nhưng đối với anh mà nói thật sự là quá tàn nhẫn, người con gái anh yêu, anh có thể vì cô từ bỏ những người khác, tại sao anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ở cùng người khác?
Nhưng có ích lợi gì? Hôm nay anh chỉ có thể duy trì ở một khoảng cách an toàn với cô, nếu không, anh vượt qua đoạn khoảng cách kia, ở gần cô sẽ mất đi cô.
Mày có tư cách gì không cam lòng?! Đều là mày tạo thành, không phải sao, Tần Uyên? Là vì mày không quý trọng mới làm cho cô ấy từ bỏ mày, bởi vì mày lạnh lùng mới làm cô ấy triệt để hết hy vọng với mày. Có thể trách ai, đều là vì mày, là vì mày! Tất cả đau khổ của mày đều do một mình mày tạo thành! Mày chẳng oán được ai!
***
Bạch Hiểu Y và Ngôn Phong đến bên hồ, lúc này đã là buổi trưa, người cũng không nhiều, chỉ tốp năm tốp ba mấy chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt hồ.
Ngôn Phong đi thuê một chiếc thuyền, một bước nhảy xuống trước, thấy cô còn đứng ở bên bờ có vẻ do dự, Ngôn Phong nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Bạch Hiểu Y nhíu mày nhìn về phía chiếc thuyền, “Thuyền này có chắc chắn không?”
Ngôn Phong nhìn dáng vẻ cô háo hức muốn thử nhưng lại sợ sệt, nghĩ qua liền hiểu được, “Không phải em sợ nước chứ?”
Bạch Hiểu Y cắn môi gật gật đầu.
Ngôn Phong thấy thế không khỏi bật cười, anh vươn tay ra với cô, “Em không cần phải sợ, thuyền này rất chắc chắn, lên đây đi.”
Bạch Hiểu Y cũng không muốn vì mình mà trì hoãn thời gian, nhìn anh đưa tay ra liền nắm lấy cổ tay, cẩn thận lên thuyền, lên thuyền rồi ngồi xuống đối diện. Lúc đầu Bạch Hiểu Y còn có chút sợ hãi, nhưng lúc chèo thuyền đến giữa hồ, Bạch Hiểu Y liền bị quang cảnh trước mắt mê hoặc, cũng không còn tâm tư sợ nước hay không.
Mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống đỉnh đầu, sóng biếc lăn tăn giống như cắt ánh mặt trời thành từng khối kim cương, làm cho nước hồ xanh biếc như phủ một mảnh sa mỏng khảm kim cương, một trận gió thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ ngày mùa hè hơi ngây ngất. Trong một khoảng yên tĩnh hoa mỹ, nhìn bầu trời mênh mông và mặt hồ rộng rãi, tâm tình hỗn loạn phức tạp trong lòng thật như tan thành mây khói trong nháy mắt, tình thơ ý hoạ hết thảy tươi đẹp, phảng phất ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, sợ một chút không chú ý liền phá vỡ tốt đẹp bên trong.
Ngôn Phong thấy cô thật sự thích chỗ này, trong mắt cũng không khỏi tràn đầy vui vẻ.
”Anh gửi cho em ảnh chụp, em có thích không?”
Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu với anh, dừng một chút lại nói: “Anh lần này lặn lội đi Châu Phi hẳn là thu hoạch không nhỏ?”
Ngôn Phong gật gật đầu, “Đúng là thu hoạch rất nhiều, đặc biệt là chứng kiến người nơi đó bị bệnh tật hành hạ, mới phát hiện rốt cuộc bản thân mình đang sống ở một nơi tốt đẹp thế nào.” Nói đến đây Ngôn Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đề nghị: “Trước kia không phải em vẫn muốn học chụp ảnh sao? Không bằng anh dạy em, thế nào?”
Bạch Hiểu Y cũng hứng thú, “Được a.”
Ngôn Phong liền lấy máy ảnh đeo trên cổ xuống, đưa cho cô, Bạch Hiểu Y tiếp lấy, Ngôn Phong liền đến gần giảng giải cho cô cách dùng từng nút, nói xong để cô tự thử nhìn một chút.
Bạch Hiểu Y cũng không khách khí, quả nhiên cầm lấy máy ảnh, có hình có dáng thử đứng lên chụp.
Lúc Bạch Hiểu Y nghiêm đứng lên lấy cảnh, cách đó không xa đột nhiên có một trận rung lắc, Bạch Hiểu Y vô thức quay đầu nhìn, thấy trên chiếc thuyền phía sau có mấy người to khỏe đang ngồi, trong tay mỗi người bọn họ cầm một mái chèo, mái chèo bị bọn họ điên cuồng huy động, thuyền như mũi tên rời khỏi dây cung bay tới phía này, bọn họ vừa đong đưa thưởng thức vừa hưng phấn huýt gió, căn bản không ý thức được hành vi điên cuồng này có bao nhiêu nguy hiểm. Bạch Hiểu Y thấy bọn họ người nào mặt cũng đỏ bừng, liền nghĩ những người này chỉ sợ đã uống rượu, mắt thấy chiếc thuyền kia càng ngày càng gần, Bạch Hiểu Y lập tức thầm kêu một tiếng không ổn.
