Đọc truyện Trùng Khải Mạt Thế – Chương 5: Nghiên Cứu Chế Tạo Bom
Thấy Lâm Siêu không có bị thương bên ngoài, Lâm Thi Vũ cũng không muốn nói thêm nữa, hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước về phòng.
Lâm Siêu cũng đi về phòng.
Đóng cửa, khóa kỹ, tiếp tục dùng vải thô lấp kín kẽ hở.
Hắn tháo phi đao trên người và tạp chí bảo vệ cổ tay xuống, lấy khăn lông lau chùi thân thể một hồi, sau khi tẩy sạch mùi mồ hổi trên thân thể, mới quay trở lại phòng khách lần nữa.
Nếu muốn săn giết hủ thi đặc thù, trước hết phải tìm được nó.
Ở thời đại tận thế kiếp trước, có một loại thiết bị tên là: “Sóng thăm dò sinh vật”, có thể phát hiện sóng điện não sinh vật của hủ thi, thu hút hủ thi, chế tạo cũng không khó lắm, thuộc về loại dụng cụ phổ thông, chỉ có thể dẫn đến một ít hủ thi cấp thấp không có bản năng.
Còn những loại hủ thi đẳng cấp cao, đã có được trí tuệ của nhân loại, căn bản sẽ không mắc lừa.
Lâm Siêu đã từng đạt được con Chip lưu trữ công nghệ khoa học này từ một di tích, chế tạo mấy món đồ vật đơn giản kiểu này vẫn hết sức dễ dàng.
Trước tiên hắn xuống dưới lầu, mang máy vi tính, điện thoại, các loại đồ điện lên, chọn lựa những linh kiện hữu dụng tháo ra, sau đó tiến hành lắp ghép rồi hàn lại…Mấy giờ sau, một thiết bị “Sóng thám trắc sinh vật” thô sơ được chế tạo thành công.
“Tỷ suất dao động khoảng 100, mới thu hút được hủ thi đặc thù, hủ thi bình thường đối với tần số sóng dao động cao như vậy hoàn toàn không có cảm giác, sẽ không bị dẫn dắt tới.”
Thiết bị thăm dò sóng sinh vật này giống như một khí cụ cộng hưởng, có thể cộng hưởng với sóng điện não của hủ thi đặc thù, sóng điện não hủ thi phổ thông không có cùng tần số, tự nhiên sẽ không bị hấp dẫn.
Chế tạo xong máy thăm dò chỉ là bước đầu tiên, Lâm Siêu đi tới bên cửa sổ, sử dụng kính viễn vọng chọn lựa địa hình phù hợp.
Sau này nếu gặp hủ thi đặc thù, hắn không có khả năng chiến đấu chính diện, thể chất song phương chênh lệch, chỉ có thể tuyển chọn dùng cạm bẩy tiêu diệt.
Cạm bẫy phân thành rất nhiều loại.
Đào hầm, đây là cạm bẫy đi săn đơn giản nhất.
Nhưng trong tay hắn không có xẻng, cũng không thể tốn nhiều khí lực đi đào một cái hố sâu, cách này trực tiếp bị bỏ qua.
Tiếp theo chính là đá lăn.
Phải tiến hành đặt vật nặng tại nơi cao nhất, nhưng xung quanh không có địa hình thích hợp, hắn cũng không di chuyển nổi tảng đá lớn trên trăm cân.
Ngộ độc thức ăn?
Cũng không được, bản thân chúng chính là thi thể bị nhiễm độc.
Lâm Siêu lựa chọn chính là cạm bẫy bom!
Kỹ năng nghiên cứu chế tạo Boom của hắn là cấp B, nếu đặt ở hiện đại, có thể gọi là chuyên gia chất nổ, chế tạo bom cỡ nhỏ bằng tóc cùng kẹo cao su đối với hắn cũng giống như chuyện làm đồ chơi cho con nít, huống chi xung quanh có rất nhiều tài liệu tốt, như xăng trong xe ở bãi đỗ xe cư xá, khí than thiên nhiên trong đường ống khí than, bột phấn kim loại nặng….cũng là tài nguyên chế tạo chất nổ.
Ngẫm lại kế hoạch tác chiến một chút, xác định không bỏ sót điều gì, Lâm Siêu ăn cơm trưa xong, lập tức đi ra ngoài.
