Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 88


Đọc truyện Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc FULL – Chương 88


Khương Khả mãi đến sớm hôm sau mới trở về lầu.

Sau khi làm bữa sáng cho lũ mèo em, mới phát hiện mình không còn tí sức lực nào, vì vậy liền tức giận liếc Trạch Duy Á.

“Làm sao vậy, vẫn còn tức giận?” Trạch Duy Á đưa tay sờ đỉnh đầu cậu.

“Không có,” Khương Khả mặt vô biểu tình mà nhìn anh, “Cho dù anh có trực tiếp ném tôi vào hang ổ của Trùng Tộc thì tôi cũng không tức giận.”
Đúng vậy
Trực tiếp, ném vào, hang ổ, Trùng tộc.

Khi vừa bị ném vào, Khương Khả hoàn toàn sững sờ, suýt chút nữa bị Trùng Tộc đụng trúng, cuối cùng cậu mới nhớ ra mình vẫn còn một vũ khí được thiết kế đặc biệt để đối phó với Trùng Tộc.

Trạch Duy Á cũng thực bất đắc dĩ: “Lúc trước em thăng cấp dị năng hoàn toàn là do Tiên Tri của Á Trùng Tộc truyền năng lượng cho.

Vốn dĩ không ổn định.

Nếu muốn thực sự ổn định cấp độ dị năng, chỉ có thể trải qua huấn luyện thực chiến, đặc biệt là luyện tập dưới áp lực cao.”
Tất nhiên, sự thật đã chứng minh rằng phương pháp của Trạch Duy Á là đúng.

Sau một đêm luyện tập chiến đấu với Trùng Tộc, Khương Khả đã ổn định dị năng của mình ở cấp độ trung cấp thứ ba, cũng thuận lợi ký khế ước ngắn hạn với Trạch Duy Á.

Mặc dù toàn bộ thời gian khế ước chỉ kéo dài một hoặc hai phút, nhưng vẫn đủ để Khương Khả hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng 1 của hệ thống.

“Tôi đói rồi.

Tôi đi làm bữa sáng đây.

Anh giúp tôi rửa rau đi.” Khương Khả đẩy người bên cạnh.

Biết đối phương đã bình tĩnh lại, Trạch Duy Á mỉm cười giúp Khương Khả chỉnh sửa quần áo lộn xộn: “Được.”
Sau khi Trạch Duy Á được phái đi rửa rau, Khương Khả trực tiếp mở phòng phát sóng trực tiếp của hệ thống.


So với ngày hôm qua tốt hơn một chút, năm sáu phút sau, lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã tích lũy đến hơn bốn mươi người, tuy rằng không nhiều, nhưng có còn hơn không.

Bởi vì mới là buổi sáng, Khương Khả không định làm những món quá phức tạp, chỉ chuẩn bị nấu một nồi cháo, sau đó nẫu thêm 2 món xào đơn giản.

Cháo là cháo cá, trước tiên vo sạch gạo, thịt cá cắt thành lát, thịt gà cắt thành khối nhỏ.

Cho cá và gà vào tô trộn với rượu nấu, xì dầu và các gia vị khác để ướp cho vừa ăn.

Sau khi nước sôi thì đổ gạo vào xong, sau khi nước sôi thì vặn lửa nhỏ đun liu riu, cho phần thịt gà đã ướp vào nồi ninh trong 25 phút.

[Chà, cái từng mảnh đó là gì, có ai biết không? 】
[Tôi không biết, trông con cá đó cũng rất lạ, không giống loài cá mà tôi thường ăn.


[Có thể do thói quen ăn uống của bộ tộc Taling và Á Trùng Tộc khác nhau nên họ sử dụng những nguyên liệu mà chúng ta không biết.


[Bất kể nguyên liệu nào được sử dụng, miễn ngon là được, tùng ủng hộ Streamer một đồng bạc.


Lần đầu tiên nhận được thưởng đồng bạc, Khương Khả tâm tình tốt, cúi đầu bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Một trong hai món ăn kèm là đậu xanh chiên và dưa leo, vừa ngon miệng lại ít dầu mỡ.

Đậu rửa sạch, cho vào chảo rang trên lửa lớn đến khi bề mặt nhăn lại, vớt ra đĩa.

Để lại một ít dầu trong nồi, cho thịt băm và ớt khô, gừng và tỏi băm vào xào cùng cho thơm, cuối cùng đổ đậu vào nồi, thêm muối và xì dầu, đảo đều, sau đó chi ra nồi.

