Đọc truyện Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng! – Chương 4: Cuộc Hẹn Với Lớp 11
Đường Chi Hứa bước đến lớp học, nhìn thoáng qua đã thấy Lê Khanh ngồi ở góc bên phải, trên tay đang cầm một quyển sách, không nhìn rõ sách gì.
Anh bước vào lớp, cả lớp yên tĩnh hẳn xuống.
Nhưng vì tháng này anh cũng có vẻ an phận, cả lớp cũng không sợ anh như đã nghĩ, nên cũng chỉ yên tĩnh được một chút rồi lại ồn ào trở lại.
Sau khi ngồi xuống, lúc này nhìn rõ được sách trên tay Lê Khanh.
Một quyển mà anh chưa từng nghe cũng chưa từng thấy.
Nhưng số lượng từ tương đối ít nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhớ được.
Tên là .
Đường Chi Hứa dời mắt xuống nhìn tên tác giả.
Tên tác giả vô tình bị ngón tay cầm ngòi bút kìa che mất.
Vừa thon vừa dài, sinh ra để chơi đàn piano đây mà.
Móng tay không ngắn không dài, được chăm chút vừa phải, các đốt tay đều đặn.
Ánh mắt Đường Chi Hứa không chút giấu giếm, Lê Khanh bị nhìn hoài có chút không thoải mái, đem quyển sách cất vào hộc bàn.
Phản ứng của Lê Khanh cũng làm cho Đường Chi Hứa hoàn hồn lại.
Nhướng mày, rút ánh mắt về, rồi nằm xuống bàn như mọi khi.
Tiếc đầu của chiều nay là tiết sinh học của thầy Hoàng.
Trước giờ học chính thức, Hoàng Thanh Quốc nhắc đến một chuyện: “Ngày mùng bốn tháng sau là lễ tảo mộ.
Nhà trường quyết định sắp xếp học sinh lớp mười và lớp mười một đến tượng đài các anh hùng liệt sỹ của thành phố để làm hoạt động quét mộ.”
“Thầy Hoàng, có bắt buộc không ạ?” Bạn nam bàn đầu hỏi.
“Không bắt buộc, nhưng theo ý của nhà trường thì nên đi.” Hoàng Thanh Quốc nói.
Hoàng Thanh Quốc nói xong, trong lớp bắt đầu thảo luận xôn xao.
Cho các bạn tầm năm phút thảo luận, thầy lấy thước đập xuống bàn ý muốn im lặng: “Được rồi, những bạn khác tự về thảo luận với nhau, bắt đầu tiết học.”
Bốn mươi lăm phút nhàm chán trôi qua, Đường Chi Hứa vừa rời khỏi lớp học, nhìn thấy Đồng Viễn đang đứng trước lớp.
“Có chuyện à?” Đường Chi Hứa hỏi.
“Khi nãy anh có nghe gì không? Trường mình sẽ đi quét mộ để tỏ lòng kính trọng đối với các liệt sĩ vào lễ tảo mộ.” Đồng Viễn nói.
“Còn chuyện gì nữa không?” Đường Chi Hứa hỏi tiếp.
“Gì mà còn chuyện gì không chứ, thì là chuyện em mới nói đó?” Đồng Viễn nói.
“Không đi.” Đường Chi Hứa quay lưng rời đi.
“Ơ, anh Hứa!” Đồng Viễn vội vàng chạy theo: “Anh không đi thật sao?”
“Sao vậy? Nhìn cậu vậy mà không ngờ lại có tấm lòng yêu nước đến vậy sao?” Đường Chi Hứa quay sang một bên.
Chà, câu này đã thành công khiến Đồng Viễn phải im miệng.
Tối hôm đó, Đường Chi Hứa nghỉ học.
Thầy chủ nhiệm cũng mắt nhắm mắt mở.
Tối hôm đó tiết đầu tự học đến tiết sau, Lê Khanh cảm thấy bên cạnh trống trãi làm sao, tiết thứ hai bắt đầu chưa bao lâu, cậu không nhịn được nữa đã liếc nhìn qua bên kia một cái.
Trong tiềm thức, cau mày.
Lúc này, ở ngoài trường, trong con hẻm nhỏ.
“Anh Hứa, lát nữa bọn họ sẽ đến.” Đồng Viễn đến gần rồi nói.
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Đường Chi Hứa hỏi.
“Chắc tầm mười mấy!” Đồng Viễn cũng không chắc.
Nhắc mới nhớ, cuộc hẹn này là do Đường Chi Hứa chủ động đề nghị.
