Trung Cung Lệnh

Chương 14


Đọc truyện Trung Cung Lệnh – Chương 14


“Mau đóng cửa!”
Vừa lúc Thuận Trị đế bước chân tiến vào đại môn, Tang Chi nghe được một tiếng thét cao vút truyền ra từ trong điện, đột ngột tới mức người bên ngoài chưa kịp phản ứng thì cánh cửa chính của gian đại điện đã ‘kẽo kẹt’ hai tiếng mà bị đóng lại.
Tang Chi cùng toàn bộ cung nữ thái giám bên ngoài đều bị dọa sợ đến ngây người.
Hoàng quý phi nương nương không những dám cự tuyệt gặp Hoàng thượng, còn không chần chờ mà chặn người ngoài cửa!
Rồi sau đó chỉ nghe thấy thanh âm của Hoàng quý phi truyền từ trong ra, ngữ điệu khẩn khoản, “Thần thiếp không dám, hôm nay là Thiên Thu lệnh tiết, hẳn là trời vừa tảng sáng nên thị vệ đi sai đường rồi! Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!”
Lý do này không tồi đâu. Tang Chi chẳng dám thở mạnh, qua một hồi yên lặng như tờ mới nghe thấy Thuận Trị đế lên tiếng, “Ái phi, trẫm…”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!”, cửa điện vẫn đóng chặt, hiện giờ dường như còn nghe được tiếng Hoàng quý phi đang thổn thức bên trong, khiến người nghe không thể giận nổi, lại chẳng cầm lòng được mà thấy tiếc thương.
Lại là một mảnh lặng im không tiếng động. Ngoài sân, dường như mọi tiết tấu đều đã dừng lại, im lìm như cõi hoang. Thuận Trị đế vẫn yên tĩnh đứng trong nội viện, đứng cho tới khi Nội thị nhị phẩm Tổng quản Ngô Lương Phụ nói khẽ bên tai, “Hoàng thượng, trời lạnh, mong Hoàng thượng bảo trọng long thể. Hơn nữa xưa nay thân thể Hoàng quý phi nương nương luôn suy nhược yếu đuối, người xem…”

Thuận Trị đế liếc mắt nhìn hắn một cái, Ngô Lương Phụ vội vàng mím môi yên lặng. Người người ở Thừa Càn cung đều được một phen kinh hồn bạt vía, vốn cho rằng hẳn là Hoàng thượng sẽ nổi giận lôi đình, vậy mà không ngờ hắn chỉ khẽ than một tiếng, rồi không nói lời nào liền xoay người đi khỏi.
Nhất thời một mảnh bàng hoàng, Ngô Lượng Phụ theo sát sau Thuận Trị đế, vẫn giữ khoảng cách vài bước chân. Tiễn Thuận Trị đế ra ngoài rồi, Ngô Lương Phụ mới quay đầu, nheo mắt hỏi, “Các ngươi vừa thấy chuyện gì?”
Ai nấy sững sờ im lặng.
“Làm sao?” Ngô Lương Phụ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mang theo uy hiếp rõ ràng, câu hỏi kéo dài như tiếng hừ lạnh.
Tang Chi thảng thốt trong lòng, vẫn giữ một mạt bình tĩnh không nịnh không hoảng, “Hồi Tổng quản, chúng nô tì chuyện gì cũng chưa thấy.”
“Vậy là các ngươi mù sao? Chuyện vừa xảy ra nhưng cái gì cũng không thấy?” Ngô Lương Phụ biến sắc.
Phản ứng này khiến cho Tang Chi chột dạ, không lẽ nàng nói sai? Nàng cũng không dám nói thêm điều gì nữa. Nhưng Ngô Lương Phụ đã từng bước nặng nề chậm rãi tới trước mặt nàng,
“Ngươi vừa thấy chuyện gì?”
Tang Chi không thể không khẩn trương một hồi, âm thầm suy tính tình huống này. Hiển nhiên, Thiên Thu lệnh tiết là sinh nhật Hoàng hậu, Hoàng thượng tới Thừa Càn cung là không hợp lễ nghi thể thống. Loại tình huống này chẳng nhẽ nên làm bộ không nghe không thấy, không biết chuyện gì vừa xảy ra mà được hay sao?
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, chưa quyết định được đã nghe Ngô Lương Phụ nói, “Ngẩng đầu lên.”

