Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư

Chương 24: Muốn chơi trò yêu đương


Đọc truyện Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư – Chương 24: Muốn chơi trò yêu đương

Đêm tối, bầu trời không trăng không sao vì mây đen kéo đến, bao phủ tất cả. Một tia sáng màu tím đen quỷ dị xuất hiện, bay nhanh về phía vườn nho Sai Lom, điểm đến là nhà sàn của Lom.

Tối nay, Lom lại ngủ ở nhà sàn vì anh không muốn mẹ cằn nhằn về vấn đề sức khỏe của mình.

Tia sáng màu tím đen đó dừng lại trước giường của Lom, và hiện ra bóng dáng của ma nữ áo đen. Ả ta âm lãnh nhìn về phía Lom, giơ hai tay định làm hại anh. Đúng lúc này, hai tia sáng màu vàng lóe lên, Rak và Yom mặc Phasin xuất hiện.

Hai đứa nhóc hai tay ôm ngực, mỉm cười tinh quái nhìn ma nữ, “Xin chào!”

Ma nữ căm tức nghiến chặt răng, trừng mắt với Rak và Yom rồi lập tức bay đi. Tức nhiên là hai đứa nhóc không dễ dàng bỏ qua cho ả ta rồi, nên nhanh chóng đuổi theo.

Giữa không trung, ma nữ nhìn qua phải, liền gặp Yom, “Xin chào!”

Nhìn qua trái, Rak mỉm cười, “Xin chào!”

Rak và Yom, hai đứa nhóc chấp tay, nhắm mắt lại niệm chú thầm, dùng thuật phân thân, bao vây lấy ma nữ. Ả ta càng thịnh nộ hơn khi xung quanh bắt đầu có thêm nhiều Rak và Yom.

“Á!” Tia sáng màu vàng mang theo chính khí hình thành, cuốn lấy ma nữ, khiến ả ta đau đớn thét lên một tiếng dài như xé tan màn đêm, nếu có ai nghe thấy nhất định rùng mình ghê rợn.

Quay trở về ngôi nhà sàn, Nakree vâng lệnh bà Supansa mang cháo và thuốc qua cho Lom, khi vừa lên tới hành lang, cô ta bất chợt nghe thấy tiếng thét như vọng về từ cõi hư vô nào đó, Nakree liền đứng khựng người lại.

Khi cô ta hướng mắt nhìn lên trời, hai mắt cô ta mở to hết cỡ, miệng muốn nói gì đó nhưng cứ ú ớ không thể phát ra âm thanh vì bị nỗi sợ làm tê liệt hoàn toàn. Thân mình không theo kiểm soát, Nakree dần dần ngã về hướng lan can. Cô ta dùng hết sức để thều thào được một chữ, “Ma.” Thì cơ thể đã lao ra khỏi lan can, nhưng thật vi diệu, chỉ còn cách mặt đất hai mét thì người của Nakree bị treo giữa không trung. Sau đó cơ Nakree chậm rãi bay lên nhà sàn, nếu lúc này có ai nhìn thấy Nakree bị treo lơ lửng thì có thể sợ đến ướt cả quần.

Lúc cô ta nằm trên ghế dài sát lan can gỗ thì có ánh sáng lóe lên, Rak và Yom hiện ra. Cũng may vừa rồi hai đứa nhóc phát hiện cô ta bị ngã nên đỡ lấy đúng lúc, nhưng cũng vì thế mà ma nữ kia thoát khỏi vòng vây của hai đứa, lại để ả ta trốn thoát lần nữa.

“Cô ấy sẽ ổn chứ?” Yom nhỏ giọng hỏi Rak, hai đứa nhận ra mình lại gây họa, nên đang lo lắng vì sợ Diêu Tử Đồng trách cứ.

Rak khom người nhìn vào Nakree đang bất tỉnh nhân sự, đưa tay trước mũi cô ta, sau đó lắc đầu với Yom, “Cô ấy không sao. Vẫn còn thở. Em nghĩ chúng ta nên đi giải quyết con ma xấu xa kia đã, không thôi nó lại trốn về với chủ nhân nó.”

Yom ngập ngừng chưa muốn đi, “Em nghĩ cô ấy ổn phải không?” Yom vẫn không chắc chắn, vì đột nhiên có tiếng rên rỉ mang theo đau đớn vang lên.

Rak nhíu mày, lại kề mặt sát vào mặt của Nakree, sau đó nhìn lên, “Đây không phải là tiếng của cô ấy đâu Yom!”

Yom chống hông, bĩu môi, “Không phải tiếng của cô ấy, vậy của ai hả?”