Cả tháng này, anh cũng chẳng có động tĩnh gì, mấy đứa cá biệt tôm tép trong trường lúc đầu còn kiêng nể, nhưng bây giờ không chịu nổi nữa.
Vì thấy Đường Chi Hứa chẳng làm gì, mà vừa đến đã nắm chắc địa vị làm trùm trường, được xếp vào hàng những người đứng đầu trung học Z không dám đụng đến.
Tất nhiên những học sinh ở trung học Z không phục, Đường Chi Hứa vẫn vui vẻ cho họ một lý do và chủ động hẹn gặp.
Thật ra nguyên nhân chính là do tay chân ngứa ngáy, muốn xử nhẹ mấy đứa không nghe lời để giữ vững địa vị.
Vài phút sau, trong con hẻm sâu xuất hiện một nhóm người.
Đứng ra để giữ thể diện cho lớp mười một.
Người nào người nấy đều một mét bảy, để đầu đinh.
Đem ra kiểm tra nhan sắc thì thật sự không thể kiểm tra được.
“Mày là Đường Chi Hứa, đại ca trường trung học S?” Tên đầu đinh mở lời.
“Ừ mày là Đường Chi Hứa không sai, nhưng không phải trung học S.” Tên đầu đinh tỏ ra nghi hoặc, thì nghe thấy Đường Chi Hứa nói giọng đầy khiêu khích: “Là của trung học Z mới đúng.”
“Ồ!” Tên đầu đinh cười chế nhạo: “Gan cũng không nhỏ nhỉ!”
“Có nhỏ không thì thử sẽ biết.” Đường Chi Hứa dùng lực dựa của lưng với tường đẩy hẳn người tới.
“Không cần thử, chỉ cần làm cho anh mày vui, nhỏ cũng có thể bỏ qua.” Tên đầu đinh xoa xoa tay, cười khẩy.
Những người đi theo cũng đồng thanh cười theo, những nụ cười chế giễu.
Thậm chí có người còn ngang nhiên đưa mắt nhìn vào đâu đó ở phần thân dưới của Đường Chi Hứa.
“Hơ!” Đường Chi Hứa cong môi, cụp mắt cười lạnh lùng: “Vậy thì phải xem tụi bây có bản lĩnh đó không!”
Tên đầu đinh đưa tay: “Lên cho tao!”
Một nhóm hơn chục người phía sau, lao về phía hai bóng người gầy gò phía đối diện.
“Đồng Viễn.” Đường Chi Hứa kêu lên.
“Anh Hứa, sẵn sàng bất cứ lúc nào.” Đồng Viễn lấy côn từ phía sau bước đến, siết chặt hai tay trả lời.
Mười phút sau, tên đầu đinh bị đạp dưới chân.
Mười mấy người kia, người bị thương, người nằm lăn lóc.
Đường Chi Hứa trầm mặt nhìn người dưới chân, mạnh bạo hỏi:”Hài lòng không?”
“Hài lòng hài lòng, anh Hứa em sai rồi, em xin lỗi!” Tên đầu đinh không ngừng nói.
“Ồ?” Đường Chi Hứa lúc này không vui, gót giày xoay trái phải đạp mạnh: “Hài lòng thế nào?”
“Hả?” Tên đầu đinh không kịp phản ứng, sau đó hoảng sợ đáp: “Dạ không, không phải hài lòng, không hài lòng chút nào cả, anh Hứa em sai rồi, anh tha cho em đi.”
“Úi, cái của tôi nhỏ lắm sao, mà cậu không hài lòng vậy.” Đường Chi Hứa rời chân khỏi người của tên đầu đinh kia, ngồi xổm xuống, giả bộ đáng thương nói.
“Nếu đã như vậy, lấy thừa bù thiếu, vậy chắc cậu sẽ hài lòng hơn hả!” Lấy cây côn từ tay Đồng Viễn, Đường Chi Hứa đưa nó đến chỗ hiểm trên người tên đầu đinh.
Tên đầu đinh lấy tay che chỗ đó lại, run giọng nói: “Anh Hứa, em xin lỗi, em có mắt không biết Thái Sơn, em không biết điều, em không có bản lĩnh, xin anh Hứa tha cho em.”
Thấy sắc mặt Đường Chi Hứa không chút thay đổi, cây gậy ở chỗ đó cũng không nhúc nhích, cậu ta tàn nhẫn: “Anh Hứa, sau này em làm trâu làm ngựa cho anh, em nhận anh làm đại ca, em trai khi nãy đắc tội với anh, xin anh Hứa người lớn đừng chấp nhất kẻ nhỏ.”
