Đọc truyện Trùm Tài Nguyên – Chương 12: Mọi người đều vui
– Ba mươi tệ!
Lần này chính Chu Viên Triều cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ở vào những năm tám mươi, lương một công nhân cũng chỉ mười bảy, mười tám đến hai mươi hai, hai ba tệ. Như ở bưu điện này một nhân viên bình thường cũng chỉ nhận được hai mươi tệ một tháng, ngay cả lương một phó trưởng như y tính cả các loại trợ cấp cũng chỉ được hai lăm hai sáu tệ, vậy mà một thằng nhóc như hắn lại đòi mua một lúc ba mươi tệ tem khỉ. Một cái tem khỉ tám hào, vậy ba mươi tệ là sẽ mua được gần bốn trăm cái, đối với bưu điện Hải Trang mà nói thì đây bằng lượng bán gần ngày Tết, bằng ba bốn ngày lương rồi.
– Hai người mua cho nhà máy hả?
Chu Viên Triều hỏi Phương Bân. Y tự nhủ, nhìn kiểu cách của hai người này không giống nông dân, dựa vào con mắt đánh giá của một bưu cục phó như y thì điều này không thể sai được. Nếu như hai người này mua cho nhà máy thì ngần ấy cũng chẳng đáng là bao, mà ở cái trấn Hải Trang này nói đến nhà máy thì chỉ có thể là nhà máy cán ép Tần Tây. Nhưng y đến đây cũng nửa năm rồi tuyệt nhiên không thấy nhà máy Tần Tây sang đây mua tem, bởi hầu hết tem của họ đều được bưu điện huyện đưa đến tận nơi.
Nhưng ngoài nhà máy ra thì làm gì có người dân nào nua nhiều tem đến thế, y vẫn cảm thấy thắc mắc.
Phương Bân cười một cách miễn cưỡng, vừa nghe Phương Minh Viễn nói muốn mua ba mươi đồng tiền tem y biết ngay là thằng nhóc này muốn đẩy việc này sang cho mình rồi.
– Phó sở trưởng Chu, không phải là mua cho nhà máy đâu, chỉ là mua dùng thôi mà.
– Mua dùng?
Chu Viên Triều càng cảm thấy kỳ lạ, gần bốn trăm cái tem, một người dùng thì đến mười năm cũng chưa chắc đã hết, việc gì phải mua nhiều đến thế.
– Chú Chu, từ khi nào mà mua tem cũng cần phải điều tra kỹ vậy ạ?
Phương Minh Viễn nóng ruột, chỉ mong sao nhanh nhanh mua được tem khỉ cất vào túi. Hắn nghĩ mình bây giờ chỉ là một đứa trẻ, nói năng lỗ mãng một chút chắc Chu Viên Triều cũng sẽ không để bụng cho nên liên tiếp thúc giục. Chu Viên Triều lắc đầu, đúng là việc lạ hàng năm, năm nay đến lượt y thấy, nếu không tận mắt chứng kiến chắc không ai tin được một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi mà lại dám nói chuyện với mình bằng giọng y như người lớn.
Nếu Phương Minh Viễn kiên quyết muốn mua, Chu Viên Triều chẳng có lý nào lại không bán. Ba mươi tệ tiền tem quả không phải là con số nhỏ, vào năm tám mươi ba, đối với một người mà nói cũng là một khoản thu vào không nhỏ. Chu Viên Triều đích thân tiếp họ thì cũng không có gì là quá đáng, nghĩ vậy y liền dẫn Phương Bân và Phương Minh Viễn vào phòng mình, trong khi đó chị Đổng và một nhân viên khác đi lấy tem khỉ.
– Hai người mua nhiều như vậy, đứng ở ngoài quầy cũng không tiện, hai vị ở đây đợi một chút, lát sẽ có người mang tem tới. Hôm nay thời tiết nóng quá, ở đây lại chẳng có gì, hai người uống tạm cốc nước vậy.
Ở thời đại này không thể tìm đâu ra cốc giấy nên Chu Viên Triều đành lấy chiếc cốc của mình rửa sạch sau đó lấy một ít nước nóng tráng lại rồi rót nước mời Phương Bân.
– Chú Chu không cần khách sáo vậy đâu, công việc mới là quan trọng! Xong việc cháu sẽ mời chú ăn kem, được không ạ?
Phương Minh Viễn cười rồi nói.Hắn nghĩ, chỉ cần xong việc đừng nói là mời Chu Viên Triều, kể cả mời cả bưu điện này đi ăn kem thì hắn cũng sẵn sàng. Hơn nữa hắn thừa biết nếu lấy được lòng của Chu Viên Triều thì có thể mua được tem từ nhiều nơi khác của huyện Bình Xuyên nữa, đây chính là con đường mua tem khỉ của hắn trong tương lai.
– Đứa nhỏ này miệng ngọt thật!
Chu Viên Triều nói rồi tủm tỉm cười nhưng lần này y không dám xoa đầu Phương Minh Viễn nữa.
– Tất nhiên rồi, bảo bối của nhà chúng tôi mà lại. Cha mẹ tôi đều xem nó như là tổ tông vậy, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Phương Bân nói với vẻ mặt đắc ý.
Chu Viên Triều cười mà nói rằng:
– Ha ha, đó cũng là chuyện bình thường thôi mà, thằng bé nhà tôi cũng vậy, mọi người rất cưng chiều nó. Nhưng nếu cháu nhà tôi được thông minh như cháu trai anh thì chắc tôi cũng sẽ xem nó như bảo bối vậy!