“Cứu tôi!” Lúc này tiếng nói kia đã rõ ràng hơn, khiến hai đứa nhóc nghe rõ và cũng biết được phương hướng phát ra.

“Tiếng nói từ bên đó vọng lại.” Rak chỉ tay về phía bên trái.

“Chúng ta qua đó xem thử.” Chị Đồng Đồng căn dặn chúng phải bảo vệ an toàn cho vườn nho, nên chúng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Đi thôi.” Rak và Yom biến đi, để Nakree nằm bơ vơ trơ trọi ở hành lang đầy gió lạnh.

“Bên đó kìa, anh mau qua xem đó là tiếng của ai đi.” Rak và Yom đi tới con đường gần ra khỏi vườn nho, trời tối đen như mực, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi lá cây xào xạc lại thêm tiếng rên rỉ của người không biết đến khiến cho Rak và Yom có chút sợ sệt.

Hai đứa nhóc cũng thật lạ, bản thân chúng không phải người, lại có phép thuật, ngay cả ma nữ ghê tởm kia chúng còn không sợ, giờ lại chùn bước trước tiếng rên trong đêm này.

“Tại sao em lại bảo anh đi một mình? Chúng ta đi cùng nhau đi!” Yom chống hông, lớn tiếng thốt lên.

“Đi thôi!” Rak bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy đẩy người của Yom. Dù cô bé đồng ý đi chung nhưng cũng để Yom mở đường.

Hai đứa nhóc đi tới gốc cây cổ thụ lớn nhất bên đường, tán cây và lá xum xuê tươi tốt nhưng sao dưới gốc cây lại tồi tàn và đầy rác cùng bụi bẩn.

“Không có ai sao! Làm ơn cứu tôi với!” Rak và Yom nhìn vào ngôi miếu thờ* nhỏ đã rách nát và bám đầy mạng nhện, trông xơ xác tiêu điều làm sao.

“Ôi!” Hai đứa đều giật mình khi thấy một người đàn ông gần sáu mươi nằm vật vã bên trong miếu. Ông ấy mặc quần áo trắng muốt, gương mặt hiền lành phúc hậu.

“Cứu tôi! Cứu tôi!” Ông ấy luôn miệng thều thào.

“Ai vậy?” Yom và Rak cố gắng đưa đầu vào nhìn kỹ, nhưng ông ấy ngoài việc kêu cứu ra thì không còn sức lực nào để trả lời câu hỏi của Yom.


Lúc này, Diêu Tử Đồng và Kati, Tiểu Lạc đang cầu nguyện trước khi ngủ như thường ngày, lúc cúi đầu xuống lạy, Diêu Tử Động giật bắn người khi mặt của Rak bỗng nhiên hiện lên trên mặt gối, “Rak, có chuyện gì vậy?!” Cô bất đắc dĩ hỏi.

“Chị Đồng Đồng, mau đi theo em!” Rak gấp gáp nói, mặc dù rất kinh ngạc và nghi hoặc nhưng Diêu Tử Đồng vẫn đi theo cô bé, vì an toàn nên cô để Tiểu Lạc ở lại trong phòng với Kati.

“Em dẫn chị đi đâu vậy?” Diêu Tử Đồng nhìn quanh, con đường tối đen, đèn đường đã hư từ lúc nào nhưng tên Lom payu kia vẫn chưa cho người sửa lại. Thật âm u, Diêu Tử Đồng xoa xoa cánh tay vì chỉ mặc áo ngủ nên cảm thấy có chút lạnh.

“Đi nhanh đi chị! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!” Rak không ngừng hối thúc và lôi kéo Diêu Tử Đồng, khi cô thở dài vì sắp hết kiên nhẫn thì cô bé mới nói, “Tới rồi ạ.” Rak chỉ tay về phía miếu thờ cũ nát, “Đây!”

Diêu Tử Đồng đưa mắt nhìn kỹ, thấy Yom đã biến thành người tí hon, đang ngồi bóp cánh tay cho một ông lão tí hon mặc quần áo màu trắng, cô kinh ngạc kêu lên, “Thần thổ địa!” Đây là cách gọi của người Thái Lan.

“Sao ngài lại bị thế này?” Nhìn ông ấy cả người suy yếu, thở hơi lên liên tục, Diêu Tử Đồng quan tâm và nghi hoặc hỏi.

“Thần thổ địa bị thương như vậy, còn ai khác ngoài chính con ma xấu xa và ông chủ của ả ta làm.” Yom vẫn giúp Thổ địa xoa bóp, nói vọng ra.

