Trung Cung Lệnh

Chương 22


Đọc truyện Trung Cung Lệnh – Chương 22

Vinh Thân vương đang ở buồng nhỏ trong điện, an tĩnh say giấc, dung mạo môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú rất đáng yêu. Nhìn qua đứa bé này, Tang Chi không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Trần ma ma mới thấy Tang Chi lần đầu, nhưng người này là lão cung nữ theo Hoàng quý phi đã lâu, trước đến nay không có thói khinh người, tướng mạo phúc hậu khiến người ta thoải mái. Tang Chi làm một cái phúc thỉnh an, Trần ma ma cũng ôn hòa gật đầu, rồi nhìn Tang Chi mà hỏi, “Nương nương còn căn dặn điều gì khác không?”
Tang Chi thầm than một tiếng, hơi cúi đầu, “Nương nương còn dặn nô tì theo ma ma ngài học quy tắc.”
Trần ma ma vốn đang hết sức chăm chú ngắm nhìn đứa trẻ đang nằm trong giường nhỏ, nghe được lời này mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhưng ngữ điệu vẫn là nhẹ nhàng, “Ngươi từ đâu tới?”
“Tân Giả khố…” Tang Chi biết mình lại thất thố, “Hồi bẩm ma ma, Tân Giả khố.” Giấu đầu hở đuôi, bản thân nàng cũng hết sức khó xử.
Trần ma ma lẩm bẩm, “Lý Ứng Vinh xưa nay dạy dỗ cung nhân không tệ, mà ngươi như thế này, nàng cũng không thể có lá gan đưa ngươi tới Thừa Càn cung a. Kỳ quái, kỳ quái…” Trần ma ma còn không nhìn Tang Chi, chỉ nói, “Trước hết cứ để Lan Tú dạy dỗ ngươi cho tốt đi đã.”
Tang Chi không biết Lan Tú là ai, nhưng Trần ma ma vừa nói dứt lời đã có một cung nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, từ gian ngoài đi vào đây, trên tay còn cầm một gậy gỗ. Người này, dung mạo lạnh lùng, thoạt nhìn đã cảm thấy đây không phải người lương thiện.

Người kia nói, “Tới đây.”
Tang Chi đành phải theo người kia đi ra ngoài.
Gương mặt Lan Tú như thể được tạc ra từ gỗ, hoàn toàn không để lộ chút biểu cảm. Tang Chi bị đưa tới Thiên Điện trong hậu viện.
“Ở Tân Giả khố đã học quy tắc gì?”
Tang Chi có chút mơ hồ mộng mị. Ở Tân Giả Khố chính là học tất cả các quy tắc, mỗi việc, mỗi chuyện đều có vô số kể những quy tắc, nàng nên trả lời từ đâu đây? Nhưng ngay tại thời khắc nàng còn đang do dự, Lan Tú đã vung một gậy lên lưng nàng, khiến Tang Chi bất giác run lên trong lòng, chân cũng lảo đảo.
Ngữ điệu Lan Tú không gợn sóng, lại hỏi, “Học quy tắc gì?”
“Hồi bẩm cô cô, nô tì học…” Tang Chi cắn răng nhẫn nhịn, từng chữ vừa thoát khỏi kẽ răng, nàng vừa cảm nhận được vị ngai ngái trào ra từ cuống họng. Nàng cố sức nhớ lại từng sự kiện, Lan Tú đứng bên nghe Tang Chi nói hết đầu đuôi gốc ngọn, đến cuối cùng mới nói, “Làm lại cho ta xem.”

