Trứng Gà Yêu Tảng Đá

Chương 29


Đọc truyện Trứng Gà Yêu Tảng Đá – Chương 29

Lần đầu tiên Y Vận Hàm nếm trải rốt cuộc cái gì gọi là “thỏ con bị chọc nóng nảy cũng biết cắn người”, cô cảm thấy nhất định Hạ Đông Noãn cố ý, lâu thế rồi cũng không đưa ra câu trả lời, chẳng lẽ học chiêu lạt mềm buộc chặt vừa rồi của mình sao? Trong lòng Y Vận Hàm như nổ pháo, mà trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Cô vốn tưởng Hạ Đông Noãn sẽ vui đến nhảy cẫng lên, hoặc càng khoa trương hơn là sẽ ôm mình điên cuồng hôn, hay ít nhất cũng tỏ vẻ vui sướng chứ nhỉ.
Nhưng mà giờ, cô nhóc loli trước mặt lại vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình chằm chằm, mãi đến khi cô bị nhìn đến nỗi sống lưng lạnh run mà nàng vẫn một lời không nói, Y Vận Hàm sẽ không nghĩ nàng vui đến phát ngốc nữa.
Thật ra không phải Hạ Đông Noãn không muốn trả lời, mà là lời thổ lộ đột ngột này rất nằm ngoài dự kiến của nàng, thật giống một giấc mộng không chân thật. Bởi vì nàng vạn vạn lần không ngờ Y Vận Hàm sẽ nói thích mình, càng không ngờ mối tình vốn đơn phương của mình lại thành công, mà lại còn là do cô gái xinh đẹp trước mặt thổ lộ trước.
Vốn cứ tưởng mối tình đầu không thể nói ra của mình chỉ có thể ảm đạm đau khổ, lại không nghĩ chờ đợi có được lại là lời tỏ tình ngọt ngào đến thế, nên trong lúc nhất thời, cảm giác không chân thật cùng nỗi vui sướng vô cùng khiến đầu óc nàng như chết lặng, không thể vận chuyển. Đồng thời, nỗi lo lắng vì bị Y Vận Hàm trêu đùa lâu như thế, tính cả cảm giác uỷ khuất thiệt thòi khiến mình mất hồn mất vía mấy ngày qua cũng dâng trào.
Vô số cảm giác xâm nhập vào hệ thống thần kinh trong não của Hạ Đông Noãn, từng tế nào đều đang không ngừng bành trướng lớn lên. Nàng cảm thấy từ sau khi gặp Y Vận Hàm, cuộc sống của nàng liền không còn theo quỹ đạo, mỗi ngày đều tràn ngập những chuyện khiến người ta không tưởng tượng được.
Nhưng ngay khi Hạ Đông Noãn còn chìm đắm trong màn tỏ tình kinh thiên động địa, đang chuẩn bị nói gì đó, cũng ngay lúc Y Vận Hàm đang ở trạng thái không nói một lời, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên đôi mắt lăn tăn gợn sóng của Hạ Đông Noãn thì bên ngoài vang lên tiếng tay nắm cửa bị vặn vẹo cố mở ra nhưng thất bại, rồi một tràng đập cửa phá hoại phong cảnh.
“Y tiểu thư, cô ở bên trong phải không? Chủ tịch Y té xỉu rồi, cô mau ra ngoài đi!” Giọng nữ bén nhọn mang theo vạn phần lo lắng từ bên ngoài nói vọng vào với Y Vận Hàm.
“Cái gì!!!” Nửa câu sau khiến trái tim Y Vận Hàm nhảy thót lên, ba ba sao lại thế? Sao lại đột nhiên ngất xỉu? Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao lại đột nhiên ngất xỉu không có dấu hiệu nào như thế? Vô số câu hỏi nảy lên trong đầu khiến cô hoài nghi không biết có phải mình nghe lầm không.
“Chủ tịch Y ngất xỉu, Y thiếu gia nói cô mau đi qua đó.” Cô gái bên ngoài lại thúc giục.