“Con ma xấu xa…đã cố gắng vào vườn nho, vì vậy ta ra ngoài để ngăn nó. Nhưng ông chủ nó đã cử ma lực đen tối đến để đấu với ta…cho đến khi ta không thể bảo vệ lãnh thổ của mình.” Lúc này Thổ địa mới chậm rãi lên tiếng, kể rõ cho Diêu Tử Đồng nghe. Thì ra đây là lý do con ma nữ kia xâm nhập được vườn nho, ám tên Lom payu.

“Vậy có nghĩa là ông chủ của nó có ma lực rất ghê gớm, phải không ạ?” Diêu Tử Đồng nhẹ nhăn mày.

“Thần thổ địa nói với em, chủ vườn nho hiếm khi thờ cúng ông. Vì thế nên ông không đủ sức mạnh để tự mình làm lành vết thương.” Yom lên tiếng, cậu bé lại ghét Lom thêm một bậc rồi. Nếu chị Đồng Đồng không sai bảo, cậu có mà thèm bảo vệ cái người không biết tin tưởng Thần Phật đó.

Diêu Tử Đồng hai tay ôm ngực, thở dài vì tức tối, “Cái anh chàng này! Anh ta là đồ dê xồm, ngang ngạnh và cũng thật nhẫn tâm! Vậy Thần thổ địa có biết ai đã nguyền rủa anh ta bằng ma lực đen tối không ạ?” Câu sau, Diêu Tử Đồng nhìn vào Thổ địa hỏi.

“Ta không biết. Ta chỉ biết nó xuất phát từ sự trả thù. Con ma điên cuồng đó muốn chàng trai này bị tra tấn đau đớn nhất. Ta không biết khi nào chúng sẽ thay đổi ý định đó và ra tay giết chết cậu ấy nữa.” Nói xong, Thổ địa thở dài, vì đau đớn cũng vì cảm thấy bất lực.

Diêu Tử Đồng buồn bực, tên Lom payu này đã làm gì khiến người ta trả thù vậy? Nợ tình trái, ruồng bỏ người ta hay làm người ta mang thai rồi không chịu trách nhiệm? Một xác hai mạng sao? Diêu Tử Đồng bất chợt rùng mình vì ý nghĩ của mình. Nếu quả thật một xác hai mạng thì hồn ma nữ đó rất tàn ác, không giết chết được anh ta thì nó không dừng tay lại.

Làm đàn ông, đừng tưởng phong lưu đa tình là giỏi lắm, tới khi quả báo tìm tới, một mạng còn không đủ đền. Đó là còn chưa nói tới hậu quả của việc rắc giống loài khắp nơi, tới khi cần dùng thì đã cạn kiệt. Đừng khóc than, không ai thương tiếc đâu.

Đêm tối tĩnh lặng, khi tất cả vạn vật đều ngủ say thì cũng là lúc thế lực đen tối trỗi dậy.

Trong ngôi nhà gỗ cũ kỹ sâu trong rừng, xung quanh đều là tiếng thú hoang gầm rú nhưng chủ nhân nhà này nào đâu sợ. Ông ta là một thầy phù thủy cao tay, nhưng lại chuyên sử dụng tà thuật hắc ám. Ngồi trước bàn thờ những bức tượng có hình thù ghê rợn và hung dữ, ông ta tức giận và ác độc nhìn xuống ma nữ đang quỳ trên nền nhà, “Mày thật ngu ngốc! Mày lại thất bại lần nữa!” Lão phù thủy đứng lên, cầm roi trên tay, chỉ thẳng về phía ma nữ, “Ta sẽ dạy cho mày một bài học, để mày không bỏ lỡ cơ hội lần nữa.” Dứt lời, ông ta quất liên tục vào ma nữ, chiếc roi đã ểm bùa phép nên đau đớn xâm nhập, ma nữ không ngừng thống khổ thét lên.

Đau về thể xác không bằng đau tận linh hồn, đây là điều khủng khiếp nhất.

“Hãy nhớ đấy!” Lão phù thuỷ hả giận rồi nên dừng lại, trừng mắt đe dọa nhìn ma nữ. Lão quăng roi và đi về phòng, để lại ả co ro nằm gục trên sàn.

*

Sáng hôm sau, Lom thức dậy, vắt khăn trên vai, đi ra ngoài chuẩn bị tắm, nhưng anh khựng lại trước hành lang vì bắt gặp một “vật thể” nằm sải dài trên ghế gỗ.

Từ đây, phóng mắt có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của vườn nho, một màu xanh mênh mông trải dài, yên bình và xinh đẹp làm sao nếu như không có “thứ” làm phá hoại mỹ cảnh.

