Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 84: Nếu như, hung thủ đứng sau tất cả mà hắn vẫn luôn tìm… là Trâu Tĩnh Tĩnh…


Đọc truyện Trung Khuyển Bị Bệnh Dại – Chương 84: Nếu như, hung thủ đứng sau tất cả mà hắn vẫn luôn tìm… là Trâu Tĩnh Tĩnh…

– Nếu như, hung thủ đứng sau tất cả mà hắn vẫn luôn tìm… là Trâu Tĩnh Tĩnh….

Cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng nhớ ra. Sau khi hắn du học nước ngoài trở về không ở cùng một chỗ với cha mẹ, nhưng mỗi tháng hắn vẫn phải về nhà thăm hỏi bố mẹ vài lần, cùng họ ăn bữa cơm. Có một lần hắn trở về, vừa hay gặp Trâu Tĩnh Tĩnh đang tiếp khách ở nhà, mà vị khách kia chính là Tôn Diễm Ny.

Sở dĩ Thẩm Bác Diễn không nhớ ra ngay là bởi trước và sau khi trang điểm Tôn Diễm Ny quá khác, mãi tới khi xem bức ảnh mặt mộc kia hắn mới nhớ ra bà ta giống người nào hắn từng gặp.

Sau khi Trâu Tĩnh Tĩnh rời giới giải trí, bà trở thành hàng ngũ lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Thẩm thị, tiếc rằng bà thật sự không biết kinh doanh làm ăn, hễ là bà ra quyết sách, y như rằng sẽ thua lỗ, được vài lần, ông Thẩm không để bà quản việc công ty nữa, tuy rằng vẫn giữ lại chức vụ cho bà, nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Trâu Tĩnh Tĩnh rảnh rỗi rồi, liền qua lại với giới phụ nữ thượng lưu, sống những tháng ngày xa hoa hưởng lạc. Tôn Diễm Ny, có lẽ cũng là một trong những người bạn của bà trong giới kia, Thẩm Bác Diễn không dám nghĩ quan hệ của mẹ mình với Tôn Diễm Ny tốt đến chừng nào, nhưng… có thể để mặt mộc tới gặp bạn, có lẽ quan hệ không tầm thường.

Dính tới Trâu Tĩnh Tĩnh, Thẩm Bác Diễn phiền não cào đầu mình.

Trong lúc bất chợt, một ý nghĩ đáng sợ thoáng hiện lên trong đầu hắn — nếu như.. hung thủ đứng sau hắn vẫn luôn tìm kiếm.. là Trâu Tĩnh Tĩnh.

Ý nghĩ này khiến da gà da vịt trên người Thẩm Bác Diễn nổi hết lên, hắn đóng mạnh laptop, đi tới bên cửa sổ hít thở không khí trong lành.

Giả như mẹ hắn thật sự là người hắn vẫn luôn tìm kiếm… Nhưng Trâu Tĩnh Tĩnh hại Lục Quân Càn vì lý do gì mới được chứ? Quan hệ duy nhất của bà với Lục Quân Càn, chính là hắn. Mẹ vẫn mong hắn có thể nhanh chóng kết hôn sinh con, kế thừa gia nghiệp. Hắn nhỏ hơn anh trai bảy tuổi, đây vẫn là một nút thắt trong lòng mẹ hắn, cho dù hắn có sinh con đẻ cái, thì giờ con trai anh cả cũng đã sắp tốt nghiệp tiểu học, còn hắn thì vẫn muốn ở bên một người con trai cả đời..

Thẩm Bác Diễn như rơi vào hầm băng, vừa nghĩ tới khả năng kia, hàn khí từ xương tủy phả ra ngoài, khiến hắn không nhịn được mà run lên.

Tựa như còn chưa đủ lạnh, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện tên người gọi đến — “Mẹ” .

Thẩm Bác Diễn ấn vài lần mới nhận được cuộc gọi, hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng nói mình trấn tĩnh không căng thẳng: “…Mẹ”

Trâu Tĩnh Tĩnh không vui hỏi: “Con đang ở đâu?”


“Con đang đi công tác.”

“Con đi công tác ở đâu?”

Thẩm Bác Diễn cố nén xung động muốn chất vấn mẹ mình, giọng nói có phần run rẩy: “Mẹ tìm con có việc gì?”

