Đọc truyện Trùng Khải Mạt Thế – Chương 7: Nguy Hiểm
Lúc này chỉ trong chốc lát Lâm Siêu đã chạy tới trước cổng chính của lầu dưới, hắn đặt chìa khóa lên bộ phận cảm ứng trên cánh cửa, cánh cửa đang đóng lập tức mở ra.
Ngay khi Lâm Siêu mới vừa vào bên trong, Hoàng Kim Khuyển đã phẫn nộ đánh tới, đầu nó đụng vào cánh cửa làm vang lên âm thanh kịch liệt như đang có động đất, hủ thi ở lầu một lập tức bị thu hút chậm rãi du đãng đi qua.
Lâm Siêu tranh thủ thời gian rời xa đại môn để tránh bị những con hủ thi này cảm ứng được.
Hoàng Kim Khuyển ở ngoài cửa không ngừng kêu gào, va chạm vào cửa sắt, rất nhanh, những con hủ thi bị thu hút đến bên cạnh cửa nghe được mùi huyết nhục của nó nhao nhao hưng phấn rống lên điên cuồng đụng vào đại môn, dưới sự va chạm của bảy tám con hủ thi cánh cửa chống trộm không ngừng rung chuyển, mối hàn ở khuông cửa nhanh chóng bị lung lay, bột đá màu trắng xoát xoát rớt xuống.
Lâm Siêu thấy cửa chống trộm đã sắp sụp đổ, liền lặng lẽ chạy vào trong thang máy ở phía sau đám hủ thi.
“Chém giết nhau đi.
” Hắn hả hê nghĩ thầm.
Dù có là biến dị thú Hoàng Kim Cấp cũng không ngăn cản nổi những con hủ thi không có cảm giác đau này, hơn nữa nó còn chưa trưởng thành, chỉ là Hoàng Kim Thú còn nhỏ mà thôi.
Dùng thang máy trở về lầu 18, Lâm Siêu nhanh chóng trở về phòng, chuyện hủ thi và Hoàng Kim Khuyển ai thắng ai bại với hắn không quan trọng, hắn lập tức dùng kính viễn vọng quan sát cỗ xe việt dã màu đen đang đậu trên đường.
Xung quanh cỗ xe không thấy hủ thi đặc thù, chỉ có một ít hủ thi bình thường du đãng.
Lâm Siêu không nôn nóng, hủ thi đặc thù thật sự quá ít thấy, cái thiết bị dò xét sóng sinh vật này có phạm vi ba mươi dặm, trong khoảng cách này có ít nhất mấy vạn con hủ thi, có lẽ sẽ gặp một con hủ thi đặc thù.
Với tốc độ tín hiệu truyền đi, tin rằng không tới hai ngày sẽ khuếch tán khắp phạm vi ba mươi dặm.
Tâm tình Lâm Siêu rất nhẹ nhàng, chuẩn bị chờ đợi hai ngày trôi qua.
Hiện giờ dưới lầu có Hoàng Kim Khuyển chặn ở cửa vào, dù hủ thi đặc thù đến mình cũng không có cách nào đi ra ngoài.
Chỉ có thể chờ đợi!
Trong thời gian chờ đợi này, mỗi ngày Lâm Siêu đều rèn luyện thân thể, tiến vào trạng thái sinh tồn ở kiếp trước: rèn luyện cùng suy nghĩ!
Luyện tập tới khi không còn chút khí lực, sau đó suy nghĩ làm thế nào để đánh chết hủ thi!
Mỗi ngày hai chuyện này chiếm tất cả thời gian và tâm tư của hắn.
Trước khi tận thế xảy ra, ai cũng phải làm việc, xã giao cùng bạn bè, một mình xem phim hoặc cùng xem với bạn gái, chơi game…ngoại trừ thời gian ngủ, căn bản cũng không có nhàn rỗi mà suy nghĩ về nhân sinh của bản thân mình.
Buổi tối.
Thỉnh thoảng Lâm Siêu dùng kính viễn vọng nhìn ra xa, quả bom này không phải loại bom tự nổ mà là bom điều khiển.
Hắn lựa chọn tự mình giám sát để tránh việc kích nổ không đúng mục tiêu, chờ đợi 24 tiếng đồng hồ không ngủ không nghỉ.
Với sức mạnh ý chí của hắn dù cho ba ngày ba đêm không ngủ cũng chẳng sao.
Thiết bị kích nổ là một cái điện thoại di động đã được hắn cải tạo qua, chỉ có một công năng duy nhất là: kích hoạt bom.
Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.
Hai ngày này Lâm Siêu không hề chợp mắt, một mực chờ đợi bên cửa sổ nhưng không có con hủ thi đặc thù nào đúng hạn mà đến.
Lâm Siêu bình tĩnh, tiếp tục chờ đợi.
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Hai mắt Lâm Siêu thâm đen như mắt gấu mèo,mặt mũi tràn đầy vẻ mệt mỏi, liên tục năm ngày năm đêm không ngủ hắn đã có chút ăn không tiêu.
Ban ngày hắn đã hoàn toàn không có khí lực để rèn luyện, chỉ có thể nỗ lực bảo trì tỉnh táo.
“Chẳng lẽ thiết bị dò xét bị trục trặc?” Lâm Siêu thầm nghĩ.