Lom tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng gọi, “Nakree!” “Mỹ nữ” tóc xù vẫn im thin thít.

“Nakree!” Lần này Lom lớn tiếng hơn, thành công đánh thức được Nakree.

Cô ta ngồi bật dậy, miệng la inh ỏi, “A! Tôi sợ rồi! Ba ơi mẹ ơi! Con sợ lắm!” Cô ta vừa thét lên vừa chấp tay lạy, đầu tóc phùng cả lên như “Kim Mao sư vương”.

“Nakree! Là tôi.” Lom hơi nhẹ giọng để cô ta có thể bình tĩnh lại, nào ngờ cô ta phát điên dữ dội hơn, quay sang vái lại anh.

“Tôi sợ rồi, làm ơn tha cho tôi!”

“Nakree!” Lom phải quát lên, cô ta mới tỉnh thần lại, mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lom.


“Cậu Lom?” Nakree mếu máo, “Tôi bị ma ám! Tôi bị ma ám đó cậu chủ! Con ma đó ám ảnh tôi…hu hu hu!” Cô ta lại bắt đầu khóc rống lên, nếu không phải đã e ngại Lom từ trong khung, Nakree đã sớm ôm chầm lấy anh rồi.

“Ma gì hả Nakree? Làm gì có ma!” Vì thấy cô ta đang hoảng nên Lom không mắng, vẫn bình tĩnh nói chuyện với cô ta.

Nakree gật đầu như gà mổ thóc, “Có mà! Chúng…chúng ở trên trời kia kìa!” Cô ta chỉ tay lên trời, quơ quơ loạn xạ, “Có cả ma trẻ, cả ma già. Thật rùng rợn!”

Lom bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, “Bình tĩnh đi Nakree, cô trở về phòng ngủ một giấc, tôi cho cô nghỉ ngơi tới khi khỏe lại.” Nói xong anh xoay người đi, vẻ mặt âm trầm, âm thầm nghiến răng, “Lại nữa rồi! Còn ai khác ngoài người chuyên gây rắc rối kia.”

Nakree tự mình lết về khu vực dành cho người làm trong gia tộc Adisuan, vừa thấy cô ta đầu tóc bù xù, sắc mặt trắng xanh, Bopa và Jantoo liền dìu cô ta về phòng. Cả đám nhân công cũng bắt đầu bu lại nghe ngóng.

Sak và cây lược màu hường phấn của anh ta cũng có mặt, anh ta đứng dựa lưng vào tường, chải chải tóc, mặt ngu ngơ nhìn về phía Nakree.

Bopa và Jantoo ngồi trên giường, đợi Nakree không ngừng hít sâu, lấy lại bình tĩnh kể cho mọi người nghe, “Khi những con ma lơ lửng trên bầu trời, chúng hành động như thể sắp đánh nhau ý. Những con ma trẻ không rùng rợn lắm, nhưng mà con ma nữ…mặt của nó thật tởm lợm, thối rửa, có máu và bạch huyết chảy liên tục. Thật là đáng sợ!” Giọng của Nakree càng lúc càng cao khiến cho tâm trạng của mọi người cũng bị nhấc lên, nhất là Bopa và Jantoo, hai người họ đã bắt đầu sợ hãi và ghê tởm theo.

“Cô không bị hoang tưởng chứ Nakree? Chúng tôi ở đây nhiều năm rồi, đâu có ai nhìn thấy ma bao giờ đâu.” Jantoo không dám tin đây là sự thật, nếu thế thì…cô ta liếc nhìn xung quanh, dường như lo sợ gì đó.

“Này! Có chuyện gì vậy? Các người lại bàn tán chuyện ma nữa hả?” Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng của Sek, mọi người xoay người lại và nhường đường cho anh ta vào phòng, “Đi ngay! Tách ra và làm việc ngay! Nếu cậu Lom nhìn thấy, cậu ấy lại la rầy chúng ta cho mà xem. Các người cứ nói chuyện bậy bạ không à!” Sek hai tay chống hông, ra lệnh. Anh ta là trợ thủ đắc lực của Lom, nên có quyền hạn cao hơn những nhân công khác.

Thấy mọi người đều tản ra rời đi, Sek mới đi ra ngoài. Nhưng khi anh ta vừa xoay lưng, những nhân công kia lại tụ về cửa phòng của Nakree, “Không phải bịa đặt đâu, các người bị điên à!” Nakree la lớn lên, để dầu lên mũi hít để bớt chóng mặt.

“Làm sao cô chắc chắn rằng đó là thật, cô đã bị ngất mà?” Bopa nhíu mày hỏi.

