Đọc truyện Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc FULL – Chương 66
Hàn Nghiêu, người bị bắt làm thêm giờ, cả khuôn mặt đều đen lại, sau khi biết trong công viên có rất nhiều Trùng tộc ngủ yên, anh ta chỉ có thể xin người từ thủ vệ quân tới, bắt đầu công tác khai quật và xử lý.
Mặc dù sau này vẫn còn rất nhiều việc liên quan đến Trùng tộc, nhưng vì bản thân Trạch Duy Á là chỉ huy cao nhất của quân đội viễn chinh, chịu trách nhiệm chính về lính biên phòng, cho nên rất khó can thiệp chuyện ở Thủ đô tinh, cho nên sau khi hoàn thành báo cáo, liền rũ bỏ mọi việc một thân nhẹ nhàng.
Không thể không nói, tuy bình thường thủ vệ quân không làm những việc liên quan đến Trùng tộc, nhưng hiệu quả làm việc vẫn rất tốt.
Ngay sau khi ăn sáng vào hôm sau, Khương Khả thấy trên báo tinh tế xuất hiện bài viết rằng tất cả Trùng tộc hoạt động trong Công viên thung lũng quốc gia Hardo đã bị tiêu diệt.
Theo sau đó là bài viết idol nổi tiếng Gewei công bố chuyện tình cảm với người đại diện.
Kỳ thực tin tức đầu cậu cảm thấy còn bình thường, nhưng khi nhìn thấy tin sau Khương Khả đã đứng hìng mất 3s.
Cái gì cùng cái gì.
Hôm qua hai người này không phải còn ồn ào đến ngươi chết ta sống sao, sao hôm nay lại đột nhiên công khai quan hệ?
Khương Khả nhịn không được phải xem lại từ đầu tới cuối 1 lần nữa, nếu không phải ảnh chụp hai người là lúc cậu mới gặp ngày hôm qua, cậu còn tưởng là người nào nhàn rỗi tạo tin tức giả.
“Nhưng người đại diện của Gewell không phải là linh sủng sao, thật sự có thể ở cùng con người sao?” Khương Khả không khỏi gõ vào bảng hệ thống trước mặt hỏi.
[Nguyên hình của Quý Trần là Cáo trắng.
Nó có dị năng biến hóa cấp 4.
Biến hóa thành hình người cũng không khác người thường.
Nếu hai bên tự nguyện, đương nhiên có thể ở bên nhau … Mong ký chủ lấy Quý Trần làm gương, không cần nhụt chí, tiếp tục cố gắng.
】
Khương Khả cạn lời nhìn trời cao, thật sự là tấm gương nha, người ta là dị năng cấp 4, còn cậu là xém được cấp 3, người ta là đã ở bên người mình thích, còn cậu là phải dựa vào thuốc biến hình do hệ thống cung cấp, đừng nói ở bên nhau, đến duy trì hình người cũng khó.
Không, kỳ thực chuyện này không quan trọng, tuy cậu đã biến hình 3 lần, nhưng mỗi lần đều quá ngắn, cho nên, trong ấn tượng của Trạch Duy Á, cậu từ đầu đến cuối đều chỉ là một con mèo con.
Hình ảnh con mèo sữa nhỏ, cho dù mạch não của Trạch Duy Á có kỳ quái cỡ nào, thì cũng không có khả năng có ý tưởng cùng một con mèo.
Không được.
Khương Khả đột nhiên bật dậy khỏi ghế, vấn đề này quá quan trọng, cậu phải làm thay đổi ấn tượng về mình đối với Trạch Duy Á càng sớm càng tốt.
Khương Khả: “Tôi nhớ là hệ thống có chức năng quay video.
Cậu có thể rút ra cho tối mấy tấm hình đẹp được không.
Muốn phải hình người, nếu có chỉnh sửa một chút càng tốt.”
[Có … Trích video, cắt sửa ảnh đã xong, ký chủ vui lòng kiểm tra và nhận.
】
Mặc dù bình thường hệ thống không đáng tin cậy, nhưng năng lực làm việc lại không tồi, ảnh lấy ra đều là lần đi xem phim với Trạch Duy Á.
Sau khi chỉnh sửa chi tiết, càng làm cho Khương Khả trông thật tinh tế và đẹp trai ngời ngời.
Không tệ.
Chính là tấm này.
Khương Khả vỗ vỗ bảng hệ thống trước mặt, nhảy khỏi ghế, chạy đến phòng làm việc của Trạch Duy Á.
Trong phòng làm việc, Trạch Duy Á vẫn đang phân loại báo cáo vụ việc lần trước, vừa ngẩng đầu liền thấy một cục lông trắng chạy vào, dùng bốn móng vuốt nhảy lên trên đầu gối anh.
