Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư

Chương 42: Những mảnh ghép trái tim - lễ hội mùa nho


Đọc truyện Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư – Chương 42: Những mảnh ghép trái tim – lễ hội mùa nho

Giữa những áng mây trắng vào buổi sớm mai là ánh mặt Trời rực rỡ luôn chiếu rọi những tia sáng ấm áp xuống mặt đất, trải dài khắp nơi để cây cỏ và con người có thêm sinh khí tăng trưởng, khỏe mạnh. Ở một nơi giữa tầng tầng lớp lớp những dãy núi như Pak Chong thì ánh mặt trời càng thêm quý giá, giúp xua đi sương mù và cái lạnh của gió rừng.

Mới hơn năm giờ sáng, khi đồng hồ báo thức chưa reo, Diêu Tử Đồng đã thức dậy vì tiếng chim ríu rít kêu liên tục, chúng háo hức đón chào ngày mới hơn cả những người trong vườn nho này. Hôm nay là ngày đầu tiên cô dẫn Lom đi Saybat nên phải dậy thật sớm, đưa mắt nhìn một lớn ba nhỏ ngủ say sưa quên cả trời đất, Kati còn tốc cả chăn, dang hai chân, miệng hả lớn có thể nuốt cả quả đấm, cô khẽ lắc đầu, thực sự không một chút hình tượng nào.

Sau khi cô sẵn sàng để ra khỏi cửa đã là sáu giờ, theo đúng hẹn cô đến cổng lớn của vườn nho, Lom, Prin và Panu, Nakree đã chờ sẵn ở đó. Vì cô nhiều lần dặn dò nên Lom vs Prin mới không dám đến thẳng phòng gọi cô dậy, nếu không sáng nay sẽ sôi nổi hơn nhiều vì hai người này chính thức trở thành Tom và Jerry. Chỉ cần người này nói một câu thì người còn lại lập tức móc moi đá xoáy, không ai nhường ai.

Cô cũng không biết vì lý do gì mà họ từ “người thân” biến thành “kẻ thù” nhìn nhau không vừa mắt.

“Mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi ạ.” Nhìn Nakree bưng thố cơm bạc và Panu cầm mâm thức ăn, Diêu Tử Đồng nhẹ gật đầu.

“Chúng ta đi thôi.” Lom liếc mắt Panu một cái, anh chưa lên tiếng chào Ali thì anh ta đã nhảy vào trước rồi. Đúng là muốn lấy lòng Ali mọi lúc mọi nơi.

Chuông cảnh báo phát hiện tình địch đều vang, nên Prin và Lom một trái một phải đi bên Diêu Tử Đồng, không cho Panu có cơ hội gần gũi cô. Chậm rãi theo sau cùng Nakree, hai mắt Panu tối đen nhưng Nakree vẫn không phát giác, hồn nhiên huyên thiên chuyện trên trời dưới đất. Với cái đầu vẫn xù như sư vương của cô ta thì từ xa nhìn lại người ta nhất định ngỡ rằng đây là kẻ điên vừa chạy trốn từ viện tâm thần.

Đến con đường đất đỏ, nơi rẽ vào vườn nho thì mọi người đều dừng lại, chờ đoàn sư thầy đi ngang. Chỉ năm phút sau, những bóng dáng màu cam đậm đã thấp thoáng từ xa, trên tay người dẫn đầu còn ôm theo bình bát lớn. Khi họ tới gần, Diêu Tử Đồng, Lom, Prin và Panu, Nakree chấp tay và cúi đầu lạy.

Diêu Tử Đồng cầm thố cơm từ tay Nakree, múc bỏ vào bình bát cho vị sư thầy đầu tiên, Lom nhanh tay hơn nên được nắm lấy bàn tay cô, còn Prin chỉ được nắm cánh tay vì anh cảm thấy buồn nôn khi nghĩ tới việc phải đụng chạm tay với Lom. Cảnh tượng cầu phúc tốt lành như vậy nhưng lại khiến hai người vui một người sầu, còn Nakree vẫn như người ngủ mê chưa tỉnh, ngơ ngác đứng đó giống như hồn đã thả đâu mất.