Nakree tức tới nắm chặt tay, “Tôi đã bị dọa phát sợ. Đây là lần hoảng sợ nhất trong cuộc đời của tôi. Tay chân tôi bủn rủn hết lên, cho đến lúc tôi ngã xuống lan can, tôi ngã trong tư thế này và…” Nakree sải hai tay và đầu ra phía sau, rồi ngồi thẳng lại, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai, cô ta lại ngửa ra sau, “Tôi ngã…”

Mọi người đều chờ đợi cô ta kể tiếp, bao gồm Sak, anh ta ngây ngốc nhìn theo động tác của Nakree, “Sao tôi có thể ngủ trên ghế vào sáng nay được nhỉ?” Cô ta khó hiểu nhìn vào Bopa hỏi, nếu ngã xuống lan can thì đã tiêu từ lâu, nhưng tay chân cô ta vẫn lành lặn mà?

“Có thể con ma đã bế và đặt cô ngủ trên cái ghế đó.” Sak chải chải tóc, bình thản nói ra câu đó.

“Hả?” Nakree quay sang, vẻ mặt nghệch ra, “Con ma bế tôi á?”

Sak thản nhiên gật đầu, tin chắc mình nghĩ đúng.

“Con ma đưa tôi đi ngủ à?” Nakree tự hỏi, tích tắc ba giây sau, cô ta ngã người xuống đệm, lại lần nữa bất tỉnh nhân sự.

“Nakree!” Bopa và Jantoo hết hồn mở to mắt, đồng thanh kêu lên.

Nhà Adisuan

“Din hôm nay lại không ăn sáng ở nhà hả con?” Bà Supansa ngồi ở bàn ăn ngoài hành lang, đợi người làm dọn thức ăn lên, nhìn thấy Din đi ngang qua, bà liền hỏi.

Din dừng lại giữa phòng khách, xem đồng hồ trên tay rồi mới nâng mắt nhìn bà Supansa, “Hôm nay con đi trễ, nên sẽ ăn ở khu nghỉ mát ạ.”

Bà Supansa nhẹ nhíu mi, cũng gần 8 giờ rồi, bình thường vào giờ này Din đã tới khu nghỉ mát. Chắc tối qua lại gặp ác mộng rồi đây. Haiz, đã mười năm rồi, nhưng sự việc đó vẫn ám ảnh Din.

“Hôm nay nhớ phải nghỉ trưa nghe con.” Bà Supansa nhẹ nhàng căn dặn.

“Dạ. Con đi đây ạ.” Din đi ra ngoài, vừa tới sân trước lại bị người gọi.

“Din!” Anh quay người, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.


“Em làm gì trên đó?” Din nhướng mi hỏi, giờ này không xuống cùng mẹ ăn sáng rồi đến nông trại, đứng đó cầm ống ngắm, cũng thật rảnh rỗi.

Fai chống tay trên lan can, cười đầy thâm ý, “Em chỉ muốn xem những hình ảnh thú vị thôi.”

Din nhíu nhíu con ngươi, cậu em trai này của anh không những tinh quái mà còn tâm tư khó dò, không ai biết trong đầu Fai đang nghĩ gì, đây cũng là lý do Lom thua Fai nhiều lần.

Đúng lúc này, điện thoại của Din reo lên. Fai chăm chú nhìn, khi thấy anh nghe xong, sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang mây đen bao phủ, Fai nhướng mày. Là ai có bản lĩnh làm cho anh trai của anh biến đổi sắc mặt trong tích tắc? Cô Ali à?

Din lạnh nhạt trở vào nhà, đi thẳng ra bàn ăn ngoài hành lang, ngồi xuống bên cạnh bà Supansa khiến bà bất ngờ, “Sao con quay lại rồi?”

“Con ăn sáng cùng mẹ.” Din thản nhiên nhìn vào người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh bà Supansa, “Bác Kanya lấy thêm đĩa cho tôi.”

“Dạ, cậu Din.” Người phụ nữ tên Kanya này là nữ quản gia trong nhà, cũng theo hầu cận bà Supansa. Bà ấy có thân hình và gương mặt tròn trịa, phúc hậu, nhưng nốt ruồi dưới cằm lại lên án chủ nhân của nó là một người thích buôn chuyện. Cũng vì vậy mà bà ta cùng với Nakree, Bopa, Jantoo tạo nên bao câu chuyện dở khóc dở cười trong nhà Adisuan. Đây là nói sau.

Sek là con trai duy nhất của bà Kanya, nam quản gia trong nhà, trợ thủ của ông Montree là chồng bà ấy.