Lần này Y Vận Hàm nghe rõ rồi, lại đột nhiên có cảm giác trong nháy mắt bị dội một chậu nước lạnh, lạnh từ đỉnh đầu đến mũi chân, câu nói đó suýt chút nữa khiến cô sợ tới mức hồn phi phách tán. Khoé miệng vốn còn đang mỉm cười liền cứng ngắc trong phút chốc, cơ thể co rúm lại, bàn tay đang đặt trên vai Hạ Đông Noãn cũng buông thõng xuống. Cô bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của nàng, lập tức bước vội tới cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt vội vàng sốt ruột của nhân viên hội trường.
“Người ở đâu? Lập tức dẫn tôi đi.”
Trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại lần đầu tiên xuất hiện vẻ lo lắng đến thế, nét khẩn trương sinh động trên đầu mày cuối mắt dù ai cũng đều nhìn ra được. Cũng may Y Vận Hàm không quên còn có Hạ Đông Noãn đứng đằng sau, cô liền quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cũng là một ánh mắt phức tạp chứa biết bao tình cảm. Là nói đang chờ câu trả lời của nàng sao? Hay là nói chờ cô trở lại. Y Vận Hàm không đợi Hạ Đông Noãn đáp đã sải bước đi theo nhân viên công tác ra ngoài.
Mà Hạ Đông Noãn thấy Y Vận Hàm đi ra, theo bản năng cũng cất bước đi theo, nhưng trong đầu lại vẫn hỗn loạn như một mớ bòng bong, tất cả những chuyện vừa mới xảy ra thật sự không thể tin được, tựa một thứ ảo tưởng, nếu không phải móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay gây ra âm ỷ đau đớn thì nàng nhất định cảm thấy không biết có phải mình vừa có một giấc mơ kiều diễm mà đầy mạo hiểm hay không. Chuyện chú Y ngất xỉu ngoài ý muốn cứ xoay vòng trong đầu nàng, nhìn người trước mặt vạn phần lo lắng, đến nỗi bước chân cũng bất ổn, Hạ Đông Noãn đành phải đem những cảm xúc vừa mới nổi lên đều nuốt trở lại vào bụng, chỉ sợ mọi câu trả lời đều phải đợi nói sau.
“Tránh ra một chút, làm ơn tránh đường.”
“Chị!”
“Ba làm sao thế???”
“Em không biết!”

Y Vận Hàm đẩy một tầng lại một tầng đám đông vây quanh ra liền nhìn thấy ba mình nằm trên mặt đất, đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, cơ mặt vặn vẹo hơi bất thường. Nhưng cô và em trai cũng không học y, căn bản không thể nào chẩn đoán ba mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đứng một bên lo lắng, đôi hàng mi thanh tú nhíu chặt lại.
Lúc Y Đông Huy ngã xuống, một giây trước còn đang cùng Hạ Lập bàn chuyện trên trời dưới đất, tán gẫu vui vẻ, giây tiếp theo liền không chút dấu hiệu co giật vài cái rồi ngã xuống.
“Trước tiên cứ nâng Y chủ tịch lên bàn rồi chờ xe cứu thương đến đi.” Bên cạnh có người đưa ra đề nghị, lại bị một thanh âm nghiêm khắc từ trong đám đông truyền ra ngăn lại.
“Ông ấy hẳn là bị trúng gió, không thể di chuyển ông ấy, nếu không sẽ thúc đẩy mạch máu vỡ mất.” Một cô gái bước ra, đẩy lùi một ít người đứng xung quanh Y Đông Huy, lưu lại một không gian khá rộng cho bệnh nhân có thể hô hấp. May mà những người trong hội trường đều là những người được nhận sự giáo dục cao cấp, nghe thấy có người hiểu biết về ngành y đi ra, liền lập tức tránh qua một bên để cho nàng khám cho Y Đông Huy.
“Tôi là bác sĩ, ai đã tiếp xúc với bệnh nhân trước khi ông ấy ngất xỉu? Nói một chút tình hình của ông ấy trước khi ngất được không.” Cô gái kia mặc lễ phục dạ hội, đi giày cao gót nhưng cũng không quản được nhiều đến thế, cởi giày ra quỳ gối bên cạnh Y Đông Huy, khám đồng tử của hắn cùng cơ mặt, sau đó nhìn quanh bốn phía hỏi.
“Vừa mới đầu không có gì khác thường, chúng tôi uống rượu rất vui vẻ, bạn bè nhiều năm không gặp khó tránh khỏi cảm xúc có chút kích động, sau đó uống mấy ly ông ấy luôn ngáp, khoé miệng cũng có chút run rẩy, ông ấy nói đầu choáng váng, mắt cũng mờ, tôi đang định để ông ấy ngồi nghỉ một chút thì ông ấy liền ngất.” Hạ Lập nhớ lại một chút rồi nói.
“Bệnh nhân có tiền sử bị cao huyết áp hay cao đường không?”
“Có bị cao huyết áp.” Y Vận Hàm tiếp lời.

