Trùng Khải Mạt Thế

Chương 57: Năng Lực Doanh 2


Đọc truyện Trùng Khải Mạt Thế – Chương 57: Năng Lực Doanh 2


Đám người Lâm Siêu được chiếc xe cam nhông của cậu Thiếu úy cao to kia đưa tới khu sinh hoạt giành cho dân nghèo bên trong căn cứ.
Ngày trước nơi đây là một quảng trường lớn, hiện giờ đang được dựng lên rất nhiều những chiếc liều vải dã ngoại.

Ở bên trong những chiếc liều vải ấy là những người may mắn còn sống nhìn rất tả tơi, bao gồm cả người già, trẻ em và phụ nữ đang mang thai.

Bọn họ chính là những quần thể yếu nhất trong thời kỳ tận thế này.

Khi nghe thấy tiếng động cơ xe cam nhông đến, bọn họ đều nhao nhao ngừng công việc trên tay lại.

Những gương mặt lem luốc đã lâu không rửa chỉ nhìn rõ mỗi đôi mắt đều sợ hãi nhìn chiếc xe cam nhông kia.
Khi xe dừng lại, nhóm người Lâm Siêu lần lượt nhảy xuống xe.
Cậu Thiếu úy cao to đẩy cửa xe bước xuống rồi đi về phía đám người Lâm Siêu nói lớn:
– Mọi người, nơi này chính là khu vực sinh hoạt từ nay về sau của mọi người, hàng ngày sẽ có người vận chuyển thực phẩm tới đây! Trong số mọi người, hễ là người có độ tuổi từ 12 trở lên và từ 60 trở xuống sẽ đều phải làm việc, nếu không sẽ không được phát đồ ăn!
Gã lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, nói:
– Mọi người có hai con đường, một là gia nhập quân đội ra bên ngoài giết quái vật! Nếu như là loại không có “trứng dái” sợ chết thì cứ ở lại trong căn cứ, ắt sẽ có người sắp xếp công việc cho các vị.
– Tôi sẽ không gia nhập quân đội đâu, những con quái vật kia giết sao nổi.
Một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi lẩm bẩm mấy tiếng, hỏi:
– Ở trong căn cứ phải làm công việc gì?
Cậu Thiếu úy kia nhìn gã một cách thờ ơ, nói:
– Lúc đi vào căn cứ chắc mọi người đã nhìn thấy rồi chứ.

Tường thành bên trong căn cứ đang được xây dựng nên cần rất nhiều nhân công.
– Anh định cho chúng tôi đi khuân vác sao?
Cậu thanh niên kia kêu lên, nói:
– Chẳng lẽ không có công việc gì khác ư? Tôi là sinh viên đại học nên chưa từng làm những việc như thế này bao giờ.

Có công việc gì chuyên về phương diện máy vi tính không?

Cậu thiếu úy cao to lạnh lùng nói:
– Chưa từng làm thì có thể từ từ mà học, lát nữa sẽ có người tới đây ghi lý lịch của mọi người.

Nếu như ai có chuyên môn đặc biệt về cái gì đó thì có thể sẽ có công việc thích hợp cho mọi người.

Nếu như chỉ là sinh viên đại học bình thường như thế kia thì…!Thằng nhóc, muốn đi khuân vác hay muốn bị đuổi ra khỏi căn cứ trở thành thức ăn cho đám quái vật kia?
Cảm nhận được sát khí trong lời nói của gã, cậu thanh niên hơi rùng mình một cái.

Y ngượng ngùng cúi đầu không nói gì nữa, trong lòng sợ rằng mình sẽ thành con chim đầu đàn mất.
Cậu Thiếu úy cao to lạnh giọng nói:
– Tiếp theo, những ai muốn gia nhập quân đội thì hãy bước ra khỏi hàng!
Mười mấy người may mắn còn sống đều im lặng, không hề có ai muốn gia nhập quân đội.

Cậu thanh niên kia nói rất đúng, những con quái vật kia thật sự giết không nổi.

Gia nhập quân đội? Chẳng qua chỉ đi làm pháo hôi mà thôi.

