Đọc truyện Trục Vân Mộ Tràng FULL – Chương 23: Mây Và Nước Đều Là Thể Tự Do
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Vu Tuệ là chị gái của Thang Vu Tuệ, nhưng Thang Vu Tuệ cũng chưa bao giờ gặp cô.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô đã qua đời hai mươi tư năm rồi.
Nhà họ Vu là một gia đình có địa vị rất cao.
Vu Chính Tắc và Thang Nhuy đều là học giả nổi danh, mà lại là học giả rất giỏi, đạt được nhiều thành tích đáng kể trong ngành.
Nhưng mà nhà họ Vu không chỉ cao ở địa vị xã hội, mà kinh tế cũng vậy.
Mặc dù Vu Chính Tắc xuất thân bần hàn, nhưng năng lực cá nhân của ông thực sự quá mạnh mẽ, khi học công thương ba nhánh[1], đã thành thạo thể hiện tài năng giữa học thuật và lợi ích.
Thang Nhuy là con gái duy nhất của gia chủ gia tộc Tô thương[2] đã có nguồn gốc trăm năm, là tiểu thư khuê các nhất trong những tiểu thư khuê các.
Nếu không phải say mê cổ sinh vật học – môn tri thức ít được quan tâm này, xác suất lớn bà sẽ kế thừa gia nghiệp, với trí thông minh của bà vốn dĩ cũng đủ để thuận buồm xuôi gió.
Nhưng chí của cô chiêu không ở đây, gia nghiệp tạm thời giao cho anh họ quản lý, nhỡ có một ngày Thang Nhuy chán ghét công việc nghiên cứu, nửa đời sau cũng không cần sầu lo vì cơm ngon áo đẹp.
[1] Công thương ba nhánh gồm công nghiệp, thương mại và dịch vụ.
[2] Tô thương: Thời Minh – Thanh, Tô thương chủ yếu là những thương nhân Động Đình sinh sống và làm kinh tế ở Tô Châu, Giang Tô.
Cùng với Việt thương (Quảng Đông), Huy thương (An Huy), Tấn thương (Sơn Tây), Chiết thương (Chiết Giang) được gọi là “ngũ đại bang thương” trong lịch sử Trung Quốc.
Hai người quen nhau ở đại học – cái độ tuổi mắt cao hơn đầu, hăng hái giống nhau, tài hoa hơn người như nhau, trùng hợp hơn là nổi tiếng và đẹp như nhau.
Năm tư đại học Vu Chính Tắc đã dựa vào một bằng sáng chế thí nghiệm mà trả sạch tất cả các khoản vay sinh viên, chưa tốt nghiệp cử nhân đã làm đề tài tiến sĩ, dựa vào tiền để dành trong lúc học đại học mua một căn hộ nhỏ ở gần trường, chỉ để bớt đi đoạn đường ngắn xuất phát từ phòng ngủ vào buổi sáng.
Thang Nhuy là người đẹp có tiếng ở học viện, hơn nữa không phải vẻ đẹp bình thường, là một loại đẹp xuất trần có cảm giác xa cách.
Cô là quang cảnh nhân văn trên con đường dài từ ký túc xá đến phòng thí nghiệm, mỗi ngày mặc chiếc váy dài màu trắng mà những cô gái cùng tuổi dùng nửa năm tiền sinh hoạt cũng không mua được, chưa từng trang điểm, thỉnh thoảng thoa chút phấn nền, cũng đủ trở thành tin tức cấp trường.
Người xuất sắc hấp dẫn nhau cũng không có gì lạ, kỳ lạ là sau cùng họ thật sự yêu nhau và cưới nhau.
Chuyện này dù sau khi đã tốt nghiệp nhiều năm, cũng khơi lên một ít “bọt nước” trong số những người biết chuyện.
Có lẽ trong tiềm thức của người bình thường luôn cho rằng hai người có cá tính giống nhau cuối cùng nên bài xích lẫn nhau, mọi người cũng không ngờ tình yêu của người thông minh hóa ra cũng có lúc mù quáng.
Nhưng mà góc cạnh không thể bao bọc lấy nhau, chỉ có thể trở thành gai nhọn ngày càng đâm người.
