Đọc truyện Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng DDDH – Chương 2
Người đàn ông giấu cậu xoa phần eo đau nhức, anh nấu một bát mì cho cậu, sợi mì vừa dai vừa thanh, xắt thêm ít hành lá, rắc vài miếng thịt bò mình kho từ hôm kia, anh ngẫm nghĩ rồi bỏ thêm một ít ớt, bát của mình thì độc mỗi nước dùng, chỉ có sợi mì và hành hoa.
“Bố ơi, sao bố không ăn thịt, hai ngày này bố lại gầy rồi.”
Cậu chàng muốn gắp mấy miếng thịt trong bát mình sang, bị người đàn ông cản lại. Anh không muốn nói rằng, cả ngày hôm nay phải đối mặt với nước rửa bát, giờ nhìn thấy thịt là buồn nôn.
Cậu nhóc đã mười chín tuổi rồi, còn đúng là độ tuổi cơ thể phát triển, chẳng qua bao lâu đã ăn sạch mì, đến canh cũng chẳng còn thừa tí nào.
Đợi cậu nhóc ăn xong, tắm rửa xong thì người đàn ông đã dọn sạch bếp rồi. Cậu mặc pyjamas chạy thẳng về phía phòng ngủ của anh, nói hay ho thì là tám chuyện thêm một lúc với anh.
“Hai ngày nay không biết bố đi đâu làm gì cả ngày, buổi tối cũng về muộn. Ở trường con làm được nhiều việc lắm, còn tham gia một cuộc thi thương mại, hẳn bố không biết đâu.”
Con trai từ bé đã quấn anh, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải nói với anh, dù cho có lúc chỉ là nói cho anh biết, mà không phải là để được lời khuyên.
Người đàn ông tắm rửa sạch sẽ mùi dầu mỡ trên người mình, bước ra mang theo hơi nước nóng bỏng trong phòng tắm, từng lọn tóc đen nhánh xoã trên trán, bộ pyjamas cotton màu tím ôm trọn cơ thể gầy gò. Đồng tử của cậu thiếu niên trở nên tối tăm mà anh không hề biết, chẳng bao lâu cậu lại cười bảo muốn sấy tóc cho anh.
Trong tiếng ong ong của máy sấy tóc và tiếng nói chuyện líu ríu của cậu thiếu niên, người đàn ông cuối cùng cũng không chịu được nữa, ngủ thiếp đi. Ngày hôm nay quá dài, anh bôn ba khắp nơi mấy ngày liền, khó khăn lắm mới tìm được một công việc, ai dè kết quả lại bị người khác làm nhục.
Anh vẫn không bỏ cuộc, muốn rời khỏi người đó… thì tất phải độc lập về kinh tế.
Ngoại trừ con đường này ra thì không còn cách nào khác.
Thấy người đàn ông ngủ rồi, cậu nhóc ấn nút tắt máy sấy tóc, khẽ khàng trèo lên đầu giường cất máy sấy, dém lại chăn cho anh, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ, sau đó dưới ánh sáng ít ỏi, cậu ngắm nhìn gương mặt người đàn ông gần như không biết chán.
Trăng đêm nay cũng không sáng lắm, ánh sáng ban đêm lọt vào qua kẽ rèm cửa sổ trêu ghẹo thứ tình cảm quyến rũ trong phòng. Tình cảm đang trào dâng trong lồng ngực cậu không còn cách nào ngủ yên nữa.
Có lẽ người đàn ông đang nằm mơ gì đó, lông mày cau lại, anh khẽ nói mê gì đó, thuận tiện trở mình. Cậu nhóc giật mình bởi động tác đột ngột này, lập tức tay chân luống cuống.
Dường như chán nản rằng không nắm bắt cơ hội hiếm có này lâu hơn chút nữa, cậu nhóc tức giận với chính mình. Nằm đợi nhịp tim bình thường trở lại, cậu mới cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má người đàn ông.
“Chúc ngủ ngon, bố à.”
Lần đầu tiên người đàn ông nhìn thấy cậu nhóc, cậu mới chỉ mười tuổi.
Một đứa bé gầy guộc, rõ ràng đã lên mười, thân hình lại như một đứa nhóc mới bảy tám tuổi. Có lẽ là do luôn bị nhốt trong phòng nên cả người cậu trắng bệch đáng sợ, người chăm sóc cậu trước đây ắt là ghét bỏ tóc dài phiền phức, nên tóc cậu nhóc bị cạo rất ngắn, cậu co mình trong một góc, cảnh giác nhìn người đàn ông.
Năm đó anh cũng chỉ là một cậu trai mới lớn, vừa hai mươi tuổi, đáng lẽ là độ tuổi theo đuổi mơ ước, nhưng lại bị người yêu chặt đứt hai cánh, giam lỏng trong một ngôi làng hẻo lánh ở vùng quê rất gần thành phố A.
Hôm đó gã giám đốc đưa một đứa bé mười tuổi đến, bảo anh nuôi giúp một thời gian.
Anh không ngu cũng không mù, đoán ngay được manh mối từ khuôn mặt giống nhau của cậu bé và giám đốc. Anh thuở ấy còn lâu mới ngậm bồ hòn làm ngọt như bây giờ, anh chỉ vào đứa nhóc ngồi xổm trong góc mà hỏi giám đốc, Thằng bé này là con ai? Anh coi tôi là cái gì?Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ giúp anh nuôi con trai? Tương lai hứa hẹn lúc ban đầu rốt cuộc khi nào mới được thực hiện?
