Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!

Chương 23: Vinh Dự Bị Thương


Đọc truyện Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng! – Chương 23: Vinh Dự Bị Thương


Nhìn thấy cảnh tượng vừa ý, tâm trạng Đường Chi Hứa rất vui sướng, rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá trên tay ra rồi thong thả ngậm bên miệng.

Sau khi châm lửa, hít một hơi, hai ngón tay phải nâng điếu thuốc ra, rồi cũng thuận thế nhả ra một tầng sương mù từ trong miệng.
Đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, rồi lại giống như tên nghiện thuốc không ngừng rít vào thở ra, chỉ một lát sau điếu thuốc đã không còn lại bao nhiêu.

Còn lại một chút, anh dứt khoát dùng hai hơi lớn hút xong, chuẩn bị ném đi.

Bấm đầu lửa vào giữa tấm sắt đạt trên hai thùng rác, sau khi lửa tắt thì ném vào một bên.
“Anh Đường, bên trường trung học S lại đến đây khiêu khích.”
Đường Chi Hứa vừa nhận điện thoại đã nghe thấy Đồng Viễn sổ một tràng.
“Ở đâu?” Anh trực tiếp hỏi.
“Úi, anh Đường, không phải anh nói mấy ngày nay không muốn người khác làm phiền anh sao?” Đồng Viễn hơi do dự.
“Vậy thì mẹ nó cậu còn gọi điện thoại cho tôi làm gì!” Đường Chi Hứa không còn gì để nói.
“Em cũng định gọi thử chút thôi, báo cho anh một tiếng, không trông cậy vào việc anh sẽ đồng ý.” Đồng Viễn tủi thân nói ra lý do.
“Đừng nói nhảm nữa!” Đường Chi Hứa bước ra khỏi bóng cây: “Báo vị trí.”
“Ngay bên trong trường trung học S.” Đồng Viễn vội vàng trả lời.
Nhận được thông tin, Đường Chi Hứa cúp điện thoại.

Sau khi gọi xe taxi xong thì nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Lê Khanh.
Lúc này Lê Khanh đang ở trên lớp, bên trong túi quần đột nhiên vang lên một đợt rung động.

Cậu không quan tâm, tiếp tục nghe giảng.
Có lẽ là qua hơn hai mươi mấy phút sau mới tan học, cậu rút di động ra nhìn, phát hiện người gửi là Đường Chi Hứa.
Đừng lo lắng, anh Đường của cậu vẫn ổn, Cuối tuần sẽ đến trường học.
Lê Khanh cảm thấy thả lỏng, quả thật là thở phào một hơi.
Tính tình của Đường Chi Hứa có hơi nóng nảy lại còn dễ tức giận.

Hôm qua lúc đi ra ngoài nhìn thì thoải mái, nhưng trên thực tế thì tối tăm quấn đầy người.
Từ hôm qua đến bây giờ vẫn không chịu liên lạc với cậu.

Lê Khanh sợ rằng Đường Chi Hứa sẽ làm ra những chuyện không có chừng mực.

Lúc này nhìn thấy câu báo bình an của anh, trong lòng cậu đã yên tâm hơn nhiều.
Lại nhìn tin nhắn một lần nữa, không nhịn được khẽ cười.

Khuôn mặt cậu như ánh nắng, ủ ấm muôn hoa.
Đường Chi Hứa bước từng bước nặng nề đến trường học cũ.


Bên ngoài trường trung học S có một rừng cây nhỏ, là một thánh địa chuyên dùng để ẩu đả đánh nhau, thỉnh thoảng còn có một vài thiếu nam thiếu nữ đến ăn vụng trái cấm.
Ngoài cửa rừng cây nhỏ, sau khi Đồng Viễn nhìn thấy anh thì vẫy vẫy tay thật mạnh, lớn tiếng nói: “Anh Đường, mau đến đây, em còn gọi cả Cao Bân.”
“Cao Bân?” Sau khi Đường Chi Hứa đến gần thì hỏi.
“Vâng, anh ta học lớp 11A15.” Đồng Viễn nói: “Anh cũng biết đấy, bên trường trung học Z thì mỗi lớp A15, ngoại trừ chủ nhiệm lớp thỉnh thoảng sẽ trong coi, còn những thầy cô bộ môn khác thật sự là mặc kệ.

