Đọc truyện Trùm Tài Nguyên – Chương 23: Già và trẻ
Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Phương Minh Viễn cũng cảm thấy ớn lạnh vì thái độ vừa rồi của mình, hy vọng câu nói cuối cùng ấy của hắn đủ để làm xiêu lòng hiệu trưởng Lỗ Sơn.
Phương Minh Viễn suy xét thấy khả năng có thể làm xiêu lòng hiệu trưởng Lỗ Sơn là rất cao, trình độ cổ văn của các phần tử trí thức ở thế hệ trước vượt xa so với thế hệ sau này, vốn văn học cổ ít ỏi của hắn chỉ có thể mang ra dọa người khác khi hắn là một đứa trẻ, còn nếu hắn là một người trưởng thành thì e rằng thầy Lỗ Sơn sẽ còn chả buồn nhìn mặt hắn.
“Phải thật khiêm tốn, thật bình tĩnh!”
Phương Minh Viễn tự nhắc nhở mình, không thể nông nổi, nhìn thấy cái gì gai mắt là muốn đạp ngay như kiếp trước được.
Đề thi ngữ văn này lại làm hắn bỏ lỡ mất nửa tiết học, nhưng chả lẽ cứ thế này quay lại lớp? Hơn nữa tiết học này lại là của thầy Nghiêm Đông Vũ, có muốn quay lại lớp học cũng không vào được. Nếu lại có thêm xung đột gì với thầy thì càng thêm to chuyện.
Thế là Phương Minh Viễn chỉ còn biết đứng tựa vào lan can trên tầng hai nhìn xuống dưới sân thể dục.
Nhẩm tính khoảng thời gian mình đã tái sinh…cứ gọi là tái sinh đi, đã được mấy tháng rồi, cánh bướm nhỏ bé ấy đã thay đổi hoàn cảnh của cả gia đình hắn.
Tuy vẫn chưa biết tương lai sẽ ra sao nhưng chung quy là đang đi theo chiều hướng tốt. Sau này mình nhất định sẽ không thiếu tiền nữa, kí ức về kiếp trước đã có quá nhiều cửa để kiếm tiền rồi, thế nhưng mình còn thiếu mạng lưới quan hệ và khả năng tự vệ. Một cửa hàng bánh bao nhỏ sẽ không bị lọt vào tầm ngắm của những nhân vật máu mặt, thế nhưng sau này một kẻ không người che chở như mình sẽ là miếng mồi béo bở cho kẻ khác, có thể ai cũng sẽ muốn xông đến cắn một miếng.
Phòng ngừa chu đáo, bản thân không thể đợi đến khi tai họa ập tới rồi mới lo đi nhờ vả kẻ khác được đúng không? Dệt hoa trên gấm chung quy không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đúng không?
Nhưng kiếp trước mình quả là có quá ít quan hệ giao tế với giới quan trường, trong số họ hàng thân thích, nằm trong hạng thể chế thì cũng chỉ có hai ông anh họ ở thủ đô, do chênh lệch về tuổi tác giữa hắn và hai anh họ quá lớn nên khi hắn vào thủ đô, con trai của họ cũng chỉ kém hắn vài tuổi, vì thế cũng không mấy khi có qua lại. Ngoài ra, Phương Minh Viễn chẳng có gì nữa.
“Còn năm năm nữa”
Phương Minh Viễn lẩm bẩm. Hắn nhớ rất rõ ràng hắn có hộ khẩu thủ đô vào năm, đồng thời chuyển trường về thủ đô học. Tuy hắn chưa quyết định được kiếp này hắn có đi lại con đường của kiếp trước hay không nhưng trong khoảng thời gian năm năm ở Tần Tây này hắn nhất định phải đặt nền móng cho tương lai.
– Cái gì mà còn năm năm?
Đột nhiên phía sau hắn có người hỏi.
Phương Minh Viễn giật thót, vừa rồi hắn đã suy nghĩ quá tập trung, cho nên khi hiệu trưởng Lỗ Sơn đi ra hắn cũng không biết.
– Đi thôi, thầy đưa em về lớp học.
Giọng thầy Lỗ Sơn bình thản như mọi khi. Phương Minh Viễn nhìn thầy vẻ bất an.
Hiệu trưởng Lỗ Sơn nháy nháy mắt và tươi cười nói:
– Em đã gọi thầy là hiệu trưởng thì thầy cũng nên có trách nhiệm với tương lai của em. Em nói rất đúng, súng bắn chim đầu đàn, đôi cánh nhỏ của em vẫn còn non nớt, chưa chịu nổi sóng to gió lớn, thầy tuổi cũng cao rồi, không thể che chở bảo vệ em được, cho nên em có thể nghĩ như vậy cũng là tốt.