Ngô Lương Phụ lại hỏi, “Ngươi vừa thấy chuyện gì?”
Tang Chi đón ánh mắt của hắn, có lẽ là trong cái khó ló cái khôn, nàng đột nhiên như nhìn thấy một lối thoát. Đúng vậy, Hoàng đế là ai chứ? Mọi việc làm của hắn đều ở trước mắt hạ nhân, mỗi sinh hoạt hằng ngày dù là nhỏ nhất cũng được ghi chép lại thành mục, cho nên chuyện lớn như hôm nay nhất định không thể coi như chưa từng xảy ra. Nhưng chung quy, điều quan trọng là khả năng đổi trắng thay đen, tựa như là, một chuyện tưởng như là vậy nhưng lại không phải vậy. Ánh mắt Tang Chi linh động, chậm rãi thăm dò, “Hồi Tổng quản, ta… nô tì vừa thấy Hoàng thượng đang trên đường tới Giao Thái điện thì ghé qua Thừa Càn cung kiểm tra chuyện chuẩn bị cho Thiên Thu lệnh tiết, nhưng vốn là không hợp quy củ, trong điển chế ghi Hoàng đế không được vào điện, cho nên Hoàng thượng mới cho Ngô Tổng quản ngài thay thánh giá vào thỉnh an Hoàng quý phi nương nương.”
Tang Chi nói liền một hơi xong, đưa ánh mắt quét qua thăm dò biểu tình của Ngô Lương Phụ.
Ngô Lương Phụ mặt không đổi săc, nhưng chợt cười cười, “Đúng là như thế.” Ánh mắt hắn rời khỏi Tang Chi, quét qua đám người, “Các ngươi cũng đều nghe thấy rồi chứ?”
Cung nhân đồng loạt gật đầu.
Ngô Lương Phụ không nói thêm một lời, nhưng tiến tới gần Tang Chi, ánh mắt nhìn xuống nàng lướt từ trên xuống dưới, hạ giọng, “Ngươi tên gì? Là người của ai?”
“Nô tì tên Tang Chi, khi còn ở Tân Giả khố theo Lý ma ma học hỏi.”
Ngô Lương Phụ trở nên hòa hoãn, cười nhạt, “Ta đoán không sai, hóa ra là người của Lý Ứng Dung. Khó trách! Thôi, đứng lên đi.”
“Tạ Tổng quản.” Tang Chi đáp.
Cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng Ngô Lương Phụ nữa, lúc này Tang Chi mới dám thở dài một hơi thật sâu. Lòng bàn tay nàng bất tri bất giác đã ẩm ướt từ lúc nào.

Thiên Thu lệnh tiết phồn hoa náo nhiệt, nhưng không khí này lại chẳng có chút quan hệ nào với cung nhân nô tài. Các nàng chỉ là được ban thưởng chút ít, đồ ăn cũng thịnh soạn hơn chút, nhưng cũng chẳng đủ với sự vất vả càng ngày càng tăng. Sinh thần của Hoàng hậu rơi vào tháng Mười, cho nên rất nhanh sau đó, thấm thoắt cũng đã tới Tết Nguyên Đán. Tết Nguyên Đán xưa nay là ngày lễ lớn, khắp chốn náo nhiệt mừng vui, trong nội cung còn càng rườm rà phức tạp, so với Thiên Thu lệnh tiết chỉ có hơn chứ không có kém.