Cho dù trong lớp không có một ai, mấy người đó cũng có thể giảng bài với không khí.”
“Có thật như vậy không?” Đường Chi Hứa hỏi lại: “Nhưng sao tôi thấy lớp của tôi vẫn tốt mà!”
“Đó là bởi vì có một học thần nhảy dù mà, anh Đường, anh bị che khuất rồi.” Đồng Viên bày ra vẻ từng trải vỗ vỗ vai Đường Chi Hứa, thành khẩn nói.
“Cút mẹ cậu đi, con mẹ nó đó gọi là được thơm lây!” Đường Chi Hứa đạp một tay về phía sau.
Trong lớp có bé ngoan sao có thể là bị che khuất được!
“Vâng vâng vâng, anh Đường anh được thơm lây!” Đồng Viễn liên tục phụ hoạ, sau đó ánh mắt đột nhiên bị cái gì hấp dẫn, hô to lên một tiếng kinh ngạc: “Mẹ nó, anh Đường, anh cắt tóc sao?”
“Đẹp trai không?” Đường Chi Hứa không vội trả lời mà hỏi lại một câu.
Ánh mắt vô cùng trong suốt nhưng anh lại khẽ nhíu mày.

Giống như là đang tự nói, nếu như mà không đẹp trai thì có nên nối tóc các thứ không.
“Đẹp trai đẹp trai.

Anh Đường, cho dù anh đã thế nào cũng ưa nhìn, đầu đinh thì càng tràn ngập khí chất Alpha.” Đồng Viễn nói liên tục.
Trong rừng cây hình như đã được sắp xếp, ngoại trừ phía đối diện có người thì xung quanh cũng có vô số người đứng vây xem.
Đường Chi Hứa lại một lần nữa đưa ánh mắt dừng lại trên người đám người đứng phía đối diện.
Nhìn ra khoảng ba mươi người, ai ai cũng đầu đinh.

Đường Chi Hứa khó chịu sờ đầu mình một cái, không hiểu sao có cảm giác thông đồng làm bậy.
Xua đuổi cảm xúc kỳ quái đi lại tiếp tục thăm dò.
Những tên côn đồ nhỏ, thấp kém thường xăm những hình lớn, trong đó có một số người còn cường điệu hơn, bên trái là rồng xanh, bên phải là hổ trắng.

Không phải ánh mắt của anh tốt là là diện tích của đống hình thù kia quá lớn, muốn coi thường cũng không được.
Phóng tầm mắt nhìn sang, dáng vẻ của đám người này rõ ràng không phải học sinh, khí chất trên người đủ để thể hiện mấy chữ xã hội đen.
Điểm giống nhau có lẽ chính là hầu hết tất cả mọi người đều đi giày Canvas màu đen, phần đế màu trắng.

Giống như những loại giày mà người nông dân ở nông thôn đi vào để đi trồng trọt.
Đường Chi Hứa âm thầm cảm thán, quả nhiên xu hướng là một vòng luân hồi.
“Đường Chi Hứa, ông đây đã đợi mày rất lâu rồi.” Kéo dài chữ “Hứa”, nam sinh cầm đầu tuỳ tiện nói.
“Mẹ nó, ai bảo mày đợi?” Đường Chi Hứa trực tiếp hành động phản ứng lại.
“Ha, đúng là cái đồ không nhìn thế trận.” Cơ thể nam sinh cầm đầu hơi nghiêng về phía bên trái, cánh tay vung lên phía sau ra hiệu cho Đường Chi Hứa: “Nhìn đi, lần này tao đến đây để báo thù.


