Đọc truyện Trung Cung Có Hỉ – Chương 61: Lặp lại chiêu cũ
Editor: Nghiên Linh
Rất nhanh sau đó Luyện Nguyệt Sênh đã biết được chuyện Thiên tiệp dư gặp khó khăn ở chỗ Cảnh Nhàn.
Lúc đó, nàng đang xem thoại bản trong điện, nghe Thanh Linh trở lại đáp lời, mắt phượng khẽ động chứa đầy ý cười.
“Như thế rất tốt, vừa được thả ra đã đắc tội với Vinh An công chúa.” Về sau Thiên tiệp dư không thể tiếp tục lăn lộn trong cung vì cả bốn vị chủ tử không ai chào đón nàng.
Hồng Tư đưa chén trà cho Hoàng Hậu rồi nói: “Thì ra nương nương cố ý nhắc tới Vinh An công chúa trước mặt nàng sao?”
Luyện Nguyệt Sênh nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một miếng, nói: “Không sai.”
Hồng Tư nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nói: “Nương nương thật là lợi hại, đến chuyện nàng ta muốn đi tìm Vinh An công chúa cũng đoán được.”
Luyện Nguyệt Sênh chỉ cười một tiếng, đưa chén trà cho Hồng Tư.
Buổi trưa, Cảnh Diễm đến dùng bữa với Luyện Nguyệt Sênh tại Phượng Tê cung, nhắc đến Thiên tiệp dư.
“Bệ hạ, còn nhớ rõ đã đánh cược với thần thiếp hôm trước không?” Luyện Nguyệt Sênh nói.
Ngày hôm nay nàng mặc váy xòe bách điệp đỏ tươi, trên ống tay áo thêu bươm buớm đỏ thẫm, trông rất sống động. Tóc búi cao, cài trâm hoa vàng ngọc chuỗi lưu tô rũ xuống, khi bước đi, tơ vàng chập chờn, thật là diễm lệ. Cách ăn mặc của nàng cực kỳ đoan trang cao quý, không giống dáng vẻ thanh nhã ngày xưa. Toàn thân phục sức hoa lệ, trang điểm xinh đẹp, càng tôn thêm vẻ ung dung cao quý của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nàng cố ý mặc như vậy cho Thiên tiệp dư xem.
Cảnh Diễm chậm rãi ngắm thê tử mặc trang phục hoa lệ, khóe môi mỉm cười, nói với nàng: “Là trẫm thua.” Dừng lại: “Theo quy củ, trẫm sẽ đáp ứng nàng một chuyện, nói đi, là chuyện gì.”
Luyện Nguyệt Sênh im lặng một lát: “Chuyện này không vội, chờ thần thiếp nghĩ ra sẽ nói cho bệ hạ.”
Cảnh Diễm cưng chiều cười một tiếng, dùng đũa bạc gắp miếng thịt cá, đặt vào đĩa của nàng.
Hai người đang ám muội, không khí hòa hợp, bỗng có tiếng động chen vào phá vỡ.
“Nô tỳ Vân Ca thỉnh an bệ hạ nương nương.” Âm thanh trong trẻo như châu ngọc: “Trong phòng bếp nhỏ không đủ người, nô tỳ phụng lệnh Hoàng Dương tỷ tỷ đưa canh tới chỗ bệ hạ và nương nương.”
Sắc mặt Luyện Nguyệt Sênh hơi đổi, đảo mắt nhìn cung nữ kia, ánh mắt Cảnh Diễm thâm trầm, trầm giọng nói: “Để xuống đi.”
Vân Ca cung kính đáp “Vâng”, cúi đầu, bước đến cạnh bàn, đặt hộp canh lên bàn, sau đó giở nắp, chuẩn bị múc canh.
“Không cần, ngươi lui xuống đi.” Luyện Nguyệt Sênh bình thản nói, thấy cung nữ này lạ mặt, thầm nghĩ là mới nhập cung.
Lông mi Vân Ca khẽ động, cũng không rời đi, nàng lui về phía sau mấy bước, khẽ hành lễ với Đế Hậu: “Xin nương nương cho nô tỳ ở lại hầu hạ.”
