Đọc truyện Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng DDDH – Chương 12
Tất cả các tin xấu đều ùa tới chỉ trong một đêm – Công ty bị mất các đơn đặt hàng quan trọng, giá cổ phiếu giảm mạnh, bê bối về cuộc sống riêng tư hỗn loạn của gã giám đốc, lời đồn về việc gã và vợ sống ly thân… Những con số màu xanh lạnh lùng là lời rỉ tai trong ngành, trang nhất tạp chí lá cải đẫm máu là lời gièm pha của người ngoài ngành, công ty của gã giám đốc gần như trở thành trung tâm của dư luận trong chỉ nháy mắt.
Ngay cả việc phát triển mặt bằng cho khu thương mại mới san bằng trong thời gian trước đó cũng bị tạm thời gác lại bởi ngân hàng không cho phép vay nợ.
Giản Minh Chi thường ngày không quan tâm đến loại tin tức này cũng biết được mức độ nghiêm trọng thực tế hiện nay qua rất nhiều kênh khác nhau.
Hôm nay, Giản Minh Chi ở nhà phơi lá bạc hà, các đợt nóng cuối hè ùa đến rào rạt, bạc hà là do anh tự trồng, thường ngày lúc làm cơm toàn ngắt vài lá để dùng; anh nhìn thấy một giáo trình trên mạng dạy mình tự làm gối bạc hà, vừa mát mẻ vừa đuổi muỗi, mặc dù đã hơi muộn nhưng vẫn chuẩn bị một cái cho Giản Thứ ở văn phòng để giữ đầu óc tỉnh táo.
Chuông cửa vang lên, ngoài cửa là vợ gã giám đốc.
Vợ gã mặc nguyên một cây đồ Chanel thuần trắng, đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng làm làn da càng thêm trắng bệch, Giản Minh Chi có thể cảm thấy ánh mắt sắc lạnh cách cặp kính râm đó.
“Giản tiên sinh, xin chào, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Vợ gã giám đốc không hề hiểu ý tách trà ướp hoa mà Giản Minh Chi cố ý bưng lên, gần như vừa mới ngồi xuống đã mất kiên nhẫn lên tiếng.
“Không cần phải giả vờ khách sáo, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Giản tiên sinh, lần này tôi tới, là muốn mời anh rời khỏi chồng tôi.”
Giản Minh Chi ngẩn ra một lúc, cảm thấy hơi buồn cười.
“Nếu chồng cô bằng lòng, tôi đương nhiên là muốn còn chẳng được.”
Vợ gã giám đốc cắn răng, cô ắt là một người được giáo dục tử tế, nếu không thì cô ta đã không nói lời này bằng giọng run rẩy, “Giản Minh Chi, mày chính là kẻ thứ ba! Lẽ nào bố mẹ mày không dạy mày đừng có chen chân vào hôn nhân của người khác sao?”
“Đừng có nhắc đến bố mẹ tôi.”
Giản Minh Chi sầm mặt, cuộc đối đầu nhạt nhẽo này là điều anh đã dự đoán từ trước, thậm chí nó còn đến muộn hơn anh tưởng.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần Đường Vũ Hàng bằng lòng, tôi đương nhiên sẽ cút đi.”
Vợ gã giám đốc rút một bao thuốc từ túi bạch kim Hermès của mình ra, lấy một điếu châm lửa luôn. Giản Minh Chi chú ý đến ngón tay hơi run rẩy của cô, làn khói tản ra dường như đã khiến cô ta càng khó quan sát anh qua cặp kính râm hơn, thế là cô ta bèn khua tay xua khói đi, rồi tháo kính râm xuống, giờ anh mới phát hiện ra mắt cô ta sưng húp, hình như đã khóc, dùng phấn mắt cũng không che đậy được vẻ suy sụp.
Cô ta lại rít mạnh một hơi, bắt đầu nói đến chủ đề khác.
“Giản Thứ là con trai của Đường Vũ Hàng nhỉ.”
“Phải.”
Anh đáp một cách thận trọng.
Người phụ nữ đối diện lại liếc nhìn anh, khẽ cười, “Anh nghĩ ra sao vậy? Nuôi con giúp anh ta? Anh không biết xấu hổ là gì à? Bám lấy anh ấy lâu như vậy, là vì cảm thấy anh ấy sẽ nhớ đến tình xưa nghĩa cũ sao?”
“Sao anh không nghĩ xem, nếu anh ta thật sự yêu anh, sao còn kết hôn với tôi? Sao anh lại rẻ mạt đến vậy?”
Giản Minh Chi cúi đầu không đáp.
Anh không hề ngạc nhiên rằng vợ gã sẽ điều tra anh từ trước, muốn so đo thật thì có lẽ vợ gã giám đốc mới là kẻ thứ ba nhỉ. Nhưng anh không định tranh giành, bởi anh cảm thấy cô ta nói đúng, anh đúng là rất rẻ mạt, toàn tưởng rằng có thể thấy rõ mọi sự, giờ anh không muốn tiếp tục nữa, nhưng lại không thoát ra nổi.
Một điếu thuốc cháy hết, người phụ nữ đó dường như cũng cảm thấy hơi tẻ nhạt, ném thẳng đầu thuốc vào tách trà, cuối cùng cô ta cũng nói ra mục đích chân chính của chuyến đi này.
