Đọc truyện Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư – Chương 16: Lại là nhà Adisuan các anh?
Kati nhẹ giật mình, “Playboy? Cậu gặp anh ấy rồi à?”
“Vừa gặp. Lát nữa mình kể cậu nghe.” Diêu Tử Đồng vừa đưa ngón trỏ khều khều chùm nho vừa nhàn nhạt nói.
Kati gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục chụp hình. Panu dẫn Diêu Tử Đồng và Kati đi tham quan hơn một giờ mới dẫn hai người tới cửa hàng của vườn nho.
“Ở chỗ chúng tôi cũng có phòng cho khách tới tham quan và muốn thuê ở lại, còn đây là bán các thực phẩm, thức uống làm từ nho như nước ép, nho khô, nho tươi, rượu nho.”
“Chào chị Kati!” Vừa đi vào liền có tiếng nói mang theo vui vẻ vang lên.
“Chào Tom.” Diêu Tử Đồng nhìn qua, là một cô nhóc khoảng mười bốn tuổi đang đứng ở quầy thu ngân, Kati mỉm cười chào hỏi lại cô bé, “Đây là bạn thân của chị, Ali.”
“Chào chị Ali!” Tom cười tươi nhìn vào Diêu Tử Đồng, “Chị thật là đẹp, đẹp hơn cả chị Kati!”
“Cô bé này, em không sợ chị buồn sao?” Kati cười khẽ, sau đó quay qua nói với Diêu Tử Đồng, “Tom là fans nhí của mình.”
“Cậu không cần nói mình cũng biết.” Diêu Tử Đồng nhướng mắt ra hiệu về phía bàn, mọi người nhìn lại là một quyển sách tên Hummingbird nằm trên đó, mà tác giả là Kati.
“Em đừng lo xem truyện mà không làm việc.” Panu ôn hòa nhắc nhở Tom.
“Em biết rồi.” Tom nghịch ngợm thè lưỡi.
“Sang đây, cậu muốn mua cái gì?” Kati nắm lấy tay của Diêu Tử Đồng đi sang tủ lạnh, mở cửa ra, bên trong là nước ép nho và hộp nho tươi, bên cạnh tủ lạnh là tủ để những hộp nho khô, kế tiếp đó là rượu nho.
Diêu Tử Đồng lấy một ít nước ép, nho tươi và nho khô, cô mua luôn cho ba đứa nhóc kia. Cũng không biết chúng đuổi theo ma nữ kia tới đâu rồi, lâu như vậy cô cũng thấy hơi lo.
“Chúng ta về phòng cậu đi.” Diêu Tử Đồng nắm lấy cánh tay của Kati, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Kati thấy vậy liền đi tới tính tiền, sau đó chào hỏi Panu một tiếng rồi dẫn Diêu Tử Đồng về phòng mình. Đây cũng là một căn phòng làm bằng kính và gỗ, nằm biệt lập với các khu khác, cách bày trí cũng rất đáng yêu, hồng phấn xen lẫn trắng, ngây thơ và mộc mạc.
“Để tiện cho mình sáng tác nên anh Lom sắp xếp cho mình ở đây.” Kati mở cửa sổ ra, để gió lùa vào mang theo hương thơm núi rừng, tâm tình liền trở nên thoải mái và rộng lớn.
Nhìn xung quanh đều là cây xanh và hoa dại, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, không gây nhiễu mà còn đặc biệt êm tai, Diêu tử Đồng gật đầu hài lòng. Anh ta đối với khách cũng không tệ.
“Chị Sarah rất thân với anh ta sao?” Diêu Tử Đồng ngồi trên giường, hiếu kỳ nhìn qua hỏi Kati.
Kati vừa đi sang vừa nói, “Nghe chị Sarah nói là bạn học ở Pháp, chung trường với bọn mình. Paris 1 Panthéon – Sorbome. Tính ra là huynh trưởng của bọn mình rồi.”
“Không biết anh ta có bị chị Sarah nhúng chàm chưa?” Đột nhiên Diêu Tử Đồng cười xấu xa với Kati, cô cũng lém lĩnh, tinh nghịch, vui buồn rõ ràng và tràn đầy sức sống. Nhưng chỉ vì yêu Viêm Diệc Luân, mà cô dần dần thay đổi. Chỉ mới một năm kết hôn với anh mà cô trở nên yên tĩnh, lạnh nhạt và u uất. Hiện tại quyết định quên Viêm Diệc Luân rồi, dần dần cô đã quay lại với tính tình như trước.