“Có vật gì để châm không?” Cô gái kia nghe xong liền hơi suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói.
“Chờ chút, để tôi đi lấy!” Một nhân viên hội trường lập tức chạy tới phòng hậu cần cầm cây châm thêu quần áo tới.
Cô gái kia để Y Vận Hiền nhẹ nhàng đỡ Y Đông Huy dậy, ngồi ổn định rồi, liền yêu cầu một số động tác với Y Đông Huy đã có chút thần chí không rõ, nhìn đầu lưỡi hắn chĩa sang một bên, thở gấp mà nông, không theo quy tắc, nàng càng xác định chắc chắn suy nghĩ của mình.
Sau khi lấy được kim châm, nàng lập tức đâm một cái lên mười đầu ngón tay của Y Đông Huy, chờ mười ngón tay đều chảy máu rồi mới thôi. Lại kéo tai ông, kéo đến khi tai hồng lên thì châm hai cái lên hai vành tai, cũng để máu chảy ra. Sau đó để Y Đông Huy lẳng lặng ngồi mấy phút.
Mấy phút này như bị kéo dài đến cả thế kỷ. Chị em Y Vận Hàm và Y Vận Hiền nhìn chằm chằm từng hành động của cô gái kia một khắc cũng không ngừng, trái tim như vọt lên tận cổ họng. Hai người thật sự không thể hiểu nổi, một người bình thường thân thể luôn khoẻ mạnh, lại rất chú ý bảo dưỡng, trừ hơi bị cao huyết áp ra còn mọi thông số khác đều bình thường như ba của họ sao lại đột nhiên bị trúng gió. Cũng may một lát sau, Y Đông Huy cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi, hơn nữa việc cô gái kia vừa làm cũng khiến sắc mắt hắn khá hơn một chút, nhưng nỗi sợ hãi vừa rồi cũng vẫn khiến hai chị em suýt chút nữa bị doạ chết mất.
Xe cứu thương đến, Y Vận Hàm trước cùng cô gái kia đưa Y Đông Huy lên xe, để Y Vận Hiền ở lại. Một bữa tiếc sinh nhật lại biến thành thế, mà quan trọng hơn là trăm ngàn lần ba của hắn đừng có chuyện gì, trúng gió có thể lớn có thể nhỏ, hắn cũng biết một chút. Mấy chuyện như trúng gió nếu được điều trị đúng lúc đúng cách sẽ không xảy ra vấn đề lớn lao gì, nhưng nếu chữa trị không tốt, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho dù sống sót cũng có khả năng bị liệt cả đời. Loại lo lắng này khiến Y Vận Hiền tâm tình không yên, thong thả bước trong hội trường, bắt buộc mình tỉnh táo lại, bắt buộc mình phải theo trật tự an bài thoả táng chuyện khách khứa.
Tuy trong lòng Hạ Lập cũng lo lắng, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, liền lập tức bình tĩnh giúp chị em nhà họ Y sắp xếp thoả đáng. Huống chi chính hắn cũng hối hận, nếu mình không mời rượu thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế. Lúc gặp chuyện không may, hắn liền để vợ và con gái mình đi trước đến bệnh viện giúp đỡ Y Vận Hàm chuẩn bị mọi việc, mà mình cũng gọi cho viện trưởng bệnh viện XX, để ông ta lập tức an sắp xếp chuyên gia điều trị cho Y Đông Huy.
Qua một thời gian, Hạ Lập đưa hầu hết khách khứa tiễn đi rồi, hắn liền vỗ vỗ vai Y Vận Hiền, ý bảo sẽ cậu ta cùng đi, còn lại sẽ có người giúp xử lý. Hai người lên xe, chạy như bay đến bệnh viện. Mà Y Đông Huy đã được đưa đến phòng cấp cứu. Tất cả mọi người đứng sau cánh cửa sắt, lo lắng chờ kết quả từ bên trong.
Ánh mắt của Hạ Đông Noãn vẫn không hề rời khỏi Y Vận Hàm một giây, cũng như ánh mắt của cô không rời khỏi cánh cửa phòng phẫu thuật.