Mối hận cướp vợ lúc còn đi học, bây giờ tao vẫn còn nhớ đấy!”
“Vậy thì là do ngài hẹp hòi rồi!” Đồng Viễn tiếp chuyện một câu.
“Đại ca của chúng tao đang nói chuyện, đến lượt một đứa đàn em như mày chen vào sao?” Nam sinh đi đầu không vui nói.
“Mày…” Đồng Viễn nổi giận.
“Đồng Tiền!” Đường Chi Hứa gọi Đồng Viên vừa bước lên một bước lại: “Không vội, đợi lát nữa anh Lộ lấy lại thể diện cho cậu.”
“Mày vừa mới nói…” Đường Chi Hứa thật sự tò mò, sau đó trong miệng khẽ mấp máy, giống như có chút khó mở miệng: “Mối thù cướp vợ?”
“Không có thời gian nói nhảm với mày.

Con mẹ nó chứ, gọi nhiều người đến vây xem như vậy chính là để mọi người làm chứng.

Để Thu Đình biết được mày là một thằng đàn ông thô lỗ, giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm, chỉ cần nhiều người đã muốn tan rã thành một đống.” Nam sinh đi đầu nói.
“À, tao…”
Đường Chi Hứa còn chưa nói xong, đám người đen kịt phía bên kia đã đánh về phía anh.
“Đệt? Mẹ nó! Một đám ngu xuẩn.

Đây mới gọi là một đám đàn ông thô lỗ chỉ biết đánh nhau chứ!” Đường Chi Hứa âm thầm mắng một câu, vung tay nhấc chân gia nhập vào trận đánh hội đồng này.
Ngay từ đầu trận đánh này đã khiến cho Đường Chi Hứa đánh không hài lòng.

Từ trước đến nay mỗi lần anh đánh nhau đều phải lên tiếng hỏi lý do, chưa có người nào không dám từ chối.
Vừa giải quyết một người phía trước xong, đằng sau đã có một cây gậy gỗ vội vàng không hề báo trước chào hỏi tấm lưng của Đường Chi Hứa.

Đường Chi Hứa nhanh chóng quay người, mang theo một trận gió, dùng kỹ xảo điêu luyện cướp lấy cây gỗ trên tay tên kia, một tay năm lấy bờ vai hắn ta, mạnh mẽ xoay một vòng một trăm tám mươi độ.
Lúc ra tay lần cuối cùng, cây gậy rơi trên lưng tên đó, hơn nữa là dùng một đòn đánh ngã.
Người đánh lén đã được giải quyết, quăng cây gậy đi, bắt đầu tiêu chuẩn thấp nhất của bản thân là tay không tấc sắt để ra tay.
Hơn nửa tiếng sau, cục diện sụp đổ một lần nữa, thậm chí có thể dùng từ “Cả hai bên đều bị thương” này.
Hiếm khi trên người Đường Chi Hứa không chỉ có một hai vết thương.

Áo sơ mi trắng của anh dính đầy màu sắc từ bùn đất thiên nhiên, ống quần có chỗ bị rách một mảng lớn, lộ ra một đoạn bắp chân, chỗ mắt cá chân còn hơi sưng.
Trên khuôn mặt trước nay vẫn luôn buông thả, ở chỗ thái dương co một vết bầm đen nhỏ, trên cánh tay phải có chỗ bị trầy da, xương cốt có chỗ bị gãy càng làm khuôn mặt thêm đáng sợ.

Từng dòng máu thuận theo làn da chảy xuống đầu ngón tay, một giọt hai giọt, lần lượt bị rơi trên nền đất mang theo một vẻ đẹp bệnh hoạn.
Bởi vì những người kia đã bị chào hỏi qua nên thường xuyên đạt mũi nhọn lên người Đường Chi Hứa, thế nên tình trạng của Đồng Viễn hơi tốt hơn một chút, nhưng mà chân hơi tập tễnh.

Điều đáng được ăn mừng chính là trên người không có vết thương chảy máu.
Đường Chi Hứa nâng cánh tay không bị thương lên, vô cùng khinh bỉ lại ngây thơ đưa ngón tay cái lên,sau đó quay về phía đối phương từ từ hướng xuống.