Cô yêu Viêm Diệc Luân quá sâu, nhưng vết thương anh gây ra cho cô còn sâu hơn tình yêu đó. Vì vậy cô nghĩ…cả đời này mình cũng không tha thứ cho Viêm Diệc Luân.
“Cậu thật xấu xa!” Kati búng nhẹ trán của Diêu Tử Đồng, nhưng chợt nhận ra sắc mặt của cô có chút khác lạ, Kati liền lo lắng hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Diêu Tử Đồng hồi thần lại, lắc đầu cười nhẹ, “Không có gí, chỉ nhớ tới một vài chuyện.”
“Cậu thật sự quyết định cắt đứt với Viêm Diệc Luân?” Kati quan tâm hỏi.
Diêu Tử Đồng gật đầu, sau đó nói, “Không nhắc tới anh ta nữa. Mình muốn kể cậu nghe chuyện này, vừa rồi khi tới đây mình đã nhìn thấy luồng khí màu đen bao phủ ngay căn nhà sàn giữa cánh đồng nho. Khi mình lên đó, thấy một ma nữ đang muốn làm hại Wayupak. Mình tốt bụng giúp anh ta thoát được một kiếp nhưng anh ta lại nghĩ mình muốn gây chú ý với anh ta. Thật đáng ghét.” Diêu Tử Đồng nhớ tới liền hậm hực, anh ta thật xấu tính!
“Ma nữ?” Kati hít vào một hơi, sau đó nắm lấy tay của Diêu Tử Đồng, “Sao cậu gan vậy, lỡ như con ma đó quay lại hại cậu rồi sao?”
“Yên tâm, mình có người bảo hộ.” Diêu Tử Đồng mỉm cười, giơ tay lên, lắc lắc nhẹ để Kati nhìn thấy vòng tay.
“Kruman thong.” Kati kinh ngạc kêu lên, tiếp theo hiếu kỳ hỏi, “Là ai cho cậu?”
“Là một bà lão pháp sư mình đã gặp ở Parawat.”
“Trước kia ba của mình vốn muốn tặng cho cậu Kruman thong, nhưng khi đó cậu bài xích năng lực của bản thân nên mình đã ngăn ba lại. Hiện tại cậu nhận nó vậy chứng tỏ cậu đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Đúng vậy, mình đã nghĩ thông suốt hết tất cả. Hiện tại giống như được trọng sinh, về sau mình có thể sống vì bản thân rồi.” Diêu Tử Đồng mỉm cười, như kén hóa thành bướm vỗ cánh bay đi, vô cùng xinh đẹp.
Kati vui mừng thay cho bạn mình, sau đó hai người lại quay về đề tài vừa nói, “Vậy Kruman thong bảo hộ cậu đâu rồi?”
“Đã đuổi theo ma nữ kia.”
“Bọn em về rồi đây.” Diêu Tử Đồng vừa dứt tiếng, liền có tiếng nói trẻ con vang lên, cùng lúc trong phòng xuất hiện ba bóng dáng, một lớn hai nhỏ. Còn ai khác ngoài ba tiểu quỷ kia.
“Đây là chị Kati.” Diêu Tử Đồng đưa mắt ra hiệu với ba đứa nhóc.
“Chào chị Kati, em là Tiểu Lạc.” Tiểu Lạc vẫy tay với Kati, cười tươi nói.
“Em là Rak.” Rak đáng yêu chớp chớp mắt.
“Em là Yom.” Yom cười tủm tỉm.
Vì ba đứa nhóc hiện ra cho Kati thấy nên cô mới có thể nhìn được chúng, không giống như Diêu Tử Đồng, là tự nhiên mà thấy rõ mọi hồn ma, linh hồn hay thần thánh.
“Nhà chị Kati có người là thầy sao?” Yom đột nhiên hỏi khiến Kati kinh ngạc nhìn. Cậu bé liền chỉ chỉ vào người Kati, cô ấy nhìn xuống, thấy sợi dây chuyền mà ba cô ấy đưa cho đã rơi khỏi cổ áo.
“Đúng vậy, là ba chị.” Kati cười nhẹ, sau đó nhìn qua Diêu Tử Đồng, “Vừa rồi cậu đã chọc giận ma nữ kia, chắc chắc nó sẽ tìm cậu tính sổ. Cậu đeo cái này vào, ba viên ngọc và tượng Phật sẽ bảo vệ cậu.” Kati cởi sợi dây chuyền của mình ra, định tròng vào cô cho Diêu Tử Đồng nhưng cô ngăn lại.