Đường Chi Hứa khá hài lòng, rút cây côn vứt về phía sau, Đồng Viễn vững vàng bắt lấy.
Tên đầu đinh thở phào, đợi Đường Chi Hứa đứng lên xong cậu ta mới đứng lên theo.
“Tên.” Đường Chi Hứa dựa vào tường.
“Cao Bân.” Tên đầu đinh nói.
“Ngày mai…” Đường Chi Hứa nói một nửa thì bị ngắt ngang.
“Ngày mai em sẽ mang đồ ăn sáng đến bàn học cho anh ạ.” Cao Bân tỏ vẻ nịnh hót, chưa kịp suy nghĩ đã tiếp lời.
Đường Chi Hứa lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, tim Cao Bân như muốn thòng xuống, cẩn thận hỏi: “Anh Hứa, em vừa nói sai gì ạ?”
“Ngày mai mua cho bé ngoan một hộp sữa.” Đường Chi Hứa đứng lên vừa đi vừa nói.
“Bé ngoan là ai chứ?” Cao Bân hỏi.
“Học thần của các cậu, Lê Khanh.” Sau khi Đồng Viễn nói xong liền đi theo Đường Chi Hứa.
Cao Bân kinh ngạc há hốc mồm, những người khác tuy đang nằm dưới đất nhưng sắc mặt cũng chẳng khác gì cậu ta.
Đại ca Hứa của trường, lại đi chăm sóc một người như học thần Lê Khanh.
Nghĩ thôi cũng thấy không hợp lý, khó tin.
Ngày thứ hai đi học, Lê Khanh đến sớm.
Thì thấy trên bàn có một hộp sữa, còn là vinamilk, cậu hơi ngơ ra.
Đến chỗ ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Tay phải cầm hộp sữa lên chơi, không bao lâu, lớp học càng ngày càng đông người.
Sau khi Đường Chi Hứa, Lê Khanh hỏi: “Cái này là của cậu hả?”
“Phải nhưng cũng không phải.” Đường Chi Hứa trả lời mơ hồ.
“Cảm ơn.” Lê Khanh suy nghĩ một hồi, lịch sự gật đầu cảm ơn.
“Khúc sau chẳng phải tôi nói là “Cũng không phải” sao, sao lại cảm ơn liền vậy!” Đường Chi Hứa thấy ngạc nhiên.
“Cũng đều liên quan đến cậu mà, cảm ơn cậu, Chi Hứa.” Lê Khanh nói.
“Ồ, không phải bạn Hứa sao?” Đường Chi Hứa khẽ nhướng mày, hỏi ẩn ý.
Lê Khanh không trả lời.
Đường Chi Hứa cũng không tự mua vui nữa, hộp sữa này xem như là thưởng cho việc hôm qua cậu không chịu chuyển chỗ.
Mấy bé ngoan thì thưởng là cách tốt nhất rồi.
Mười mấy ngày sau, đến ngày ba tháng bốn.
Về việc ngày mai phải đi quét mộ, giáo viên chủ nhiệm lớp nghiên cứu sắp xếp nói một số vấn đề về sự cố, nên không học.
Nói xong, Hoàng Thanh Quốc hỏi: “Bây giờ thầy hỏi một chút, có ai nghe chưa rõ không?”
“Thầy Hoàng ơi, ngày mai thứ sáu, làm xong có phải về nhà luôn không ạ, có cần về tập hợp ở trường không?” Nam sinh bàn số hai giơ tay.
“Không cần, tập hợp ở vị trí chính là được.” Thầy Hoàng nói: “Còn ai có vấn đề gì không?”
Không ai nói gì, ông lại nói: “Vậy được, không còn vấn đề gì nữa thì thầy thống kê một chút, có bạn nào không muốn đi không?”
Không ai giơ tay cả, ông khá hài lòng, cười tít mắt trông rất gần gũi: “Vậy nha, đừng để lúc đó điểm danh thiếu nhé!” Nói đến đây, đột nhiên hỏi đến Đường Chi Hứa đang ngồi trong góc: “Đường Chi Hứa em có đi không?”
“Không đi!” Bị đẩy hai cái vào cánh tay, sau khi nghe Lê Khanh giải thích xong, Đường Chi Hứa kiên định nói.
Đợi vài giây không thấy kết quả, Hoàng Thanh Quốc nuốt cục tức vào trong, không biết lớn nhỏ, nhưng cũng chẳng thèm nói gì.
Sau đó báo cáo với trường, lớp A15 có một người không đi.