Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 91


Đọc truyện Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc FULL – Chương 91


Chúc Nam có nhiệm vụ đưa hai chị em về nhà, Khương Khả và Trạch Duy Á được người hầu đưa đến cấm địa để chọn thảo dược, Vu Ninh và Kỳ Thần thì ở lại tiếp tục theo dõi tộc trưởng vẫn đang còn hôn mê.

Bởi vì tiêu hao quá nhiều dị năng để nâng cấp vũ khí, cộng với việc đột ngột thả lỏng, cả người Vu Ninh đã quá buồn ngủ không chịu nổi, y dụi mắt thật mạnh để có thể tỉnh táo.

“Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao, lúc trước cậu còn bị thương nặng, hay là về nghỉ ngơi một lúc đi.” Kỳ Thần vẻ mặt lo lắng.

Vu Ninh lắc đầu một cái, giúp cha kéo chăn bông, “Chỉ là có chút buồn ngủ, không đáng ngại.”
“Vậy tôi giúp cậu lấy một ít linh dược để bổ sung dị năng.” Thấy Vu Ninh không chịu nghỉ ngơi, Kỳ Thần chỉ có thể lùi lại một bước.

“Được rồi, làm phiền anh quá.” Vu Ninh cười nói.

Sau khi ra khỏi phòng, Kỳ Thần không có lấy thuốc bổ sung dị năng như đã nói, mà cẩn thận nhìn xung quanh, vòng qua thủ vệ bên đường, bỏ qua những người bảo vệ trên đường, rẽ vào phòng tạp vật cuối hành lang.

Sau khi đóng kỹ cửa, đặt thiết bị cách âm, Kỳ Thần hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm lấy máy truyền tin trong tay ra.

“Mày muốn cái gì?” Trước khi bên kia nói xong, Kỳ Thần trực tiếp nói: “Mày nói để tao dẫn Vu Ninh ra khỏi tộc.

Tao làm được, hơn nữa mày nói muốn Kỳ Diễm Thảo ở trong cấm địa tao cũng đưa đã đưa cho mày… Chuyện có thể làm tao đều đã làm, mày còn muốn gì nữa? ”
Người Á Trùng Tộc trong video trông vô cùng bình đạm, mãi đến khi Kỳ Thần nói xong, hắn ta mới thờ ơ phun ra một chữ: “Gần tối rồi, cậu có muốn nhìn em gái cậu một chút không?”
Sắc mặt Kỳ Thần tái nhợt, tất cả những lời còn chưa nói xong đều nghẹn lại.

Thấy Kỳ Thần không nói nữa, thanh niên Á Trùng Tộc rất vừa lòng, xoay người để ống kính nhắm vào lồng sắt cách đó không xa.

Một cô gái mặc váy xám đang cuộn tròn bên trong, những vết thương trên má và cơ thể chưa kịp biến mất.

Tim Kỳ Thần thắt lại, vừa muốn đến gần để nhìn rõ hơn, Á Trùng Tộc ở phía đối diện đã từ từ quay camera lại.

“Nói đi, mày muốn làm gì?” Kỳ Thần nhắm mắt rốt cục hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Trái tim của thần thụ, tôi muốn trái tim của thần thụ trong khu vực cấm của bộ tộc Taling.” Chàng trai trẻ nói.

“Mày điên rồi,” Hai mắt Kỳ Thần đột nhiên mở to, “Mày cho rằng thần thụ giống như thảo linh bình thường sao? Chỉ có tộc trưởng mới có thể chạm vào thứ đó.

Hơn nữa không biết chung quanh có bao nhiêu cơ quan phòng ngự, cho dù bây giờ tao đó ứng mày, thì lấy năng lực của tau cũng không làm được.”
Quan trọng nhất là, Kỳ Thần không biết đối phương muốn thứ này làm gì.


Thần thụ ở cấm địa của tộc Taling hơn nghìn năm, ý nghĩa biểu tượng của nó còn vượt xa ý nghĩa thực tế.

Nếu trái tim thần thụ thực sự có tác dụng nào đó thì cũng không để đến bây giờ.

“Cậu không biết sao, trái tim của thần thụ có thể giải độc, đặc biệt là một số độc tố sinh học đặc biệt.”
Kỳ Thần nhất thời phản ứng lại: “Độc mà tộc trưởng trúng là do mày làm.”
“Đúng vậy,” nam thanh niên trong video gật đầu, có vẻ rất hối hận, “Đáng tiếc, để cho các cậu đánh bậy đánh bạ tìm được cách giải độc.”
Quả thực là đánh bậy đánh bạ.

Kỳ Thần chủ động mời đám người Khương Khả vào tộc, kỳ thực anh ta hy vọng lấy bọn họ làm cái cớ để nhân cơ hội lấy Kỳ Diễm Thảo trong cấm địa, nhưng anh ta không ngờ rằng mục đích của đối phương không chỉ như vậy, mà thực chất là trái tim của Thần thụ trong cấm địa.