“Mình có ba đứa nhóc rồi, không sao. Ngược lại cậu ở đây, nên có nó bảo vệ.” Diêu Tử Đồng từ chối, cô không muốn bạn mình gặp nguy hiểm.
“Nếu ai ở gần anh Lom đều bị hại, thì người thân và những cô bạn gái của anh ấy đã gặp nguy hiểm từ lâu. Riêng cậu, vừa rồi đã phá hư chuyện tốt của nó nên mình mới lo lắng đó.” Kati vẫn kiên quyết, nói xong liền tròng sợi dây chuyền vào cổ của Diêu Tử Đồng.
“Em nghĩ chị Kati nói đúng.” Yom, Rak và Tiểu Lạc đi sang ngồi ở bàn gỗ, nhìn qua Diêu Tử Đồng, Yom nói tiếp, “Vừa rồi khi đuổi theo ma nữ đó, xuýt chút nữa bọn em đã bắt được nó nhưng đột nhiên xuất hiện một đám mây kỳ lạ như có lốc xoáy bên trong, ma nữ đó liền chạy vào đó. Em và Rak đuổi theo nhưng lại không vào được.”
“Đó chính là ma thuật tà ác rồi. Chắc chắn có phù thủy nào đang giúp nó.” Diêu Tử Đồng nhẹ nhăn mày, “Không lẽ có người đang nguyền rủa Wayupak?”
“Nếu cần thiết, mình sẽ nhờ ba giúp đỡ.” Vẻ mặt Kati trở nên ngưng trọng, “Trước mắt chúng ta nên tìm cách giúp anh Lom tạo lá chắn để bảo vệ.”
Diêu Tử Đồng cười lạnh, “Anh ta không tin bản thân bị ma ám, lúc nãy còn nói mình bị điên. Vậy làm sao giúp anh ta?”
“Mình sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy.” Kati vỗ vỗ vai của Diêu Tử Đồng, “Giờ nói sang chuyện của cậu. Cậu ở bên Tararin sao rồi, sao không chuyển qua đây ở chung vói mình?”
Nghe Kati nói vậy, Diêu Tử Đồng mới chợt nghĩ ra, mình nên sang đây mới đúng, cũng không ảnh hưởng tới việc đi làm. “Được, giờ mình đi thu dọn hành lý ngay lập tức.” Nói xong cô liền đứng lên, phẩy tay với ba đứa nhóc đang ngồi nhìn đăm đăm vào túi đồ trên bàn, “Giúp chị một tay, lát nữa các em có thể ăn thỏa thích. Chị mua nó cho các em mà.”
Nghe vậy, ba đứa nhóc liền vui mừng reo lên, sau đó tung tăng dẫn đầu đi ra ngoài, Diêu Tử Đồng bất đắc dĩ cười lắc đầu. Kati cầm túi xách lên cũng theo sau đó, “Mình cùng đi với mọi người.” Cô ấy cũng muốn xem thử khu nghỉ mát Tararin ra sao.
Diêu Tử Đồng lấy điện thoại ra, vừa đi vừa gọi cho Nathee. Cô và Kati và ba đứa nhóc đứng trước văn phòng làm việc đợi anh ta. Chỉ năm phút, Nathee đã chạy xe tới. Anh ta lịch sự đi ra mở cửa xe. Diêu Tử Đồng cười nhạt nói, “Bạn tôi sẽ đi cùng chúng ta.”
“Mời cô Kati!” Nathee nhìn Kati một lúc rồi mới chuyển sang mở cửa xe sau, để hai người ngồi. Vì vậy Yom ngồi kế anh ta, Tiểu Lạc và Rak ngồi chen với Diêu Tử Đồng và Kati.
Nathee nhìn qua kính chiếu hậu, cười hỏi, “Cô Kati thấy thời tiết ở đây thế nào?”
“Rất thoải mái, ở Bang kok lúc này rất nóng.” Kati cười trả lời.
“Cô Kati sẽ ở đây tới khi viết xong sách sao?”
“Phải, hoàn cảnh ở đây rất thích hợp cho tôi sáng tác.”
Thấy Nathee cứ bắt chuyện với Kati, môi của Diêu Tử Đồng gợi lên, đầy thâm ý nhìn hai người họ.
Tiểu Lạc và Rak cười tủm tỉm, “Có người để ý chị Kati rồi.” Tiểu Lạc trêu chọc Kati.