Ngôn Phong cũng ý thức được không ổn, vội vàng thúc giục người chèo thuyền, “Mau, rẽ qua một bên, tránh bọn họ!”
Nhưng động tác người chèo thuyền vẫn chậm một bước, chỉ trong chớp mắt chiếc thuyền kia đã vụt đến bên cạnh, không khách khí trực tiếp đâm vào chiếc thuyền của bọn họ, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy thân thuyền lắc kịch liệt một cái, cô đang muốn theo bản năng túm lấy mép thuyền ổn định thân thể, nhưng tay còn chưa kịp đưa tới, đã cảm thấy thân thuyền lại rung lắc một lần, trọng tâm cô không vững, trực tiếp ngã xuống hồ nước lạnh như băng.
Tần Uyên đang gục trên tay lái nhớ lại đủ chuyện kiếp trước, từng khuôn mặt tươi cười của cô với anh, cô đã từng mừng rỡ gọi Uyên Ca giòn vang, từng thần thái rất nhỏ đều khiến anh quyến luyến, nếu như có thể trở lại hết thảy trước khi mọi chuyện phát sinh thì tốt biết bao, anh nhất định sẽ ôm cô thật chặt, yêu thương cô thật nhiệu.
Lúc đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào từ phía hồ truyền đến.
”Rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước!”
Tần Uyên ngẩng đầu lên, nghĩ đến Y Nhi của mình vẫn sợ nước, cũng không biết có bị sợ hay không, nghĩ đến đây, anh cơ hồ không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp xuống xe chạy tới bên hồ, đến nơi đã thấy nam sinh vừa mới đi cùng Bạch Hiểu Y đang nằm sấp trên thuyền căng thẳng nhìn xuống mặt hồ, trong miệng còn không ngừng gọi, “Hiểu Y, Hiểu Y! Mau có ai không, mau cứu, cứu Hiểu Y.”
Tần Uyên chỉ cảm thấy thật giống như bị một quyền hung hăng đập mạnh một cái, nháy mắt trong đầu ong ong rung động, nhưng mà cơ hồ trong khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn không có một chút do dự, trực tiếp lao xuống hồ.
Bạch Hiểu Y kể từ năm tám tuổi ngã xuống hồ bơi, thiếu chút nữa chết đuối thì luôn sợ nước, cũng bởi vì sợ nước, cho nên này trong vài năm này cô vẫn không biết bơi, hôm nay tới du hồ, kỳ thật cô cũng là muốn giải quyết tâm lý sợ nước, nhưng cô không nghĩ tới, vận khí thế nhưng thành thế này, du hồ một lần cũng có thể rơi xuống nước, cô càng không nghĩ tới, qua nửa ngày phơi nắng, nước hồ vẫn còn lạnh như băng.
Vừa mới ngã xuống đã cảmthấyc tay chân bị đông cứng lại, muốn bò lên trên cũng không có khí lực, hơn nữa bởi vì rất sợ nước, lúc rơi vào hồ cô liền hoàn toàn đánh mất tỉnh táo, trong lòng chỉ còn hoảng loạn, càng hoảng loạn càng giãy dụa, càng giãy dụa càng không làm được gì, càng không làm được gì càng hoảng loạn, lặp đi lặp lại, cô giãy giụa chẳng những không có tác dụng, thân thể ngược lại còn không khống chế được chìm xuống.
Cảm giác hít thở không thông thật đúng là khiến người ta không dễ chịu, mặc dù đã chết một lần, nhưng một lần chết đó dù sao vẫn rất nhanh, nhưng lần này n, lại khiến người ta có một chút tuyệt vọng, có cảm giác chính mình đang chết, Bạch Hiểu Y quả thực sợ vô cùng, cô không nghĩ sẽ chết thế này, nhân sinh của cô thật vất vả bắt đầu lần nữa, thật vất vả có khởi sắc, cô không thể chết thế này.
Lúc cô muốn liều mạng một tia khí lực giãy giụa lần cuối cùng ngoi lên, đột nhiên cảm giác có một đôi bàn tay ấm áp ôm chầm phía sau.
Gần như tuyệt vọng, cô đột nhiên cảm nhận được cổ lực lượng này, trong lòng kích động chỉ có thể nghĩ, tựa như là bắt lấy cây cỏ cứu mạng của mình, cơ hồ là bản năng cô đem hai tay bấu víu lên người đó, gắt gao ôm chặt lấy.