Đến lúc Diêu Tử Đồng cùng Lom, Prin đem những thức ăn đã bỏ vào túi ni lông sẵn giao cho đệ tự tục gia của các sư thầy thì Lom và Prin đã cười tít mắt rồi, hai tên này có dịp gần gũi cô như vậy thì sao có thể bỏ qua việc kề sát vào lén ngửi mùi hương trên tóc cô.

Sắc mặt Panu âm trầm, anh ta nhìn họ bằng ánh mắt ghen tỵ, thật sự chịu không nỗi. Nhưng xem không được nữa không chỉ có anh ta mà còn có một vài người. Nên khi tụng xong kinh cầu phúc, vị sư thầy đầu tiên trước khi đi nhìn vào Lom và Prin, gương mặt không nhiễm chút bụi trần, bao dung chúng sinh, “Hai con sắc mặt u ám, ấn đường tối đen. Chứng tỏ sắp gặp tai kiếp, nên cố gắng làm thiện cầu phúc, bớt chú tâm vào những việc vi phạm năm điều cấm kỵ.”

Nhìn bóng dáng đi xa của các sư thầy, Lom và Prin như hỗn động trong gió lại thêm việc tên đệ tử tục gia của sư thầy quăng đi cùi bắp vừa ăn xong vào bụi cỏ, hai người họ có cảm giác như mình vừa bị mỉa mai.

Diêu Tử Đồng nhịn không được bật cười, vì Lom và Prin bỗng nhiên nhìn nhau khiến cô liên tưởng họ đang tự thương nhau năm giây. Nhưng điều sư thầy vừa nói thật khiến cô suy nghĩ, chẳng lẽ lão pháp sư kia vẫn chưa chịu dừng tay? Nhưng còn Prin thì sao, anh không hề liên quan tới Lom mà. Có khi nào mối hiểm họa này đến từ những người muốn mưu hại hoàng tộc?

Haiz, người nào cũng khiến người ta lo lắng. Đã là bạn rồi thì cô không thể xem như chưa từng nghe thấy được, phải giúp họ tích nhiều công đức để hóa giải tai ương.

“Này, anh nghe rõ rồi chứ? Điều sư thầy vừa nói cũng giống như điều thứ hai tôi bắt anh làm. Anh phải tuân thủ nghiêm túc 5 điều Phật dạy. Cả anh nữa, anh đòi tham gia thì phải thực hiện cùng Lom.” Diêu Tử Đồng nói với Lom xong, câu cuối cô nhìn qua Prin. 5 điều cấm kỵ cũng tức là ngũ giới: không giết người, không trộm cắp, không có hành vi tình dục sai trái, không nói dối, không say xỉn.

“Vậy thì không được rồi.” Lom nhăn nhó nhìn Diêu Tử Đồng khiến Prin cười khinh bỉ.


Anh ta có nhiều bạn gái như vậy thì sao giữ gìn ngũ giới được, chờ xem Ali mắng chửi anh ta.

“Sao lại không được?” Diêu Tử Đồng nghiêm mặt nhìn Lom.

“Tôi muốn lấy trộm trái tim em, tôi vì em mà say mê. Trong năm điều tôi đã phạm hết hai, vậy sao có thể tuân thủ đây.” Lom bình tĩnh nói ra mà không biết Prin cảm thấy lời anh thật ghê tởm.

Diêu Tử Đồng cũng vậy, cô đánh vào cánh tay Lom, ghét bỏ quát khẽ, “Anh có thôi đi không! Tôi đang nói nghiêm túc đấy, anh còn như vậy tôi không quản nữa, mặc xác anh.” Cô chỉ tay vào anh, hâm dọa. Tên này lúc nào cũng miệng lưỡi, hèn chi những cô ngực to kia mê anh ta như điếu đổ. Đúng là con gái thường yêu bằng tai mà.