Cắt dưa leo thành từng dải, cho muối ướp khoảng 2-3 phút, bắc chảo dầu lên, cho tiêu và ớt khô vào xào nhanh tay cho đến khi chuyển màu thì cho dưa chuột đã ướp vào, rưới dầu mè vào, đảo đều.

Chiên lửa lớn rồi vớt ra khỏi chảo, món ăn kèm với cháo hoàn tất.


Sau khi chiên xong hai món, cháo cá phi lê ở trên đã sắp xong, cho phần phi lê đã cắt vào nồi, vặn lửa lớn đến khi phi lê chuyển màu thì tắt bếp, cuối cùng rắc ruốc, hành lá cắt nhỏ và dầu mè.

Cháo cá chỉ ngon khi còn nóng, khi vừa bắc ra khỏi chảo, Khương Khả trước tiên bưng một bát đưa cho Trạch Duy Á.

Trạch Duy Á cầm lấy cháo cá, buồn cười nhìn cậu: “Sao, em không tức giận nữa hả?”
Khương Khả: “…” Đừng nhắc nhở nữa, nếu không cậu càng thêm tức giận.


Bởi vì bữa sáng làm quá nhiều, ngoại trừ phần đã ăn, Khương Khả liền chia ra một ít gửi cho fans như trước kia.

Bên trong thành phố Pune.

“Thành chủ đại nhân,” người hầu cầm lấy hộp cháo vừa nhận được và cẩn thận liếc nhìn thành chủ đại nhân một cái, “Không phải lúc trước ngài luôn muốn biết món do người tộc Taling kia làm có mùi vị thế nào sao, đây là tôi mới rút trúng trong phòng phát sóng của hắn, đã kiểm tra qua không có vấn đề, ngài có muốn….Uhm, nếm thử một chút không? ”
Nói là rút trúng cũng không chính xác, để nâng cao cơ hội trúng thưởng, người hầu còn dùng thêm một vật phẩm có thể tăng giá trị may mắn, may là người xem không nhiều, nếu không hắn ta cũng không rút được dễ dàng như vậy.

“Ai muốn ăn loại đồ ăn này, mau cất đi,” Lan chán ghét liếc nhìn hộp cơm trong tay người hầu.

“Kiểu phối màu lộn xộn, mùi vị thì kỳ lạ, lại còn sử dụng nguyên liệu không rõ.

Quỷ mới biết có vấn đề hay không.


Người hầu bất lực liếc nhìn thành chủ của mình, vừa nói đã kiểm tra trước đồ trong hộp, nếu có vấn đề gì thì làm sao dám đưa tới trước mặt ngài.

“Vậy nếu thành chủ không muốn ăn, tôi liền lưu lại coi như bữa sáng, đỡ phải ném lãng phí.” Người hầu bất đắc dĩnói.

Bởi vì từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, mặc dù trên danh nghĩa là chủ nhân và người hầu, nhưng khi ở riêng người hầu luôn tỏ ra rất thản nhiên trước mặt Lan.

Thấy đối phương không có phản ứng gì, người hầu liền ngồi trên ghế, mở hộp cơm ngay trước mặt Lan, cho một chút cháo cá vào bát sứ.


Thật ra mà nói, người hầu chỉ muốn làm dáng thôi, kết quả vừa cho một miếng vào miệng, liền mở to tròn mắt.

Người Á Trùng Tộc thích những món ăn có vị đậm đà, dù là món ăn chính hay món phụ, họ đều cho rất nhiều gia vị.

Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn được nếm một món súp có vị nhạt như vậy.

Thơm, ngon và lại mang theo vị tươi mát khó tả, người hầu dư vị một chút, liền kìm không được nếm thử miếng thứ hai.

Nhìn thấy biểu hiện của người hầu không đúng, Lan ở một bên không khỏi tò mò, đặt quyển sách trên tay xuống, giả bộ vô tình nghiêng người.

Người hầu chú ý đến động tác của anh ta, vội vàng giao hộp cơm trong tay: “Thế nào, Thành chủ đại nhân, ngài có muốn ăn một miếng không? Tôi đã nếm thử rồi rất ngon.”
Lan bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi sự tò mò, anh ta cẩn thận cầm lấy hộp cơm từ người hầu, cẩn thận nhấp một ngụm, rồi không nói gì.

“A đúng rồi,” như chợt nhớ ra điều gì đó, người hầu từ bên cạnh mang đến hai hộp cơm khác.

“Thực ra là hai món, nhưng tôi nghĩ đều là rau dưa nên không mang vào, thành chủ có hứng thú nếm thử luôn không.”
Lan lúng túng ho khan, nhưng vẫn cầm lấy hai hộp cơm: “Uhm, hương vị cũng không ngon như cậu nói, nhưng may mắn, nguyên liệu đều tươi mới, miễn cưỡng coi như là đổi vị.”