Kati trừng mắt Tiểu Lạc, bắt gặp Diêu Tử Đồng cười như không cười nhìn mình, mặt của Kati chợt ửng hồng. Cô ấy hiểu Diêu Tử Đồng đang nghĩ điều gì, đưa mắt nhìn về người phía trước, môi của cô ấy bất giác giương lên. Nathee quả thật là một chàng trai khiến người ta có hảo cảm ngay lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy cũng có chút rung động.
“Cô Kati và cô Ali có muốn vào thị trấn tham quan không?” Nathee lại hỏi.
Nghe vậy, ba tiểu quỷ liền mắt sáng rực, đổ dồn ánh mắt về phía Diêu Tử Đồng, gật đầu như gà mổ thóc.
Diêu Tử Đồng mím môi cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Nathee thấy vậy nên hiểu lầm, “Cô Ali không muốn đi sao?”
“Tức nhiên là đi rồi!” Ba tiếng la đồng loạt vang lên.
“Két” Nathee phanh xe ngay lập tức, anh ta ngẩn người trong giây lát rồi mới quay ra sau, ngơ ngác nhìn vào Diêu Tử Đồng và Kati, “Vừa rồi hai cô có nghe được gì không?” Rõ ràng không phải tiếng của cô Kati và cô Ali.
Diêu Tử Đồng chớp chớp mắt, lắc đầu.
Kati bình tĩnh vô cùng nói, “Không có. Chắc anh Nathee nghe lầm rồi.”
Nathee nhẹ nhíu mi, anh ta nghe lầm thật sao? Rõ ràng là có tiếng của trẻ con vang lên ở phía sau xe, nhưng sao chỉ mình anh ta nghe thấy? Thật sự là nghe lầm?
Nathee vẫn chưa hết nghi hoặc quay người lại, tiếp tục lái xe. Diêu Tử Đồng âm thầm liếc sang bên, trừng mắt Tiểu Lạc, Rak, sau đó là Yom. Xém chút đã xảy ra chuyện rồi!
Tiểu Lạc, Rak và Yom thè lưỡi, cười hì hì nhìn Diêu Tử Đồng. Vừa rồi do quýnh quáng nên bọn họ đã la lên cho Nathee nghe, cũng may là chưa hiện hình, nếu không chắc anh ta đâm cả xe vào gốc cây bền đường rồi.
Kati cố gắng nhịn cười, thỉnh thoảng liếc nhìn Nathee. Anh ta cũng thật đáng yêu, cô ấy nghĩ anh ấy thích hợp làm nam chính trong bộ truyện tiếp theo của mình.
Hai mươi phút sau, xe vào tới thị trấn. Nathee đỗ xe ở bãi trước lối vào chợ. Anh ta thật ga lăng khi lại xuống mở cửa xe cho Diêu Tử Đồng và Kati, “Bên trong có bán đầy đủ mọi thứ, cô Ali và cô Kati cứ việc đi dạo thoải mái.”
Nathee dẫn Diêu Tử Đồng và Kati đi tới một quán nước gần đầu khu chợ, có bày bàn ghế trước sân, “Uống nước trước đã, sau đó tôi đợi hai cô ở đây.” Nathee kéo ghế ra cho Diêu Tử Đồng và Kati, cười nhẹ nói.
Diêu Tử Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, khu chợ này thật dễ thương, đa số đều là các cửa hàng có tường màu hồng và đỏ nhạt, thiết kế trong ngoài đều giống như các cửa hàng ở Pháp. Trên đường vô cùng sạch sẽ, không một mảnh rác, còn có khuôn viên trồng cây xanh, hoa và vòi phun nước ở giữa chợ, thật thơ mộng.
“Cho ba ly sữa lạnh, *hia Phong!” Nathee nhìn vào trong quán, hơi lớn tiếng nói.
“Chờ tôi một lát, sẽ có ngay.” Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, làn da rám nắng, vẻ ngoài hiền lành ngoái đầu nhìn ra ngoài nói. Vừa nhìn Diêu Tử Đồng liền biết ông ấy là người Hoa.
Một lúc sau, hia Pong bưng sữa ra, hơi ngạc nhiên khi thấy sự hiện diện của cô và Kati, ông ta nhìn vào Nathee hỏi, “Hai cô gái xinh đẹp này là ai vậy, cậu Nathee?”
“Cám ơn hia Phong!” Diêu Tử Đồng lịch sự gật đầu khi hia Phong đặt ly sữa ở chỗ mình, Kati cũng vậy.