Lom cười hì hì lấy lòng, nụ cười mỉm lung túng nhưng không thể thiếu lễ độ, anh nhỏ nhẹ nói, “Tôi chỉ muốn chọc em cười thôi mà.” Cô không thích quá lộ liễu thì anh đổi chiến lược, nhất định sẽ bắt được tim cô!

Diêu Tử Đồng bất đắc dĩ thở dài, “Điều thứ ba, anh phải cầu nguyện thường xuyên, xin sức mạnh của Tam bảo Phật giáo bảo vệ anh. Mỗi ngày cầu nguyện ba lần, sáng, trưa và tối trước khi ngủ.”

Lom lại nhăn mày, Diêu Tử Đồng liền cảnh cáo nhìn anh khiến anh phải giơ ba ngón tay lên chứng tỏ mình xin thề sẽ không nói lung tung nữa, thấy cô miễn cưỡng gật đầu anh mới mở miệng, “Hôm nay tôi xin nghỉ cầu nguyện sáng và trưa, bởi vì lát nữa tới giờ tổ chức lễ hội nho rồi.”

Diêu Tử Đồng chợt bừng tỉnh, cô xém chút đã quên hôm nay là ngày thu hoạch, lát nữa đúng tám giờ mọi người phải tập trung ở vườn nho.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Cô đã hứa sẽ tham gia thì phải có mặt, cô đẫn đầu đi trước, Prin và Lom lại theo bên cạnh cô.

“Ali có tham gia lễ thu hoạch bao giờ chưa?” Prin thản nhiên hỏi cô.

Cô lắc đầu, “Ngoài những sự kiện liên quan tới thời trang ra thì tôi không biết gì cả.” Lúc trước cô rất ngại tham gia lễ hội, không phải vì không thích hay thiếu tự tin mà vì cô không muốn nhìn thấy các hồn ma rồi gây ra hiểu lầm, khiến mọi người nghĩ rằng cô điên.

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Prin chợt lóe sáng, còn Lom nâng tay sờ cằm. Nhìn mặt cả hai đều “nham nhở” và đầy toan tính. Cũng không biết họ muốn làm gì đây. Một người là sói xám đầy mưu sâu kế xa, một người là hổ đói đầy chiêu trò vờn mồi, cả hai tên đều là bụng dạ đen tối.

Đến nơi sẽ diễn ra lễ hội, Diêu Tử Đồng thấy mọi người đã dựng xong lều, chuẩn bị hết mọi thứ chỉ chờ các nhân vật chính khác xuất hiện. Nakree xin phép trở về thay quần áo, Diêu Tử Đồng mỉm cười nhìn cô ta hí hửng vì sắp được ăn diện, thật đáng yêu. Cô đi qua ngồi vào soafa, chờ những người khác đến, Prin ngồi bên cạnh cô còn Lom thì đi sắp xếp mọi việc.

“Em định ở đây bao lâu?” Prin cầm lấy bình thủy tinh trên bàn gỗ trước mặt, rót cho Diêu Tử Đồng một ly nước ép nho, mềm nhẹ hỏi cô.

“Khi nào tôi tìm thấy thứ mình muốn.” Diêu Tử Đồng hớp một ngụm, vị ngọt xen lẫn hậu chát là mùi vị khiến cô khó quên nhất. Ngọt trước đắng sau chính là đang nhắc nhở cô không thể quay về cuộc sống như trước nữa, lúc nào cũng chạy theo một bóng dáng lạnh lẽo.


Prin nhẹ nhíu mi, thứ Ali muốn? Là tình yêu mới sao? Vậy thì anh nên ra sức giúp cô hoàn thành, sau đó mang cô về Parawat, trở thành hoàng phi duy nhất của anh.