“Có chuyện gì vậy?” Trạch Duy Á đặt thứ trong tay xuống và chạm vào đầu con mèo trắng nhỏ.
“Meo meo.” Khương Khả vỗ nhẹ lên quang nào trên cổ tay Trạch Duy Á, âu yếm cọ cọ tay anh.
“Em muốn tôi thay ảnh màn hình khóa trên quang não sao?” Trạch Duy Á nghi ngờ liếc nhìn cậu.
Khương Khả vội vàng gật đầu: “Meo meo!”
Không chỉ ảnh màn hình khóa, mà cả màn hình nền của quang não cũng phải thay.
Nhìn thấy phụ đề hiển thị bên cạnh Khương Khả, Trạch Duy Á bất đắc dĩ lắc đầu, anh không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng Khương Khả không thích tấm ảnh mặc váy dâu tây kia.
“Tùy em, nếu em thích thì tự mình thay đi.”
“Meo meo.” Khương Khả vui vẻ cọ mu bàn tay Trạch Duy Á, sau đó nhanh chóng thay hình nền trên quang não của đối phương bằng ảnh của mình trước khi anh đổi ý.
…
Sau một đêm bận rộn tăng ca, cuối cùng Hàn Nghiêu cũng dọn dẹp xong rắc rối do Nguyên Soái gây tự ý sử dụng cơ giáp chiến đấu trong nội thành.
Nhân tiện, đặt trọng tâm vụ việc lên thủ vệ quân, nội dung chủ yếu là do họ không cẩn thận khi niêm phong phòng đấu giá ngầm, làm cho lượng lớn Trung tộc sinh sôi nảy nở, thậm chí còn ngoài ý muốn sinh ra một Trùng vương.
Bất quá trọng tâm vẫn là tẩy trắng cho Nguyên soái, nhưng trong lòng Hàn Nghiêu vẫn cảm thấy có chút bất an, Trung Vương khác với Trùng bình thường, mặc dù chỉ là một con Trùng vương mang khuyết tật nhưng nó cũng nói lên rất nhiều vấn đề.
“Nguyên soái, ngài nói xem Mẫu tinh của Trùng tộc thực sự đã bị hủy diệt sao?” Ngồi ở trong phòng họp, Hàn Nghiêu không khỏi nói.
“Cậu muốn nói cái gì.” Trạch Duy Á dừng động tác.
Hàn Nghiêu gãi gãi tóc: “Cái kia, ngài không thấy kỳ lạ sao, điều kiện để Trùng vương nảy nở vô cùng hà khắc, mẫu tinh của Trùng tộc đã bị hủy diệt, lẽ ra không thể nảy nở mới đúng, lại càng không thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh được.”
“Không nhất thiết phải liên quan đến mẫu tinh của Trùng tộc, mẫu tinh đã bị phá hủy, mẫu tinh thứ 2 có thể xuất hiện nhưng không có khả năng xuất hiện trong một thời gian ngắn như vậy.”, Trạch Duy Á nghĩ.
“Không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ càng.
”
Hàn Nghiêu gật đầu: “Vậy thì tốt…!tốt nhất là không cần xuất hiện sai lầm.”
Mẫu tinh thứ 2, vừa nghĩ tới liền làm cả người lạnh cả da đầu.
Nói xong chính sự, Hàn Nghiêu rốt cuộc không nhịn được muốn nói chuyện phiếm: “Nguyên soái, ngày hôm qua tôi nghe người ta nói, ngài đi công viên quốc gia cứu người, lại là đi cùng đứa nhỏ đó, thế nào? Hiện tại ngài muốn cùng người ta tiến thêm một bước sao?”
“Cậu rảnh đến không có việc gì làm sao?” Trạch Duy Á bình tĩnh, tiện tay ném tập tài liệu lên người đối diện.
“Cải tạo phi thuyền, huấn luyện tân binh, nếu cậu vẫn cảm thấy nhàm chán thì không bằng đi viết báo cáo tổng kết chuyện xảy ra hôm nay đi.
”
Hàn Nghiêu…!Không phải chứ, nhiều việc như vậy, cho dù hắn không ăn không ngủ mấy ngày cũng không xong.
Hàn Nghiêu hít một hơi, đang định phản bác thì đột nhiên phát hiện ảnh nền quang não của nguyên soái có chút quen thuộc, nên vội vàng nhìn qua: “Bức ảnh này.”
Trạch Duy Á ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Có vấn đề gì sao?”
Hàn Nghiêu đã nhìn thấy cậu bé trong bức ảnh là ai rồi: “…” Không, ngài cứ tự nhiên, tôi không có vấn đề gì hết.