Dọc đường đi, đã biết bao lần Hạ Đông Noãn muốn tiến lên ôm lấy thân thể run rẩy lại tỏ vẻ kiên cường kia, nhưng không biết phải thế nào mới có thể tiến lên một bước. Y Vận Hàm đứng trước cửa phòng phẫu thuật nhìn bất lực đến thế, Y Vận Hàm đỡ cô đứng bên bờ tường, đôi mày vốn giãn ra hiện tại lại gắt gao nhíu chặt một chỗ, đôi mắt đong đầy nước lại quật cường không để nó rơi xuống, khiến người ta nhìn mà bỗng dưng đau lòng.
“Sẽ không có việc gì đâu.” Hạ Đông Noãn rốt cuộc không nhịn được, đi đến trước mặt Y Vận Hàm, cầm tay cô, nhẹ nhàng nói, người bên ngoài nhìn cũng chẳng qua chỉ là một hành động tỏ vẻ quan tâm mà thôi, nhưng Hạ Đông Noãn lại hy vọng Y Vận Hàm biết, hành động này không chỉ có một hàm nghĩa. Bản thân nàng đã tự mình trao cho cô một đáp án, mà việc cô cần làm là chờ mình. Hạ Đông Noãn lúc này đương nhiên rất hiểu cho tâm trạng lo lắng của một đứa con như Y Vận Hàm, điều khiến nàng khổ sở không phải là không có cơ hội để thổ lộ trái tim mình, mà là không thể thay cho Y Vận Hàm, hoặc là cùng cô gánh vác nỗi đau khổ đó. Cảm giác không giúp đỡ được cô khiến nàng cảm thấy bất lực, lại khiến nàng rất khó chịu.
Y Vận Hàm nhìn Hạ Đông Noãn tỏ ra lo lắng cho mình ở trước mặt, có chút mệt mỏi gật gật đầu, cô rất muốn cười cười trấn an nàng, nói nàng đừng lo lắng cho mình, nhưng dù khoé miệng khẽ nhếch cũng khiến cô cảm thấy khó khăn, hiện tại lại càng không có sức suy nghĩ nữ nhi tình trường gì. Không phải không thèm để ý đến câu trả lời của Hạ Đông Noãn, mà là ba của cô còn đang được cấp cứu ở bên trong, chuyện liên quan đến ông còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.
Hồi ức như một con dao sắc bén, như khắc vào lòng Y Vận Hàm dòng chữ “Thu dục tĩnh nhi phong bất chỉ, tử dục hiếu nhi thân bất tại” (*), mỗi một bút mỗi một nét đều khiến cô đau đến mức khiến thời gian cấp cứu một ngày dài tựa một năm.
(*Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn nữa)
Tựa như một tia sấm sét, khiến Y Vận Hàm nhận ra mình đã làm không tốt đến mức nào ở phương diện hiếu thuận. Đã bao lâu rồi cô không ôm ba mình, đã bao lâu rồi không mát xa cho ông, không cùng ông trò chuyện, đã bao lâu không cùng ông đi tảo mộ mẹ của mình…..Nhưng mọi nỗi hối hận đứng trước sự thật đều vô lực, chỉ có thể làm tăng thêm cảm giác áy náy cùng tội lỗi.
Nhưng Y Vận Hàm không thể không dừng suy nghĩ, cô chỉ có thể theo bản năng dựa vào chính mình, ôm lấy đứa em trai cùng chung dòng máu, thu lấy một chút ấm áp, lại phát hiện thân thể cường tráng của đối phương cũng không ngừng run rẩy.
Thì ra, tâm tình sợ hãi lại không hề khác biệt đến thế.
Hết chương 29


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.