Thái độ như vậy làm cho Luyện Nguyệt Sênh và Cảnh Diễm phải để mắt, phát giác ý đồ của nàng. Cung nữ này là tới cầu sủng. Ở trước mặt Hoàng Hậu cầu Hoàng Đế ân sủng, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
“Triệu Hoài Sinh!” Cảnh Diễm hô một tiếng.
Bên ngoài, Triệu Hoài Sinh vội vàng chạy vào, cung kính đáp: “Bệ hạ có gì phân phó.”
Cảnh Diễm chỉ tay vào Vân Ca: “Mang ả ta ra ngoài.”
Vân Ca vừa nghe thấy liền ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ, mặt nàng trắng như tờ giấy, lảo đảo muốn ngã, mảnh mai yếu đuối, ủy khuất nhìn Hoàng Đế. Dung nhan Vân Ca kiều diễm, mày liễu má đào, nhan sắc thượng thừa.
Lần này mượn cơ hội tiến vào điện, có ý đồ lộ diện trước mặt Cảnh Diễm. Cung nữ này chắc là vào cung chưa bao lâu, trong lòng còn ảo tưởng, được điều đến Phượng Tê cung, định nhìn thấy thánh nhan sẽ dùng nhan sắc của mình cầu sủng, một bước lên trời.
Triệu Hoài Sinh nhìn tình huống trước mặt một cái đã hiểu xảy ra chuyện gì, tiến lên lôi kéo cung nữ kia.
Đôi mắt Vân Ca rưng rưng, đẹp mông lung, yếu đuối cất tiếng: “Bệ hạ…”
Luyện Nguyệt Sênh đã hơi khó chịu, nghe tiếng Vân Ca càng thêm không nhịn được, lạnh lùng liếc nàng: “Lôi xuống!”
Triệu Hoài Sinh nhíu mày, kéo Vân Ca đang giãy giụa không ngừng ra ngoài.
Rất nhanh, Thanh Linh và Hồng Tư liền tiến vào
“Cung nữ kia là sao hả?” Giọng Cảnh Diễm lạnh lùng, tâm tình đang tốt đẹp cũng bị quấy rối.
Thanh Linh và Hồng Tư quỳ xuống, Thanh Linh nói: “Là bọn nô tỳ thất trách đã để nàng ta đi vào. Nàng nói là vào đưa canh, nô tỳ vốn định nhận lấy nhưng nàng ta nói mới tới Phượng Tê cung, đây là công việc đầu tiên được giao, hy vọng có thể làm từ đầu đến đuôi. Nô tỳ thấy nàng nghiêm túc, thái độ cũng tốt, liền cho nàng vào…”
Luyện Nguyệt Sênh sợ Cảnh Diễm phạt họ, liền nói: “Thôi, lần này tha cho các ngươi, phạt các ngươi hai tháng bổng lộc!” Nàng khoát tay ngăn lại: “Được rồi, mau lui xuống!”
Hồng Tư với Thanh Linh tạ ân, đứng dậy lui ra ngoài.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Cảnh Diễm đầy ý cười: “Sao vậy, sợ trẫm phạt hai người bọn họ?”
Luyện Nguyệt Sênh rầu rĩ uống hớp trà, nói: “Ta suy nghĩ có nên khen ngợi bệ hạ một câu, trẻ tuổi tuấn mỹ, nữ nhân muốn bò lên long sang nhiều như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác.” Ra vẻ nghiêm nghị.
Nghe vậy, hắn bật cười đến ngồi cạnh, một tay ôm nàng: “Trẫm cũng không ngờ sức ghen của A Sênh lớn như vậy!” Hắng giọng cười một tiếng, giả vờ tựa vào cổ nàng, ngửi mùi trên tóc: “Nói trẫm nghe, có phải hôm nay A Sênh bị ngâm vào bình dấm hay không.”
Luyện Nguyệt Sênh bị hắn chọc cười, buồn cười, đưa tay đẩy hắn: “Bệ hạ đừng phá, thức ăn đã nguội!”
Có thể cho người ta yên ổn ăn cơm hay không!
