Đọc truyện Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng! – Chương 30
Đường Chi Hứa chuẩn bị đứng dậy trở về trung tâm giải trí, người đang đi đến nửa đoạn đường thì bị lôi đi mất, anh nhìn theo hướng lực kéo, chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài như sinh ra để chơi piano, lúc này đang nắm chặt lấy một góc áo của anh.
Vô thức đưa mắt lên nhìn, trong đôi mắt Lê Khanh có một sự dựa dẫm nào đó mà khó nói rõ thành lời, sau đó Đường Chi Hứa lại nghe cậu nói rằng…
“
“Cậu muốn đi đâu?”
Không chỉ có vậy, trong giọng nói còn mang theo chút buồn buồn đáng thương.
“Vãi…” Nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm xong, Đường Chi Hứa cầm lấy bàn tay thon dài kia gỡ từng ngón từng ngón một, tranh thủ lúc cậu đang chuẩn bị nắm lại lần nữa, dỗ dành nói: “Tôi không đi đâu hết, Lê Khanh cậu buông tay ra chút, tôi qua đây xíu thôi, một xíu thôi tôi sẽ tới ngay.”
“Một xíu là bao lâu?” Lê Khanh cực kì vững vàng mà cố chấp hỏi.
“Khoảng một hai tiếng gì đấy.” Đường Chi Hứa nói nước đôi với Lê Khanh.
“Một hai tiếng…” Âm thanh lẩm nhẩm trong mù mờ vang lên, Lê Khanh cảm thấy sự tồn tại của nó ở đầu môi, không bao lâu sau, cậu nhìn về phía Đường Chi Hứa, van xin nói: “Có thể đổi thành giây không?”
Đường Chi Hứa: “…” Thế này thật khiến anh khó lòng mà nhịn được.
Đầu óc nhanh nhạy, anh lôi điện thoại ở trong túi ra, mở màn hình của app máy tính lên, chuẩn bị bấm tính.
Trước khi bấm máy tính còn đường đường hoàng hoàng nhẩm lại trước, một giờ có sáu mươi phút, một phút có sáu mươi giây…
Những ngón tay nhanh nhẹn nhảy trên những ô vuông chứa mấy con số.
Sáu mươi nhân với…
Ủa đờ mờ!
Ủa cái lờ mé nó bị nhập thiệt chứ!Đường Chi Hứa cảm thấy bản thân anh cũng say mất rồi, nếu không thì sao đến phép tính dùng bảng cửu chương đơn giản nhất bao nhiêu anh cũng nhân không được.
Sáu nhân sáu ba sáu, thêm hai con số không nữa là ra ba ngàn sáu không phải sao!
Bình tĩnh bỏ điện thoại lại trong túi, Đường Chi Hứa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lê Khanh,
Đường Chi Hứa thong thả tiện tay vỗ hai cái lên đó, sau đó không chần chừ gì nữa, đứng dậy rời đi.
Trong đầu Lê Khanh nghĩ tới năm ngàn, bắt đầu đếm ngược.
Một giây, hai giây, ba giây lại bốn giây…
“Anh Đường, thực sự cắt đứt quan hệ luôn hả?” Nét mặt đến hóng hớt của Đồng Viễn không được quá rõ ràng.
Lúc nãy Lê Khanh trả lời hai từ “được thôi”, giống như châm lửa đốt pháo hoa vậy, bọn họ đều bắt đầu bàn tán, thế nên cũng xem như nói xấu sau lưng Lê Khanh.
“Sao có thể!” Đường Chi Hứa ngồi xuống ghế sau, liên tục phủ nhận: “Cứ cho là cắt đứt quan hệ thật, lời nói lúc say rượu không được tính.”
Lúc nói lời này, Đường Chi Hứa nhìn sang Trương Hạn một cái, biểu cảm trên mặt điềm tĩnh như không.
