Đọc truyện Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng! – Chương 12: Trong Sáng Tốt Bụng
Phố xá náo nhiệt, đầy ắp tiếng cười, đều là những dáng vẻ nên có của tuổi trẻ.
Không để ý tên Đồng Viễn đang cười như husky, Đường Chi Hứa nhìn về phía Lê Khanh…
Sao bé ngoan lại bày ra cái mặt nghiêm túc như vậy?
Lẽ nào những lời ban nãy của cậu không phải là đùa sao?
Đường Chi Hứa bỗng nhiên có một cảm giác kỳ diệu.
Không giống như trong tưởng tượng, không có sự lúng túng khó chịu khi bị vạch trần, thậm chí không có nói quá lên, mà còn có chút dư vị.
Vì thế Lê Khanh khen anh ngây thơ, anh không hề bẻ lại, một chốc im lặng đó chỉ là do không quen mà thôi.
Hoặc có thể nói là, anh thật sự vui đến muốn bay lên trời.
Đúng là chỉ có học thần đại nhân tinh mắt, cái tên Đồng Viễn kia không nói tới cũng được.
Thường nghe nói, người trong bóng tối thì không trong sạch, anh đã sa ngã lâu như thế, không ngờ còn có thể nghe được một câu ngây thơ.
“Bé ngoan, đây là lời đánh giá cao cấp nhất mà tôi nghe được từ trước đến giờ đó.” Đường Chi Hứa thật lòng nói: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần.” Lê Khanh cũng nói thật nghiêm túc: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Đồng Viễn đứng kế bên thấy thế trợn trắng mắt.
Học thần Lê nói thế thì cậu ta có thể hiểu, nhưng anh Đường sao còn hùa theo chứ?
Chẳng lẽ đối với chuyện tự hiểu mình này anh Đường lại thụt lùi nữa rồi à?
Còn nhớ trước kia có người nói cậu ta ngây thơ, sau đó thì bị đánh bầm dập cho một trận.
Tuy rằng khi người kia nói thì phần nhiều là có ý coi thường, nhưng ý nghĩa thì cũng gần giống vậy.
Xem ra, chuyện chuyển trường đã mang đến thay đổi rất lớn cho anh Đường!
Sau khi Lê Khanh đi, Đường Chi Hứa móc điện thoại di động ra.
“Quán Karaoke Bắc Đẩu, gọi các anh em đến, anh Đường mời.”
Sau khi Đường Chi Hứa cúp điện thoại, Đồng Viễn hỏi: “Anh Đường, sao anh lại không rủ học thần Lê?”
“Cậu ấy là bé ngoan, không thể dạy hư cậu ấy.” Đường Chi Hứa nói.
“Vậy ý này là có thể dạy hư em à?” Đồng Viễn bày ra vẻ mặt thật là đặc sắc.
“Không.” Đường Chi Hứa vừa mới phủ định, Đồng Viễn lập tức trưng lên bản mặt cười, kết quả lại nghe được anh nói tiếp câu sau: “Cậu hư sẵn rồi, không cần tôi dạy.”
“Không thể không nói, cậu còn rất có năng khiếu ở mặt này đó.” Cuối cùng còn thêm một câu tổng kết lại.
Đồng Viễn: “…”
Có khác phái…!Không đúng, có cùng…!Thôi quên đi, đổi qua câu khác.
Có mới nới cũ.
Hơn chín giờ tối, một đám mười mấy thiếu niên tụ tập trước cửa quán Karaoke.
Ánh đèn huỳnh quang màu sắc sặc sỡ như đang đưa ra lời mời, phong cách làm việc cũng là phóng khoáng ăn chơi.
Người trên đường đi đi lại lại, có người dừng lại có người vội vàng, làm cho cái thế giới càng thêm rực rỡ.
“Anh Đường, hôm nay anh có chuyện gì vui à?” Trương Hạn hỏi.
“Có.” Đường Chi Hứa nói ngắn gọn: “Đi vào trước đi.”
Mới vừa vào trong quán Karaoke, một mùi hương bắp rang đã phả vào mặt.
Mùi hương đánh thẳng vào trong mũi, bay bổng trong lòng người, mà người có chút tình cảm thì thấy như quanh mình được bao trong những dải lụa mềm.
Đặt phòng suốt đêm, lại gọi thêm vài món đắt, bọn họ mới từ từ đi vào phòng riêng.
Trong hành lang có cô gái trí thức xinh đẹp đang say rượu, mặc váy ôm, một mái tóc uốn sóng lọn lớn màu đỏ rượu, dáng người ngực tấn công mông phòng thủ hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông.
Đi ngang qua một phòng riêng, bên trong truyền ra tiếng ca tựa như có thể đâm thủng lỗ tai người ta, người đi ngang qua đều bước nhanh hơn.
Đồng Viễn nghe kĩ, nhịp điệu chẳng có gì đáng để trông chờ, nhưng ca từ có chút quen.
Hình như người kia đang hát bài “Người anh em ôm một cái”, tiêu rồi, cậu ta muốn giết người.