Bọn họ vất vả lắm mới giữ được cái mạng này, bây giờ trốn vào trong căn cứ thì làm sao lại muốn xông ra ngoài chịu chết lần nữa?
Cậu Thiếu úy kia xanh cả mặt, gã đang chuẩn bị nói điều gì đó thì bỗng nhiên từ trong đám người kia có một người bước ra.
Đó là một người thiếu niên trông khá thư sinh với làn da trắng trẻo.

Theo cách nói ngày trước của gã thì đây chính là một tên trói gà không chặt trông như đàn bà.

Thế nhưng, hiện giờ gã lại cảm thấy cậu thanh niên này mới thật sự là một người đàn ông.
Đứng phía sau Lâm Siêu, bốn người gồm Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ và Vưu Tiềm cũng bước theo hắn ra khỏi hàng.
Những người may mắn còn sông khác cũng không ngờ rằng lại có nhiều người muốn gia nhập quân đội như vậy.


Nhất là trong số những người này lại có ba cô gái, một trong số đó còn là một cô bé gái chỉ khoảng…!tám tuổi nữa.

Nó có biết mình đang làm gì không vậy?
Cậu Thiếu úy cao to nhìn Lâm Thi Vũ, gương mặt xanh mét nở một nụ cười, nói:
– Em gái à, em làm tốt lắm, bậc cân quắc (*) không thua kém gì đấng mày râu.

Lòng gan dạ của em có thể so với rất nhiều tên “trứng mềm” đấy, lão Hùng anh rất tản tưởng em! Thế nhưng, tuổi của em thật sự còn quá bé, không thích hợp gia nhập vào quân đội đâu.

Hiện giờ em cứ ở lại khu sinh hoạt này đi, quân đội sẽ có nghĩa vụ chăm sóc cho em.

Nếu như em ăn không đủ no thì cứ bảo với anh, anh sẽ nuôi dưỡng em!
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Siêu để hỏi ý kiến hắn.
Lâm Siêu suy nghĩ một lát rồi hỏi cậu Thiếu úy kia:
– Anh biết Sở Sơn Hà không? Có thể giới thiệu giúp tôi được không? Tôi là bạn của anh ta.
Cậu Thiếu uy cao to ngẩn người, gã đánh giá Lâm Siêu một lúc rồi nói:
– Cậu biết Sở tướng quân ư? Điều này…!Không cần biết cậu có nói thật hay không, hiện giờ đang là thời kỳ rất đặc biết, cho dù trước kia cậu có là bạn của Sở tướng quân thì cũng không có biện pháp đi đường tắt để tìm ngài ấy đâu.
Trong lòng Lâm Siêu chợt nghĩ, hắn không ngờ Sở Sơn Hà đã từ Thượng úy tăng lên thành Tướng quân rồi.

Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Lâm Thi Vũ:
– Chị cứ ở khu sinh hoạt này trước, chờ em tìm được Sở Sơn Hà rồi sẽ sắp xếp chuyện của chị sau.
Lâm Thi Vũ bất đắc dĩ nói:
– Vậy cũng được.
Sau khi khuyên Lâm Thi Vũ, cậu Thiếu uy kia nhìn đám người còn lại rồi quát to:
– Còn người nào nữa không?
Một lát sau, từ trong đám người có một người đàn ông trung niên bước ra.


Tâm trạng của y vẫn còn chìm trong đê mê, y nắm chặt tay nói:
– Tôi muốn gia nhập quân đội, tôi muốn giết hết tất cả đám quái vật chó đẻ này để báo thù cho con gái mình!
Cậu Thiếu úy kia khẽ gật đầu, nói:
– Tất cả đi theo tôi.
Mấy người Lâm Siêu lại leo lên chiếc xe cam nhông để đi tới nơi đăng ký tham gia quân đội ở một chỗ khác trong căn cứ.

Chỗ này được sửa lại từ một cái siêu thị, tấm bảng trên siêu thị đã bị xóa hết chữ ban đầu và thay vào hàng chữ “Nơi đăng ký quân sự” bằng sơn màu.
Người chịu trách nhiệm viết tên cho mọi người là một người phụ nữ mặc trang phục chuyên trách màu đen, trên ngực cô có đeo cấp bậc Trung úy kiểu khác.

