Đọc truyện Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi – Chương 30: Chiến đấu ác liệt (8)
Edit: Panh Hoang
Gió lạnh buốt thấu xương thổi ngang qua tóc Tử Mặc Hàn, sợi tóc dài đen như mực theo gió tung bay, nhưng lại có loại im ắng đến tang thương.
Chỉ thấy môi mỏng của hắn lộ ra một chút cười lạnh, đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng hung ác, giọng nói trầm thấp cũng không cố ý lên cao, lại theo tiếng gió truyền tới tai của Trác Nhiên.
“Trác Nhiên, ngươi cho rằng địa bàn của ta, là người nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện đến giương oai sao?”
Mấy vạn đại quân sắp hàng chỉnh tể của Trác Nhiên, có thể nói hùng mạnh. Nhưng, Tử Mặc Hàn lại cũng không cam chịu yếu thế, khí thế mạnh mẽ đối đầu.
Trường hợp như vậy, cũng như hai hổ đánh nhau, nhiệt độ toàn bộ không gian theo bọn họ kiểm soát lẫn nhau mà hạ thấp xuống.
Giọng điệu khinh thường của Tử Mặc Hàn truyền vào trong tai của Trác Nhiên, hắn cũng không có phẫn nộ, ngược lại châm biếm: “Đáng tiếc, bản vương không phải loại người tùy tùy tiện tiện gì, thành trì của ngươi đã bị quân đội của ta bao vây, vẫn nên nhanh chóng đầu hàng đi.”
Tử Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Ai chết vào tay ai, còn chưa biết!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức nhỏ giọng nói với Phấn Nghi ở bên cạnh: “Phấn Nghi, phóng tín hiệu.”_Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Qúy_Đôn.
Phấn Nghi hiểu ý, nói : “Dạ.”
Vừa dứt lời, nàng liền lấy đạn tín hiệu từ trong tay áo ra, lúc đạn tín hiệu Hưu một tiếng bay vào trời cao, nhìn thấy pháo hoa sáng rực, nguyên bản Trác Nhiên tràn đầy tự tin bỗng híp híp mắt lại.
Sau một giây đạn tín hiệu kia được phát ra, mặt đất giống như bị chấn động, mấy vạn đại quân của Trác Nhiên rõ ràng cảm thấy được chấn động kỳ lạ kia, ý chí chiến đấu của toàn bộ quân đội lập tức lâm vào khủng hoảng, tiếng nghị luận chợt vang lên.
Những tiếng Ầm, ầm, ầm… thật lớn không ngừng truyền đến, chẳng biết từ lúc nào, một đội quân khổng lồ khác, đã bao thành vòng tròn lấy toàn bộ quân đội Đông quốc đang bao vây dưới thành trì Nam quốc.
Tình cảnh lúc này, hết sức căng thẳng; mấy vạn đại quân Đông quốc không yếu thế chút nào, nhưng hơn một vạn tinh binh Nam quốc cũng khí thế bức người.
Thấy thế, Tử Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, nói : “Một vạn đại quân này, là đêm qua trẫm âm thầm hạ lệnh, để bọn họ mai phục ở gần Nam quốc, ban đầu tính đối phó với nha đầu Kiều Vô Song điên cuồng kia, không ngờ, để cho ngươi nếm chút mùi vị.”
Lúc này bên ngoài thành Nam quốc, đám đông tựa như sóng biển, sóng lớn mãnh liệt, không khí nặng nề.
Có nhiều người mai phục bên ngoài thành Nam quốc như vậy, lúc bọn họ tiến công, thế nhưng không có phát hiện ra điều gì khác thường!
Đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên hiện lên một chút nghi hoặc; hay là, quân đội của hắn xảy ra vấn đề?_Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.
Mắt đen của Trác Nhiên nhíu lại, ánh mắt lóe lên một chút ranh mãnh, chợt mỉm cười, lạnh giọng nói: “Đồ bản vương muốn, nếu như ngươi giao ra đây, bản vương cũng không muốn gây chiến.”
Ngụ ý, chính là chỉ cần hắn(TMH) giao ngọc tỷ và phần danh sách thần bí kia ra, hắn ta sẽ rời khỏi địa bàn Nam quốc.
“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Tử Mặc Hàn cũng không cam lòng yếu thế nói : “Trẫm đã nói, ở địa bàn của trẫm không cho phép bất luận kẻ nào đến đây giương oai.”
Trác Nhiên lộ rõ tức giận: “Tử Mặc Hàn, ngươi muốn tuyên chiến sao?”
Tử Mặc Hàn ngoài cười nhưng trong không cười nói : “Trác Nhiên, ngươi đúng là quá kiêu ngạo!”
Hai người kiểm soát lẫn nhau càng lúc càng phát triển không thể vãn hồi, Tử Mặc Hàn thay đổi cười đùa cợt nhả lúc trước, lại lộ ra bộ dáng máu lạnh vô tình, mà Trác Nhiên luôn luôn hung ác, lại mím chặt môi, cố nén tức giận.
Trác Nhiên có ba vạn quân, Tử Mặc Hàn có một vạn tinh binh, nếu như thật sự đánh nhau, hai nước nhất định thương vong vô số.
Cái gọi là hai hổ đánh nhau tất có một người bại, Tử Mặc Hàn và Trác Nhiên, không biết ai thắng ai bại.
Nhưng, trong lúc hai người đang phân cao thấp, bọn họ hoàn toàn quên đi một người, mà người kia, chính là đầu sỏ gây nên chuyện này —— Kiều Vô Song!_Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.
Lại nói, Kiều Vô Song sau lúc đoạt được rương vàng của Tử Mặc Hàn, liền bước nhanh trở lại nhà an toàn gặp Trương Tử Thạc.
Giờ phút này bên trong thành Nam quốc, lòng người hoang mang, tất cả mọi người ôm đồ chạy ngược chạy xuôi, hy vọng có thể tránh tai họa do chiến tranh gây nên.
Kiều Vô Song xách theo đống đồ bỏ qua đám người, chạy thẳng đến nhà an toàn, nhưng giữa đường lại xảy ra chút việc.
Chỉ thấy trong đám người hỗn loạn, một cô gái xinh đẹp thét chói tai cuống quít chạy về phía trước, trong lúc cô ta nhìn thấy Kiều Vô Song thì đáy mắt hiện lên một chút hi vọng được cứu sống, cô ta vộ vàng túm lấy cổ tay áo của Kiều Vô Song, cầu xin nói : “Tỷ tỷ, là tỷ sao.”
Mặt cô gái hiện lên một chút kinh hỉ, ngay sau đó lại thay bằng vẻ mặt lo lắng cùng sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, có người muốn vô lễ với tôi, cầu tỷ mau mau cứu cứu tôi đi.”
Vừa dứt lời, xa xa liền chạy tới ba người nam nhân trung niên, ba nam nhân vẻ mặt hèn hạ bỉ ổi chạt tới, rõ ràng là nhằm vào cô gái kia.
Cô gái kia giống như đã từng quen biết, lại làm cho Kiều Vô Song có loại cảm giác quen mắt.
Kiều Vô Song quan sát cô gái kia một lát, đáy mắt thoáng hiện lên một chút ánh sáng kỳ lạ, chỉ thấy cô nhếch môi cười, nói : “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Vừa dứt lời, ánh sáng lạnh trong mắt cô chợt lóe, liền lạnh lùng nhìn về phía ba nam nhân đuổi theo cô gái kia.