“Chúng ta làm một giao dịch đi. Giản Thứ đổi tên, họ Đường, anh cắt đứt quan hệ với nó, từ nay nó gọi tôi là mẹ, mà tôi sẽ cho anh đủ tiền, để anh rời khỏi Đường Vũ Hàng.”
Giản Minh Chi trợn trừng mắt.
“Cô muốn Giản Thứ?”
“Phải. Tôi muốn Giản Thứ.”
Đầu óc Giản Minh Chi vẫn toàn là hỗn loạn, “Cô muốn Giản Thứ làm gì? Nó, nó là con trai tôi…”
Người phụ nữ đó cười khẩy một tiếng, “Bớt bớt đi, anh chỉ là một thằng bảo mẫu miễn phí mà thôi. Còn về lí do, tôi có thể nói cho anh biết.”
“Giản Thứ sẽ là người thừa kế của Đường Vũ Hàng, bất kể ra sao, nó sẽ không còn là con trai của anh nữa.”
Người phụ nữ đó nói rất chậm, phí đến vài điếu thuốc lá, trà ướp hoa màu trắng bị tàn thuốc đen ngòm nhuộm thành màu mực, mấy đoá hoa cúc nở bung ra chìm xuống đáy chén, dính đầy tàn thuốc dơ bẩn.
Vợ gã giám đốc sinh ra một đứa con gái, hơn nữa rất bất hạnh là bị cắt tử cung do mất máu quá nhiều trong lúc sinh nở. Cô không còn có thể mang thai lần nữa.
Từ đó trở đi Đường Vũ Hàng liền bắt đầu chú trọng việc bồi dưỡng Giản Thứ, mặt mũi của cậu và gã có phần giống nhau, tuổi còn trẻ đã được giao phó quyền lực quan trọng, người tinh ý đều nhìn ra đây là chuyện gì. Người phụ nữ này chỉ cần điều tra một chút là biết ngay toàn bộ chân tướng.
Đến cả chú chim hoàng yến được gã giám đốc giấu trong gác mái là Giản Minh Chi cũng cuối cùng bị phơi bày.
“Giản Thứ đã hai mươi tuổi rồi, nó là một người trưởng thành, không phải cô bảo nó gọi cô là mẹ thì nó sẽ coi cô là mẹ đẻ của mình.”
Thế là thế nào? Lúc không cần Giản Thứ thì quăng cậu sang một bên, chịu đủ loại ngược đãi, lúc cậu mới đến ở với anh, không chỉ tình trạng sức khoẻ khiến người ta phải lo lắng, tình huống tâm lí cũng rất tồi tệ, Đường Vũ Hàng đã từng hỏi lấy một chữ chưa? Mười năm nay, Đường Vũ Hàng đã từng quan tâm đến việc học của Giản Thứ chưa? Lần nào không phải do Giản Minh Chi cầu xin gã, gã mới thờ ơ bắt tay vào sắp xếp?
Giờ chỉ vì cái lí do nực cười này mà định cướp mất con trai của anh?
“Chuyện này anh không phải lo,” Người phụ nữ đó cười khẩy, “Nói thật lòng, tôi cũng không phải muốn thằng con trai này cho lắm, căn bản cũng chẳng buồn diễn trò mẹ hiền con thảo. Thế nhưng, tôi là vợ của Đường Vũ Hàng.”
Đồng tử của cô ta rất tối tăm, ánh mắt rất nặng nề, sâu thẳm lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.
“Tôi yêu anh ấy, vậy nên tôi bằng lòng chấp nhận những điều này. Tôi bằng lòng chuẩn bị sẵn tất cả, loại bỏ mọi thứ không cần thiết vì anh ấy, trong đó gồm cả anh, Giản tiên sinh.”
Giản Minh Chi vẫn im lặng như trước, đầu óc anh hơi chết máy, lượng thông tin nhận được ngày hôm nay đối với anh mà nói là quá nhiều.
Người phụ nữ đó đột nhiên oà khóc, cô vứt điếu thuốc đi, dùng ngón tay thon dài mảnh mai hung dữ túm tóc mình, gương mặt méo mó vì khóc thoạt nhìn rất đáng sợ.
Nghe nói phụ nữ sau khi sinh nở sẽ có một giai đoạn trầm cảm sau khi sinh, Giản Minh Chi lặng lẽ ngồi một bên, đẩy hộp khăn giấy lên trước một chút, sau đó đứng dậy pha một tách trà khác.
Lúc bưng trà về, vợ gã giám đốc đã ngồi ngay ngắn trở lại, nếu không phải nhờ viền mắt đỏ ửng, anh còn tưởng rằng mình mới nhìn thấy ảo giác. Cô thong thả châm một điếu thuốc khác, nghiêng người dựa vào sofa, hỏi, “Vậy câu trả lời của anh là?”
Giản Minh Chi đặt tay lên đùi mình, ngón tay siết chặt lớp vải, hít một hơi thật sâu.
“Muốn tôi rời khỏi Đường Vũ Hàng, được. Cô bảo Đường Vũ Hàng trả căn hộ của bố mẹ tôi lại cho tôi. Còn Giản Thứ, nó là con trai tôi, chuyện này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.”