Một đám thanh niên chơi lớn, cứ hết ăn uống hát hò lại chơi trò chơi, hoàn toàn chơi đến điên luôn rồi.
Đợi đến lúc Đường Chi Hứa nhận ra thì đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, đã hơn bảy giờ gần tám giờ tối rồi.
Đạp lên nền đất đứng dậy, nhìn về phía Lê Khanh.
Lê Khanh đang dùng biểu cảm cực kì nghiêm túc nhìn xuống nền đất, nhìn từ góc nghiêng, khoé miệng vẫn đang mấp ma mấp máy cong lên.
Anh nhìn thời gian, bảy giờ bốn mươi sáu phút, lịch sự nói:
“Sắp tám giờ rồi, các cậu cứ chơi trước đi, tôi đưa Lê Khanh về nhà.”
“Vậy anh Đường có tới nữa không?” Có người hỏi ngay.
“Có.” Đường Chi Hứa vứt lại một câu rồi đi ngay.
Đứng trước mặt Lê Khanh, trên mặt cậu vẫn chưa hồi phục lại nét nghiêm trang vừa rồi, còn mang theo chút mơ mơ màng màng, còn pha chút buồn rầu.
“Lê Khanh, có thể đứng dậy được không?” Đường Chi Hứa hỏi.
Lê Khanh đưa mắt lên nhìn, trong ánh mắt ngập tràn tủi thân, than khổ nói: “Tôi đếm không tới năm ngàn được, mỗi lần đếm tới một trăm đều đếm lại một hết trơn, đã nhiều lần lắm rồi.”
“Thật vậy sao?” Nét tủi thân trên mặt Lê Khanh lập tức đổi thành yêu thích.
“Thật mà, tôi đưa cậu về nhà trước đã.” Đường Chi Hứa nói.
Lê Khanh nghe lời đứng dậy, kết quả đứng lại không vững, xém chút nữa thì ngã.
Đường Chi Hứa nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu, sau đó thử đi thử lại mấy lần, Lê Khanh không còn sức nữa rồi, toàn thân đều mềm oặt cả ra.
Đường Chi Hứa thấy vậy bèn buông bỏ, nắm lấy một cánh tay của cậu, kéo qua vai mình, từng bước từng bước đưa cậu rời khỏi chiếc ghế kia.
Trước khi đi còn không quên nói tạm biệt với Đồng Viễn rồi quăng túi của anh cho cậu ta.
Sắc trời đêm bao trùm lên thành phố này, sớm đã không còn không khí ấm áp khi trời sáng, có điều cũng may là đã giữa tháng năm rồi, nhiệt độ bên ngoài phòng karaoke cũng không lạnh lắm, đợi gần mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng có một chiếc taxi tới.
Chưa từng chăm sóc người khác bao giở, tuy rằng vết thương bên tay phải đã đỡ nhiều rồi nhưng nói cho cùng vẫn có chút phiền phức.
Cả quá trình Đường Chi Hứa làm không được tốt lắm, có lúc đầu của Lê Khanh không cẩn thận còn bị đập vào thành xe, tiếng va chạm hơi nhỏ, chắc không có gì nghiêm trọng đâu.
Tài xế taxi thấy Đường Chi Hứa làm xong mọi chuyện rồi mới hỏi: “Xin chào, các cậu muốn đi đâu?”
Đường Chi Hứa thở dài một hơi, đang chuẩn bị nói ra địa chỉ, nhưng trong giây lát đầu óc lag luôn, Lê Khanh sống ở đâu ấy nhể?
“Bé ngoan, nhà cậu ở đâu thế?” Nghĩ không ra Đường Chi Hứa bèn quay đầu sang hỏi Lê Khanh ở bên cạnh.
“Nhà tôi ở…” Đầu của Lê Khanh cứ gật gà gật gù, Đường Chi Hứa cũng không vội, kiên nhẫn đợi, vài giây sau, Lê Khanh như nhớ ra rồi, chầm chậm nói tiếp: “Đường Lâm Viên, khu chung cư Hưng Phát.”