Diêu Tử Đồng im lặng uống nước, thỉnh thoảng nhìn cảnh đẹp tươi mát của vườn nho, nhìn những công nhân bận sắp xếp quầy và tủ rượu, thức ăn thức uống việc không ngơi tay khiến cô cũng bị họ cuốn hút, thật muốn gia nhập cùng họ.

Prin vẫn luôn liếc nhìn Diêu Tử Đồng, giống như càng xem càng cảm thấy không đủ. Nói một cách không hoa mỹ chính là muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng, ngay cả xương cũng luyến tiếc nhả ra.

Chậc, nguy hiểm gần bên mà Diêu Tử Đồng lại không chút phát giác, tới khi nghe được âm thanh của xe cô mới quay sang, đúng lúc Prin thu lại ánh mắt “biến thái” của mình.

Xa xa thấy bốn bóng dáng chạy vụt đến, ba trẻ một già, họ đều mặc váy dài cài hoa trên tóc, trang điểm kỹ càng. Diêu Tử Đồng bật cười, họ chắc chắn tới đón Phuwanet.

“Anh trai anh đắt giá hơn anh nhỉ, nãy giờ anh ngồi đây nhưng họ đâu đến xum xuê.” Cô đứng lên, cùng Prin đi tới con đường đá cuội.

“Vì họ phải trang điểm thật tươm tất rồi mới đến đón chào anh.” Prin không chút nói quá, vì bốn ngưởi kia vừa thấy Prin thì hai mắt tỏa sáng, cười thẹn thùng xòe váy nhún người, ngọt ngào cười tủm tỉm.

“Chào thân vương ạ!”

Diêu Tử Đồng muốn trợn trắng mắt, vừa rồi khi saybat sao không thấy Nakree hàm xuân như vậy đi? Hay do cô ta còn chưa tỉnh ngủ?

Prin hài lòng gật đầu, hai tay bỏ vào túi quần, nháy mắt với Diêu Tử Đồng như đang nói anh cũng được chào đón nồng nhiệt, cũng được hâm mộ. Diêu Tử Đồng trực tiếp phớt lờ Prin, cô đẩy anh tránh sang bên, nhường đường cho mình đi dón bà Supansa.

“Con phải dậy sớm như vậy có vất vả không con?” Bà Supansa cùng với chồng dẫn đầu đi trước, cười mềm mại nắm tay cô. Bà biết hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu saybat nên cô phải dậy từ sớm, cũng không biết cô có không quen không.

“Không sao ạ.” Diêu Tử Đồng nói thật, vì tối qua tiệc tan, đúng 10 giờ 30 phút cô đã leo lên giường và ngủ say trong tích tắc.

“Chào quốc vương ạ! Hôm nay ngài thật là bảnh nha! Tôi thể hiện sự yêu mến tới ngài. Chúng tôi có thể chụp hình chung với ngài không ạ?” Nakree cười hí hí, ngượng ngùng khen Phuwanet. Anh mặc suit trắng trông phong độ vô cùng.

Bopa và Jantoo dùng tay quạt quạt, cố gắng kiềm chế độ si mê của mình, sau đó nhún người sát đất để chào Phuwaner.

“Nhìn xem, họ hâm mộ anh trai anh đến mức quỳ rạp xuống đất rồi.” Diêu Tử Đồng cười chọc Prin, hả hê khi thấy anh đen mặt. Hừ! Cho anh bớt tự kỷ lại chút.


“Được chứ, ta lúc nào cũng muốn chụp ảnh với những cô gái đẹp như cô.”

Nhìn Phuwanet cười nho nhã nói với Nakree, Diêu Tử Đồng nhỏ giọng nói thầm, “Đúng là anh em.” Rất biết cách ăn nói và dỗ ngọt phụ nữ một cách không mất lễ độ.

“Ôi quốc vương! Ngài lúc nào cũng tinh tường!” Nakree vui tới uống éo, còn Bopa trực tiếp đẩy Jantoo một cái thật mạnh vì không kiềm chế được kích động.