Lúc này, Tang Chi cảm giác như thân thể này không còn thuộc về mình nữa rồi, ngay cả đứng mà chân như không chạm đất, mệt mỏi tới mức không thể đứng thẳng nổi nữa.
Thời điểm này, đêm giao thừa đã tới gần ngay trước mắt, công tác chuẩn bị khắp lục cung cũng rốt cuộc cũng đã tiến vào những khâu cuối cùng, Tang Chi cũng như bao người khác, làm lụng liên tục không nghỉ suốt ngày đêm. Cung nhân cứ theo bên trên phân việc mà tụ lại thành từng nhóm, chỗ thêu khăn chỗ bện dây, còn có người phải khâu đế giày, may hà bao, chung quy là mấy việc chuẩn bị lễ vật. Ở đây nhiều người, mà Tang Chi lại không khéo tay như những cung nữ kia, cho nên chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt mà thôi.
Guồng sinh hoạt cứ như thế thẳng tới khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông kéo tới bao phủ Tử Cấm Thành.
Tang Chi đứng giữa đống tuyết, trong lòng trào dâng một cỗ ngỡ ngàng hoảng hốt – đây là trận tuyết đầu tiên nàng được chứng kiến từ khi nàng xuyên về Thanh triều. Tang Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ, như thể nàng vừa hiểu ra đây không phải một tràng mộng. Nàng sẽ không thể trở về được nữa. Bông tuyết đáp xuống lòng bàn tay nàng, luồn lách vào cổ áo của nàng, mang theo hơi lạnh tê tái mà tinh khiết. Tang Chi ngẩn ngơ phóng tầm mắt, nhìn sang mấy tiểu cung nữ đang tụm lại ở góc kia, vui vẻ trêu đùa, hoan thanh tiếu ngữ vọng lại tận phía nàng đang đứng. Nàng, lúc này lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết sự cô độc. Trên tất cả, nàng hiểu, nàng không thuộc về nơi này, nhưng nàng cũng đang dần dần chậm rãi trở thành một bộ phận của nơi đây, không có cách nào kháng cự.
Và rồi nàng bỗng nhiên nghĩ tới Tố Lặc. Từ sau Thiên Thu lệnh tiết, nàng không còn gặp lại người thiếu nữ này thêm lần nào nữa. Tính sơ sơ thì cũng đã hơn hai tháng rồi. Tang Chi nghĩ thầm, không biết có phải Tố Lặc đã bị phát hiện hay không, nhưng nàng lại chưa từng nghe nói có công chúa cách cách nào bị phạt cả. Đang suy nghĩ miên man, Đồng Nhi đã chạy tới từ xa, còn cười tới vui vẻ,
“Tang Chi, ngươi thích kiểu nào?”
Trên tay Đồng Nhi là mấy bộ trang sức kiểu cách khác nhau, cả hai đều là lễ vật chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán sắp tới. Tang Chi nhìn, đột nhiên lại thấy hứng thú, “Cả hai thứ này đều là do ngươi đan sao?”
“Đương nhiên là ta đan, có nhiều người muốn học cũng không thể học đâu đấy!” Đồng Nhi lại giải thích, “Đây là song tiền kết, cái này là tỳ bà kết, song liên kết, đồng tâm kết, đặc biệt còn có cả áp khâm[1] nha. Tang Chi, ngươi chọn một món đi, coi như đây là lễ vật của ta tặng cho ngươi nhân Tết Nguyên Đán năm nay.”
Tang Chi đưa mắt nhìn ngắm, rồi tự mình chọn lấy một món. Nàng thuận tay chỉ vào chuỗi áp khâm, “Vậy cái này đi!” Lại nghĩ, nàng cũng muốn tự mình chuẩn bị lễ vật cho Tố Lặc, nhưng lễ vật của nàng nhất định phải độc nhất vô nhị không thể giống những thứ này.
Trước đêm giao thừa, rốt cuộc nàng cũng tìm được cơ hội tới Vĩnh Thọ cung, nhưng cũng như những lần trước – nàng không hề thấy Tố Lặc. Quãng thời gian hơn hai tháng này nàng đã tới Vĩnh Thọ cung không ít lần, nhưng lại chưa lần nào gặp được người nàng muốn gặp. Tang Chi lúc này mới bắt đầu cảm thấy sự mất mát ngày càng dâng cao trong lòng, quả thật, nàng đã sớm coi Tố Lặc là bằng hữu của mình rồi. Đại khái thì là bởi vì Tố Lặc không như những nô tài kia, cho nên nàng cũng có thể trò chuyện và đối đãi với người kia như một ‘người bình thường’. Phải biết rằng ở nơi này, đối với nàng thì việc gặp được một người như thế là may mắn tới cỡ nào, một người có thể bầu bạn với nàng mà không cần phân tôn ti trên dưới, không cần theo quy củ, không cần khúm núm giả tạo. Chuyện này chính là khó như hái sao trên trời, mò trai dưới biển. Đã là nô tài thì hiển nhiên phải có nô tính, là loại tâm tính hèn mọn dễ khuất phục, Tang Chi thực sự không thể có mối liên kết nào với loại người như vậy. Các chủ tử thì lại có phong thái của chủ tử, chẳng coi nô tài bên dưới là người, hơn nữa nô tài như nàng thì sao có thể cùng chủ tử tùy ý trò chuyện? Còn Lục Oanh? Lục Oanh dù có tốt bụng lại khôn khéo thì cũng là bảy phần nô tính mà thôi, vẫn là một mình Tang Chi nàng, một người cô độc trong ngàn người.

Vậy cho nên nàng lại càng quý trọng Tố Lặc. Tuy rằng thực tâm không biết Tố Lặc là ai, mà nàng cũng chẳng muốn biết, bởi vì cũng phần nào là vì cả hai đều không rõ thân phận của đối phương, cho nên mới có thể thẳng thắn không chút khúc mắc mà bầu bạn như thế. Nếu xét tôn ti, sợ rằng nàng sẽ chẳng giữ người bằng hữu Tố Lặc này ở bên mình được nữa.
Tòa thành to lớn tráng lệ như vậy, nhiều người tấp nập tới lui như vậy, Tang Chi lại như thể bị cô lập trong một cung điện hoang phế. Bởi vì, nàng và cả Tử Cấm Thành này đang bài xích lẫn nhau, mà niềm an ủi nho nhỏ duy nhất của nàng, lạ thay lại chính là người thiếu nữ không rõ thân phận kia. Nàng không thể thoát khỏi cái lồng gấm bằng gai này, chỉ có thể ở tại nơi này mà chịu đựng sự cô độc cùng lạc lõng khắc sâu vào xương tủy mà thôi. Cảm giác này, suy nghĩ này khiến cho Tang Chi như nghẹn lại, không thở nổi.
Nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận sự thật ấy mà thôi.
Ngày cuối cùng của năm cứ tới như vậy, mà nàng còn chưa gặp được Tố Lặc.
— Hết chương 12 —
Chú thích:
[1] Áp khâm: Trang sức làm từ kim loại, hạt châu, tơ tằm, ngọc, v…v tùy theo địa vị và thân phận của chủ nhân. Áp khâm thường diện với Kỳ bào, được cài ở cúc áo thứ hai tính từ trên xuống, cố định cho vạt áo không bị bung ra.
*Cre: Áp khâm của Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan, Ba Lâm Mi Nhược, Diệp Hách Na Lạp Ý Hoan, Hàn Hương Kiến – “Hậu cung Như Ý truyện”.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.