Có lẽ lý do khiến rất nhiều chuyện có lo lắng ngầm, là vì nó thực sự tồn tại mầm tai vạ có lý, chỉ là lúc bắt đầu đã giấu mà không phát sinh.
Tình yêu trên đỉnh tháp thực sự không có chỗ đứng hiện thực, dù là tháp ngà hay kim tự tháp.
Sau khi cưới, tình cảm của Vu Chính Tắc và Thang Nhuy ngày càng lạnh nhạt, giữa họ cũng không tồn tại mâu thuẫn kịch liệt bao nhiêu, chỉ vì hai người đều là người xem trọng bản thân hơn.
Trong thế giới bề bộn của người trưởng thành, tình yêu thực sự chẳng là thứ quan trọng gì.
Nhưng ly hôn cũng là điều không cần thiết, bởi vì cũng không có người thích hợp để tạo dựng hôn nhân hơn đối tượng trước mắt.
Vu Chính Tắc và Thang Nhuy giống hai khách trọ biết nhau, sinh sống trong cùng một không gian, mỗi người bận chuyện của mình, nhưng như vậy đã đủ để lấp đầy thời gian cá nhân của họ.
Cuộc hôn nhân vốn chỉ còn trên danh nghĩa này nên bị hòa tan theo thời gian một cách hợp lý, lại đi đến thời điểm mọi người đều lãng quên và kết thúc hòa bình.
Nhưng cô con gái Vu Tuệ ra đời ngoài ý muốn, lại thay đổi cục diện như nước đọng này.
Vu Chính Tắc và Thang Nhuy không phải là chồng tốt vợ hiền, nhưng kỳ lạ là đều muốn trở thành cha mẹ tốt.
Con gái trở thành keo dán có hiệu quả rõ rệt trong mối quan hệ vợ chồng vốn lạnh như băng, Vu Chính Tắc và Thang Nhuy bắt đầu giống một đôi vợ chồng thật sự lo lắng cho con cái.
Mà sự quan tâm của gia đình có lúc không phân rõ ràng như vậy, nên có loại cảm giác tất cả mọi người đều thương yêu nhau.
Vu Tuệ nhận hết muôn vàn cưng chiều của cha mẹ, từ nhỏ đã là bé thiên sứ thông minh và xinh đẹp, sự che chở của gia đình chỉ là đôi cánh, chứ không phải là vầng sáng của cô bé.
Trí tuệ và xinh đẹp, cô bé cực kỳ giống Thang Nhuy.
Cũng tương tự, khi còn học tiểu học, Vu Tuệ đã thể hiện tài năng và trí tuệ đáng ngạc nhiên được thừa hưởng từ cha.
Khả năng học toán của Vu Tuệ rất tốt, khi học lớp năm đã đang học kiến thức khoa học tự nhiên của cấp ba.
Trước khi lên trung học cơ sở, cô bé đã tràn đầy tự tin nói với cha mẹ rằng sau này mình muốn làm một nhà toán học nữ vĩ đại.
Nhưng mà, cô bé chưa tiếp xúc với thế giới logic rộng lớn hơn, đẹp đẽ hơn, đã bị thời gian mãi mãi tạm dừng vào mùa hè cuối cùng trước khi lên trung học cơ sở.
Năm lớp sáu Vu Tuệ nghỉ học một năm vì bệnh nặng, nhưng vẫn không thể đợi đến ngày quay về trường học.
Trong một năm con gái nằm viện, tinh thần Thang Nhuy gần như là sụp đổ, bà xin nghỉ dài hạn với sở nghiên cứu, luôn ở trong trạng thái nửa từ chức.
Vu Chính Tắc đỡ hơn một chút, nhưng cũng tạm dừng một phần lớn dự án và công việc trong tay.
Họ nghĩ hết mọi cách, cả đời hai người dường như chưa từng gặp phải “vấn đề khó” không giải quyết được.
Nhưng đôi khi những chuyện mà con người có thể làm được thực sự có hạn, một cặp vợ chồng gần như là người chiến thắng trong cuộc sống, lại không có cách nào dùng tiền tài và địa vị để đổi lấy sức khỏe cho con gái.