Tiếng cười của Cảnh Diễm trong trẻo, đùa với nàng vui vẻ.
Bên ngoài, cung nhân nghe tiếng cười truyền ra từ trong điện, đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hoài Sinh giơ tay áo xoa mồ hôi trên trán, thở phào một cái, xem ra chuyện hôm nay đã qua.
Cả ngày hôm nay, Cảnh Diễm ở lại Phượng Tê cung bồi Luyện Nguyệt Sênh.
Sau khi dùng ngọ thiện liền sai Triệu Hoài Sinh mang tấu chương từ Trường Sinh Điện tới.
Trong chốc lát liền truyền đầy hậu cung.
Ngày đầu tiên rời khỏi Quảng Lăng cung của Thiên tiệp dư cực kỳ không thuận lợi, không nói tới chuyện kinh ngạc chỗ Cảnh Nhàn, Hoàng Đế còn chưa tới gặp nàng, hôm nay còn mang cả tấu chương đến Phượng Tê cung, hành động như thể muốn cả ngày lẫn đêm đều ở cạnh Luyện Nguyệt Sênh.
Trong lòng Thiên tiệp dư khó chịu thuận tay cầm cái ly trên bàn ném xuống đất, tức giận thở nặng nề.
Những ngày độc sủng hậu cung trước kia của nàng còn có thể trở lại sao!
Hàm Ngải dè dặt tiến lại: “Chủ tử, xin người bớt giận.” Nàng khuyên: “Hiện tại, bệ hạ chỉ là cảm thấy mới mẻ, sau này có thể vẫn cưng chiều Hoàng Hậu nương nương hay sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chán.”
Thiên tiệp dư thờ ơ nhìn nàng, cười lạnh: “Đúng vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chán thôi!” Hừ lạnh: “Hôm nay bệ hạ cũng không phải là chán ta sao!”
Hàm Ngải lắc đầu, vội vàng nói: “Sao lại thế được! Chủ tử ngài xinh đẹp như hoa, lại hầu hạ Hoàng Thượng lâu như vậy, trong cung này ai mà sánh được!” Nàng hít một hơi: “Ý của nô tỳ là chủ tử không cần phiền não, người bệ hạ sủng ái nhất khẳng định vẫn là chủ tử.”
Thiên tiệp dư cười lạnh liếc nàng: “Cái miệng của ngươi càng ngày càng biết nói chuyện nha.”
Hàm Ngải cúi đầu cười, không tiếp lời.
“Được rồi, mau thu dọn đi.” Thiên tiệp dư đứng dậy, ngạo mạn cất lời, Hàm Ngải liền vội vàng tiến lên đỡ: “Ta cũng mệt mỏi rồi, đi vào ngủ một lát.”
Trong điện, mấy cung nữ cùng nhau hành lễ. Đến khi nàng ta đã vào trong, Văn Hân mới sai cung nữ thu dọn.
——-
Ban đêm, hiếm khi Cảnh Diễm đàng hoàng, không có động tay động chân với Luyện Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh cho rằng hôm nay rốt cuộc có thể ngủ một giấc ngon lành rồi, nhưng thực tế cũng không như nàng mong đợi.
Không phải là vì Cảnh Diễm mà vì trong cung đã xảy ra chuyện.
Trong điện đốt một cây đèn Lưu Ly, Cảnh Diễm cùng Luyện Nguyệt Sênh nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng khóc rất thê lương của cung nữ, trong nháy mắt khiến Luyện Nguyệt Sênh nhầm tưởng có chuyện ma quái.
Nàng khẽ chống cánh tay ngồi dậy: “Chuyện gì xảy ra?” Tiếng nói vừa dứt, liền bị Cảnh Diễm siết eo, đè đầu, ngã xuống người hắn.
“Đừng quan tâm.” Hắn dịu dàng nói, hoàn toàn không để ý tiếng khóc rống bên ngoài.
Ở trong lòng hắn, Luyện Nguyệt Sênh ngẩng đầu lên, cau mày: “Nói cái gì đó? Ta phải đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.” Ban đêm không ngủ được lại chạy đến Phượng Tê cung kêu khóc, kẻ nào dám làm chuyện này!