“Là ai gọi cho anh vậy Din? Đó là lý do anh đổi ý, ở lại ăn sáng cùng mẹ sao?” Không biết Fai đã xuống khỏi lầu từ khi nào, đứng dựa người vào khung cửa của phòng khách, nhếch môi cười hỏi Din.

Bà Supansa khó hiểu nhìn Fai, rồi lại nghi hoặc nhìn qua Din, “Đúng như Fai nói hả con? Công việc có rắc rối sao?”

“Không phải ạ. Là trợ lý gọi cho con, cô ấy xin phép đi làm trễ một chút vì việc riêng.” Anh cũng không biết tại sao mình lại thấy không vui khi cô không thể cùng anh dùng bữa sáng, cảm giác này thật kỳ lạ. Anh không muốn suy nghĩ nhiều tới nó nữa.

“Ồ! Thì ra là đang giận dỗi bạn gái.” Fai cười cong môi, hai mắt đầy ẩn ý đi sang ngồi đối diện, nhìn vào Din.

Din lập tức đá vào chân Fai dưới bàn, “Im miệng cho anh! Cô Ali không phải bạn gái anh.” Tên nhóc này không trêu Lom thì lại trêu anh. Thật chờ mong ngày xuất hiện người thu phục được Fai, lúc đó xem tên nhóc này còn bản lĩnh đi tính kế người khác hay không.

“Con đừng suốt ngày cười các anh của con. Mau tìm bạn gái đi, để mẹ có con dâu với người ta.” Bà Supansa bất đắc dĩ cười nhìn Fai.

“Din đã tìm cho mẹ rồi đó.” Fai vừa nói, ánh mắt sắc như đao của Din liền phóng qua, anh lập tức chuyển đề tài, “Nói không chừng Fon ở bên Pháp đã tìm con dâu ngoại quốc cho mẹ rồi, và đang chuẩn bị dẫn về ra mắt.”

Bà Supansa cũng hi vọng như vậy, “Tối nay gọi cho em đi, ba ngày rồi không thấy Fon gọi về cho mẹ.”

“Dạ.” Fai ngoan ngoãn vâng lời, mọi người bắt đầu dùng bữa. Anh cũng không trêu Din nữa làm gì, bởi vì thú vị còn chờ ở phía sau.

Bà Supansa cười ôn nhu và yêu thương nhìn anh, rồi lại nhìn qua Din. Khi biết mình khó có thể có con, bà cảm thấy đất trời như muốn sụp đổ, không còn hi vọng để sống. Nhưng cũng may bà và chồng mình không bỏ cuộc, tìm tới Gift. Nhờ phương pháp đó mà bà có thể mang thai. Ông trời quả nhiên rất công bằng, nên đã ban cho bà năm báo vật quý giá nhất. Đây không chỉ là những trái tim của núi mà cũng là trái tim của bà.

“Cô Ali, cô đi đâu vậy. Hôm nay cô không đi làm sao?” Panu vừa căn dặn nhân công làm việc xong, rời khỏi cửa hàng đã thấy Diêu Tử Đồng đi tới, anh ta mỉm cười chào hỏi.

“Tôi có việc nên đi trễ một chút. Anh có thấy anh Wayupak đâu không?” Diêu Tử Đồng nhàn nhạt hỏi, tuy rằng Panu luôn tỏ ra thân thiện, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy ánh mắt anh ta rất lạ, và bản thân anh ta nữa, như đang dấu giếm điều gì.

“Có thể anh Lom ở chỗ nhà sàn đó ạ.” Panu hơi thu lại nụ cười.

“Cám ơn anh.” Diêu Tử Đồng gật đầu chào anh ta rồi xoay người rời đi.

Cô vừa quay lưng, vẻ mặt của Panu liền biến âm trầm, không biết điều gì khiến anh ta trở nên như vậy.

Diêu Tử Đồng men theo con đường lát xi măng rơi đầy lá khô, hai bên đều là cây xanh cao to, trong đầu suy diễn cảnh tượng lúc này ở nhà sàn của Lom. Có thể anh đang ôm ấp cô gái nào đó trên giường, nếu cô đột ngột xông vào, có mất lịch sự quá không? Nhưng cô chỉ xin đi trễ một chút, nên không thể đợi Lom xong việc rồi mới đi tìm được.

Mặc kệ đi, cứ xem như tình cờ nhìn thấy động vật đang giao phối là được. Trong chương trình thế giới động vật cũng thỉnh thoảng có quay mà.

Nhưng hình như thần may mắn chiếu cố Diêu Tử Đồng, nên cô không cần đến nhà sàn đã gặp Lom đang đi tới, “Tôi đang muốn tìm anh đây. Tôi có chuyện muốn nói.” Cô sẳng giọng.