Trong lúc nói chuyện, chị Đổng đã dẫn người mang vào một tập tem, mắt Phương Minh Viễn lập tức sáng lên, nào là bản hoàn chỉnh, tem bốn miếng, đơn miếng, đến gần một nghìn cái, loại nào cũng có. Hắn như mở cờ trong bụng, thế này là ông trời đã không phụ lòng mình rồi.
– Chú, giờ trên người chú có bao nhiêu tiền?
Phương Minh Viễn hỏi không một chút khách khí.
– Tiền làm gì?
Phương Bân liền ôm lấy bao tiền với vẻ mặt cảnh giác. Từ lúc Phương Bân làm buôn bán đến giờ hai người bọn họ toàn đùa nhau như vậy, hôm nay Phương Bân làm như vậy cũng như là thói quen mọi khi.
– Cướp đây! Không được cử động! Tất cả giơ tay lên! Nam đứng bên trái! Nữ đứng bên phải! Dở nam dở nữ đứng ở giữa!
Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ lại một mẩu truyện cười hồi trước liền tiện miệng kêu lên.
Xôn xao…
Trong phòng làm việc lập tức thay đổi, mọi người cười nghiêng ngả, Phương Bân cười đến độ làm đổ hết nửa ly trà còn lại xuống đất. Trong khi đó, Chu Viên Triều ôm bụng, ngồi trên nghế vỗ đùi cười ngặt ngẽo. Chị Đổng và nhân viên bưu điện thì cười ha hả, chỉ có Phương Minh Viễn thì gần như bình thường, nhìn chằm chằm vào đống tem trên tay chị Đổng, chỉ sợ xảy ra điều gì bất trắc. Hắn như muốn khóc, làm sao mình có thể nghĩ ra trò chơi tai hại này được chứ!
– Ha ha, thằng nhóc này… Đến dở nam dở nữ mà nó cũng biết!
Chu Viên Triều vừa thở vừa nói, y cười nhiều đến nỗi giờ đau cả bụng.
Phương Bân ho lên mấy tiếng, cố nhịn cười nói:
– Thằng nhóc này, không biết học được ở đâu, toàn nói bậy.
Y lật túi của mình ra, móc hết số tiền trong túi đưa cho Phương Minh Viễn:
– Cầm lấy hết đi, nếu không lại càu nhàu cả ngày, cũng may lúc nãy chú không uống nước không thì sặc chết chú rồi. Lần sau lúc chú đang uống nước hay ăn cơm không được nói đùa kiểu đó, nghe chưa.
Phương Minh Viễn đếm đếm, được hơn hai ba tệ. Hắn móc hết tiền của mình ra.
– Chú Chu, chú đếm đi, cháu mua hết ngần này tiền tem. Đầu tiên là lấy bản hoàn chỉnh, nếu tiền vẫn còn thừa thì lấy sang tem bốn miếng, nếu vẫn còn thừa thì lấy sang tem đơn miếng!
Nói xong, hắn nghĩ ngợi một lúc bèn lấy lại ba hào bỏ vào túi.
Chu Viên Triều và chị Đổng chẳng mấy chốc đã đếm đủ số tem hắn cần mua, lại tìm một cái túi bỏ vào rồi đưa cho Phương Bân. Phương Minh Viễn nhìn lên bàn, số tem còn lại cũng chẳng là bao, hắn cầm lấy tay Chu Viên Triều nũng nịu:
– Chú Chu, có thể để giành hết số tem này cho cháu không ạ, cháu về nhà lấy tiền rồi lên mua nữa?
Vì kế hoạch làm giàu của bản thân hắn đành phải làm như vậy.
Chu Viên Triều ra vẻ trầm ngâm, yêu cầu này chẳng có gì khó, bình thường người ta mua tem chỉ chú ý đến giá tiền chứ không chú ý đến loại tem, ở trong kho lại còn rất nhiều loại tem khác, số tem khỉ này không bán đi cũng không sao. Hơn nữa, hai người này mua một lúc gần năm mươi tệ tiền tem cũng xem như là khách hàng lớn, một chút yêu cầu này y có thể đáp ứng được. Vả lại, y cũng rất thích Phương Minh Viễn nên đã đồng ý để số tem cho hắn đến cuối năm. Phương Minh Viễn vui đến độ nhảy cẫng lên, từ bây giờ đến cuối năm còn những năm tháng, hắn thừa sức kiếm đủ tiền mua hết số tem khỉ này.
Chu Viên Triều tiễn hai chú cháu ra tận cổng bưu điện mới quay trở vào. Nhưng chưa đầy ba phút sau đã thấy Phương Minh Viễn chạy vào, y cười cười rồi hỏi:
– Cháu bé, còn gì nữa không?
Phương Minh Viễn giấu hai cánh tay ở phía sau lưng, đi đến trước mặt Chu Viên Triều, giơ tay lên đặt hai cây kem vào tay y rồi chạy đi. Đến lúc y định hình lại chạy theo thì hai người bọn họ đã đi xa rồi. Khi quay lại, y nhìn thấy nhân viên trong bưu điện ai cũng cầm trên tay một cây kem.
– Anh Chu, anh nhận lấy đi, lúc nãy anh thanh niên ấy nói, làm người thì không thể thất hứa, thằng bé nói sẽ mời kem mọi người thì nhất định nó phải mời.
Chị Đổng cảm động nói: tiếp:
– Nhà này thật là gia giáo, từ người lớn đến trẻ con ai cũng rất lịch sự, lễ phép.
Chu Viên Triều gật gật đầu, nhìn lại kem trong tay đã chảy ra, y liền đưa lên miệng cắn một miếng, nghĩ trong bụng:
– Cậu bé, ta sẽ nhớ cậu!