“Vâng.” Thật ra Tang Chi vâng lời, làm lại từng động tác. Làm nô tài, quan trọng nhất là điểm dù bên trên có nói gì, bên dưới cũng liền phải thực hiện, không được phép do dự, không được phép hỏi nhiều. Những động tác như sáng sớm rời giường, ban đêm nằm ngủ, tới bữa dùng cơm, đến quy tắc thỉnh an, quy tắc hành lễ, quy tắc hầu hạ chủ tử, cùng đủ loại quy tắc khác – tất cả đều phải diễn lại một lượt. Tóm lại, trong Tân Giả khố phải học vô cùng vô cùng nhiều quy tắc, mà nếu theo lời Lan Tú nói, dù Tang Chi có làm ba ngày ba đêm cũng làm không hết. Nhưng Tang Chi cũng không hề có ý kiến, Lan Tú muốn nàng làm, nàng sẽ làm – như hiện tại, nàng như thể đang diễn kịch câm giữa Thiên Điện trong ngày đông giá rét đến tận xương.
Thực ra Tang Chi nhớ như in từng cung quy lễ nghi, cho nên mọi động tác nàng đều làm thuận thục không lỗi sai. Nhưng nàng khó trách được việc phản cung quy, là bởi nàng không thể nào triệt tiêu đi nguyên bản của bản thân mình, và nàng cũng vốn chẳng hề có nô tính, cho nên đôi khi nàng sẽ vô thức phạm phải lỗi sai mà thậm chí còn không ý thức được rằng mình đang sai.
Mùng một Tết năm Thuận Trị thứ Mười lăm, thời tiết không tốt, tuyết rơi ngày càng dày. Vốn lúc sớm chỉ là vài bông tuyết nhỏ rơi lưa thưa mà thôi, hiện tại đã rơi dày trắng xóa rồi. Lan Tú đứng dưới mái hiên trong hành lang, Tang Chi đứng giữa trời tuyết trước Thiên Điện, những chuỗi động tác cứ liên tục nối tiếp. Trên đỉnh đầu nàng, trên bờ vai nàng, tuyết phủ trắng như một lớp lông ngỗng, lại chẳng vì những động tác kia mà rơi xuống. Trời lạnh, nhưng Tang Chi lại đổ một thân mồ hôi. Trong miệng nàng, dường như còn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo ẩm ướt của bông tuyết.
Mắt thấy tia sáng trắng bệch không chút ấm áp của mặt trời đã chầm chậm lấp lóe sau tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly kim đỉnh, ước chừng lúc này đã điểm giờ Thìn. Chợt, nàng nghe được tiếng bước chân vội vàng gấp gáp, người đến chính là Lục Oanh. Tang Chi vốn là phấn khởi trong lòng, nhưng thấy sắc mặt của Lục Oanh, Tang Chi lập tức có dự cảm không lành. Lục Oanh vội vàng hành lễ với Lan Tú, từng bước nhỏ mà gấp gáp tới trước mặt Tang Chi, biểu tình tràn ngập lo lắng, “Tang Chi, tỷ tỷ đã tới Khôn Ninh cung phải không?”
Tang Chi căng thẳng, biết rõ có chuyện không ổn, nàng chỉ có thể gật đầu.
Tại sao không nói sớm!” Lục Oanh nhăn nhó, lời thốt ra dồn dập như đang khó thở.