Vu Tuệ mới vừa bước ra một bước ôm lấy thế giới đẹp đẽ này, đã phải mãi mãi vĩnh biệt nó.
Cô bé rất hiền lành, điều duy nhất nhớ mãi không quên cũng là cha mẹ sẽ tan nát cõi lòng nhường nào.
Họ yêu mình đến vậy, nhất định sẽ vô cùng vô cùng đau buồn.
Mấy tháng vừa mất đi Vu Tuệ, Thang Nhuy gần như không làm được gì, bà cũng không nổi điên, cả đời bà đều mạnh mẽ và xinh đẹp, sẽ không thể hiện bản thân bằng cách thất thố như vậy, chuyện này gần như là một điều đáng xấu hổ với bà.
Nhưng nhà họ Vu cả ngày vẫn tràn ngập trong luồng tử khí âm u mục nát.
Hai người hiếu thắng ngay cả đau khổ cũng lạnh lùng và kiềm chế.
Thang Nhuy tưởng nhớ con gái mình đến sắp mất bình thường, Vu Chính Tắc cũng đau buồn giống vậy, nhưng ông đau khổ hơn vì gia đình có một người phụ nữ sắp bị đả kích tới nỗi sắp phát điên.
Vì vậy ông bàn bạc với Thang Nhuy sau đó thỏa thuận, quyết định lại có một đứa con nữa thử xem.
Thử xem, đây là tất cả ý nghĩa cuộc đời của Thang Vu Tuệ lúc ban đầu.
Tiếng khóc có lẽ là hành động đầu tiên để đứa bé trả lời cha mẹ, mà gào khóc vốn có hàm nghĩa là làm nũng.
Chắc hẳn tất cả những đứa bé được sinh ra đều mang theo sự lưu luyến với cha mẹ, chìm đắm trong sự không sợ hãi khi được yêu, giấu trong lòng một khát khao sinh động mãnh liệt với thế giới.
Thang Vu Tuệ cũng giống vậy, khoảnh khắc cậu cất tiếng khóc với thế giới, cậu mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt yên lặng mà buồn đau không giải thích được của Thang Nhuy, khi đó nhất định cậu chưa từng nghĩ rằng, mình là vật thay thế tinh thần.
Khi còn nhỏ Thang Vu Tuệ luôn bị nói là tên giống con gái, còn luôn bị bạn cùng tuổi hỏi, tại sao cậu lại mang họ mẹ?
Bé Thang Vu Tuệ cũng không biết tại sao, thế là đến hỏi giáo viên, giáo viên hơi lúng túng nói không rõ ràng, bảo rằng có lẽ là vì cha em rất yêu mẹ em, cho nên mới tặng quyền lợi vinh quang như vậy cho bà ấy.
Bé Thang Vu Tuệ vẫn chưa biết yêu là gì, nhưng không hiểu sao cảm thấy giáo viên nói không đúng lắm.
Bởi vì cậu rất ít khi nhìn thấy cha mẹ ở cùng nhau, cả hai thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có cô bảo mẫu chăm sóc cậu.
Mới đầu bé Thang Vu Tuệ sẽ rất thân thiết với cô bảo mẫu chăm sóc mình, sau này thì không, bởi vì cô bảo mẫu sẽ nhanh chóng bị mẹ đổi thành người khác.
Mẹ chưa bao giờ vui lòng dành nhiều thời gian để ở cùng cậu, nhưng lại luôn không hài lòng với những người ở chung với Thang Vu Tuệ.
Có một lần, ban ngày Thang Vu Tuệ hóng gió ngoài sân nhiều quá, tối về hơi cảm mạo, sốt nhẹ, trong lúc mơ màng cậu nghe được, người mẹ luôn luôn xinh đẹp kiệm lời, dùng giọng điệu lạnh như băng bảo cô bảo mẫu mình thích nhất thu dọn đồ đạc rời đi.
Dường như mẹ quan tâm đến sức khỏe của cậu đến mức mắc chứng loạn thần kinh, mà cha chỉ biết bảo cậu đọc sách làm bài.
Họ đều rất nghiêm khắc, cách thức và trọng điểm nghiêm khắc đều khác nhau, nhưng đều được Thang Vu Tuệ khi còn bé hiểu là tình yêu, bởi vì quan tâm đến sức khỏe và yêu cầu nghiêm khắc đúng là cách bày tỏ tình thân.