Đệt, đây là bài hát cậu ta thích nhất đó, lại bị chà đạp như vậy.
Dưới sự kích động, Đồng Viễn lập tức mở cửa ra xem, bên trong có một người đàn ông đang khóc ướt mặt, trong lòng thực sự một người anh em.
Gương mặt kia nhìn qua chừng bốn mươi tuổi.
Một đống tuổi rồi mà còn khóc tới xé ruột xé gan, cực kỳ đáng thương.
Lúc này hai người đó đang ngớ ra nhìn cậu ta, còn những người khác thì vẫn giữ nguyên động tác trước đó.
“Thật ngại quá, tôi đi nhầm.” Đồng Viễn cười hì hì hai tiếng, vừa nói vừa đóng cửa lại.
Người ở bên trong xoay mặt nhìn nhau, sững sờ mất hai giây, người đang hát lại tiếp tục tra tấn mọi người.
“Anh Đồng Viễn, anh sao lại…” Một tên cẩn thận muốn hỏi lại thôi.
“Tôi thấy ông ta lớn tuổi rồi, không nỡ lòng.” Đồng Viễn nói.
“Ơ!” Đường Chi Hứa nhớ tới chuyện cách đây không lâu, chờ khi có cơ hội là lập tức châm chọc: “Anh Đồng Viễn tiếng tăm lừng lẫy quay đầu rồi à?”
Phải biết, bài “Người anh em ôm một cái” là bài ruột của Đồng Viễn, nếu ca hay thì cậu ta khen cho không ít, nếu ca không hay cậu ta cũng sẽ muốn làm ra vài chuyện phạm pháp.
“Anh Đường, anh cũng đừng có cười chê em!” Đồng Viễn gãi đầu một cái.
Trong phòng riêng ăn uống linh đình, cạn ly cũng có vẻ hào hùng.
“Anh Đường, uống một ly?” Trương Hạn bưng một ly rượu lên.
Đường Chi Hứa vốn đang nằm trên sa lông, nghe thấy câu này của Trương Hạn, vai mượn sức đứng dậy, cầm lấy ly rượu trước mặt mình, ngửa đầu uống một hơi cạn ly.
Trương Hạn ngẩn người, những người khác lại ồn ào nói: “Anh Đường sảng khoái!”
“Đừng có nịnh tôi.” Đường Chi Hứa cười cười: “Mọi người cứ thả lỏng, chơi tự nhiên đi.”
“Vâng, anh Đường!”
“Anh Đường muôn năm!”
Nửa tiếng sau, Đường Chi Hứa đứng dậy, dặn lại một câu rồi đi ra khỏi phòng riêng.
Mười giờ tối, cảm giác mát mẻ kéo tới, đánh tan chút hơi ấm còn sót lại trong căn phòng riêng.
Cơ thể Đường Chi Hứa hơi run rẩy theo bản năng, vào lúc này điện thoại reo lên.
Hai chữ “Bé ngoan” đã xua tan đi cái lạnh, độ ấm của bạn bè thật sự vô cùng có hiệu quả.
“Alô?” Đường Chi Hứa nghe máy.
“Đường Chi Hứa, chuyện là vầy, ban nãy trên đường về tôi nhặt được hai con mèo hoang, mình tôi chăm sóc không xuể, cậu có hứng thú nuôi một con không.” Giọng nói của Lê Khanh từ đầu bên kia truyền đến.
“Tôi? Mèo?” Hai chữ này đã làm cho cảm xúc lúc này của Đường Chi Hứa trở nên phức tạp: “Bé ngoan à, cậu chắc chắn không phải là đang đùa với tôi chứ?”
“Không có.” Lê Khanh đứng ở bên kệ lựa sữa bột, bàn tay dừng lại ở một nhãn hiệu nào đó: “Đường Chi Hứa, tôi nói thật đó, tôi nuôi không nổi, bỏ lại một con thì không đành lòng.
Đương nhiên, nếu như cậu không muốn nuôi thì cũng không có ép.”
“Cách nói này của bé ngoan, cứ như anh Đường tôi là một người không có tình người vậy nha!” Đường Chi Hứa cảm thấy buồn cười.
“Cái gì?” Lê Khanh không hiểu.
“Ý là…” Đường Chi Hứa nhìn mũi chân mình dưới đất, như không có gì mà lắc lư hai cái: “Con mèo kia của cậu, anh Đường tôi nuôi.”
“Cám ơn.” Lê Khanh cảm ơn từ tận đáy lòng.
Trong một chốc Đường Chi Hứa không hề lên tiếng, không phải chỉ là nuôi một con mèo thôi à!”
Nhưng Lê Khanh lại làm như anh đã cứu con mèo đó vậy.
Đường Chi Hứa tự hỏi lòng mình, có phiền phức không? Có bị ép buộc không?
Cả hai đều không, loại cảm giác được tin tưởng này cũng không tệ lắm.