Thật ra là có một người… Luyện Nguyệt Sênh rất không vui lòng hồi tưởng lại ngày thành thân của nàng và Cảnh Diễm, cũng là ban đêm, cũng có một cung nữ ở ngoài cửa kêu khóc: “Bệ hạ, Thiên tiệp dư lên cơn đau tim! Đau đến ngất đi, bệ hạ ngài mau đến xem đi!”
Sau đó, Cảnh Diễm liền vui vẻ chạy đi bỏ mặc nàng… Hiện giờ nhớ lại, ngày đó nàng không dám tưởng tượng sau này hắn lại bám dính lấy mình, mà mình cũng từ từ đón nhận hắn.
“Bệ hạ, bệ hạ, Thiên tiệp dư sợ không qua khỏi, ngài mau qua xem…” Tiếng khóc ngoài kia lại to hơn, xen lẫn có tiếng đám người Hoàng Dương Đỗ Tiểu Bảo, nhưng tiếng khóc của cung nữ kia, một khắc cũng chưa từng dừng lại.
Hôm nay, không ngờ Thiên tiệp dư còn dám lặp lại chiêu cũ!
“Ngủ, không cần phải để ý đến, bọn Triệu Hoài Sinh sẽ xử lý.” Cảnh Diễm ấn đầu nàng vào lòng, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng.
Luyện Nguyệt Sênh nằm trên người hắn, ngửi mùi hương của hắn, lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Liền nghe được cung nữ ngoài kia kêu gào: “Bệ hạ, Thiên tiệp dư trúng độc! Có người muốn hại nàng…um…um.” Mấy tiếng cuối cùng biến thành tiếng nghẹn ngào, nghe ra được là bị người bịt miệng.
Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi ngồi bật dậy: “Thiên tiệp dư trúng độc!” Nàng lấy tay đẩy Cảnh Diễm đang nhắm mắt: “Nếu chuyện này là thật, đây chính là đại sự đó!” Không cần biết nàng không thích Thiên tiệp dư, trúng độc cũng không phải chuyện nhỏ, không phải nói không muốn quản thì không quản.
Cảnh Diễm khẽ mở mắt, ánh mắt đầy dịu dàng, đưa tay kéo nàng nằm xuống, hắn nghiêng người, ôm eo nàng, không để cho nàng nhúc nhích: “A Sênh, không cần phải quan tâm.”
Nàng cau mày: “Nhưng…” Chuyện này lại không thể không quan tâm!
Hắn cười trấn an nàng rồi cất tiếng gọi Triệu Hoài Sinh.
Triệu Hoài Sinh đứng ngoài mái hiên, nghe tiếng Hoàng Đế dùng giọng lười biếng phân phó: “Đi Ngự Y Viện tìm Chương Sách đến kiểm tra cho Thiên tiệp dư, nói cho hắn biết, trẫm và Hoàng Hậu cần nghỉ ngơi, để cho nàng ta ngoan ngoãn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai rồi nói.”
Đợi đến khi Triệu Hoài Sinh đi, nàng mới nói: “Chàng hoài nghi Thiên tiệp dư nói láo? Nàng ta không có trúng độc?”
Hắn xoa đầu nàng, hết sức cưng chiều, nhìn nàng hơi mỉm cười nói: “Trẫm cũng không biết nàng ta có trúng độc hay không, chỉ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trẫm không muốn biết.”
Luyện Nguyệt Sênh nhìn hắn một cái, chậc lưỡi: “Thật là lạnh lùng, dù gì cũng là phi tử ngày xưa sủng ái, lại có thể máu lạnh như vậy, mặc kệ nàng ta sống chết thế nào.”
Nghe vậy, hắn chỉ cười cười: “Trước kia trẫm chỉ là dịu dàng với nàng ta, cũng không phải là chân chính yêu thích.” Dừng lại, đến gần nàng, chóp mũi hắn chạm chóp mũi của nàng, nhỏ giọng ấm áp nói: “Trong lòng trẫm chỉ có mình nàng.”