Nhưng sau này Thang Vu Tuệ mới hiểu được, đây đúng là cách bày tỏ tình thân, nhưng không phải là cách duy nhất.
Thang Vu Tuệ có một tuổi thơ hết sức nhàm chán và cô đơn, đoạn tuổi thơ này kéo dài mãi đến kỳ nghỉ hè trước khi cậu lên trung học cơ sở.
Vu Chính Tắc và Thang Nhuy cuối cùng đã chấp nhận sự thật cậu không phải Vu Tuệ, cũng không thay thế được Vu Tuệ, nên nói tất cả sự thật cho cậu.
Mặc dù Thang Vu Tuệ đã dựa vào trí thông minh sớm của cậu hiểu rằng cha mẹ cũng không thích cậu lắm, nhưng lời giải thích chân thật cũng quá tàn nhẫn.
Thang Vu Tuệ đã từng mang cảm xúc oán hận ở tuổi dậy thì so sánh với người chị gái chưa bao giờ nhìn thấy, để đưa ra kết luận có lẽ mình thực sự không tài hoa bằng Vu Tuệ.
Nhưng Thang Vu Tuệ lại nghĩ, cho dù mình thông minh hơn chị gái rất nhiều, Vu Chính Tắc và Thang Nhuy cũng sẽ không yêu cậu.
Cho dù đau khổ và cô đơn, Thang Vu Tuệ vẫn lớn lên thành một thiếu niên kiệm lời nhưng cũng không cực đoan.
Sau khi cậu sống qua tuổi của Vu Tuệ, Vu Chính Tắc và Thang Nhuy đã không còn quan tâm đến cuộc sống của cậu nữa.
Nhu cầu vật chất của Thang Vu Tuệ chưa từng thiếu thốn, nhưng cũng không có ai quan tâm cậu đang nghĩ gì.
Song dù thế nào, nhà họ Vu vẫn có hai quy tắc vô hình áp đặt cho cậu, Thang Vu Tuệ rõ ràng trong lòng về điều này.
Đây là một điều khoản không thay đổi mà Vu Chính Tắc và Thang Nhuy dùng dao khắc vào linh hồn cậu từ khoảnh khắc cậu chào đời.
Nói ngắn gọn, cũng là hai yêu cầu đối với Thang Vu Tuệ: thứ nhất, cậu không thể không xuất sắc; thứ hai, cậu không thể không khỏe mạnh.
“Đã lâu lắm rồi họ không gọi điện cho em, từ sau khi em bỏ nhà đi.” Thang Vu Tuệ yên lặng nằm trên bụi cỏ, không khí trên đầu cậu bao bọc một sự chua xót cực lớn, nặng nề và tĩnh lặng.
Đầu cậu dựa vào bụng Khang Giả, lên xuống theo hơi thở đều đều của Khang Giả, “Lần cuối cùng em gặp mẹ em là ở bệnh viện vào năm ngoái.
Bà được chẩn đoán bị ung thư vú, đã hơn mấy tháng rồi, nhưng không một ai nói cho em.”
“Em biết tin này thông qua một sư huynh hồi đại học, sau đó đã học tiến sĩ trong viện nghiên cứu của mẹ em.
Anh ấy nói cho em biết tin lúc quay về trường tham gia hội nghị.”
Dù đã hơn một năm trôi qua, Thang Vu Tuệ vẫn có thể nhớ rõ buổi chiều hôm đó thời tiết không tốt lắm, nội dung của hội nghị không liên quan đến lĩnh vực của Thang Vu Tuệ, cậu bị tin nhắn của sư huynh gọi đến, nghe mà nửa tỉnh nửa ngủ.
Trong lúc uống trà, sư huynh đã lâu không gặp tìm đến với vẻ mặt vội vã, trên mặt tỏ ra đau khổ không đành lòng cũng chẳng mảy may che giấu, nhìn Thang Vu Tuệ chốc lát mới nói một cách có vẻ khó mở lời: “Tiểu Thang, bệnh của cô Thang đã đỡ hơn chưa?”