“Đây là trợ lý mới của anh Pathapee, cô Ali.” Nathee đưa tay về phía Diêu Tử Đồng, giới thiệu với hia Phong, sau đó anh nhìn sang Kati ngồi ở bên tay trái của Diêu Tử Đồng, “Còn đây là cô Kati, khách ở vườn nho Sai Lom của anh Wayupak.”
“Ồ, thì ra là quen biết với Din và Lom.” Hia Pong bày ra vẻ mặt hiểu rõ, xem ra ông ấy cũng rất thân với hai người kia nên mới gọi tên riêng của họ như vậy.
“Cô Ali đây là người Hoa.” Nathee cười nói.
Hia Pong nhẹ giật mình, “Vậy sao?” Ông ấy nhìn vào Diêu Tử Đồng, “Chúng ta cũng xem như là đồng hương rồi, ba của tôi là người Hoa.”
Diêu Tử Đồng cười tao nhã, dùng tiếng Hoa nói, “Tôi rất vui vì gặp người Hoa ở đây.”
“Ha ha, rảnh rỗi cô cứ tới chợ, tôi đều miễn phí nước cho cô.” Hia Pong cũng dùng tiếng Hoa đáp lại Diêu Tử Đồng.
Nghe hai người họ nói chuyện, Nathee và Kati cười nhíu mi, bởi vì hai người không hiểu được gì. Rak và Yom cũng vậy, nhưng Tiểu Lạc lại hiểu. Cô bé vui vẻ reo lên, “Vậy sau này chúng ta đều tới đây uống nước đi!”
Rak và Yom ngồi bên tay phải của Diêu Tử Đồng, nghe thấy có đồ uống thì hai mắt sáng rực, chớp chớp mắt nhìn cô.
“Cám ơn hia Pong, có rảnh tôi lại tới.” Cô chỉ khách sáo nói vậy, chứ thật sự cũng không dám uống miễn phí.
Hia Pong lại nói mấy câu rồi quay trở vào quán, Diêu Tử Đồng nếm thử sữa, “Thật ngon!” Cảm giác sánh mịn cứ như sữa chua, lại có mùi thơm nhẹ, thấm vào ruột gan.
“Đúng vậy, mình bắt đầu ghiền rồi đây.” Kati uống một hơi hết nửa ly, gật đầu khen ngợi.
Rak, Yom và Tiểu Lạc them thuồng nhìn, vì có Nathee ở đây nên ba đứa không thể nếm thử được.
“Đây là sữa được lấy từ nông trại Adisuanrangsan của anh Akkannee.” Nathee cười nói.
“Nông trại cũng ở gần khu nghỉ mát của chúng ta sao?” Diêu Tử Đồng hiếu kỳ hỏi.
Nathee gật đầu, “Nhưng nằm sát bên vườn nho Sai Lom, nhà bọn họ nằm trong địa phận của nông trại. Gia đình Adisuan có đất rộng bao la, thuộc hạng nhất nhì ở Pak Chong này.”
Diêu Tử Đồng hiểu rõ nên nhẹ gật cằm, hèn gì Pathapee lại không muốn có người chen vào cổ phần trong khu nghỉ mát, bởi vì đều là tài sản riêng của gia đình anh, không cần vốn đầu tư cũng dư sức mở rộng.
Một lát sau, Nathee ngồi ở quán nước chờ, còn Diêu Tử Đồng và Kati dẫn theo ba đứa nhóc đi sâu hơn vào khu chợ. Kati luôn miệng nói không cần sắm gì, nhưng sau đó thấy gì cũng muốn mua. Quần áo, kính mắt, nón hay túi xách, giầy dép, chỉ mới một giờ đồng hồ mà trên tay có gần mười túi đồ.
Diêu Tử Đồng lắc đầu cười, “Cậu không muốn sắm gì mà đã mua nhiêu đây rồi, cậu có hứng chắc sẽ mua cả chợ.”
“Tại chúng nó đẹp quá mà.” Kati nhăn mũi nói.
Diêu Tử Đồng nhìn xuống ba túi xách mình cầm trên tay, đều là mua cho ba đứa nhóc, cái gì cô cũng có nên không cần mua thêm gì, chỉ mua một ít đồ dùng riêng của con gái.
“Chúng ta về thôi, đừng để Nathee đợi quá lâu.” Diêu Tử Đồng nói xong liền đưa tay qua muốn giúp Kati cầm tiếp đồ.
“Cướp cướp! Mau bắt hắn lại!” Đột nhiên phía trước có tiếng la, Diêu Tử Đồng và Kati liền nhìn sang, là một cô gái đang la lớn chỉ theo một người đàn ông đang chạy nhanh qua trước mặt cô và Kati, trên tay hắn ta còn cầm túi xách của phụ nữ.