…
Không giống như các trận đấu trước, vòng bán kết được tổ chức tại một ngôi sao gần Thủ đô tinh, cũng chính là ngôi sao Fortu một cảng Thực dân tinh cử hành.
Vốn dĩ Khương Khả còn đang cân nhắc có nên bỏ cuộc hay không, cũng may Trạch Duy Á gần đây tình cờ có việc phải tới Thực dân tinh, cho nên anh liền dẫn theo Khương Khả và các em mèo đến Thực dân tinh.
Không giống biệt thự trên Thủ đô tinh, biệt thự của Trạch Duy Á trên Thực dân tinh có nhiều thiết bị hiện đại hơn.
Mọi thứ ở đây đều lơ lửng giữa không trung.
Có những thứ mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Khương Khả dẫn theo em mèo ở đây chơi hai ngày, đến ngày thứ 3 cuối cùng cũng đến thời điểm thi đấu.
Khác với những trận đấu trước, trận đấu này được phát sóng bán trực tiếp.
Cái gọi là bán trực tiếp thực chất là sử dụng các thiết bị đặc thù để xây dựng một phòng phát sóng công cộng, thông qua công nghệ ảo, đưa hình ảnh các thí sinh vào đó, tạo cảm giác mọi người đang thi đấu trực tiếp tại phòng.
Mặc dù đã tìm hiểu trước một chút về buổi phát sóng bán trực tiếp, nhưng khi nhân viên bật hết thiết bị lên, Khương Khả vẫn vô cùng cảm thán.
Bãi cỏ xanh mướt, dòng nước chảy xung quanh và những khán giả đang nói chuyện sôi nổi ở cách đó không xa, mọi thứ trong tầm mắt trông vô cùng chân thực.
Khương Khả không nhịn được chạm vào cây cỏ trước mặt, nếu không phải xúc giác truyền đến cảm giác không thực, suýt chút nữa cậu cho rằng mình đang giẫm lên bãi cỏ nào đó.
Khi tiếng chuông giòn giã vang lên, còn mười lăm phút nữa là trận đấu bắt đầu, Khương Khả chỉ có thể nén lòng hiếu kỳ, xoay người nhảy lên bàn nấu ăn bên cạnh.
Theo quy định của trận đấu, trận bán kết sẽ có 3 thí sinh cùng thi đấu, người nào có số điểm cao nhất sẽ trực tiếp vào vòng chung kết.
Người thua cuộc sẽ vào khu vực chờ để chờ đến vòng sống lại.
Trên mặt cỏ hiện lên 2 thí sinh khác, khác với những vòng trước, trong vòng này, tất cả thí sinh có thể nhìn thấy quá trình cùng động tác nấu ăn của những người chơi khác, không chỉ thế mà còn có thể tùy thời nghe được lời bình luận của ban giám khảo với mình.
So với những trận đấu trước, áp lực đã tăng lên theo cấp số nhân, ở một mức độ nào đó, đây có thể coi là một bài kiểm tra tâm lý đối với các tuyển thủ.
Khương Khả vốn không lo lắng gì đến chuyện áp lực, nhưng cậu nhận ra một tuyển thủ trong có vẻ hơi quen.
[Ký chủ đã quên? Người này tên là A Tuệ, là streamer từng vu hãm ký chủ đạo văn.
】
Thấy Khương Khả thật sự không nhớ, hệ thống chỉ có thể thấp giọng nhắc nhở cậu.
Khương Khả trượt chân, suýt ngã khỏi bàn.
Không phải chứ, đây là lần thứ mấy rồi, lần đầu tiên là nói đạo văn, lần thứ 2 thì đấu pk, thêm lần này nữa là lần thứ 3.
Cái này không thể dùng oan gia ngõ hẹp để hình dung nữa rồi.
Trong lúc Khương Khả đang nhìn A Tuệ, A Tuệ ở đằng kia cũng nhìn thấy Khương Khả, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, trừng mắt liếc cậu, suýt chút nữa thì bóp nát dụng cụ trong tay.
Khương Khả: “…”
Được rồi, cũng không có gì phải kinh ngạc, cuộc thi đã diễn ra một khoảng thời gian dài, nếu đối phương cũng tham gia, như vậy chỉ cần tiếp tục thi đấu, thì chắc chắn sẽ phải chạm mặt, mãi đến bán kết mới gặp thì đã phi thường may mắn rồi.
Không còn để tâm vào những việc không liên quan đến thi đấu, Khương Khả xoay người thu dọn đồ dùng trong bếp.
Mười lăm phút sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, nhân viên đặt nguyên liệu sử dụng trong cuộc thi đến trước mặt từng người.
Nhìn thứ màu đỏ trước mặt giống như củ sen, hơn nửa ngày Khương Khả cũng không có động tác.
Ừm, thứ này có thực sự ăn được sao?.