– Cảm ơn hiệu trưởng!
Phương Minh Viễn thành tâm thành ý nói.
Hiệu trưởng Lỗ Sơn có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi, chứ hắn cũng không muốn sự việc bại lộ sớm như thế này.
Thầy Lỗ Sơn cười cười nói:
– Dù sao thầy cũng là thầy của em, không cần phải khách sáo vậy. Sau này khi nào rảnh rỗi cứ đến chơi với thầy, nói chuyện với em rất thú vị đấy.
Phương Minh Viễn gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.
Trong chốc lát hai người đã đi tới cửa phòng học. Hiệu trưởng Lỗ Sơn nhẹ nhàng gõ cửa, thầy Nghiêm Đông Vũ liền vội vàng ra mở cửa. Vừa nhìn thấy Phương Minh Viễn liền cau mày, nhưng khi ông nhìn thấy hiệu trưởng Lỗ Sơn lại tươi cười, điệu cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Từ lúc Phương Minh Viễn được hiệu trưởng Lỗ Sơn đưa đi, Nghiêm Đông Vũ luôn cảm thấy trong lòng bất an, ông ta nghĩ: “Lão già Lỗ Sơn này không phải hạng vừa, việc bản thân ông cố ý làm khó Phương Minh Viễn chắc chắn không qua khỏi mắt lão ta. Thằng nhóc Phương Minh Viễn kia lại khá thông minh, nếu nó nhân lúc không có mình ở đó tố cáo mình thì biết làm thế nào?”. Dạo trước khi em rể chạy cửa sau cho ông ta vào dạy tại trường học con em nhà máy, hiệu trưởng Lỗ Sơn tuy bề ngoài không phản đối gì, nhưng ông có nghe đồng nghiệp kể lại rằng hiệu trưởng Lỗ lúc mới đầu không đồng ý, nhưng sau cũng nể phận ông ta trước kia là giáo viên dạy cấp hai nên miễn cưỡng nhận ông ta vào trường tiểu học nhà máy.
Hơn nữa vào trường lâu như vậy ông ta cũng biết mọi việc trong trường tiểu học này đều do hiệu trưởng Lỗ Sơn quyết định, đây cũng là lời hứa hẹn của lãnh đạo nhà máy trước khi mời Lỗ Sơn về trường. Nếu ông làm gì khiến Lỗ Sơn không vừa lòng thì những tháng ngày sau này ở trong trường học sẽ không dễ dàng.
Thế nên hai tiết học sau này, Nghiêm Đông Vũ không còn tâm trí mà giảng dạy, nhất là khi nghe tin Phương Minh Viễn vẫn đang ở trong phòng hiệu trưởng, ông càng thấy trong lòng bất an.
Cứ cho là hiệu trưởng đang răn dạy Phương Minh Viễn thì cũng không thể nào lâu như vậy được, lão ta không phải người thích dài dòng, trước nay làm việc hay nói chuyện đều dứt khoát rõ ràng. Vì vậy Phương Minh Viễn càng ở lại đó lâu thì ông ta càng lo lắng, bản thân đã giảng những gì trong hai tiết học ông ta cũng không nhớ nổi.
– Thầy Nghiêm, tôi đưa Phương Minh Viễn quay lại lớp học đây, hết tiết thầy qua phòng tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với thầy.
Giọng nói của hiệu trưởng bình thản nhưng lại như tiếng chuông chát chúa bên tai Nghiêm Đông Vũ, khiến hai mắt ông ta muốn lồi ra ngoài.
Phương Minh Viễn nhìn bộ dạng thất thần của Nghiêm Đông Vũ với vẻ ngạc nhiên, ông thầy này không phải là đang sợ đến phát khiếp đấy chứ, lãnh đạo nói mà lại đứng ngây người chả có phản ứng gì là sao?
Hiệu trưởng vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn, ra hiệu cho hắn đi vào lớp trước, ông thầy Nghiêm Đông Viễn này cũng hơi nhát thì phải, mình đã làm gì ông ta đâu mà bộ dạng thảm hại thế này, thật chả ra sao!
– Khụ!
Lỗ Sơn ho nhẹ, lúc bấy giờ Nghiêm Đông Vũ mới hoàn hồn, lãnh đạo vẫn đang đợi hắn đáp lời.
– Vâng vâng vâng…
Nghiêm Đông Vũ đỏ mặt đáp lại.
Hắn chưa nói dứt lời, tiếng chuông đã lanh lảnh vang lên.