Đọc truyện Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng DDDH – Chương 6
Lần đầu người đàn ông gặp gã giám đốc là ở đám tang của bố mẹ mình. Bố mẹ anh bất ngờ qua đời, anh vội vàng chạy từ Pháp về, lần đầu tiên cảm thấy đời người mịt mù và bất lực đến vậy. Lúc rời khỏi thành phố A anh rất khí thế, rất phấn chấn, anh vẫy tay chào bố mẹ ở cửa kiểm soát an ninh của sân bay, bảo năm sau sẽ về, bố mẹ đừng nhớ con quá. Nào ngờ vừa mới vài tháng thôi lại phải về nước tham dự lễ tang của bố mẹ mình.
Bố mẹ anh đều là giảng viên đại học, cả đời trồng người, là bậc cha mẹ tốt nhất trên thế giới này. Khi người đàn ông còn là một cậu bé, mẹ hỏi anh, sau này muốn làm nghề gì. Giản Minh Chi năm tám tuổi cắn ống hút, bướng bỉnh nói mình không muốn đi học, muốn làm một đầu bếp.
Khi ấy mẹ anh tươi cười xoa đầu anh, bà nói, được, Minh Chi của chúng ta sau này sẽ làm một đầu bếp nổi tiếng, mỗi ngày bố mẹ đều có thể ăn món ăn ngon nhất cả thế giới.
Học phí của Le Cordon Bleu ở Pháp không hề rẻ, bố mẹ anh gần như đã tiêu hết phần lớn tiền tiết kiệm để đưa anh đi học. Anh ra đi mang theo tình yêu trĩu nặng, khi trở về thứ chào đón anh lại là gia đình tan vỡ.
Gã giám đốc từng là học trò tâm đắc của bố anh, trong lúc anh bất lực nhất, gã là người bầu bạn bên anh. Đối mặt với một người đàn ông dịu dàng, quyến rũ, kiên nhẫn lại đẹp trai nhường ấy, anh khó lòng tránh khỏi việc rơi vào lưới tình. Theo đuổi, hẹn hò, yêu đương, tất cả đều thuận theo lẽ thường.
Cái đêm sau khi anh sắp xếp xong hậu sự cho bố mẹ, chuẩn bị ra đi tiếp tục việc học, gã giám đốc khóc.
Năm ấy, người đàn ông mười chín tuổi, gã ta hai mươi tư tuổi. Gã giám đốc năm đó chưa phải là giám đốc, chỉ là một đứa con rơi của một gia tộc quyền thế, không có thực quyền gì, hàng ngày phải giành giật đường sống trong khi đám anh trai cùng cha khác mẹ đấu đá lẫn nhau, chỉ có trước mặt người đàn ông, gã mới không phải là Đường Vũ Hàng, không phải là anh ba nhà họ Đường, mà là một người bình thường cũng cần yêu và được yêu.
Trên chiếc giường trong nhà của người đàn ông, gã giám đốc ôm anh, nước mắt rơi xuống cần cổ của anh.
Giám đốc nói, “Minh Chi, đừng rời xa anh, anh chỉ có mình em thôi.”
Em cũng chỉ có mình anh thôi. Người đàn ông thầm nghĩ trong lòng.
Ngày hôm sau, anh không đến sân bay, anh đã ở lại thành phố A, tự nguyện làm phận cá chậu chim lồng.
Giản Minh Chi năm mười chín tuổi ngu ngốc cho rằng, đời người chỉ cần có tình yêu là đủ, anh còn tin tưởng một cách kiên định không hề thay đổi rằng, tình yêu vĩnh viễn sẽ không biến chất.
Người đàn ông sốt đến mơ hồ, tiếng bước chân của người xa lạ và tiếng nuốt nước miếng đê tiện khơi dậy sự cảnh giác của anh, khi anh nheo mắt nhìn rõ mấy gã đàn ông đang đứng trước mặt mình, dù đầu óc có chậm chạp hơn nữa cũng phải nhận ra điềm chẳng lành.
Đó là mấy gã đàn ông ở nhà nghỉ nhỏ.
Người đàn ông đã từng vô tình nghe thấy bọn họ trò chuyện, họ hình như là thợ xây của một công trường gần đây, chủ đầu tư bỏ trốn, toà nhà dở dang, để lại đám công nhân giục giã đòi tiền, sau đó nhà thầu trả tiền công cho một số ít trong đó rồi chạy nốt. Đa số công nhân hiểu được đòi thêm tiền công là vô vọng, nên đã tìm các công việc khác, chỉ còn lại mấy người bọn họ ở lại thành phố A, cả ngày chẳng làm gì, chỉ lang thang trong thành phố này.