Bà Kanya lập tức lấy điện thoại ra, cười chúm chím, “Nào bắt đầu thôi ạ. Panu chụp giúp chúng tôi nào.”

Din, Lom, Fai, Fon đứng bên cạnh ông bà Adisuan thấy họ “điên cuồng” như vậy thì đồng loạt lắc đầu. Sau đó đi qua đứng cạnh Diêu Tử Đồng nhìn Phuwanet và Prin bị họ kéo tới kéo lui chụp hình.

“Em đã ăn gì chưa?” Din nhỏ giọng hỏi Diêu Tử Đồng, anh biết cô có bệnh đau dạ dày nhẹ nên đặc biệt quan tâm tới việc cô ăn uống điều độ hay không. Diều này không ai nói anh biết mà do anh quan sát cử chỉ của Thuần Vu Triệt mà suy đoán, vì anh ta sẽ phát khí lạnh khi Ali bỏ bữa hay trễ bữa, còn dễ kích động khi Ali ôm bụng.

“Em đã cho người chuẩn bị thức ăn sáng cho Ali rồi.” Lom thay cô trả lời, vì biết cô chưa kịp ăn đã tới cùng mình saybat nên vừa rồi Lom đã căn dặn nhà hàng nấu thức ăn và đem qua đây cho cô.

Fai đưa tay nhẹ day thái dương, tối qua uống hơi nhiều nên giờ đầu anh vẫn thấy đau, “Có thể cho em ké một phần không? Em vừa uống thuốc vẫn chưa có gì lót dạ đây.”

Fon bật cười, “Em đã nói anh uống ít thôi mà, giờ thấy tai hại rồi chứ?”

“Anh vì mừng cho em nên mới quá chén đấy.” Fai trực tiếp đổ lỗi cho Fon, anh sẽ không thừa nhận mình vì vuột mất giải nhất ATV mà cảm thấy tức tối, vì để tên Sila kia lên mặt rồi.

Diêu Tử Đồng buồn cười nhíu mi nhìn Fai, hiện tại anh giống con người hơn rồi. Ít ra không giả vờ ôn nhu nhỏ nhặn nữa, nhưng tâm tư của anh vẫn khó đoán như thường, cô không tài nào biết được ẩn bên dưới nụ cười hòa nhã đó là chứa đựng điều gì.

Chuyện ở cuộc đua ATV cũng vậy, Fai vì cô mà suýt đánh người thật khiến cô bất ngờ! Hèn gì mẹ Supansa lại đặt tên anh là Fai, anh chính là một ngọn lửa ẩn sâu dưới mặt đất, đừng chọc giận anh vì nó lúc nào cũng có thể biến thành lửa địa ngục. Hủy diệt hết thảy.

Khi mọi người vui vẻ cười đùa đi tới sofa trong lều ngồi thì Nakree bọn họ mới chạy đi sắp xếp những thứ còn lại như cắm hoa, “Hoa đẹp quá, đẹp như người vậy. Đúng không Tom?” Cầm bó hoa rừng màu tím trên tay, Nakree cười khúc khích hỏi cô bé ở cửa hàng.

“Đẹp ạ!” Tom ngoan ngoãn khen đúng với ý muốn của cô ta khiến cô ta cười càng sung sướng.

Lúc này có hai người vác dù đi đến, Sak dẫn đầu Sek, với cây lược hường không rời thân, anh ta chải chuốt một cách điệu đà rồi tiến lại gần bàn, trầm tiếng nhỏ giọng hỏi, “Nakree, cô đang nghĩ gì? Sao lại mặc bộ váy như con ma ế vậy?”

Nakree lập tức mất hứng, mím môi cắm xong bó hoa rồi nhìn xuống bộ váy tím của mình sau đó chỉ tay vào mặt Sak quát, “Tôi không quan tâm tới chuyện cậu lùn tịt. Nhưng đừng có ngốc nghếch thế. Đây không phải váy của con ma ế nào cả, đây là váy của Miss Nho nhọt.”