Trưa đến, Lâm Siêu như thường lệ mang đồ ăn tới bên cửa sổ, vừa ăn vừa quan sát cỗ xe việt dã màu đen đậu ngoài xa.
Hắn cúi xuống gắp thức ăn, tùy ý ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cũng không ôm hy vọng gì, bỗng nhiên thấy có thêm một thân ảnh xuất hiện bên cạnh cỗ xe việt dã, vội vàng chăm chú nhìn kỹ lại.
Tư thế rất kỳ quái, bề ngoài dữ tợn không giống như hủ thi đặc thù…
Đợi đã nào…!
Đó là…
Đồng tử trong mắt Lâm Siêu giãn to ra, đột nhiên nhớ tới một cái tên đáng sợ, hắn kinh nghi bất định mà buông bát đũa, đeo kính viễn vọng lên, qua thấu kính trong suốt thấy rõ toàn cảnh ngoài xa kia.
Không sai, là nó, thật sự là nó!
Mặt mũi Lâm Siêu tràn đầy rung động, thật không thể tin nổi, mình chờ đợi năm ngày năm đêm, hủ thi đặc thù không đến mà lại đến một thứ khác còn nguy hiểm hơn gấp bội!
Ở kiếp trước của hắn, con quái vật nguy hiểm này là một tồn tại tựa như cơn ác mộng, số lượng cực kì thưa thớt, toàn thế giới chỉ có vài con.
Bất luận một con nào xuất hiện ở thế giới hủ thi đều là tồn tại cấp Chúa Tể.
Dù là Giác Tỉnh Giả cũng chỉ là đồ ăn của chúng nó.
Con quái vật nguy hiểm này là một loại hủ thi, điều kiện hình thành nó vô cùng hà khắc, nếu trong một vạn con hủ thi sẽ có một con hủ thi đặc thù ra đời , như vậy phải trong một vạn con hủ thi đặc thù mới có thể xuất hiện một con quái vật như vậy !
Loại quái vật này do hủ thi đặc thù đột biến gien hình thành, chúng chẳng những bảo lưu được năng lực kỳ lạ của hủ thi đặc thù mà còn có thể đột biến lần nữa ra loại năng lực thứ hai!
Nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể chúng được gọi là nguồn năng lượng tiến hóa cao cấp, là đồ vật mà người tiến hóa tha thiết ước mơ.
Ở kiếp trước, nghe nói trong bảng xếp hạng một trăm cường giả đứng đầu chỉ có ba người là người tiến hóa cao cấp, có được hai loại năng lực đặc thù.
Đây cũng không phải đơn thuần một cộng với một, lực lượng hỗn hợp của hai loại năng lực đặc thù bộc phát ra tuyệt đối là một hồi tai nạn!
Chỉ thấy, ở trên mui xe, con quái vật nguy hiểm này trông như sinh vật hỗn hợp giữa người và thú, trừ cái đầu còn bảo trì bộ dáng nhân loại, từ cổ trở xuống bao trùm trong lân phiến rậm rạp màu xanh đậm, phản xạ lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Cả người nó nằm trên trần xe như một con thằn lằn sa mạc, chân trước đã biến dị thành trảo hình sắc bén, vỗ nhè nhẹ lên trần xe.
Lâm Siêu nắm chặt trong tay chiếc điện thoại đã được cải tạo thành thiết bị kích nổ bom từ xa.
Cho nổ hay là không?
Nếu lực sát thương của bom đủ mạnh, Lâm Siêu sẽ kích nổ ngay mà không cần do dự, thế nhưng lúc trước hắn vì cân nhắc cách đối phó với hủ thi đặc thù, chế tạo ra lực nổ chỉ vừa đủ để làm hủ thi đặc thù bị tê liệt mà không làm nổ tung thân thể, nếu chế tạo lực nổ quá mạnh mẽ có thể làm nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể chúng nó bị hủy diệt theo, vậy quá uổng công rồi.
Con quái vật này! Chỉ nhìn sơ qua lân phiến bao trùm toàn thân là có thể tưởng tượng lực phòng ngự cường hãn cỡ nào, nếu như cho nổ mà không giết được, ngược lại làm nó điên lên đồ sát xung quanh, Lâm Siêu không cho rằng có thể dựa vào khăn mặt chèn ở khe cửa mà tránh được sự dò xét của nó.
Hắn do dự ba giây đồng hồ sau đó hung hăng nhấn nút kích nổ.
Liều mạng thôi!
Hắn không tin con quái vật này ở thời sơ kỳ thật sự khủng bố như vậy!
Nháy mắt khi hắn nhấn nút, từ ngoài phố vang lên một tiếng nổ cực lớn, chiếc xe việt dã màu đen kia ầm ầm nổ tung tạc bay con quái vật đang nằm trên trần xe mê hoặc vuốt vuốt cửa sổ.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cỗ xe.
Kính viễn vọng của Lâm Siêu tập trung vào vị trí của con quái vật, chỉ thấy nó bị tạc bay lên cao hai ba mét rồi rớt mạnh xuống đường, lân phiến trên sống lưng chảy ra một ít máu, chỉ bị chấn thương nhẹ, ngoài ra thân thể tứ chi nguyên vẹn không tổn hao gì, đừng nói đến tê liệt, một chút trọng thương cũng không có!
Lâm Siêu lạnh cả cõi lòng.
.