Ăn xong bữa sáng cũng sắp đến giờ lên đường, Vu Ninh thu dọn đồ đạc, ngập ngừng nhìn Khương Khả.

“Làm sao vậy?” Khương Khả đang giúp Trạch Duy Á thu lều, nhận thấy biểu hiện của Vu Ninh, không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Không có chuyện gì, nhưng chúng tôi không thể trực tiếp đưa các anh về tộc được, cho nên tạm thời đưa các anh đến thôn Ellu ở phụ cận.” Vu Ninh nói ngắc ngứ, luôn cảm thấy có chút băn khoăn.

Mặc dù lo lắng cho sự an toàn của bộ tộc, nhưng dù sao người trước mặt vừa cứu mạng y và lại cho không bọn họ một trái Linh Tê Quả, y làm như vậy lại có chút vong ân bội nghĩa.

“Được.” Khương Khả gật đầu, không quan tâm lắm.

Ban đầu, nhiệm vụ của hệ thống yêu cầu cậu phải tìm ra lãnh thổ của bộ tộc Taling và nhận được sự tin tưởng của tộc trưởng bộ tộc Taling, nhưng không nói rõ là phải trực tiếp vào bộ tộc Taling hay không.

Vu Ninh sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ bên kia sẽ có phản ứng như vậy.

“Cái kia, các cậu không tức giận sao? Chuyện này là do chúng tôi lật lọng, đã nói là sẽ đưa các cậu về bộ tộc, nhưng bây giờ đột nhiên hối hận.”
“Có gì mà tức giận?” Khương Khả đem lều cất vào trong ba lô hệ thống, kỳ quái nhìn thiếu niên đối diện.

“Chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ ở.


Nơi nào cũng giống nhau.”
Nói xong liền an ủi y: “Không sao, cậu không phải quá lo lắng, tộc Taling dân số không nhiều, cần phải cẩn trọng một chút, không thể vì chúng tôi mà đặc biệt phá lệ.”
Vu Ninh tràn đầy áy náy, một hồi sau, như là cảm nhận được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Trên người cậu hẳn là có một vũ khí rất đặc biệt, có thể cho tôi xem được không?”
Khương Khả cau mày, đúng là trên người cậu có mang theo vũ khí, đó là vòng lửa rút ra từ rút thăm trúng thưởng đặc biệt của hệ thống.

Nhưng tối hôm qua sau khi dùng xong, cậu đã cất đồ vào trong ba lô hệ thống rồi, làm sao y biết được.

“Không phải,” phát hiện lời nói của mình có thể khiến đối phương hiểu nhầm, Vu Ninh đỏ mặt nhanh chóng giải thích.

“Ý của tôi là, tôi có dị năng có thể nâng cấp vũ khí, cho nên muốn nhìn coi có thể giúp cậu thăng cấp vũ khí không.


Khương Khả do dự một chút, mới lấy Vòng lửa từ ba lô ra, đưa cho đối phương.

Vu Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cầm lấy Vòng lửa mà Khương Khả đưa cho.

Sau khi nhắm mắt lại, tất cả dị năng trong cơ thể đều tập trung trong lòng bàn tay, hồng quang chói mắt xẹt qua, toàn bộ không khí xung quanh dường như đột nhiên đông cứng lại.

Khương Khả tò mò theo dõi hành động của y, bên tai nghe được một tiếng giòn tan.

[Chúc mừng ký chủ nâng cấp Vòng lửa thành công, sức tấn công hiện tại tăng gấp đôi, lượng tiêu thụ dị năng giảm một nửa, đồng thời bổ sung các chức năng đặc biệt khác.

Chưa rõ tác dụng.

Hãy tự mình thử nghiệm.】
Vòng lửa vừa nâng cấp đã chuyển từ màu bạc sang màu đỏ tươi, phù hợp hơn với tên của vũ khí “Vòng lửa”.

“Cảm ơn.” Khương Khả nhận lấy chiếc vòng từ y, chân thành cảm ơn.

Vu Ninh gãi gãi tóc: “Không cần cảm ơn, tôi nhớ bạn của cậu có một cơ giáp màu đen đúng không, cái kia kỳ thực tôi cũng có thể hỗ trợ nâng cấp một chút, tuy rằng có khả năng không rõ rệt như vũ khí kia.”
Giúp Hành Giả Vực Sâu nâng cấp sao?
Khương Khả: “…” Vậy thì tốt quá rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.