Đêm hôm đó Thang Vu Tuệ đến bệnh viện, mất một lúc lâu mới có thể đi vào phòng bệnh, bởi vì tên của cậu cũng không nằm trong danh sách “người nhà” có thể thăm.
Mà khi cậu đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Thang Nhuy nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, Thang Vu Tuệ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong hốc mắt vào tích tắc đó.
Mỹ nhân đã từng được ông trời ưu ái đến bây giờ lại có một ngày toát ra cảm giác khô héo mục nát, cậu đã từng cho rằng Thang Nhuy sẽ mãi mãi không già.
Vu Chính Tắc không ở đây, chỉ có nghiên cứu viên trợ lý của Thang Nhuy ở bên cạnh không nói một lời nghe bà sắp xếp công việc.
Lúc Thang Nhuy nhìn thấy Thang Vu Tuệ, biểu cảm gần như nhanh chóng sa sầm, mang vẻ tức giận như thể bị xúc phạm, bị ẩn sâu dưới vẻ lạnh lùng như sương.
Nhưng có lẽ quan tâm sẽ bị loạn, trong lúc gấp gáp, dường như Thang Vu Tuệ nhìn thấy sự đau khổ trên gương mặt bà.
Thang Nhuy lạnh lùng hỏi: “Con tới làm gì? Nơi này không cần đến con, trở về làm việc của con đi.”
Thang Vu Tuệ buồn bã nói: “Mẹ à… Tại sao mẹ không nói cho con…”
“Nói cho con thì làm được gì,” Thang Nhuy thiếu kiên nhẫn nói, “Con là bác sĩ hả? Lo cho bản thân con là được rồi.”
Ngày đó cho dù Thang Vu Tuệ đã bỏ ra kiên nhẫn mười vạn phần, cũng không thể đạt được thỏa thuận với Thang Nhuy một cách hòa bình.
Bệnh của Thang Nhuy cũng không nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi, nhưng bản thân bà lại không phối hợp.
Sau khi bị Thang Vu Tuệ tìm được phòng bệnh, bà đã nhanh chóng chuyển viện, hơn nữa chủ động cắt đứt liên hệ vốn đã cực kỳ thưa thớt với Thang Vu Tuệ.
Lời nói của Vu Chính Tắc cũng ba phải cái nào cũng được, nhưng ý tứ trung tâm của hai người đều rất rõ ràng, bảo Thang Vu Tuệ bớt can thiệp vào chuyện này.
Trải qua hơn một năm, lúc này Thang Vu Tuệ đang lẳng lặng nằm trên cỏ xanh tỏa ra mùi thơm.
Hoàng hôn cao nguyên nhuộm đỏ màu núi, chân trời dần dần dát lên một lớp viền vàng, Khang Giả im lặng nằm bên cạnh cậu, bắt đầu từ khi Thang Vu Tuệ lên tiếng thì chưa nói một chữ nào.
Hắn yên lặng xoa tóc Thang Vu Tuệ, thật lâu mới chậm rãi nói: “Vậy bây giờ cô khỏe không?”
Thang Vu Tuệ im lặng rất lâu, mới khẽ nói: “Em không biết.”
“Năm ngoái, cảm xúc của em rất rối loạn vào khoảng thời gian đó, em luôn rất lo lắng, thần kinh hơi suy yếu, thiếu ngủ, có lẽ cũng có bệnh kén ăn, em đã nghĩ mọi cách để bà ấy điều trị, nhưng cũng không ai để ý đến em.” Thang Vu Tuệ nói, “Đề tài nghiên cứu sinh mà em đảm nhận vào lúc đó vừa vặn tiến vào giai đoạn kết thúc, áp lực rất lớn, mỗi ngày đều trôi qua hỗn loạn và mờ mịt.
Khi đó có một bạn học… là bạn cùng phòng hồi đại học của em, quan hệ của bọn em luôn rất tốt, cậu ta cũng tham gia nhóm do em phụ trách, nhưng em không ngờ hóa ra cậu ta, ghét em đến vậy… thậm chí… còn hận em…”
“Cậu ta giở chút trò, cũng không tiến hành thí nghiệm trong phần cậu ta phụ trách, mà đã sao chép một kết luận nghiên cứu hiện có của nước ngoài, nghiên cứu kia cũng chưa được công bố, em không biết cậu ta lấy số liệu ở đâu ra.