Thuở ấy giám đốc nói gì đó dỗ dành anh chấp nhận số phận, anh đã chẳng còn nhớ nữa rồi; còn về sau đó, “một thời gian” đã nói cứ kéo dài mãi, cũng như tình cảm và tương lai giữa anh và gã giám đốc, đều là nước ấm nấu ếch thôi – chờ anh tỉnh táo lại, thử giãy giụa thì phát hiện ra mình đã bị giám đốc nắm chặt trong tay, không thể trốn thoát nổi nữa.
Chỉ có một chuyện mà anh có ấn tượng sâu sắc, sau khi cãi nhau ngày hôm đó, người đàn ông thở dài, bước tới trước mặt cậu nhóc. Cậu bé ngẩng đầu lên, thân người siết chặt, cứ như một con khỉ nhỏ bị đàn khỉ bỏ rơi trong rừng rậm hoang dã, lông tóc xỉn màu, dạ dày trống rỗng, nhưng vẫn mắt trợn to, xoè móng sắc, cảnh giác phòng bị bất cứ kẻ địch tiềm tàng nào.
Người đàn ông định xoa đầu cậu nhóc, nhưng tay lại bị cậu bé cào bị thương, vết thương không sâu, hơi thấm ra ít máu, nom móng tay cậu nhóc tích đầy cáu bẩn, rất bẩn, cũng không biết có vi khuẩn gì không.
Gã giám đốc nhíu mày bước lên định kiểm tra vết thương, người đàn ông lại xua tay, anh ngồi xổm xuống, nhìn ngang mắt cậu nhóc, hỏi, “Đói chưa? Muốn ăn gì?”
Cậu nhóc không cho người đàn ông lại gần trong một thời gian rất dài.
Cậu ở nhà luôn rất yên tĩnh, không ra ngoài, cũng không nói chuyện, ăn cơm toàn ăn rất ít. Cậu từ chối giao tiếp với người đàn ông, cả ngày ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, có khi trẻ con hàng xóm cùng lứa chơi đùa trong sân, người đàn ông hỏi cậu bé có muốn chơi cùng những đứa bé khác, cậu cũng chỉ lắc đầu im lặng, không chịu chú ý đến anh.
Cậu nhóc đã tới đây hai tuần rồi, loại trừ thành kiến ban đầu đối với xuất thân của cậu, người đàn ông luôn cố lấy lòng cậu hết khả năng.
Bất kể gã giám đốc đã phạm lỗi gì, đều không nên để thằng bé này gánh chịu.
Người đàn ông không biết về quá khứ của cậu bé, nhưng anh thấy được cậu nhóc sống không tốt lắm, hoàn cảnh lớn lên từ bé của anh rất thoải mái dễ chịu, anh không nắm chắc được tâm lí trẻ nhỏ khi trưởng thành trong hoàn cảnh gian khổ, mình cũng mới trưởng thành, hoàn toàn không biết nên trao đổi với trẻ con tầm tuổi này ra sao.
Người đàn ông hồi đó đã chuyển đến sống ở vùng thôn quê đó theo yêu cầu của gã giám đốc. Gã là con riêng của gia tộc, con đường bò lên của gã nhuốm đầy máu tươi, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm gã chờ gã phạm sai lầm. Gã giám đốc nói cho người đàn ông biết, gã không thể giữ anh bên mình công khai. Thế là gã bèn chọn một thôn làng cách thành phố A không xa, phong cách hợp lòng người để anh sống.
Gã giám đốc thuở đó còn biết dịu dàng dỗ anh, gã hứa với anh rất nhiều điều tốt đẹp – chờ hắn đứng vững rồi, thì sẽ đón người đàn ông về, họ sẽ có một lễ cưới hoành tráng, họ sẽ có một tương lai tươi sáng.
Người đàn ông nghe xong, anh từ bỏ việc theo học ở Pháp vì giám đốc, giao hết của cải bố mẹ để lại cho gã xử lí, không sống ở căn nhà tổ mà bố mẹ để lại cho anh nữa, cô độc một mình, chỉ ôm theo tình yêu và xúc động chạy tới thôn nhỏ cả đời này chưa từng tới.
Người đàn ông đã từ bỏ việc học, không có công việc, nhưng lại không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Nhà ở được xây dựng theo quy tắc tối cao ở nơi đó, hàng ngày anh đều ở nhà nghiên cứu sách nấu ăn mang về từ Pháp. Về sau gã giám đốc quở trách trên người anh dính đầy dầu mỡ, sai người lấy hết đám dụng cụ nấu ăn mà anh coi như sinh mệnh, anh dùng hết mưu mẹo trên người, tốt xấu gì cũng giữ được một cái lò nướng nhỏ.
Anh chỉ là cô đơn quá.
Trong căn nhà không một bóng người, mỗi ngày nhìn mặt trời hết mọc lại lặn.
Bây giờ, anh lại có thêm một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ này không giống như đám hoa cỏ mà gã giám đốc chuyển tới, nó là một đứa bé còn sống sờ sờ.
Người đàn ông cũng không thể nói rõ được tâm lí của mình đối với với thằng nhóc này ra sao. Hận ư? Đây là đứa con mà người anh yêu cùng một người anh không biết sinh ra. Thương hại ư? Đứa bé ấy vô tội, hàng đêm đi ngủ toàn cuộn người lại, tự mình ôm lấy mình, không để cho người khác lại gần, thế nhưng tình cảm lộ ra trong mắt lại rõ ràng là vẻ khát vọng được ôm ấp.
Cậu nhóc mãi không lên tiếng, người đàn ông thở dài, đứng dậy cầm chìa khoá ra khỏi nhà.