Muốn nổ chết hủ thi đặc thù, boom mini thông thường căn bản không thể thực hiện được, chỉ có thể lợi dụng nhiên liệu dầu sinh ra phát nổ mới có đủ lực sát thương.
Lâm Siêu sử dụng thang máy đi xuống lầu.
Hôm nay là ngày thứ hai tai nạn bộc phát.
Ngày mai, hệ thống điện, mạng Internet và nhiều thiết bị khác chắc vẫn còn hoạt động, bình thường những vật này không cần người điều khiển, lâu lâu đến bảo trì là được, dù sao cũng là kết tinh trí tuệ nhân loại, trừ phi là các loại tai nạn địa chấn cao cấp, nếu không sẽ không bị tê liệt dễ dàng.
Khi cửa thang máy mở ra, Lâm Siêu đã sẵn sàng để chiến đấu, nhưng bên trong không có con hủ thi nào, chỉ có mấy bãi máu đã khô, cùng với một cánh tay phụ nữ nằm trên sàn.
Hắn đi vào trong thang máy, bấm nút -1, xuống bãi đỗ xe ngầm dưới mặt đất.
Bên trong thang máy tĩnh mịch lạnh như băng, chỉ có mùi hư thối và mùi tanh gay mũi, không khí nặng nề làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Con số màu đỏ chậm chạp đếm ngược.
18, 17, 16…
Từng tầng đi xuống, rút cuộc dừng tại con số -1.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lâm Siêu nắm chặt côn sắt trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang chậm rãi mở ra, bãi đỗ xe vắng tanh, hơn mười chiếc ô tô màu sắc khác nhau đang nằm đó, trên mặt đất có mấy bãi máu đen ngòm, cùng với ví tiền rơi, chìa khóa xe, giày cao gót và các loại đồ vật lộn xộn.
Không có hủ thi!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hề lơ là mất cảnh giác, nhờ vào ngọn đèn yếu ớt của bãi đỗ xe ngầm, hắn nhẹ nhàng tiến đến chiếc xe màu đen đậu phía trước, đang chuẩn bị dùng bình nước suối mang theo rút xăng, bỗng nhiên nghe được một tiếng ma sát rất nhỏ.
Tiếng động từ phía sau lưng truyền đến.
Lâm Siêu dựng tóc gáy, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy đằng sau một chiếc xe màu đỏ, một phụ nữ tóc tai bù xù chậm rãi đứng lên…
Hủ thi!
Lâm Siêu hơi sợ hãi, vội vàng lấy ra một ống nhựa mềm trong suốt cắm vào bên trong bình xăng, dùng miệng hút mạnh, đợi xăng theo ống nhựa chạy lên đến miệng, lập tức đem ống nhựa trong miệng cắm vào bên trong bình nước suối, đem để ở dưới thấp, xăng trong xe lập tức ồ ồ chảy vào trong bình nước suối.
Lúc này, nữ hủ thi kia đã ngửi được vị trí Lâm Siêu, giương nanh múa vuốt tiến tới, dưới mái tóc dài che khuất khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy được làn da hư thối.
Lâm Siêu không kinh hoảng, hắn đem bình nước suối để trên mặt đất, bản thân thì leo lên nóc xe ô tô kế bên, nắm trong tay côn sắt, phải chiếm cứ vị trí có lợi trước.
Nữ hủ thi ăn mặc theo mốt thời trang kia dữ tợn tới gần, thân thể đụng vào chiếc xe, liều mạng đập đầu lên xe, dốc sức chộp tới bàn chân Lâm Siêu .
Lâm Siêu lui về phía sau hai bước, để cho chiều dài cánh tay của nó không cách nào với tới được, sau đó vung côn sắt lên hung hăng đập xuống.
Phanh!
Bị côn sắt nện lên đầu, nó gầm rú càng thêm điên cuồng, càng thêm liều mạng dùng đầu đụng vào xe, dường như muốn lật tung chiếc xe lên.
Thật ra nó chỉ cần né qua một bên là được, nhưng chỉ số thông minh của nó quá thấp.
Lâm Siêu không rãnh rỗi mà trêu đùa nó, nhanh chóng dùng mấy côn giải quyết, một khi có thêm con hủ thi khác tới, sức mạnh của hai con hủ thi tuyệt đối có thể lật nhào cả chiếc xe.