“Lại lên không?” Giọng điệu của anh rất thẳng thắn: “Anh Đường tao đây còn một cánh tay này.”
Người phía đối diện cuối cùng cũng biết sợ.

Cục diện trận đấu trước mặt chỉ còn hai người đứng đó, nhưng bàn tay cầm gậy của bọn chúng lại run lên như người bị động kinh.

Cuối cùng, hai người bọn họ trước tiên xem xét một lượt, vứt cây gậy đi rồi chạy.
Nam sinh cầm đầu: “…”
Đường Chi Hứa: “…”
Đồng Viễn: “…”
“Hai tên kia làm sao vậy? Không phải là người có vũ lực quanh mình trên mạng xã hội sao.” Nam sinh cầm đầu túm một đứa lại rồi hỏi.
“Anh, thật sự thì em không tìm được ba mươi người nên đành phải gọi hai đứa học sinh đến cho đủ số.” Trong lòng cậu bé bị tra hỏi nớm nớp lo sợ.
“Con mẹ nó mày là kẻ ngu à? Mặt mũi của ông đây đều bị mày vứt sạch rồi.” Nam sinh cầm đầu nghe vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, nghĩ đến sự thật vừa phơi bày, đẩy tên kia ra rồi nói: “Cút ngay cho tao.”
Cậu bé bị đẩy ngã trên đất, tạm thời không nhúc nhích.
“Ôi chao, còn tìm ba mươi người cơ, mày đúng là nể mặt anh Đường mà!” Đồng Viễn cười khẩy nói.
“Con mẹ nó, mày…” Nam sinh cầm đầu bị đả kích một trận.
“Còn muốn đánh nữa à?” Đường Chi Hứa không kiên nhẫn ngắt lời.
Nam sinh kia hầm hừ, sai bảo cậu bé đứng bên cạnh: “Mày qua đây đỡ tao một chút.”
“Vâng thưa anh!” Cậu bé bò dậy từ dưới đất, đỡ nam sinh cầm đầu dậy.
Nam sinh cầm đầu vừa cử động, dưới chân đã truyền đến cơn đau khắp người.
Anh ta liên tục gào to: “Ôi ôi ôi, mày đi chậm một chút.”
“Thật sự xin lỗi anh!” Cậu bé áy náy trả lời.
Những người nằm trên mặt đất thấy thủ lĩnh cầm đầu đã đi rồi cũng lần lượt đứng dậy.

Người bị thương ở cánh tay che cánh tay mà đi, đau chân thì đành lết chân đi, còn cả người bị thương thì đã có con ngươi xám xịt.
Đám người vây quanh rất hưng phấn, vang lên tiếng hoan hô của những nữ sinh.
“Anh Đường, chúng em yêu anh.

Có phải anh muốn quay về trường trung học S không?”
“Quả nhiên, anh Đường cậu vẫn là anh Đường.”
“Anh Đường, hoan nghênh quay về!”
“Sự quay về của anh Đường cũng giống như một liều thuốc nổi nha!”

“Anh Đường, chúng ta đi đến bệnh viện ngay đi!” Đồng Viễn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Đường Chi Hứa: “Tay của anh đã biến thành thế này rồi.”
“Được thôi.” Đường Chi Hứa thấp giọng nói.
Vừa ra khỏi rừng cây nhỏ đã nhìn thấy Cao Bân đứng phía bên đường đối diện đang từ từ đi đến.

Sau khi anh ta nhìn thấy tình trạng vết thương của Đường Chi Hứa và Đồng Viễn lập tức bước nhanh đến.
Sau khi đến trước mặt bọn họ, Cao Bân cẩn thận nói: “Anh Đường, anh đây là…”
“Xong rồi.

Anh có thể biến đi rồi.” Đồng Viễn không hề nghĩ ngợi nói ra.
“Ôi chao, thành thật xin lỗi nha anh Đường và anh Đồng Viễn.