“Anh à, cái… thằng này được thật chứ?”
“Sao mà không được? Thôn bên cạnh thôn ta có một thằng xăng pha nhớt, tao đã từng nghe đồn rồi. Sao? Mày không muốn à? Không phải mày nhịn gần chết rồi à? Cứ coi nó là đàn bà đi, hơn nữa, nó còn đẹp hơn cả đàn bà ấy.”
“Anh à, vậy… vậy anh lên trước nhé? Anh dạy em đi…”
Trong tiếng cười đùa khiến người khác ghê tởm, người đàn ông cảm thấy cằm mình bị người ta nhấc lên, mà mình giống như một con gia súc, một thứ đồ vật bị đánh giá bởi ánh mắt không có ý tốt, anh khó khăn thở ra một luồng hơi nóng bỏng, sốt cao khiến cả người anh mất hết sức lực, cùng lắm chỉ có thể phí sức ngoảnh mặt đi thôi.
“Em giai à… Đừng trách bọn anh nha, muốn trách thì chỉ có thể trách em nhìn đẹp quá… Bọn anh bám theo em mấy ngày liền rồi, em không có chỗ nào để đi nhỉ, đi theo bọn anh, ít nhất cũng cho em ăn ở, về cái nhà nghỉ nhỏ đó bọn anh sẽ bảo bà chủ cho chúng ta một căn phòng trống…”
“Buông tôi ra…”
Người đàn ông dùng hết sức lực toàn thân, hất văng bàn tay đang vươn về phía mình.
Bốp.
Một cái tát giáng xuống mặt anh, người đàn ông bị trọng lực kéo ra khỏi chỗ ban đầu, cơ thể không được chống đỡ, ngã lăn ra. Hai tai ong ong, anh chỉ cảm thấy một bên mặt vừa đau đớn vừa tê dại, may mà sốt cao vốn đã khiến anh hành động chậm chạp và tê liệt với cơn đau, anh nhổ máu tươi trong miệng ra, lảo đảo định ngồi dậy.
Tóc của người đàn ông bị kéo về phía sau, càng kích thích đến dây thần kinh cảm giác, anh giãy giụa hòng thoát ra, nhưng lại phát hiện nửa người dưới của mình bị giẫm chặt dưới đất, muốn cử động mà không cử động nổi.
Một tiếng trầm đục vang lên, là tiếng người bị ngã, người đàn ông ngước mắt lên nhìn thấy có mấy người áo đen ra tay rất linh hoạt, đè mấy gã lưu manh đó xuống đất, gã côn đồ giữ anh lúc trước cũng không để ý đến anh nổi nữa, vật lộn qua lại mà không đánh lại nổi đám người áo đen, rồi bị lôi đi.
Mấy phút đồng hồ sau, người đàn ông có thể nghe thấy tiếng van xin và la hét đau đớn của lũ côn đồ cách đó không xa.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, mùa đông ở thành phố A luôn ẩm ướt và lạnh lẽo, dưới gầm cầu chất đầy các loại rác thải có mùi vị khác nhau, chỗ này lúc sáu bảy giờ tối sẽ có vài gánh hàng rong bán cơm chiên hoặc xiên nướng, dân văn phòng đi qua cầu sẽ mua chút ít, hôm nay có một cô bán trứng luộc nước chè, thấy anh đáng thương nên đã cho anh một cái bắp ngô và trứng luộc nước chè bán còn thừa.
Người đàn ông vẫn nằm trên mặt đất, lõm trong vũng bùn, anh chẳng còn sức đứng dậy nữa.
Một đôi giày da màu đen sáng bóng xuất hiện trước mặt anh, anh nhận ra đôi giày này, đó là quà sinh nhật năm ngoái anh mua tặng gã giám đốc. Năm ngoái anh vẫn còn sống ở xóm nhỏ đó, không thể vào thành phố, nhưng anh vẫn còn biết mua hàng trên mạng, đặt một đôi giày da tặng gã.
Gã giám đốc bảo mình rất ngạc nhiên và vui mừng, mặc dù người đàn ông biết gã chỉ dùng hàng thiết kế, cũng biết gã sẽ kiểm tra từng khoản chi tiêu bằng thẻ tín dụng của anh thật cẩn thận.
“Minh Chi, đừng làm anh tức giận nữa.”
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nghiêm nghị vọng từ bên trên xuống.