Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!

Chương 15: Con Mèo Nhỏ Của Cậu Chủ


Đọc truyện Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng! – Chương 15: Con Mèo Nhỏ Của Cậu Chủ


“Xin vui lòng quẹt thẻ hoặc quét mã để lên xe, hoặc xuất trình những giấy tờ du lịch hợp lệ có liên quan.”
“Xin vui lòng khi lên xe, hành khách hãy đi vào bên trong xe, không cần phải chen lấn nhau ở trước cửa xe, phía trước là đến trạm bệnh viện Trung ương.”
Sau khi hai đoạn văn được đọc xong, chiếc xe buýt giao thông công cộng cũng bắt đầu từ từ đi vào quỹ đạo.

Không phải là mùa hè nóng bức, điều hòa cũng chưa mở, cũng không tính là quá chen chúc.
Thân xe rẽ sang một ngã tư đường, hướng Tây Bắc có một ông cụ đang giúp đỡ đưa bà cụ đi qua đường cái, ở phía Đông có một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình với nhau, xa xa còn có một nhóm các cô gái nhỏ đang vui vẻ đi chơi.
Cả đám người rộn ràng nhộn nhịp, dựa vào quy định chờ đèn xanh đèn đỏ, ngã tư đường người ta nói cười vui vẻ.
“Cục cưng ngoan đi, đánh cược bằng tiếng Anh thì có được tính hay không?” Chỗ ngồi ở giữa mặc dù có thể hoạt động thế nhưng phạm vi rất nhỏ, đôi chân dài của Đường Chi Hứa không thể bỏ xuống được, cuối cùng lập tức dứt khoát giơ chân lên bắt chéo chân, vẻ mặt ra vẻ nói: “Tuy rằng cậu có nóng tính với tôi, thế nhưng tôi vẫn chăm chú giải đáp như cũ, hơn nữa còn có cố gắng hơn!”
“Giữ lời đó.” Lê Khanh cười nói: “Dù sao cũng có cơ hội làm vợ nhỏ đồ đệ của đại ca.”
“Ai cha, nghe ý này của cậu, vẫn không thể nào tin được!” Đường Chi hứa khoác một tay lên tay vịn của cửa kính xe, hình như có chút tiếc nuối nói.
“Con mèo nhỏ cậu muốn lấy tên gì?” Lê Khanh hỏi.
Đặc biệt thẳng thắn như không có gì để che giấu tiếp tục chủ đề xoay quanh việc nuôi mèo, giống như trong lúc diễn ra cuộc thi thì luôn có một tiếng nhạc đệm thế nhưng chẳng qua là một lời nói đùa thôi.
Mà hiện giờ sự vui đùa này, không ai còn nhớ rõ cả.
Đường Chi Hứa cảm thấy được yêu cầu này của Lê Khanh có chút vượt quá giới hạn, có chút khó xử nói: “Vẫn chưa có, tôi phải nhìn qua rồi mới biết được!”
“Hai con mèo quýt nhỏ.” Lê Khanh dễ gọi nói.
“Hoàng lớn hoàng nhỏ.” Đường Chi Hứa không hề để tâm nói.
“Đều lớn giống nhau cả.” Lê Khanh không nhịn được, khóe miệng run rẩy, thế nhưng hai bên thái dương vẫn bại lộ cho thấy được sự không bình tĩnh của cậu.
“Hoàng vừa.”
“Quên đi, cậu vẫn nên gặp mặt trước đi!” Đường Hưng Hòa đi lúc này toàn là một màu xanh.
Khu an ninh cộng đồng này được trang bị đầy đủ thiết bị, chỉ số an toàn môi trường và vệ sinh được thuộc vào hạng ba của thành phố.

Ngay cả xung quanh khu nhỏ này cũng đều có những thảm cỏ xanh xinh đẹp đang tranh giành nhau, so sánh leo trèo với nhau, làm hết sức của mình để tự vệ.
Tiến vào bên trong thang máy, theo bản năng Lê Khanh dựa vào một bên có gương.