“Dạo này con bận rộn cái gì?!” Giọng Trâu Tĩnh Tĩnh rất trầm thấp, “Tìm thám tử tư? Mua chuộc truyền thông? Con mở công ty mà có thể rảnh rỗi như thế à? Lúc rảnh không tranh thủ giành thứ vốn là của con đi! Anh con đang một tay che trời ở công ty kia kìa, con thì..”

Thẩm Bác Diễn chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa đập tan điện thoại đi: “Hắn dùng móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại… lại giúp Tôn Diễm Ny?”

“Con còn dám hỏi mẹ vì sao?” Giọng của Trâu Tĩnh Tĩnh đầy sự giận dữ, “Con thích đàn ông cũng vừa vừa phai phải thôi chứ?! Con tưởng con là Thương Trụ vương hay Đường Minh Hoàng, vì một người đàn ông mà đắc tội bao nhiêu người?”

Thẩm Bác Diễn quát to: “Con đắc tội với người ta thì làm sao?! Con mẹ nó con yêu cậu ấy đến điên lên rồi đấy! Muốn con sinh con cho mẹ à, mẹ tự đi mà sinh!”

Trâu Tĩnh Tĩnh giận đến nỗi thiếu chút nữa thổ huyết: “Con! Con lặp lại lần nữa xem!”

“Con nói con không cho phép bất cứ ai làm tổn thương người con yêu, kể cả mẹ cũng không được! Mẹ ruột à!”

Trâu Tĩnh Tĩnh thẳng tay tắt máy.

Thẩm Bác Diễn nhìn điện thoại truyền tới tiếng “tút” dài, hồi lâu sau dần dần bình tĩnh lại, vô lực mà ngã xuống ghế.


Giờ nên làm gì? Nếu như, nếu như quả thật là Trâu Tĩnh Tĩnh.. Như vậy thì khác nào người hại chết Lục Quân Càn chính là hắn! Bởi vì hắn yêu Lục Quân Càn, cho nên Lục Quân Càn mới không duyên vô cớ gặp tai nạn bất ngờ, trên đời này còn chuyện gì buồn cười hơn thế nữa?! Hắn nên đối mặt với Quân Càn thế nào đây?!

Thẩm Bác Diễn lại cầm điện thoại lên một lần nữa, trong lòng vẫn ôm một hy vọng. Hắn có nên đi tìm mẹ hay không, cho dù phải quỳ gối cầu xin cũng được, để bà nói với hắn không phải bà làm, chỉ cần bà nói, hắn sẽ tin….

Lục Lăng Hằng quay phim rồi quay trở về khách sạn, vừa mới mở cửa đã bị mùi thuốc lá nồng nặc làm cho ho khan.

“Khụ..khụ… Phô Diễn? Sao anh hút nhiều thuốc thế.

Thẩm Bác Diễn dụi điếu thuốc vào gạt tàn đầy những mẩu tàn thuốc, mờ mịt ngẩng đầu lên. Lục Lăng Hằng thấy ánh mắt hắn trống rỗng, trong mắt đầy tơ máu. Anh lại cảm thấy hoảng sợ, chạy nhanh tới: “Anh sao vậy?”

Thẩm Bác Diễn do dự vài giây, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có gì, dạo này mệt mỏi quá.”

Lục Lăng Hằng chạy ra mở cửa sổ tản mùi khói, sau đó lại quay về ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn. Anh nhận ra tâm tình Thẩm Bác Diễn không tốt, nhưng hình như không có ý muốn nói. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cho dù là người yêu thì cũng cần có không gian riêng. Thẩm Bác Diễn không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi, thế nên đổi đề tài: “Anh ăn chưa?”

Thẩm Bác Diễn không ăn uống gì, lại muốn hút thuốc, nhưng phát hiện bao thuốc trống rỗng.

“Em đi tắm trước.” Lục Lăng Hằng đổ cái gạt tàn đầy đi, “Anh mệt thì ngủ một lát đi. Hay là.. có muốn tắm cùng không?”

Nếu như mọi khi, Thẩm Bác Diễn đã lúc lắc cái mông chạy ào vào phòng tắm, nhưng lúc này hắn chỉ mờ mịt nhìn bức tường đến dại ra, qua vài giây mới phản ứng được Lục Lăng Hằng nói gì đó: “À.. em đi đi.”