“Có chuyện gì vậy?”
Lục Oanh dậm chân, “Tỷ tỷ lạc đường, lạc vào chỗ nào không lạc, lại lạc vào Khôn Ninh cung! Nương nương kỵ nhất là cung nhân của Thừa Càn cung tới Khôn Ninh cung, mà tỷ tỷ… ôi, Tang Chi a!” Nàng kêu lên, rồi nhìn Tang Chi, trong mắt tràn ngập ưu thương, “Tang Chi, lần này muội không có cách bảo vệ tỷ tỷ nữa rồi.”
Đang nói qua nói lại, chợt, lại có một cung nữ tiến tới nói bên tai Lan Tú điều gì đó. Gương mặt Lan Tú nhanh chóng biến sắc, quát, “Lục Oanh! Ngươi còn lề mề cái gì, mau mang nàng ta đi!” Nói xong, liền tiến tới túm chặt lấy cánh tay Tang Chi, mạnh mẽ kéo nàng đi. Lưng Tang Chi vừa bị một gậy giáng xuống, lúc này còn bị thô bạo kéo đi, nàng cắn răng hự một tiếng, nhưng Lan Tú đã nghe thấy, liền lạnh mắt trừng nàng, “Bây giờ còn biết đau, lát nữa chỉ sợ đau cũng chẳng có phúc mà cảm nhận nổi!”
Tang Chi kinh hãi, theo quán tính quay đầu lại nhìn Lục Oanh. Lục Oanh vẫn là không đành lòng, “Nương nương muốn triệu ngươi tới Khôn Ninh cung thỉnh tội.”
Hóa ra là sáng sớm Đổng Ngạc thị tới thỉnh an Hoàng hậu, hai người nói chuyện phiếm một hồi, đang muốn hồi Thừa Càn cung thì Thái Uyển Vân đã theo sau Tiên Phước tiễn Hoàng quý phi nương nương đi, lại nói, “Hôm qua có một nha đầu của Thừa Càn cung, tên Tang Chi, thiếu chút nữa xông vào phượng giá của Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương nghe nói là người của Thừa Càn cung lạc đường, năm mới tới cũng không muốn trách cứ, mà ý tứ của Hoàng hậu nương nương là Tang Chi cũng chỉ vô ý sơ xuất mà thôi, hy vọng Hoàng quý phi nương nương sẽ không trách phạt nàng ta quá nặng.”
Hoàng hậu nương nương nghe Thái Uyến Vân nói xong, sắc mặt liền biến, nhưng sự thay đổi cũng chỉ thoáng qua trong tích tắc. Nàng biết rõ Thái Uyển Vân cũng chỉ là suy nghĩ cho địa vị của Khôn Ninh cung. Nếu cung nữ kia không phải là Tang Chi, lời này của Thái Uyển Vân khó trách được vào đâu, vừa thể hiện được Hoàng hậu nương nương khoan dung rộng lượng, lại vừa có ý muốn Thừa Càn cung phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho chuyện này. Nhưng người kia lại là Tang Chi, Hoàng hậu vốn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng chẳng qua nàng lại do dự đôi chút – dù sao chuyện hậu cung không thể cứ muốn hóa nhỏ là có thể hóa nhỏ, hơn nữa Thừa Càn cung và Khôn Ninh cung như hạt mè hạt đậu, chuyện thế này khó có thể không bị truyền đi, huống hồ đêm giao thừa còn có không ít người chứng kiến Tang Chi chặn trước Phượng giá. Nàng không muốn Tang Chi bị phạt, nhưng cũng muốn bảo vệ thể diện của Khôn Ninh cung. Nếu cứ bỏ qua chuyện này mà không đề cập tới, chỉ sợ tôn nghiêm của Khôn Ninh cũng đã bị người khắp lục cung giẫm dưới đế giày. Tôn nghiêm của Hoàng thất không thể để mất, thể diện của Trung cung chi chủ cũng không thể không để ý. Cho nên đêm đó dù nàng không đành lòng để Tang Chi đứng dưới trời tuyết, nhưng chính là nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể giơ cao đánh khẽ như vậy. Nhưng mà, xem ra chuyện còn chưa kết thúc đâu, Hoàng hậu chưa nói, Thái Uyển Vân đã nói ra rồi.
Lục Oanh nghe thấy, sợ đến phát run. Hoàng quý phi nương nương tuân thủ quy tắc điển chế, mỗi ngày đều tới thỉnh an Hoàng hậu, nhưng chưa bao giờ phải quỳ gối, ngay cả Hoàng thượng cũng không đành lòng để Hoàng quý phi quỳ xuống. Lúc này đây Đổng Ngạc thị lại quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, Lục Oanh đã biết chuyện này lành ít dữ nhiều, vội vã chạy về, mà thấy bộ dáng ngây thơ của Tang Chi, Lục Oanh khó có thể đành lòng.
Mà nàng lại không biết trong lòng Tang Chi đang nổi sóng vì chuyện khác.

“Khôn Ninh cung?” Tang Chi vẫn còn đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể tới Khôn Ninh cung, ai mà ngờ được hiện tại đã bị áp đi Khôn Ninh cung.
Nàng vẫn còn chưa ý thức được tình thế của mình lúc này ngặt nghèo nghiêm trọng tới nhường nào, nhịp tim nàng hiện tại đang hỗn loạn, đơn giản là vì nàng sắp có thể tận mắt xác minh, liệu tới nơi kia rồi, nàng sẽ nhìn thấy điều gì.
Nàng chỉ đang có một ý niệm trong đầu, Tố Lặc – đến tột cùng có phải là Hoàng hậu hay không?
— Hết chương 20 —


Editor lảm nhảm: Cung quy như thế đó, mà đây ms là thời Thuận Trị, khỏi nói tới thời Ung – Càn thì cung quy nghiêm ngặt thế nào nữa :v Vậy nên đó giờ tui ko hảo mấy bộ cung đấu mà biên kịch thiên vị nữ chánh cho nữ chánh làm trời làm đất làm loạn hậu cung chi cũng được :3 Thương Tang thật đó, mà Tang sơ xảy thì Tang chịu thuôi TvT 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.