“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.” Lom lạnh mặt, gắt giọng, “Cô có biết công nhân của tôi vì câu chuyện ma quỷ điên rồ của cô mà biến thành như thế nào không? Bây giờ Nakree không ngừng kể chuyện về ma, tóc cô ta dựng đứng hết cả lên. Tôi không biết liệu câu chuyện quỷ quái này đã lan truyền hết cả vườn nho chưa.”

“Nakree tỉnh táo rồi chứ?” Diêu Tử Đồng vốn cũng định nổi cáu khi Lom quát mình, nhưng nghĩ tới Nkaree bị vậy cũng là do Rak và Yom không cẩn thận để cô ta nhìn thấy, nên cô hơi nhẹ giọng hỏi. Dù sao đây cũng là chuyện lớn, có thể ảnh hưởng tâm lý và khiến Nakree dở điên dở khùng.

“Rồi. Cô ta rất tỉnh táo, và không ngừng kể về con ma nữ và con ma trẻ con điên rồ.” Lom cười lạnh, nhưng anh vừa dứt lời thì đột ngột bị một lực vô hình đẩy ngược ra sau, khiến anh lùi lại mấy bước.

“Rak, Yom! Đừng làm đau anh ta!” Diêu Tử Đồng cản lại, hai đứa nhóc vẫn luôn bên cạnh cô, nên lời Lom nói vừa rồi chúng đều nghe thấy.

“Nhưng anh ta đã xúc phạm bọn em, nói bọn em là những con ma trẻ con điên rồ.” Yom và Rak đứng trước người Diêu Tử Đồng, ngoái đầu nhìn lại, Yom nói.

“Bây giờ anh ta đang nổi cáu, các em chấp nhất anh ta làm gì?” Diêu Tử Đồng than nhẹ, bất đắc dĩ nhìn chúng.

Yom uất ức quay sang hướng khác, hai tay chống hông, không thèm để ý tới Diêu Tử Đồng, còn Rak hai tay ôm ngực, giận dỗi nói, “Giờ chị bắt đầu bênh anh ta rồi đấy. Đi thôi Yom, chúng ta đi thăm cô kia.” Dứt lời hai đứa nhóc liền biến mất, bọn chúng quyết định tạm thời nghỉ chơi với chị Đồng Đồng của chúng.


“Rak! Yom!” Diêu Tử Đồng lớn tiếng gọi theo, nhưng hai đứa nhóc không quay về. Cô thở dài, cũng không biết ai gây ra chuyện tối qua, khiến cô cũng đang đau đầu để nghĩ cách giải quyết đây. Rak và Yom không nên vây bắt ma nữ ở gần vườn nho, hù người không có thuốc chữa đâu. Các bé con à!

Lom vẫn ôm bụng, khó hiểu nhìn Diêu Tử Đồng, sau đó anh tiến lại gần, “Này cô, cô lại nổi điên nữa sao? Cô còn có thể đứng nói chuyện một mình?” Vừa rồi không hiểu sao anh lại bị đẩy ngược ra, nhưng anh không muốn tin là con ma nào đó đang làm, “Vừa rồi là cô đẩy tôi đúng không?”

“Không phải tôi. Là những con ma trẻ con mà anh vừa mắng đó, nếu anh không xúc phạm chúng như thế, thì đã không bị chúng đẩy rồi.” Diêu Tử Đồng bước tới một bước, nhìn thẳng vào Lom, “Anh đã nói chuyện của mình xong rồi, giờ thì đến lượt tôi. Làm ơn hãy cúng tế Thần thổ địa cho đàng hoàng. Giờ ông ấy không có đủ sức mạnh để bảo vệ anh khỏi con ma xấu xa kia nữa.”

Lom hơi lùi xa sau, vì anh bị đôi mắt màu tím nhạt của Diêu Tử Đồng làm cho hoảng thần trong giây lát, “Này cô! Đừng nói dối và dựng chuyện, tôi không còn kiên nhẫn thêm nữa, cô muốn tôi lôi cô tới gặp Din ngay bây giờ không?”

“Tôi không nói dối. Nếu anh không tin thì đi theo tôi.”

“Tôi sẽ không đi đâu cùng cô cả.”

“Tôi bảo anh đi với tôi ngay!”

“Tôi không đi!”

“Tôi nói đi.”

“Tôi nói không đi.”

“…”

Diêu Tử Đồng mím chặt môi, lập tức tiến lên, túm lấy cánh tay của Lom và lôi kéo, “Đi mau!”