Nhìn Nakree liếc mắt một cái đầy đắc ý với mình, Nakree cười nhếch môi, “Ồ, váy của Miss Nho ngọt hả? Nho này ngọt thật không?”


Sek luôn đứng phía sau Sek, nghe anh ta hỏi vậy liền cười hí hửng chờ xem anh ta lại bị Nakree mắng, nhưng không ngờ bị chiếc dù Sak vẫn vác trên vai quơ trúng. Sek lập tức đánh vào đầu Sak không ngờ lại thành trực tiếp giúp anh ta sáp lại gần ngực Nakree.

Cô ta lập tức nắm nhẹ tóc Sak, hất cầm nói, “Có ngọt hay không thì kẻ lùn tịt như anh cũng không xứng với chùm nho xinh đẹp này.” Nakree nhấn đầu Sak xuống, nghiến răng nghiến lợi.

Sak tròn mắt nhìn thẳng vào ngực của Nakree, không sợ chết nói, “Tôi đã thấy dừa chin rồi.”

“Đồ điên!” Nakree nhét lá vào miệng Sak, bắt anh ta câm miệng. Hai cô vợ anh ta đi đâu mất rồi không biết, sao lại thả dê chạy bừa nữa rồi.

Sek cười hả hê nhìn Sak bị cho một bài học, nhưng Sak lại cầm dù quơ trúng đầu anh ta khiến anh ta phát bực quát, “Này Sak, lúc cậu nói…” Thấy Sak quay sang ngu ngơ nhìn mình, Sek mím môi, “Cậu không nhìn thấy tôi đứng sau cậu à? Cậu không biết mình đánh trúng đầu tôi sao?”

“Vậy hả?” Sak hồn nhiên hỏi sao đó quay sang hướng khác nhìn vào các công nhân nói, “Mọi người sắp xếp mau lên, sắp tới giờ rồi.”

Sek lại ôm đầu, “Này! Đầu tôi sắp bể rồi đây, cậu đừng lắc qua lắc lại được không?”

Sak khó hiểu nhìn Sak, “Gì nữa?” Sao đó lại quay sang trái, tặng Sek thêm một cú knock out.

Bà nội nó! Ông đây không nhịn nữa!

Sek lập tức cầm dù lên khi Sak nhìn thấy tình hình không ổn và bỏ chạy, “Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu chết chắc rồi Sak!”

“Cái gì cái gì chứ? Tôi đã làm gì anh nào?” Sak vẫn vờ như không biết gì nhưng chân vẫn chạy thục mạng.

Diêu Tử Đồng cười khẽ nhìn bọn họ, ở dây đúng là cô không cảm thấy buồn được vì lúc nào cũng có những nhân vật gây hài thế này.

“Lom!” Lúc này bỗng dưng vang lên một tiếng gọi khiến mọi người ngưng lại cuộc trò chuyện, nhíu mi nhìn sang.

Một cô gái tóc ngắn có thân hình cao gầy, vừa nhìn là biết cô ta là con lai, cô ta mỉm cười nhìn về hướng Lom.

“Chantel.” Lom đi sang chào cô ta.

Diêu Tử Đồng nghĩ thầm, đây là cố vấn ở Pháp mà Lom mời về mỗi năm như Nathee nói sao?

Nhưng sao ánh mắt cô ta nhìn Lom rất khác lạ, không giống đồng nghiệp hay bạn bè bình thường mà pha lẫn nóng cháy. Cô nhận ra ánh mắt quen thuộc này, y như khi Trương Lệ Na nhìn Viêm Diệc Luân. Ngưỡng mộ, si mê xen lẫn điên cuồng ham muốn có được.

Xem ra lại là người cuồng si cả trái tim vì Lom đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.