Nhưng chuyện này cũng có lỗi của em, lúc ấy cuộc sống của em gần như là mớ bòng bong, không hề chú ý đến những chi tiết này.
Số liệu cậu ta đưa cho sai số không lớn, tính chất chuyên nghiệp cũng rất mạnh, em chưa bao giờ nghĩ đến việc xác minh nguồn gốc của số liệu, cứ thế sửa xong đến lúc bảo vệ.”
“Trong mấy ngày bảo vệ, nghiên cứu kia đột nhiên được công bố, lúc bảo vệ bị hỏi, trong đầu em trống rỗng, trong lòng cứ nghĩ rốt cuộc là tại sao.”
Tay Khang Giả dừng lại, tiếp theo nhẹ nhàng vuốt lên từ phần đuôi tóc của Thang Vu Tuệ như an ủi, dịu dàng lướt qua tai cậu.
Thang Vu Tuệ chậm rãi kể: “Kết quả nhà trường đưa ra là em và cậu ta cùng bị phạt, em là nhóm trưởng, dù cho không phải phần em phụ trách, đương nhiên cũng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Em bị buộc thôi học với lý do học thuật không liêm chính, cậu ta cũng không lấy được học vị nghiên cứu sinh.”
Thang Vu Tuệ tạm dừng chốc lát, kéo bàn tay Khang Giả vuốt ve tóc mình xuống, đặt ở lồng ngực mình: “Chuyện lớn như thế đương nhiên không thể giấu được bố em.
Ông ấy rất giận, đuổi em ra khỏi nhà.
Nhưng quyền lên tiếng của ông ấy rất lớn, về sau chắc đã trao đổi với viện trưởng của bọn em, chuyện xấu này vốn nên xử lý kín đáo, hình phạt của em vẫn chưa chính thức đưa ra, không hiểu sao đã bị đổi thành cách xử lý ‘giá trị của đề tài bị nghi ngờ, hoãn tốt nghiệp một năm’ không đau không ngứa này.”
Lặng im một hồi, Thang Vu Tuệ cười nói: “Bạn học cố ý hại em cũng không bất ngờ lắm, cậu ta bị ép thôi học, nhưng có vẻ như cũng không quan tâm, cậu ta nói với em cậu ta đã không muốn tiếp tục con đường này lâu rồi, chỉ muốn lúc đi xem xem có thể kéo em vào trong vũng bùn hay không.”
“Em còn nhớ dáng vẻ vui mừng của cậu ta, giống như giải thoát vậy, trước khi đi còn nói với em ‘quả nhiên, cậu sẽ không sao’.”
Thang Vu Tuệ nói đến đây, yên lặng chốc lát, sau đó cười: “Đương nhiên em sẽ không sao rồi, dù cho bị nghỉ học, em cũng sẽ không vì chuyện này mà làm sao cả.
Em không quan tâm, em trốn tránh vì bị người nhà đuổi đi, mà cha mẹ em cũng không yêu em – đây là một sự thật mà em đã biết từ lâu.”
“Ngày đó em rời nhà đi lại đúng lúc thấy mẹ em trở về.
Em đã nửa năm không gặp bà ấy, bà rất gầy, vẻ mặt bệnh trạng, nhưng vẫn nghiêm nghị lại khi nhìn thấy em, đương nhiên bà biết tất cả đầu đuôi câu chuyện, nhưng chỉ nói với em một câu…”
“Nếu là chị con…”
Thang Vu Tuệ dùng bàn tay của Khang Giả che lên không khí trên mắt mình, lúc này chúng giống như sương mù đã nguội lạnh, lẳng lặng ngưng tụ trong lòng bàn tay Khang Giả.
“A Giả ơi, anh biết không? Vấn đề khi còn bé sau này lớn lên em đã hiểu rồi.
Em họ Thang, cũng không phải vì bố em rất yêu mẹ em, mà vì muốn giữ lại cái tên Vu Tuệ này.
Tên của em rất hay đúng không? Trong tên có cha, có mẹ, có chị gái, có một gia đình hạnh phúc, nhưng lại không có em.”.