Thật không ngờ ai kia vừa mạnh miệng từ chối nhưng vẫn để mặc cô lôi đi, nhưng vẻ mặt vẫn không tình nguyện, “Cô định đưa tôi đi đâu?”

“Đến đây!”

“Cô làm gì? Không cần ôm chặt tay tôi như vậy!”

“Là do anh đi chậm quá. Mau lên đi, tôi không có thời gian đâu!”

Diêu Tử Đồng kéo Lom tới trước cây cổ thụ, “Cô định lợi dụng tôi bao lâu đây?” Lom nhìn xuống cánh tay trái bị hai tay Diêu Tử Đồng cầm mãi không buông.

“Xí! Anh đúng là điên. Không những ngang ngạnh mà còn tự phụ nữa.” Diêu Tử Đồng quăng mạnh tay Lom ra, vẻ mặt ghét bỏ. Làm như cô muốn tiếp xúc thân mật với anh ta lắm vậy, nếu không phải anh ta cứng đầu, cô cần gì dùng hết sức lôi anh ta đi.

Diêu Tử Đồng quay sang, vái chào về hướng miếu thờ. Lom khó hiểu nhìn cô, “Gì vậy?”

“Anh không thể nhìn thấy Thần thổ địa, nhưng thật sự ông đang hiện diện ở đây. Và bây giờ ông ấy rất yếu vì đã đấu với con ma xấu xa được cử đến từ người muốn trả thù anh.” Diêu Tử Đồng chậm rãi nói rõ, nếu Thổ địa không nói ma nữ sẽ lấy mạng anh ta, cô cũng không gấp gáp như vậy. Mạng người quan trọng, tạm thời gác chuyện thách đấu với anh ta qua một bên.

“Trả thù tôi?” Lom cười nhếch môi.

“Phải. Tôi không biết anh đã làm gì khiến người đó tức giận đến vậy, tới mức muốn lấy mạng anh.”

“Tôi không có bất kỳ kẻ thù nào cả. Nếu có thì chỉ có thể là cô.” Lom nhìn xuống Diêu Tử Đồng, chiều cao chênh lệch quá nhiều, nên người chỉ đứng tới ngực anh như Diêu Tử Đồng cảm thấy vô cùng mỏi cổ khi phải ngước nhìn.

“Tôi nói cho cô biết. Nếu cô muốn trả thù tôi, thì trước hết cô nên đến bác sĩ tâm lý trước đã.” Lom nghĩ rằng Diêu Tử Đồng đang cố gắng làm cho anh tin tưởng, sau đó bắt anh cúi đầu cầu xin cô, để trả thù anh.

“Đứng lại!” Nhìn thấy Lom nói xong liền xoay người muốn đi, Diêu Tử Đồng nhanh chóng níu lấy cánh ta anh, “Anh phải tin tôi.”

Lom quay người, nhìn vào cô, rồi lại nhìn xuống cánh tay mình đang bị những ngón tay thon dài nhỏ nhắn giữ lấy, anh cười tà, nâng mắt nhìn cô, “Cô cứ muốn tôi ở lại đây…là muốn cùng tôi chơi trò yêu đương trước Thần thổ địa?” Lại có người muốn giở trò xấu xa rồi, “Được thôi. ” Lom choàng tay qua vai của Diêu Tử Đồng, ôm cô vào lòng, nhanh chóng hôn vào bên má cô khiến cô trở tay không kịp.

“Á!” Diêu Tử Đồng đẩy Lom ra, một tay cản trước mặt, không ngừng vùng vẫy nhưng eo và vai đã bị Lom ôm chặt, hai chân cũng bị chân anh kẹp chặt, tránh cho cô lại đá anh như lần trước.

“Buông tôi ra mau!”

“Không muốn tôi hôn cô sao? Được, vậy cô hôn tôi đi!” Lom cười đáng đánh đòn, vô sỉ vô cùng khi đưa má của mình kề vào môi của Diêu Tử Đồng.

“Á!” Diêu Tử Đồng lại thét lên, tên ngựa đực khốn kiếp này, cô muốn thiến anh ta!

“Buông tôi ra!” Cô né bên này anh lại đuổi theo, không ngừng đụng má vào môi cô. Lom đang bị hành động trả đũa khoái trá của mình chiếm lấy, nên đã quên mất đây là “bạn gái” của anh trai mình.

Hai người họ ôm chặt lấy nhau, không ngừng nghiêng tới nghiêng lui. Lại không biết có người đã nhìn thấy tất cả, “Thật thú vị!”

———

Duy Ảnh: Up giờ hơi bị linh. (๑♡∀♡๑)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.