“Nhưng không sao.

Nếu chỉ trúng độc một lần thì vấn đề không nghiêm trọng.

Tộc nhân của các cậu cũng chưa chắc đã sẵn lòng lấy trái tim thần thụ ra.

Nhưng nếu có lần hai, chắc chắn sẽ thấy được tầm quan trọng của Trái tim Thần thụ.”
“Không được,” Kỳ Thần trực tiếp ngắt lời hắn ta, “Nếu mày kêu tao hạ độc tộc trưởng, thì chúng ta không cần nói nữa.”
Kỳ Thần có thể làm bất cứ điều gì cho em gái mình, nhưng không phải không có giới hạn.

Sự tồn tại của tộc trưởng có liên quan đến sự an toàn của toàn bộ tộc Taling.

Anh ta không thể chỉ vì cứu em gái mà kéo tất cả tộc nhân vào vòng nguy hiểm.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.

Tôi không phải yêu cầu cậu hạ độc tộc trưởng.

Tôi chỉ cần cậu kích phát độc tố còn sót lại trong cơ thể của ông ta.

Đừng lo lắng, về sau tôi sẽ nói cho cậu biết phương pháp giải độc, chỉ cần bọn họ chịu giao trái tim Thần thụ ra, thì tộc trưởng của cậu sẽ không có vấn đề.” Thanh niên bên kia video mỉm cười.

Kỳ Thần không nói, nhưng nhìn hắn ta một cách ngờ vực.


“Tộc trưởng của các cậu xảy ra chuyện, thì tôi cũng chẳng được lợi gì.

Tất cả những gì tôi muốn là trái tim của Thần thụ.

Chỉ cần đưa trái tim của Thần thụ chi tôi, tôi sẽ trả em gái về cho cậu một cách nguyên vẹn, hơn nữa bảo đảm về sau sẽ không tìm cậu nữa….!Tôi lấy gia tộc của tôi để thề.” Người đàn ông trẻ nói.

Vẻ mặt Kỳ Thần thay đổi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, tao sẽ tìm cách lấy được trái tim của thần thụ, mong mày nói được làm được.”

Bên trong thành phố ngầm.

Toàn bộ khu cấm địa giống như một vườn bách thảo khổng lồ, xa xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy, rõ ràng là ban đêm, nhưng đá dạ quang khảm trên tường lại chiếu sáng như ban ngày.

“Đã đến rồi”, người dẫn đường ra hiệu họ có thể tháo khăn bịt mắt ra, tùy ý chỉ về phía trước “Linh thảo ở bên trong, các cậu tùy ý vào chọn, bất quá có một chuyện cần lưu ý, bên trong có cấm chế cho nên mối người mỗi lần chỉ có thể lấy 20 cây linh thảo, nếu không sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, hơn nữa trong vòng 1 tháng cũng không thể đi vào.


“Được.” Khương Khả gật đầu, hai mươi cây là đủ rồi, nhưng có một vấn đề.

“Đúng rồi, chỗ các cậu có linh thảo nào đặc biệt, có thể giới thiệu cho tôi được không?”
Người hầu tức giận liếc cậu một cái: “Tôi đã nói rồi, cậu có thể tự mình đi vào lấy.

Tôi còn có việc khác phải làm.

Tôi không có thời gian lãng phí thời gian với cậu.”
Khương Khả: “…”
Được rồi, vào cấm địa của người ta, hái linh thảo của người ta, nên bị thái độ một chút cũng không sao.

Tuy nhiên, nếu đối phương từ chối giúp đỡ thì có chút phiền phức, trong cấm địa có quá nhiều loại linh thảo, hệ thống có thể giúp cậu phân biệt các loại linh thảo, nhưng dựa trên số lượng linh thảo ở đây thì sẽ tốn kha khá điểm, hơn nữa coi như tiêu hết số điểm ở chỗ này, cũng chưa chắc tìm được linh thảo mà cậu cần, vậy thì lại mất nhiều hơn được.

Sau khi loay hoay với câu hỏi làm sao để chọn được linh thảo, Khương Khả quay đầu lại, nhìn thấy Trạch Duy Á đã hái được một cây linh thảo, không khỏi kinh ngạc: “Anh biết linh thảo ở đây sao?”
Trạch Duy Á lắc đầu, đưa cây linh thảo vừa hái được cho Khương Khả: “Tôi không biết, nhưng đột nhiên cảm thấy cây linh thảo này không tồi.”
Khương Khả linh quang lóe lên, trong lòng vô thức gọi hệ thống: “Có đó không, giúp tôi kiểm tra linh thảo trong tay là gì.”
[Kiểm tra bắt đầu…!phân tích sơ bộ, kết quả chi tiết tốn 500 điểm, xon hỏi ký chủ có muốn tiếp tục không, Yes/No.



