Đọc truyện Trung Cung Lệnh – Chương 9
Các cung nữ đều đã tản đi làm việc của mình, có điều cứ thỉnh thoảng lại ngó chừng Tang Chi.
Còn có tiếng bình luận nho nhỏ, “Cứ tưởng nàng ta hiền đến ngốc nghếch, ai mà biết được lại ác như vậy a.”
Có người khác chen vào, “Ta đã nói chúng ta đừng nên động vào nàng, giờ thấy ta nói đúng chứ? Lúc nàng vừa tới ta đã cảm thấy nàng có gì đó không lường được.”
Đầu lĩnh cung nữ cũng như thể lơ đãng mà quét mắt qua Tang Chi một cái, hắng giọng quát, “Khi làm việc không được nói chuyện, cung quy đều đã vứt ra sau đầu rồi?” Nàng nâng giọng nói với Tang Chi, “Tang Chi, ngươi cũng vậy, đừng quên quy tắc Trữ Tú cung.”
Tang Chi nhàn nhạt liếc nàng một cái, cười nhạt, “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi cũng giống như bọn ta mà thôi, trước khi nhắc nhở bọn ta hãy nói với chính mình, đừng quên quy tắc Trữ Tú cung.”
Chỉ một thoáng, Trữ Tú cung đã yên lặng thành một mảnh. Ánh mắt của các cung nữ nhìn Tang Chi biến đổi không ngừng, rồi cũng chỉ lắc đầu không dám nói thêm. Cung nữ đầu lĩnh kia như thể giẫm phải cây đinh, hận đến trừng mắt nhìn Tang Chi mấy lần, lại chẳng thể nói thêm điều gì.
Đồng Nhi vẫn đang ở một bên im lặng rơi nước mắt, bụi than bám đầy y phục cũng chẳng dám thay, sợ thời gian không kịp nên cứ như vậy mà ngồi xổm nhặt than. Tang Chi liếc qua một lần, lại không nhịn được đưa mắt nhìn lại. Đồng Nhi kia bất quá cũng mới chỉ là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, trong mắt Tang Chi vẫn là một thiếu nữ chưa hiểu chuyện mà thôi. Tang Chi lơ đãng không kìm được mà cứ nhìn tới nàng, lại nhịn không được mà động lòng trắc ẩn. Mục đích của mình nàng đã đạt được, chính là thị uy trước mặt tất cả, nói lên rằng nàng chẳng dễ bắt nạt. Hiện tại nhìn dáng người nho nhỏ của Đồng Nhi, lại chẳng dám khóc thành tiếng mà chịu đựng, nàng cũng khó không cảm thấy thương cảm.
Tang Chi thở dài, đi tới trước mặt Đồng Nhi, Đồng Nhi vừa ngẩng đầu lên đã run run, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Không nghĩ tới nàng lại sợ mình tới vậy, Tang Chi hơi mím môi, ngồi xổm xuống giúp nàng nhặt than đen cho vào chậu đồng.
Đồng Nhi ngẩn người, lại không dám nhìn nàng, chỉ nói, “Không cần ngươi làm bộ hảo tâm!”
“Đồng Nhi…” Ngữ điệu của Tang Chi lạnh lẽo mà ảm đạm, “Kết cục của ngươi ngày hôm nay là do chính ngươi gieo gió gặt bão. Ngày trước ngươi có làm điều sai trái với ta hay không, tự lòng ngươi rõ nhất. Trước kia ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi, coi ngươi là muội muội của ta, cho nên nhường nhịn ngươi cũng đã lâu. Vậy mà ngươi lại chẳng biết trước sau, không biết thu liễm hối cải, cho nên mới có ngày hôm nay.”
Đồng Nhi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Lời có ích, ai cũng biết nói!”
Lúc này Tang Chi mới thấy rõ mặt mũi Đồng Nhi đã ướt sũng nước mắt, còn lấm lem bụi than. Nàng thở dài, “Ngươi mang bộ dạng này tới Vĩnh Thọ cung, chỉ sợ người ta sẽ trách phạt ngươi tội coi nhẹ cung quy.”
Nước mắt Đồng Nhi lại rơi càng lợi hại, “Ta là nô tài, chủ tử muốn ta làm gì ta liền phải làm cái đó. Chủ tử muốn ta chết vào canh Ba, ta cũng chẳng dám sống tới canh Năm! Trách cái gì, có trách cũng chỉ trách ta số khổ mà thôi!”
Tang Chi trầm ngâm chốc lát, tuy có lòng muốn giúp Đồng Nhi, nhưng thực sự mà nói, nàng vẫn còn e dè Vĩnh Thọ cung. Nàng nhìn xung quanh, căn bản sẽ chẳng còn ai khác nguyện ý giúp Đồng Nhi đi đưa than. Nước mắt Đồng Nhi vẫn cứ rơi xoát xoát, lại chẳng dám bật ra tiếng khóc. Tang Chi chẳng nói lời nào, thật sâu nhìn Đồng Nhi một cái, thấy nàng đứng lên, thân thể nhỏ gầy, cúi đầu ôm chậu than từng bước đi ra ngoài.
Nếu như nàng cứ thế này mà đi, chỉ sợ không ổn. Cung nữ đầu lĩnh hiển nhiên nhận thấy điều này, liền lớn tiếng trách cứ, “Ngươi không biết lau mặt a? Bộ dạng thế này mà đi ra ngoài, mặt mũi Thừa Càn cung đều bị ngươi phá cho hỏng hết!”