Tuy con hủ thi này đã chết, nhưng tiếng rống trước đó của nó đã kinh động mấy con hủ thi khác của bãi đỗ xe, chỉ thấy từng con từng con hủ thi từ phía sau xe nhảy ra, gầm thét hướng hắn vọt tới, số lượng đã lên tới bảy tám con!
Lâm Siêu biến sắc, nhanh chóng nhảy xuống, chụp lấy bình nước suối đã rót được hơn phân nửa, rồi chạy như điên, bởi vì nơi này cách thang máy rất gần, hắn rất nhanh vào được trong thang máy, vội vàng nhấn con số “18”.
Cửa thang máy từ từ khép lại, tốc độ rất chậm.
Lúc này, bảy tám con hủ thi kia đã gầm thét lao đến, cửa thang máy mới chỉ khép lại chưa được một nửa, chỉ cần có một con hủ thi bắt lấy cửa, cửa thang máy sẽ lại lần nữa mở ra, đến lúc đó, trong không gian eo hẹp của cái thang máy này, cửa ra vào có bảy tám con hủ thi vọt tới…Dù cho tốc độ Lâm Siêu có nhanh hơn thì cũng sẽ bị chúng nó ăn thịt.
Nhanh lên nào!
Nội tâm Lâm Siêu lo lắng, mắt thấy một con hủ thi chạy phía trước đã sắp tới gần, với tốc độ của nó, chắc chắn trước khi cánh cửa đóng lại, nó sẽ nhảy vào được bên trong này!
Trong lòng bàn tay Lâm Siêu đầy mồ hôi lạnh.
Hắn để bình xăng xuống, rút ra phi đao giắt bên cạnh chân, nhanh chóng điều tiết cơ bắp toàn thân về trạng thái ổn định.
Hô hấp chậm lại!
Sát!
Phi đao ném ra, trông như một luồng quang điện màu trắng!
Phập!
Phi đao trực tiếp đâm vào bên trong hốc mắt con hủ thi chạy phía trước, chọc thủng mắt, lút đến tận chuôi, mặc dù không giết chết được nó, nhưng cũng đã đâm tới thần kinh trung ương, làm cho thân thể con hủ thi này thoáng lảo đảo, lập tức chậm lại.
Con hủ thi thứ hai thoáng một phát đã đụng vào con thứ nhất, nhưng rất nhanh đã khống chế lại được thân thể, trên mặt nó tràn đầy vẻ khát máu, lại tiếp tục chạy tới.
Lâm Siêu cầm chặt chuôi phi đao thứ hai.
Hít sâu…Ném!
Phi đao bay vụt ra, chính xác trúng vào mắt nó, con hủ thi thứ hai ngã xuống ngay bên ngoài cửa thang máy.
Sau khi hai con hủ thi ngã xuống, rốt cuộc cửa thang máy cũng chậm rãi khép lại.
Lúc này Lâm Siêu mới thở phào, vừa rồi thoáng gặp tử thần, hắn cảm giác được quần áo toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trở lại tầng 18.
Lâm Siêu sau khi vào nhà lập tức bắt đầu nghiên cứu chế tạo bom.
Một đêm trôi qua, bom đã chế tạo xong, kích thước gần bằng nắm tay, được bọc xung quanh bằng khí than ngâm giấy dầu, dùng một ít tóc hủ thi buộc chặt lại, nhét vào trong một cái thùng dầu cá Kim Long.
Hôm sau, trời vừa sáng.Lâm Siêu ăn điểm tâm xong, vội vã đi ra ngoài.
Xuất hiện ở cửa trước, hắn đeo bao tay làm bằng nhựa plastic, cắt một ít thịt trên người con hủ thi ở ngoài cửa, rồi vào buồng rửa mặt trong bếp đập nát thành bùn nhão, sau đó lấy bột tiêu và các loại đồ gia vị gay mũi rải lên khắp người, trên tóc…, cuối cùng mới đem những thứ bùn nhão này bôi lên mặt ngoài quần áo, vị trí trước ngực và sau lưng, trên đùi…
Những thứ thịt thối này đã có áo khoác cách ly, dù cho có thẩm thấu vào bên trong một chút, cũng sẽ bị nội y ngăn lại, không cần lo lắng bị dính vào da thịt.
Khứu giác hủ thi vô cùng linh mẫn, có thể ngửi được mùi mồ hôi của con người, dùng những thứ này để che giấu ngụy trang, phạm vi khuếch tán mùi của bản thân có thể giảm xuống rất nhiều.