Lục Lăng Hằng không nói gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm.


Lục Lăng Hằng tắm xong dùng khăn tắm lau tóc đi ra, thấy Thẩm Bác Diễn đang nằm đờ ra trên giường. Anh đi tới, Thẩm Bác Diễn vươn tay về phía anh, anh đưa tay cho Thẩm Bác Diễn, một tay Thẩm Bác Diễn kéo anh nằm xuống bên cạnh hắn, ôm đầu anh đè vào lòng ngực mình.

Lục Lăng Hằng muốn ngẩng đầu nhìn mặt Thẩm Bác Diễn, nhưng Thẩm Bác Diễn đè ót anh xuống, không cho anh thấy vẻ mặt mình. Lục Lăng Hằng liền nằm im, chỉ ôm hông Thẩm Bác Diễn.

“Em có muốn tìm người hại em kia không?” Thẩm Bác Diễn khàn giọng hỏi. Bạn đang �

Lục Lăng Hằng có phần không hiểu, trả lời lại: “Đương nhiên muốn. Nếu như không tìm được.. cứ cảm thấy không yên tâm.”

Thẩm Bác Diễn lại hỏi: “Đến khi biết người đấy là ai, em định làm gì?”

Câu hỏi này làm khó Lục Lăng Hằng. Nói thật, hung thủ đứng sau là ai, anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, ngay cả tên săn ảnh bị anh bỏ mặc, đạo diễn bị anh từ chối cũng đã nghĩ tới, giờ anh nhìn ai cũng thấy nghi ngờ, cảm giác này ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống, công việc, và những mối quan hệ của anh. Nhưng đến khi tìm được hung thủ phía sau đó anh nên làm gì, thật sự anh chưa từng nghĩ tới. Anh nói: “Báo án? Giao cho cảnh sát?”

“Giờ chúng ta không có bất cứ chứng cứ nào. Chuyện đã qua lâu như vậy, thi thể em cũng đã hỏa táng, nếu biết người kia là ai, có lẽ cũng không thể dùng luật pháp trừng trị.”

Lục Lăng Hằng cắn môi rơi vào khó khăn.

“Nếu như cảnh sát không xử lý được, em định làm gì?”

“Sao?” Lục Lăng Hằng hỏi, “Anh có đầu mối, biết là người nào rồi hả?”

Thẩm Bác Diễn chột dạ nói: “Không, anh không biết, anh chỉ muốn hỏi suy nghĩ của em xem một chút.”

Lục Lăng Hằng suy nghĩ một hồi, khe khẽ lắc đầu: “Cảnh sát mà không xử lý được, em thật sự không biết phải làm sao.” Mấy loại chuyện này anh thật sự không làm được.

“Em có muốn báo thù không?” Thẩm Bác Diễn hỏi.

“Báo thù… báo thù thế nào?” Lục Lăng Hằng cười khổ, “So với trả thù, em hy vọng chúng ta đã nghĩ sai cả rồi, căn bản không có ai muốn hại em, cái chết của Tôn Phương cũng là ngoài ý muốn. Nhưng nếu thật sự có người muốn hại em, em mong ít nhất mình có thể biết người đó là ai, lúc này ngay cả uống nước em cũng sợ trong nước có độc, đeo dây bảo hộ cũng sợ người ta động chân động tay làm mình ngã từ trên cao xuống. Em chỉ mong không có hung thủ, như vậy chí ít em sẽ không phải sợ hãi nữa.”


Sau khi nhận được điện thoại của Trâu Tĩnh Tĩnh lúc ban ngày, Thẩm Bác Diễn bắt đầu do dự xem rốt cuộc mình có nên điều tra hay không. Hắn thật sự rất sợ sau khi điều tra rồi kết quả lại là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất. Giờ nghe Lục Lăng Hằng nói, hắn khó chịu vô cùng, hận không thể tự bạt tai mình mấy cái. Vô luận kết quả thế nào, hắn cũng phải bảo vệ tốt người trong lòng mình, chí ít là để anh không phải sống trong bất an nữa.