Đồng Nhi vẫn chỉ khúm núm, “Nhưng không kịp giờ…”
Cung nữ đầu linh kia tiến tới, muốn cởi quần áo của nàng ra, “Ở ngay tại đây thay!” Đồng Nhi kinh hãi, luống cuống muốn trốn tránh.
Tang Chi xông tới che trước nàng, đẩy cung nữ đầu lĩnh kia ra, “Ngươi định làm gì!”
“Tang Chi, ngươi ra vẻ tốt lành cái gì? Nàng như thế kia chính là thất lễ, bị ma ma bắt gặp thì mạng nhỏ cũng khó mà giữ được, ngay cả ngươi cũng sẽ bị liên lụy!”
Tang Chi cắn răng, lạnh lùng liếc nàng một cái, “Ta giúp nàng đưa.”
Đồng Nhi giật mình nhìn Tang Chi. Thành thật mà nói, Đồng Nhi chính là không có lá gan dám tới Vĩnh Thọ cung. Khi Tang Chi chưa tới, nàng luôn là người phải tới Vĩnh Thọ cung, đã không biết bao nhiêu lần bị chỉ trích nhục mạ. Từ ngày Tang Chi tới, nàng mới có thể an tâm. Chính là những oan ức trước kia, hiện tại dồn hết vào Tang Chi.
Lời vừa nói ra Tang Chi đã bị chính mình dọa sợ tới toát một thân mồ hôi lạnh, dường như còn cảm nhận được hai chân đang nhũn ra. Nàng muốn đổi ý, nhưng những người xung quanh đều đang nhìn về nơi đây, một bộ dáng đang xem kịch vui, cung nữ đầu lĩnh kia cũng đang chăm chăm quan sát nàng. Tang Chi đành phải tiếp tục nói, “Đồng Nhi, ta đây là đang thương hại ngươi.” Nàng giật lấy chậu than, trừng mắt nhìn cung nữ đầu lĩnh kia lần cuối, rồi theo đường cũ hướng tới Vĩnh Thọ cung.
Một đường đi thấp thỏm không yên, hai chân càng ngày càng mềm, nàng cảm thấy nàng như đang tự tìm đường chết. Nàng vắt óc suy nghĩ, mới giật mình nhận ra cùng lắm thì giao than cho Thái giám thủ vệ là được rồi. Tang Chi nghĩ thầm, không vào thì sẽ không đụng mặt ma ma cùng Cẩm cô cô kia, như thế thì sẽ không có việc gì phát sinh đi?
Lại nghĩ, không biết còn có thể gặp lại Tố Lặc hay không. Từ khi khỏi bệnh, trong lòng Tang Chi ít nhiều có cảm kích Tố Lặc. Tuy là chuyện không may, nhưng giả nếu không có Tố Lặc, hẳn là mình đã đi đời nhà ma rồi. Tuy rằng nàng tự biết sau này mình vạn vạn không nên có bất kỳ liên quan nào đến thiếu nữ này, tốt nhất tránh được thì nên tránh, nhưng đáy lòng lại vì suy nghĩ này mà có chút áy náy. Đương nhiên nàng hiểu được chuyện lần trước không phải là ý muốn của Tố Lặc, nhưng theo tình hình ngày đó thì tựa hồ chuyện này bắt nguồn từ việc Tố Lặc cùng Tĩnh phi có bất hòa xung đột?
Tang Chi cảm thấy, suy cho cùng thì Tố Lặc kia cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành mà thôi, đại khái không có bạn chơi cùng cũng rất đáng thương đi. Chính là hiện tại nàng lại động lòng trắc ẩn rồi, cảm thấy rất không đành lòng. Đáy lòng nàng vẫn luôn cất giấu một mảnh mềm mại, không giống với người sống trong nơi thâm cung này, cả đời không biết lòng trắc ẩn là cái gì.
Suy cho cùng, Tang Chi lại mang theo nỗi xót thương sâu kín dành cho mỗi người sống trong tòa thành này, cảm thấy hết thảy bọn họ đều là đồ tế cho thời đại này mà thôi. Những người này có lẽ không biết rằng mình có thể là chính mình, cũng chẳng biết rằng mình có thể làm một người tốt, tuy rằng có chỗ đáng hận, nhưng rốt cuộc cũng đều rất đáng thương.
Nàng dùng tâm thế cùng người ngoài cuộc mà nhìn nhận, dù hiện tại chính nàng đang mắc kẹt nơi đây, nàng cũng nhất định không để bản thân mình biến thành một trong số họ. Nàng nghĩ, bất kể là như thế nào, nàng cũng không thể đánh mất bản ngã của mình, không được đánh mất cái nền tảng làm người. Dù có vong thân cũng phải có tôn nghiêm của một người vong thân a. Nàng, ở nơi này, là người tỉnh táo duy nhất, bảo vệ bản thân bằng cách bình tĩnh đối mặt chứ chẳng thể trái ý, nhưng nàng không thể cứ như thế biến thành nô dịch cho bất kỳ ai khác.
Chẳng qua là, con đường này rốt cuộc sẽ dẫn tới nơi đâu? Tang Chi không nhìn thấy tia hy vọng nào. Ngay lúc này, cảm giác tuyệt vọng đang lan tràn, xâm chiếm lấy nàng. Bàn tay Tang Chi siết chặt, nắm lấy miệng chậu than. Nàng có sợ, sợ mình đến một ngày rồi cũng sẽ bị loài ác thú này nuốt sống tâm trí cùng linh hồn.
— Hết chương 7 —