“Khi nào thì tôi đến nhận được?” Đường Chi Hứa đi ra ngoài: “Bây giờ có được không?”
“Bây giờ?” Giọng nói của Lê Khanh vô ý kéo cao lên, sau khi nhận ra thì ngó trái ngó phải xung quanh, chỉ có một dì đang chọn mua thức ăn cho chó, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ đã mười giờ rồi, thứ sáu đi!”
“Được.” Đường Chi Hứa đồng ý: “Vậy là ngày kia.”
Lê Khanh: “Vậy trước mắt cứ thế đi, nếu không có chuyện gì thì tôi trước…”
“Có.” Đường Chi Hứa cắt ngang.
“Hở, vậy cậu nói đi!” Lê Khanh lập tức thỏa hiệp.
“Lê Khanh.” Có một chiếc xe taxi đi đến, Đường Chi Hứa vẫy tay ngăn lại: “Cậu rất tốt bụng.”
Nói xong lập tức cúp máy.
Mở cửa xe, sau khi ngồi vào lại nói với tài xế rằng: “Bác tài, khu phố Phù Cư, đường Vọng Cư.”
Lê Khanh cất điện thoại di động vào trong túi, trên đường đi tới quầy thu ngân tính tiền, trong đầu nghĩ tới chuyện Đường Chi Hứa đã nói cậu tốt bụng.
Thực ra cậu không có tốt bụng, chưa bao giờ lo chuyện không đâu.
Nhã nhặn lịch sự là mặt nạ của cậu, không phải là lòng tốt rách nát.
Nhưng từng tiếng mèo kêu hôm nay như cào vào chỗ nhạy cảm ngứa ngáy trong lòng cậu.
Thế là, cậu do dự.
Kết quả của do dự chính là mang hai đứa nhóc này về nhà.
Mãi đến tận lúc về tới nhà, bên trong căn nhà trống rỗng bị lấp đầy bởi từng tiếng mèo kêu yếu ớt nhưng sắc bén, cậu mới phản ứng lại được.
Thế nhưng một câu tốt bụng này của Đường Chi Hứa, cậu nhận.
Vào hai ngày thứ năm thứ sáu, lớp mười sẽ phải làm bài kiểm tra tháng lần thứ hai của học kỳ này.
Về việc sắp xếp chỗ ngồi, là dựa theo kết quả học tập của kỳ kiểm tra hàng tháng lần đầu tiên.
Vì thế nên, Lê Khanh ở phòng thi thứ nhất, còn Đường Chi Hứa thì ở phòng thi cuối cùng.
Khối lớp mười có tất cả mười lăm lớp, mỗi phòng thi được xếp ba mươi vị trí, ngoại trừ mười lăm phòng học vốn có của khối lớp mười, còn chiếm thêm mười phòng học lấy làm phòng thi, cuối cùng thành ra chiếm lấy hai mươi lăm phòng học.
Chỗ ngồi được xếp theo hình chữ S kéo dài, Lê Khanh ở tầng một phòng số một từ trái đếm qua, Đường Chi Hứa ở tầng năm phòng số năm từ trái đếm qua, những người có kết quả học tập đứng giữa, chỉ có thể dựa theo thứ hạng của mình mà đi từng tầng từng tầng tìm kiếm phòng thi.
Chẳng qua trên cửa mỗi phòng học đều có dán một tờ giấy, bên trên có danh sách phân chia học sinh, các học sinh cũng có thể tìm được dễ dàng.
“Anh Đường, đi cùng nha?” Vừa hết giờ tự học buổi sáng, một bạn học nam cùng lớp hỏi.
“Tôi còn có chút việc, cậu tự đi trước đi!” Đường Chi Hứa nói.
“Ờ.” Cậu học sinh nam kia đứng dậy đi mất.
“Lê Khanh, chúng ta cá cược đi!” Đường Chi Hứa quay người lại nhìn về phía Lê Khanh.
“Cá cái gì?” Lê Khanh hỏi.
“Thì cá cược kết quả kỳ kiểm tra hàng tháng lần này.” Đường Chi Hứa nói.
“Cậu không nộp giấy trắng nữa à?” Lê Khanh tốt bụng hỏi.
Đường Chi Hứa: “…”
Lê Khanh ho hai tiếng: “Cách cá cược như thế nào? Lấy gì để cá cược?”
Đường Chi Hứa: “Cá cho lần này tôi sẽ không lấy được một…”
“Không được, cách cá cược này thật không có thành ý.” Lê Khanh trực tiếp ngắt lời.
Nộp giấy trắng thì lấy hạng chót, thế nên cũng không dám dễ dàng mà đoán ra trình độ thật sự.
“Khụ khụ, vậy tôi nói lại cái khác.” Đường Chi Hứa dùng kẽ ngón tay cái và ngón tay trỏ để bên mép môi: “Vậy cá cược điểm thi môn tiếng Anh lần này của tôi trên một trăm hai mươi điểm.”
Lê Khanh bỗng nhiên mím chặt môi, giữ im lặng.
Không sai, chính là không tin.