“Bác tài, đến đường Lâm Viên, khu chung cư Hưng Phát ạ.” Giọng nói của Lê Khanh có chút nhỏ, Đương Chi Hứa thay cậu chuyển lời tới tài xế taxi.
Vừa nghe bác tài xế taxi không hiểu, Đường Chi Hứa thấy ông ấy không có phản ứng gì, đang định hỏi ông ấy thì bác tài xế đã lên tiếng trước:
“Chỗ đường Lâm Viên khu chung cư Hưng Phát này là chỗ nào thế? Tôi chạy taxi hơn hai mươi năm rồi, chưa từng nghe tới thành phố này có nơi nào như vậy cả?”
Đường Chi Hứa: “…”
“Bé ngoan, địa chỉ cụ thể của nhà cậu ở chỗ nào thế, địa chỉ lúc nãy không đúng.” Đường Chi Hứa chỉ đành hỏi lại lần nữa.
“Không đúng hả?” Lê Khanh cũng có chút khó hiểu, tiểu não đặt ra dấu chấm hỏi thật lớn, nghĩ lại lần nữa rồi nói: “Đúng mà, chính là ở đường Lâm Viên khu chung cư Hưng Phát ấy.”
Đường Chi Hứa: “…”
“Bác tài, tới đường Tam Kinh, khu chung cư Mỹ Vân đi ạ.”
Bất lực, chỉ đành đưa người ta về nhà mình vậy.
Chật vật cả đường đưa người về nhà, đã là tám giờ bốn mươi mấy phút, sau đó Đường Chi Hứa lại khổ sở để Lê Khanh lên giường mình.
Có lẽ phản xạ của Lê Khanh có chút chậm, nửa đường rồi cậu mới có biểu hiện đúng của một người say rượu, ngồi trong xe ngủ xay như chết, không hề có chút khôn ngoan nào giống lúc còn đang ngồi ở ghế lô.
Đường Chi Hứa vui hết sức, nếu còn chậm thêm chút nữa, để Lê Khanh say hẳn luôn rồi thì xem ra muốn đưa người về còn khó nữa.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Đường Chi Hứa bắt đầu mâu thuẫn với bản thân.
Dù sao đi nữa Lê Khanh cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu anh cứ thế đi ra ngoài thì có chút vô trách nhiệm, thêm nữa lại bỏ một người đang say rượu ở nhà một mình…Đường Chi Hứa càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.
Còn chưa kịp đưa ra quyết định, tiếng điện thoại đã reo lên.
“Anh Đường, anh vẫn chưa tới nữa hả?” Đồng Viễn hỏi, đây đã là cuộc điện thoại thứ ba rồi.
“Tôi không đi nữa, đừng quan tâm tới tôi, các cậu cứ chơi cho đã đi.” Đường Chi Hứa nói, trước khi cúp máy còn bổ sung thêm một câu: “Dưới phòng karaoke còn có một trung tâm điện tử, mấy cậu cứ chơi thoải mái, ghi vào hoá đơn của tôi là được.”
Mọi người nhìn Đồng Viễn cúp điện thoại, ánh mắt hóng hớt rất ư rõ ràng.
“Anh Đồng Viễn, anh Đường có tới nữa không?” Có người hỏi thẳng luôn.
“Không tới nữa rồi, chúng ta chơi thôi, ở dưới karaoke còn có một trung tâm trò chơi điện tử, chúng ta đổi chỗ chơi đê!” Đồng Viễn rất chân thành đưa ra ý kiến nói.
Chương này vẫn chưa kết thúc, xin mời bấm vào trang để tiếp tục đọc, phía sau còn có nhiều thứ đặc sắc hơn nữa!
Giường của mình bị chiếm mất rồi, Đường Chi Hứa chủ động đi ra phòng khách.