Lúc đầu bác tài xế lái xe cũng muốn đi đường gần, nhưng mà không biết hôm nay con đường ra sao, vô cùng tắc.” Cao Bân lập tức xin lỗi, bước đến bên cạnh Đường Chi Hứa chuẩn bị đỡ anh dậy: “Anh Đường, cần tôi giúp…”
“Không cần, cậu mau đi về trước đi!” Đường Chi Hứa nghiêng người tránh thoát.
“Vâng ạ!: Cao Bân gãi gãi đầu, thấy hơi xấu hổ.

Bệnh viện nhân dân thành phố.
Bác sĩ tiếp nhận Đường Chi Hứa là một người có hơn nửa phần nữ tính.

Khuôn mặt bà tràn đầy đau lòng nhìn Đường Chi Hứa.
“Đứa nhóc này, cháu đâu là làm cái gì vậy?” Sau khi băng bó xong xuôi, cuối cùng bà không kìm được mà hỏi thăm một câu.
“Đánh nhau.” Đường Chi Hứa lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Cháu, đứa bé này đúng là, đến bệnh viện rồi mà vẫn dữ dáng vẻ đó.

Nhìn dáng vẻ này của cháu chắc là chịu thiệt thòi nhỉ!” Bác Sĩ tiếp tục băng bó.
“Tôi vinh dự bị thương, đám bọn chúng đều không chừa lại mảnh giáp.” Đường Chi Hứa có chút tự đắc.”
“Ồ, nhưng mà làm sao còn khoe khoang, đánh nhau là một chuyện đáng để kiêu ngạo sao?” Việc băng bó đã đến giai đoạn thách thức cuối cùng, bác sĩ còn nói thêm.
“Là do bọn chúng gây chuyện trước.” Đường Chi Hứa không thèm quan tâm.
Nút cuối cùng buộc chắc thành nơ con bướm, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, tứ lưng vào ghế.
“Nhóc con, tuổi này của cháu đang có nhiệt huyết tràn đầy, không sợ hãi.

bây giờ chạy có thẻ tự do làm gì thì làm.” Bác sĩ hơi ngừng lại, chuyển hướng nói: “Nhưng bác phải khuyên cháu một chút, làm xong rồi thì hỏi chính mình một chút xem ước mơ và tương lai của mình như thế nào.

Cháu thích cuộc sống trước mắt này sao? Nhớ lấy, tuyệt đối đừng lãng phí thời gian trong độ tuổi đẹp nhất này.”
Ánh mắt Đường Chi Hứa đột nhiên trở nên ảm đạm, anh rũ mắt.

Trong con ngươi không còn ánh sáng, cả lông mi cũng bảo phủ bởi tinh thần uể oải.
Hồi ức qua đi lại phát hiện ra hình như anh không có mơ ước gì, cũng không có mong muốn tương lai có thể được như nào.
“Cảm ơn bác.” Nhưng trước khi đứng dậy rời đi cậu vẫn nói câu cảm ơn.
Bác sĩ bất đắc dĩ nở nụ cười, không biết đứa trẻ kia có nghe hay không.

Nhưng mà cho dù không vào tay cũng không quan trọng, trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi này khiến bà nhận ra bản tính của đứa bé kia không xấu, không khó để sửa lại.
Chỉ chờ một ngày nào đó nó có thể tỉnh táo.
Không sai, bác sĩ đã gặp qua vpp số kiểu người, liếc mắt một cái có thể nhận ra thiếu niên đang giả vờ.
Đứa bé trai kia có biểu hiện phản nghịch như vậy, nhưng trong đôi mắt lại sạch sẽ trong suốt, thuần khiết đến mức bà cảm thấy nó đáng thương cũng rất bất lực.

Vậy nên mới dùng thứ như phản nghịch để che giấu ngây ngô.
Nó chỉ là không quan tâm đến chuyện gì, trong lòng cũng không lo lắng nên mới có thể ngang ngược như vậy.
Còn người, không xấu.
Ba tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Bác sĩ hiền lành nói.
Cửa vừa mở ra, người đến là một người đàn ông hơn nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, dưới cằm thì râu ria lởm chởm, màu da tối đen, tập tễnh chân bước vào.
“Xin chào bác sĩ, tôi tới đến khám chân của tôi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.