Sau đó hiện ra ở trước mặt Đường Chi Hứa, thế nhưng anh lại thấy có một loại cảm giác không được tự nhiên.
Chung quy lại mà nói, bình thường mọi người hay đứng hướng về phía cửa thang máy, nhưng lúc này Lê Khanh lại đối diện ngay mặt với Đường Chi Hứa.
Đường Chi Hứa quay mặt về phía Lê Khanh, đối diện mặt với Lê Khanh nói: “Cục cưng ngoan à, đây là có ý gì? Không sợ rằng anh Đường đây là một tai họa ghê gớm hay sao?”
“Tai họa hay không thì chưa nói tới, chờ thêm vài ngày nữa thì tốt rồi.” Lê Khanh nói.
Có những chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, nếu Lê Khanh không lựa chọn việc nói chi tiết, thì Đường Chi Hứa cũng không muốn hỏi.

Thế nhưng trong những giây phút tiếp theo, hãy đi cùng với anh.
Lê Khanh quay đầu liếc nhìn Đường Chi Hứa một cái, trên mặt không hề có những biểu cảm dư thừa nào, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Việc lắp đặt các thiết bị bên trong nhà của Lê Khanh thật ra là ngoài ý muốn, nhưng rồi lại là nằm trong dự kiến.
Với hai tông màu chủ đạo là đen và trắng, có những chỗ đặc biệt thì dán giấy dán tường màu xám, trên đậm dưới nhạt, ngay cả rèm cửa ở chỗ ban công cũng là từ sợi tổng hợp màu trắng.

Nói trắng ra, nếu không phải là do chất lượng cao, thì thật giống như một tấm vải bao bố treo ở đó, ngay cả những hoa văn trang trí trên đó cũng đều không có.
Cứng nhắc, đây là cảm nhận trực quan đối với tuổi tác của Đường Chi Hứa, cuối cùng đánh giá một cái.
Vốn định nói rằng không hề có sức sống, nhưng Đường Chi Hứa mới vừa trải qua “Tình bạn sóng gió”, rất có năng lực đồng thời cũng buông tha mong muốn gây chuyện kia.
Dù sao thì cũng chỉ có một người sống ở đây.

Cách đây không lâu, có người đã phân chia anh vào phe bạn bè.
“Ngồi trước đi.” Lê Khanh chỉ về phía sô pha nói: “Tôi đi ra ngoài ban công lấy lồng sắt vào.”
Bên cạnh hai cái bồn hoa nhỏ có một chú mèo nhỏ có màu như quả quýt, nhiều ruột và cây xương rồng, lá bên bên trong vẫn còn rất xanh và đẹp mắt.

Bên trong bùn đất vẫn còn mới, đây là sữa bột mà ngày đó Lê Khanh tiện đường mua đem về.
Bốn ngón tay kết hợp nắm lấy khóa lồng.


Chú mèo quýt nhỏ đang nằm ngủ say bên trong bỗng nhiên bất thình lình giật mình tỉnh giấc, cái đầu thô lỗ nhìn xung quanh.
Đường Chi Hứa thấy Lê Khanh đem cái lồng sắt đi vào.

Bên trong là một chú mèo rất đáng yêu, ánh mắt và lỗ tai của Tiểu Nhân linh hoạt, động tác liếm đệm thịt rất dễ thương.
“Chỉ có hai con này.” Lê Khanh đem lồng sắt đặt lên bàn trà, chính mình ngồi bên cạnh Đường Chi Hứa.
Đường Chi Hứa trực tiếp mở cánh cửa lồng sắt ra, sau một hồi quan sát, anh túm lấy một con đang nhìn mình.
“Meo.”
“Chàng trai nhỏ à, anh Đường bây giờ là chủ của con, con kêu tiếng ba đi!” Đường Chi Hứa vuốt lông nó.
“Meo.”
“Ôi chao, thật ngoan quá.” Đường Chi Hứa hào hứng đáp lại.
“Ha ha, Đường Chi Hứa à, nó thật sự có thể nghe hiểu cậu nói gì đấy!” Lê Khanh buồn cười nói.
“Cục cưng ngoan, cậu lại không hiểu rồi, cái mà anh Đường tôi tìm đó chính là tính tình.” Đường Chi Hứa từ chối cho ý kiến, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Mấy ngày nay trừ việc cho nó ăn thức ăn cho mèo thì cậu không cho ăn gì khác nữa chứ?”
“Không có, cho ăn bình thường cũng là chuyện rất cực nhọc rồi!” Lê Khanh thật sự nghe lời, vội vàng lắc đầu.
“Bận quá hay là không muốn?” Đường Chi Hứa hỏi.
“Đều có.” Lê Khanh nói.
“Cục cưng ngoan này, tôi phải giáo dục lại mới được.” Đường Chi Hứa đem con mèo quýt nhỏ bỏ vào trong lồng ngực nói: “Cậu không nuôi được nó thì nhặt nó làm gì, để lại cho người khác nhặt không phải tốt hơn sao?”
“Thứ nhất, lúc trước nhặt cũng là vì trong một lúc xúc động, thứ hai, tôi còn chưa kịp thích ứng, với những vật và mãi đáng yêu gì đó, tôi cũng chưa tự mình nuôi qua bao giờ.” Lê Khanh cầm lấy một con khác, tận tình nói.
“Cậu đã nghĩ ra được cái tên?” Lê Khanh lại trở về với chủ đề đó.
“À…!tinh thần phấn chấn mạnh mẽ có hy vọng, phẩy thì kêu là Chiêu Chiêu đi!” Đường Chi Hứa nhất cổ con mèo nhỏ lên, nhẹ nhàng xoay quần rồi đánh giá nói.
Chiêu trong câu này, tiếng thứ nhất, cũng như là nói về tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tiếng thứ hai, là chữ Chiêu hướng về phía mặt nước biển rộng.
“Làm sao mà người có thể nhìn ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ có hy vọng?” Một người thông minh như cậu, trong một thời gian ngắn Lê Khanh cũng không thể hiểu được ý của Đường Chi Hứa.
“Hướng về phía cậu.” Đường Chi Hứa cương quyết nói ý của mình.