Cô phát cho mỗi người một bản kê khai, bên trên ngoại trừ họ tên, giới tính, tuổi thì còn có phần khai về lịch sử bản thân và sở trường của mình.
Họ và tên: Lâm Siêu
Giới tính: Nam
Tuổi: 20
Nghề nghiệp trước đây: Sinh viên Đại học
Sở trường: Trường thương
Sau khi điền xong thông tin, Lâm Siêu quay sang nhìn mấy người Phạm Hương Ngữ, Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm.
Hắc Nguyệt điền sở trường của mình là bắn súng và dao găm.

Phạm Hương Ngữ đau đầu nghĩ một lúc rồi mới điền là “Kế toán”.

Còn lại Vưu Tiềm điền vào là…!ngủ!
Lâm Siêu suýt chút nữa đã đạp cho gã một cái.
Khi nhận lại mấy bản kê khai của mọi người, cô Trung úy kia sau khi xem xong bản của Vưu Tiềm liền ngẩng đầu lên nhìn mấy người, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, nói:
– Ai là Vưu Tiềm?
Vưu Tiềm liền nói:
– Tôi.
Cô Trung úy kia nhìn gã một cách lạnh lùng, nói:
– Đây không phải là trò đùa đâu.

Sở trường của bản thân sẽ liên quan tới doanh trại anh sắp vào đó.

Nếu anh muốn sống lâu thì tốt nhất hãy nghĩ xem mình am hiểu nhất cái gì.

Vưu Tiềm vê cằm một lúc rồi nói:
– Ăm cơm có được không vậy?
Cô Trung úy kia đặt bản kê khai xuống, nói:
– Tốt lắm.
Cô chỉ tay về phía mấy người Lâm Siêu nói:
– Bây giờ sẽ tiến hành kiểm tra thể chất vào quân đội.

Tiểu Lưu, dẫn bọn họ đi đi.
Một cậu thanh niên cấp bậc Binh nhì đứng chờ bên cạnh lập tức bước lên nói với mấy người Lâm Siêu:
– Đi theo tôi.
Ở phía sau chỗ đăng ký này có một bãi đất trống rất rộng, bên trên có xếp rất nhiều vũ khí quân sự, cậu thanh niên cấp bậc Binh nhì kia nói:
– Ở đây sẽ kiểm tra các phương diện của mọi người bao gồm thị lực, thể lực, sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng.

Sau đó chúng tôi sẽ dựa vào số liệu tổng hợp để phân phối mọi người đến các doanh trại khác nhau!
– Doanh trại ở đây được chia làm 4 cấp là A, B, C và D.

Doanh trại cấp A là quân bài chủ chốt, cấp B là doanh trại tinh anh, cấp C là doanh trại ưu tú và cấp D là doanh trại bình thường!
– Hy vọng mọi người khi kiểm tra có thể dùng hết sức mình để được phân đến những doanh trại tốt, doanh trại càng tốt đãi ngộ sẽ càng cao!
Mấy người Lâm Siêu gật đầu, bọn họ biết rằng gã vẫn còn một câu chưa nói nữa là doanh trại càng tốt thì tỷ lệ sống sót cũng càng lớn!
– Chỉ có mỗi 4 cấp bậc doanh trại này thôi sao?
Vưu Tiềm cảm thấy hiếu kỳ, hỏi.
Cậu thanh niên Binh nhì lắc đầu, nói:
– Ở đây còn có một doanh trại cấp S nữa có tên gọi là doanh trại Năng Lực! Tất cả những người ở trong doanh trại này đều như là siêu nhân, mọi người không thể tưởng tượng ra nổi sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng của bọn họ như thế nào đâu.

Cho dù bọn họ chưa từng được huấn luyện thì vẫn có thể dễ dàng đập chết một con hổ.

Mấy người muốn vào doanh trại cấp S thì phải trải qua máy kiểm tra lực đánh trên 200 kg trở lên mới được! Còn nữa, đây mới chỉ là mục kiểm tra đầu tiên của doanh trại cấp S mà thôi.

Chỉ khi nào vượt qua tất cả các mục kiểm tra khác thì mới có thể gia nhập được.
(*) cân quắc: người phụ nữ có tài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.