Sau khi rượu ngấm đầu óc có chút đau âm ỉ, Đường Chi Hứa cho Toàn Toàn ăn xong, tắm rửa sơ qua bèn lên giường ngủ.
Lúc Đường Chi Hứa tỉnh lại, anh đang ở bên ngoài.
Xung quanh có rất nhiều sương mù, mắt thịt chỉ có thể nhìn thấy được năm ngón tay mình đưa ra, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Sau đó…ngón giữa hình như chạm phải thứ gì đó rất cứng chắc.
Nhanh chóng thu tay về, lúc nhận thức ra thì cảm thấy bản thân mình hơi thái quá, lại đưa tay ra…ớ? Cố chấp tiến lên phía trước vài bước, phía trước cơ thể bị nghiêng, theo lý mà nói khoảng cách bây giờ đã xa hơn chỗ vừa nãy nhiều lắm rồi.
Nhưng…cái vật cứng chắc kia đâu?
Còn chưa kịp nghĩ ra, bên tai đã truyền tới một tiếng nói mang theo hơi ấm: “Cậu đang tìm tôi sao?”
Trong chớp mắt Đường Chi Hứa trợn trừng mắt lên, cơ thể cũng vô thức cứng đơ lại không dám nhúc nhích, bởi vì giọng nói này…rất quen thuộc!
Cố hết sức không để ý tới hơi thở nóng bỏng kì lạ kia nữa, Đường Chi Hứa chậm chạp xoay người, giống như đã qua đi thời gian của một thế kỷ vậy.
Chỉ có một mình anh không còn ai khác, anh thở dài một hơi, không bên là nên vui hay nên cảm thấy tiếc nuối nữa.
“Đường Chi Hứa.”
Bỗng nhiên, ngọn núi vốn nên yên tĩnh lại vang lên một tiếng vọng từ rất xa mấy lần liền.
Bởi vì tiếng vọng nhỏ đi nhiều khi đi qua núi sâu, nên trong chốc lát Đường Chi Hứa không nhận ra đó là giọng của ai, chỉ cảm thấy đây là giọng nó khá lạ của một bạn nam nào đấy, bên trong còn có chút quen thuộc không thể nói ra được.
Nhưng đáng tiếc rằng anh cũng không truy vết đến cùng được.
“Ai đang giả thần giả quỷ đó?” Đường Chi Hứa khẽ nhăn mặt, trong lòng căng thẳng: “Ra đây đi!”
“Tôi đang ở sau cậu này!”
Hỏi sao giọng nói này lúc gần lúc xa, Đường Chi Hứa lập tức xoay người lại…
“Bé ngoan?” Giọng nói của anh cực kì ngạc nhiên.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Không phải cậu hẹn tôi tới đây sao?” Ánh mắt Lê Khanh toát lên vẻ vô tội.
“Vậy sao!” Đường Chi Hứa không hề bối rối, rất nhanh bèn thích ứng được với hoàn cảnh: “Tôi kêu cậu tới đây làm gì?”
“Tìm vui!” Lê Khanh nói một cách nghiêm túc, nhưng sau khi nói xong câu này cậu không có ý muốn ngậm miệng lại.
Bỗng Đường Chi Hứa có một cảm giác gì đó không lành.
Quá đúng như dự đoán, Lê Khanh bắt đầu liệt kê ra những loại thú vui có thể tìm được.
Mỗi câu mà cậu nói, khiến biểu cảm bình tĩnh của Đường Chi Hứa dần dần mất đi.
“Hút thuốc.”
“Uống rượu.”
“Ưm, còn có…” Lê Khanh vô tội phi về phía Đường Chi Hứa cười một cái, hàm răng trắng sáng đến chói mắt: “Yêu đương.”
Đường Chi Hứa: “…”
Ôi cái đệt?
Âm thầm lật thuyền hả má?