“Nếu quả thật không có chứng cứ và đầu mối gì, chúng ta sẽ không tra ra được ai là người đứng sau tất cả phải không? Nhưng nếu có thể tra ra được, như vậy có nghĩa là còn có chứng cứ. Dù có không thể truy cứu chuyện của em, vậy Tôn Phương thì sao? Y hại chết Tôn Phương, chắc chắn phải có chứng cứ chứ? Nếu anh đoán không sai, y hại chết Tôn Phương là vì giết người diệt khẩu, vậy sao y phải vội vội vàng vàng mà ngay ngày hôm sau đã hành động, có lẽ y sợ lộ ra bằng chứng gì đó? Chỉ cần ta có thể tìm được bằng chứng, sau đó giao cho cảnh sát, em không thể làm bất cứ cái gì, nhưng em hy vọng nếu thật sự có người muốn giết người, thì người đó phải bị pháp luật trừng trị.”

“Ừ.. anh biết rồi.” Thẩm Bác Diễn cúi đầu hôn lên mái tóc ẩm ướt vẫn còn phảng phất mùi dầu gội đầu: “Anh sẽ nghĩ biện pháp tìm chứng cứ.”

Lục Lăng Hằng quay phim cả ngày trời, tuy rằng là phim điện ảnh, nhưng đạo diễn yêu cầu rất cao, họ phải quay mất cả ngày mới xong một đoạn. Anh đã rất mệt mỏi, được Thẩm Bác Diễn ôm vào lòng, chẳng mấy chốc rơi vào giấc ngủ.

Lục Lăng Hằng ngủ rồi, Thẩm Bác Diễn rón rén đứng lên, đi ra ngoài mua thuốc, vừa hay nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Dư.

“Cuối tuần rảnh rỗi em có về nhà không?” Thẩm Thanh Dư hỏi, “Anh dẫn em đi gặp mấy người bạn.”

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Bạn gì?”

“Mấy người rất nổi danh trong ngành truyền thông.” Thẩm Thanh Dư hỏi, “Dự án của đạo diễn Kê Tân kia sắp khai máy chưa? Các em làm tới đâu rồi?”

Gần đây Thẩm Bác Diễn quá bận rộn, không quản lý chuyện bộ phim điện ảnh kia, đều giao hết cho Chu Việt Việt phụ trách. Trước khi dự án của Kê Tân tìm tới Thẩm Bác Diễn nhờ đầu tư đã thu xếp tương đối, cho nên tiến triển rất thuận lợi, có thể khai máy đồng thời với “Hôn quân”. Nhưng nếu như vậy, Lục Lăng Hằng đảm nhận vai chính trong hai bộ phim sẽ rất mệt mỏi, Thẩm Bác Diễn muốn trì hoãn dự án của Kê Tân đến khi “Hôn quân” quay xong.

“Gọi cả Kê Tân tới đi.” Thẩm Thanh Dư nói, “Buổi trưa về nhà ăn một bữa, chiều thì gặp mặt tán gẫu với mọi người.”

Thẩm Bác Diễn day day huyệt thái dương. Đúng là hắn cần về nhà một chuyến để nói chuyện cùng với mẹ. Thế nên hắn đồng ý: “Được.”

Thương Trụ Vương: Nổi tiếng là một ông vua dâm đãng. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính. Ông và Đát Kỷ là một cặp được nhắc đến trong lịch sử Trung Quốc với sự phẫn nộ của nhiều người. Tuy vậy, Trụ Vương đẹp trai, phong độ và tuấn tú, có sức khỏe hơn người và là một vị vua văn võ song toàn, vì sự cứng rắn, tàn bạo, ham quyền lực đã dẫn đến mất nước về tay nhà Chu.

Đường Minh Hoàng: Đường Huyền Tông hay thường gọi là Đường Minh Hoàng, là vị Hoàng đế thứ 7 hoặc thứ 9[ của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Huyền Tông được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường. Tuy nhiên về cuối đời, Đường Huyền Tông sinh ra mê đắm trong tửu sắc, không chú ý đến nền chính trị ngày càng bại hoại suy vi, bên trong sủng ái Dương Quý Phi, bỏ bê việc nước, bên ngoài trọng dụng gian thần Lý Lâm Phủ, khiến cho nền thống trị ngày càng xuống dốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.