Thật ra khi con mèo nhỏ này nhìn về phía anh, đã sớm nghĩ ra cái tên chiều chiều rồi, nói trắng ra lại vừa đơn giản.
Nhưng lại muốn có một chút văn hóa, thì lập tức cho thêm một xíu năng lượng vào, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ thật là có văn hóa, cũng nhờ vào ý nghĩ của chữ nhiều âm tiết.
Dù sao thì hoàng lớn hay nhỏ cũng rõ ràng đã bị ghét bỏ.

Tuy rằng một cái tên không thể nào giải đáp rõ được những ý tưởng bên trong, nhưng một người học tập giỏi như là khanh, trong một giây liền bối rối.

Sau đó nhìn con mèo nhỏ đang nằm trong ngực anh, đắn đo nói: “Vậy cậu kêu nó là Thành Thành sao?”
“Phù! So với tôi cậu còn gọi còn chán hơn nữa, Thành Thành sao?” Đường Chi Hứa đem con mèo nhỏ đặt ở trên bàn trà, cúi xuống nói: “Chiêu Chiêu à, con may mắn được vào trong tay ba đấy nhé, nếu không con sẽ bị gọi là Thành Thành rồi.”
Nhìn những gì Đường Chi Hứa bình thường hay tiếp xúc, tự nhiên anh cũng liên tưởng đến nắm đấm.
“Hoàn toàn mới rồi, tình bạn này của chúng ta, đã có một khởi đầu hoàn toàn mới, ý nghĩa cũng rất tốt đấy!” Lê Khanh không để ý tới sự trêu chọc của Đường Chi Hứa, cố gắng tự mình nói.
“À, tôi còn tưởng có được nắm đấm trong tay, làm tôi sợ muốn chết.” Dã tâm của Đường Chi Hứa hầu như có thừa sự sợ hãi nói: “Một con mèo nhỏ ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể gọi cái tên là nắm đấm hung hãn như vậy được.”
“Tối hôm qua tôi lục soát dáng vẻ của con mèo nhỏ sau khi lớn lên, chỉ cần có thể ăn, nó cũng có thể cho cậu một cái nhìn mới, mập thành hình cầu.” Lê Khanh lấy hình ảnh trong tay đưa cho anh xem.
“Cậu chắc chắn đây là mèo không?” Tay Đường Chi Hứa run lên.
“Nếu không cậu cho là heo hay sao?” Lê Khanh hỏi lại.
“Ha, cậu đừng nói nữa, đúng là giống thật, thế nhưng đầu của con heo này có chút nhỏ.” Hai ngón tay vẽ một chút, Đường Chi Hứa đem hình ảnh phóng to lên, đưa cho Lê Khanh xem: “Cậu xem, có giống heo không?”
“Giống cậu á!” Lê Khanh lấy lại di động của mình.
“Ai cha, mới nói có một câu bé cưng ngoan lập tức xù lông sao?” Đường Chi Hứa theo quán tính bắt chéo chân, dưới mắt cá chân của anh run lên một cái nói: “Ai chà, Đường Chi Hứa tôi tại sao lại có một người bạn như cậu, phải đổi thành người khác, nói tôi giống heo, tôi đã sớm đánh cho anh ta răng rơi đầy đất rồi.”
“Khoe khoang đi!” Lê Khanh chế nhạo nói.
Ngoài cửa, lúc rời đi.
“Khỏi cần phải đưa.” Đường Chi Hứa ngăn Lê Khanh ở ngoài cửa nói: “Như thế này còn muốn ngồi thang máy, đến lúc đó tôi vừa muốn đem cậu đưa lên vui chơi với những nhà khác đâu!”
“Vậy được rồi.” Lê Khanh vừa mới nhấc được một chân ra lại rút trở về nói: “Có một chút chuyện tôi muốn nói ở đây, vắc-xin phòng bệnh vẫn chưa được chích, hôm nay muộn rồi, ngày mai đi đi, về phần nuôi mèo cần có cái gì, cậu đi hỏi nhân viên ở cửa hàng một chút.