“Chúng ta nói lý lẽ trước đi.” Đường Chi Hứa nhẹ nhàng bình tĩnh, cố hết sức để không để ý tới lời vừa rồi của con sẽ nhỏ này: “Thứ nhất tôi…”
Lời đang nói bị cắt ngang, Đường Chi Hứa bỗng trợn to con mắt lên.
Sự ngạc nhiên trong ánh mắt kia có thể dùng trời long đất lở để so sánh, mặc dù cảm thấy không thể tin được, nhưng ít nhất giữ lại tí cảm xúc khó khăn, để bản thân không để ý tới một hơi thở khác không phải của mình đang ở sát đầu môi.
Nhưng cảm giác và xúc giác tiếp xúc trực tiếp với nhau thế này luôn dễ dàng đánh đổ suy nghĩ vốn dĩ đã yếu mềm, hơi thở nóng bỏng gần như thiêu đốt đại não, theo đó là cơ thể càng lúc càng gần sát vào nhau của hai người, dần dần Đường Chi Hứa phát hiện ra bản thân không nỡ đẩy cơ thể mát lạnh trong ngực này.
Bản thân anh thì nóng, mà Lê Khanh lại mát lạnh, nhìn thì có vẻ đối lập nhau nhưng thực ra lại cực kì ăn khớp với nhau.
Sự thay đổi trong đầu bị ép xuống, cùng lúc đó càng tích càng nhiều lên, nó bồn chồn thay đổi mặt trận khác…
Mặt trận vừa thay đổi, khiến cho tâm trạng của Đường Chi Hứa tụt hết cả mood, thậm chí anh còn muốn chửi mẹ nó lên, nhưng chửi mẹ không được bèn phun ra một câu có thể thể hiện sự bực tức của bản thân: “Đệt!”
Sau đó, chỗ kia phủ lên một bàn tay mát lạnh.
Những ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, Đường Chi Hứa liền cảm nhận được có một dòng điện đang chạy lung tung khắp cơ thể, làm dấy lên ham muốn ban sơ của con người.
Đường Chi Hứa cảm thấy có chút khinh thường bản thân, bởi vì anh thấy chỉ trừ lúc mới bắt đầu hơi lạnh chút thôi, sau đó thì anh càng lúc càng thấy mình hưng phấn hơn.
Theo chân những bộ phận càng lúc càng không thể điều khiển được, lý trí của anh cũng dần bị bản năng kiểm soát.
Cứ như thế nhiệt huyết bừng bừng bị dấy lên bởi sự thăm dò điên cuồng của người kia, mà sau đó anh lại phát hiện ra bản thân đích thực không hề ghét việc này, tuy cũng không tính là yêu thích, nhưng mà…
Vãi! Trận chiến này chính là trận chiến của bản năng và lý trí, ham muốn xác thịt dựa vào ưu điểm yếu ớt mà đánh thắng tính tự chủ của bản thân luôn.
Đường Chi Hứa cảm thấy trong đầu mình “bùm” một tiếng, sau đó không quan tâm tới thể diện cái quần què gì nữa sất, thuận theo những gì bản thân muốn, bắt đầu chầm chậm hành động.
Tiếng hơi thở càng lúc càng nặng, nhẫn nhịn mà sung sức.
Người kia ở bên tai nói gì đó, giống như tơ liễu, nhẹ nhàng bay đi, trong lòng bàn tay còn gãi gãi gì đó rất ngứa ngáy, nhưng lúc này mọi giác quan của Đường Chi Hứa đều tập trung ở vị trí khó nói dưới nửa thân dưới.
Không chỉ có sự nhục nhã khó chối từ, mà còn có một chút tận hưởng đáng chết ở trong đó.
Giây phút hoàn toàn mất đi lý trí, Đường Chi Hứa còn rảnh rang mà nghĩ, lạ thật ấy chứ, nhưng không thể phủ nhận rằng, bà nội cha nó sướng ghê!