“Rak, Yom, mau giúp cô ấy.” Diêu Từ Đồng vừa dứt lời, hai đứa nhóc liền đuổi theo, Diêu Tử Đồng và Kati, Tiểu Lạc theo sau đó.
Rẽ qua nhiều ngã rẽ, khi chạy gần tới quán nước của hia Pong, tên đàn ông kia đột nhiên cảm thấy như mình bị ai đánh thật mạnh vào đầu, khiến hắn ta phải dừng lại, nhìn nhanh ra sau, nhưng lại không thấy gì. Hắn ta lại muốn chạy tiếp thì chân giống như nặng ngàn cân, không thể nào nhấc lên nổi.
“Mau bắt lại! Ăn cướp!” Cô gái kia vẫn la inh ỏi ở phía sau, do mang giày cao gót nên cô ta không chạy nhanh bằng Diêu Tử Đồng và Kati.
Khi Diêu Tử Đồng và Kati đuổi gần tới, từ xa đã thấy tên cướp kia đứng sừng sững trên đường, Rak và Yom ngồi trên đất, giữ chặt chân của hắn ta, còn Tiểu Lạc bụm chặt miệng, không cho hắn ta la.
Diêu Tử Đồng đang đi nhanh sang, nhưng bất ngờ bị người chặn lại. Đưa mắt nhìn lên, là một thanh niên tuấn mỹ có ngũ quan như điêu khắc, đang lạnh lùng nhìn xuống cô, “Mau trả đồ đã giật lại đây!” Người thanh niên túm lấy cánh tay của cô, gắt giọng nói.
Diêu Tử Đồng nhíu mày nhìn vào người thanh niên, đôi môi củ ấu hơi vểnh lên thật đáng yêu nhưng sao lời nói ra chẳng đáng yêu chút nào, “Anh có lầm không vậy, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi giật đồ của người ta?” Diêu Tử Đồng hờn giận hỏi.
Diêu Tử Đồng giật mạnh tay ra, vừa thoát được cô liền muốn sang chỗ tên cướp lấy lại túi xách, chứng minh mình trong sạch.
Nhưng không ngờ lại bị người ôm từ phía sau, hai tay bị cầm chặt, tiếng nói đầy từ tính vang lên bên tai, “Chính tai tôi nghe người ta kêu cứu, và trước mắt tôi chỉ có cô.”
Kati bị câu nói của người thanh niên làm cho ngớ người trong mấy giây, sau đó mới cố kéo Diêu Tử Đồng ra khỏi tay người thanh niên. Anh ta nói chuyện thật dễ khiến người ta hiểu lầm!
“Là chúng tôi đang giúp người ta bắt cướp.” Kati không thể cứu Diêu Tử Đồng ra được, vì người thanh niên này giữ cô rất chặt, “Không tin anh có thể hỏi cô ta.” Kati bực bội chỉ tay về phía sau, cô gái vừa rồi tri hô mình bị cướp đang chạy chậm tới.
“Fai, mau giúp Milk bắt cướp lại!” Cô ta vừa nhìn thấy người thanh niên này liền nũng nịu nói.
Diêu Tử Đồng nhẹ nhăn mày, tiếng của cô ta thật chói tai.
“Đã bắt được rồi đây.” Người thanh niên nhìn xuống đỉnh đầu của Diêu Tử Đồng, nói với cô gái kia.
Cô ta giật mình kinh ngạc, sau đó phất tay không ngừng, “Không phải cô ấy, là tên kia.” Cô ta chỉ tay về phía người đang ông đang đứng chết trân ở phía trước, sắc mặt hiện lên quái lạ, “Sao hắn ta không chạy nữa?”
Lúc này Nathee cũng từ quán của hia Pong đi lại, “Có chuyện gì vậy, cô Ali?” Nathee nghi hoặc nhìn vào Diêu Tử Đồng, nhưng khi ánh mắt anh ta vô tình chạm tới người thanh niên đang ôm chặt cô thì anh ta ngạc nhiên hỏi, “Anh Akkannee, anh làm gì cô Ali vậy?”
Diêu Tử Đồng nghe Nathee hỏi xong liền ngạc nhiên mở to mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn qua phải, lớn tiếng hỏi, “Lại là nhà Adisuan các anh?”
…………
Duy Ảnh: *Hia = anh, đây là cách gọi của người Hoa.