500 hệ thống không phải là quá nhiều.

Khương Khả gật đầu: “Ừ, tiếp tục giúp tôi kiểm tra.”
[Bắt đầu truy xuất dữ liệu…!phân tích thành phần, phân tích tác dụng…!xác định giá trị cơ bản của Linh thảo.


[Lưu Quang Thảo, linh thảo cao cấp, có tác dụng làm cho người sử dụng hoàn toàn vô hình.

Tác dụng khác chưa rõ.

Thời gian phát huy tác dụng là ba giờ.

An toàn và vô hại.

Có thể dùng nhiều lần.


Linh thảo cao cấp.

Khương Khả sửng sốt, hắn nhớ tới cỏ cầm máu chỉ là linh thảo trung cấp.

Trạch Duy Á còn chưa kịp nói lại, Khương Khả đã nhanh chóng kéo anh lại: “Vừa rồi làm thế nào mà anh chọn trúng cây linh thảo này?”
Trạch Duy Á nhớ lại: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cây linh thảo này có vẻ khá tốt, cho nên tôi mới hái.”
Khương Khả: “…” Còn có thể như vậy.

[Đúng vậy, tinh thần lực của Nguyên Soái khác với người thường, năng lực cảm giác của ngài ấy cao hơn nhiều so với cảm giác tiêu chuẩn.】
Không đúng, không phải sau khi cậu biến thành nhân loại, tinh thần lực cũng rất cao sao, tại sao lại không cảm nhận được.

[Ký chủ có muốn nghe lời thật không? Nếu tính bằng một giá trị số đơn giản, cấp độ tinh thần lực của ký chủ có lẽ chỉ bằng một phần hai mươi của Nguyên soái.


Có lẽ cảm thấy câu này hơi đả kích người khác, cho nên hệ thống âm thầm thêm một câu.

[Đừng lo lắng, nguyên mẫu của ký chủ là Bạch Linh Miêu, tinh thần lực có thể tăng theo khi thăng cấp dị năng.

Cho nên ký chủ vẫn nên tiếp tục chăm chỉ làm việc.


Được rồi.


Nhưng ít nhất vấn đề chọn linh thảo cũng đã được giải quyết.

“Nào,” Khương Khả nắm lấy Trạch Duy Á, “Anh giúp tôi hái phần còn lại đi.”
Mặc dù có một thiết bị gian lận như Trạch Duy Á, nhưng bởi vì linh thảo cao cấ thực sự rất hiếm, ngoại trừ linh thảo đầu tiên ra, hầu hết những linh thảo còn lại đều là linh thảo cấp trung cấp có chất lượng tốt.

Khương Khả cảm thấy miễn cưỡng hài lòng, nhưng người hầu đi theo sau lại không khỏi giật mình nhìn họ.

Trong cấm địa có rất nhiều linh thảo, lại phân bố rất lộn xộn, đa số đều là thảo mộc bình thường, ngay cả linh thảo cấp thấp cũng rất khó lấy, hai người này mới vào được hơn mười phút, lại chọn rất ngẫu nhiên, nhưng không có linh thảo nào không đủ phẩm cấp.

Sao có thể như thế được.

Ngay cả dược sĩ thông thạo linh thảo cũng tuyệt đối không thể làm được việc này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Mãi cho đến khi lấy linh thảo cuối cùng, người hầu mới không nhịn được vọt tới.

“Không được, cái đó không được lấy!”
[Bắt đầu truy xuất dữ liệu…!phân tích thành phần, phân tích tác dụng…!xác định giá trị cơ bản của Linh thảo.

[Huyền Dương thảo, là linh thảo quý hiếm, có tác dụng tăng dị năng của linh sủng trong một thời gian ngắn.

Tác dụng khác chưa rõ.

Có thể tăng tối đa hai cấp độ.

Thời gian có hiệu lực là một giờ.

An toàn và vô hại.

Không thể sử dụng chồng lên nhau.


Hai mắt Khương Khả sáng lên, sau đó quay đầu nhìn về phía tộc nhân trẻ tuổi đang ở đối diện với vẻ mặt suy sụp: “Làm sao vậy, không phải lúc trước nói chúng tôi có thể tùy tiện hái sao?”
Đó là linh thảo quý hiếm.

Người hầu gần như khóc không ra nước mắt, hắn sai rồi, lúc đầu hắn nên đồng ý giúp đối phương chọn linh thảo mới đúng như vậy sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

“Vậy bây giờ tôi có thể mang đi được chưa?” Khương Khả hỏi, nâng cây linh thảo trong tay lên.

Người hầu lại yên lặng nuốt xuống ngụm máu: “…!Được, cậu có thể mang đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.