Cuối cùng là, đi đường cẩn thận.”
“Yên tâm.”Đường Chi Hứa xoay người lại vẫy tay nói: “Anh Đường tôi, không ai dám gây sự đâu.”
Lê Khanh nhìn thấy hình bóng của Đường Chi Hứa đã biến mất ở cuối hành lang, mới đóng cửa nhà mình đi vào phòng.

Thành Thành đã ở cạnh bàn trà lắc lư, nó đi nhanh lên vài bước, cậu lập tức đem nó để lại ở giữa bàn.
“Meo.”

“Meo meo meo.”
“Đói bụng sao?” Lê Khanh đứng lên: “Để anh đi pha sữa bột cho uống nhé.”
Ra khỏi cửa của khu nhà nhỏ, Đường Chi Hứa đã vẫy một chiếc xe taxi.

Sau khi đưa địa chỉ cho người tài xế, mới lấy con mèo nhỏ ở trong bao ra, cho nó hít thở chút không khí.
Đường Chi Hứa đặt con mèo nhỏ lên đùi, còn ánh mắt của mình lại nhìn ra phong cảnh xung quanh đường, cây cối rậm rạp.
Ngay từ đầu những chiếc xe có đi cùng hướng, có xe ở giữa đường thì rẽ đi, ít có một xe nào đi cùng một đường, cơ bản là phương hướng kém.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào một cái, giấu ở dưới thân, sau đó ngủ trên đùi của Đường Chi Hứa.
Tay của Đường Chi Hứa sờ đầu nó một chút, thật mượt mà và thoải mái.

Trên đường trở về, có đi ngang sang một cửa hàng đồ cho thú cưng.

Không có kinh nghiệm gì cả, khiến cho nhân viên cửa hàng phải đem đến toàn bộ đồ vật cần thiết.
Cho nên khi tính tiền, mới phát hiện quả nhiên đã hơn ba triệu đồng, anh sửng sốt một chút.

Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ phải chi tiền, nhưng không rằng sẽ phải chi nhiều tiền như vậy!
Gọi điện thoại cho Lê Khanh nói: “Cục cưng ngoan, cậu mua toàn bộ thức ăn và đồ dùng cho mèo hết bao nhiêu tiền?”
“Tôi nghĩ là…” Lê Khanh híp mắt nhớ lại đêm đó: “Có lẽ là hơn ba triệu.”
“Thật con mẹ nó thần kì, tôi nói này bé cưng.” Đường Chi Hứa không nhịn được oán trách nói: “Hai chúng ta đang nuôi chủ mèo sao!”
“Anh Đường mà cũng thiếu chút tiền ấy sao?” Lê Khanh nâng ly uống rồi lại thả con mèo nhỏ vào lại lồng sắt rồi đem ra ban công.
“Mẹ, cúp máy!” Đường Chi Hứa cười nói.

Lê Khanh lập tức ngồi xổm xuống chiếc lồng sắt trước mặt.
“Thành Thành, anh Đường bắt đầu ghét bỏ người anh em của con rồi, nói chúng ta nuôi mèo thành cậu chủ.”
“Meo.”
“Ừ, xem ra con còn có lương tâm.” Rõ ràng nghe không hiểu gì, nhưng không hiểu vì sao, Lê Khanh lại trả lời lại một câu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.