Đọc truyện Trúc Mã Vi Phu FULL – Chương 13
Dịch: Phi Phi
Đến gần chạng vạng, cuối cùng không khí nóng bức cũng chịu dịu đi một chút.
Lục Nghi Trinh buồn chán nhoài người trên bàn đá trong tiểu viện, đối diện với Lục Nấc Cụt đang nằm cuộn tròn cụp đuôi ngủ, cái miệng thì thở phì phò phun khí nóng bừng bừng.
Bỗng nhiên có tiếng ngói khẽ nhúc nhích, tiểu cô nương bị nắng nướng đến mức héo hon nghe thấy, đột nhiên đứng dậy tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.
Tùy tiểu Thế tử nhảy qua bờ tường bằng đá xanh, đúng lúc hai chân vừa chạm đất.
“Sao hôm nay Ý ca ca tan học chậm hơn một khắc so với ngày thường vậy?”
Lục Nghi Trinh rụt chân lại, duỗi tay vỗ lên hộp gỗ trên bàn đá, thúc giục: “Nhanh đến đây, đồ ăn sắp nguội hết rồi”.
“Bạn trong lớp cứ khăng khăng đòi phải đấu một trận ném tên với ta cho nên mới về muộn.
Hôm nay Trinh Nhi muội muội chuẩn bị cho ta món gì ngon thế?”
Tiểu Thế từ vừa nói vừa đi đến bàn đá trước mặt.
Hắn gập quạt xếp lại, bàn tay mở hộp đồ ăn, chỉ thấy bên trong có một bát một đĩa.
Trên đĩa đựng bánh mì, còn trong bát là canh thịt còn nóng hổi.
Mùi thức ăn thơm nức chui ra khỏi hộp đồ ăn, hòa lẫn với không khí ngày hè oi ả.
Lục Nấc Cụt ban nãy còn rủ mí mắt ngủ nướng mà giờ cái mũi đã khịt khịt, lập tức phấn chấn tinh thần, bốn cái chân ngắn cũn dựng thẳng dậy, thích thú chạy lòng vòng xung quanh hộp đồ ăn.
Đáng thương là nó chỉ bé có một dúm, căn bản không với đến đỉnh hộp gỗ, thậm chí nó còn không nhìn thấy bên trong hộp có cái gì.
Lục Nghi Trinh ôm con chó cưng đặt trên đầu gối, nâng cái đầu mềm mại đầy lông mượt mà của nó lên dạy bảo: “Lục Nấc Cụt, không được tham ăn, không phải lúc nãy ta đã cho ngươi ăn rồi sao? Ngươi còn bé tí như vậy, ăn nhiều sẽ bị tắc ruột đấy”.
Lỗ tai của cục bông nhỏ xinh xắn hơi run lên, lí nhí kêu vài tiếng cam chịu.
Tình huống này… tựa như một chú mèo con chưa cai sữa lại đang nghiêm túc dạy bảo một chú mèo con khác chưa biết đi.
Tùy Ý buồn cười thầm nghĩ như vậy.
Hắn bẻ một mẩu bánh chấm vào canh thịt, sau đó múc một thìa đưa đến miệng.
Ánh mắt của tiểu cô nương bị động tĩnh bên này thu hút, đôi mắt hạnh cuộn sóng trong veo: “Ý ca ca thấy hương vị của bánh và canh này như thế nào?”
Tùy Ý đặt thìa xuống, cẩn thận cảm nhận mùi vị: “Canh rất tươi, mặt bánh cũng nướng vừa tới, vị đúng là không tồi”.
Tiểu cô nương nghe vậy, đuôi lông mày lập tức cong lên vui vẻ.
Nàng nói cho hắn: “Món này muội mua từ tiệm Lưu Ký đó… có lẽ Ý ca ca vẫn chưa nghe thấy tên của cửa tiệm này.
Nó mới khai trương bốn ngày trước ở cuối phố Phan Lâu, hôm qua muội tình cờ vào ăn, cuối cùng lại nhớ nhung hương vị của nó”.
Tùy tiểu Thế tử rất hứng thú chống cằm nghe chuyện, lại múc thêm một thìa canh thưởng thức.
“Nghe nói chủ tiệm chuyển đến từ Thanh Châu, cả nhà già trẻ lớn bé có bảy người, cô nương nhỏ nhất mới chỉ cao đến ngực muội thôi”.
Tiểu cô nương vừa kể chuyện vừa làm động tác mô tả “cao đến ngực”, nói chuyện với hắn cô cùng ngọt ngào.
“Chủ tiệm còn nói, mùa này là đúng vụ lúa mạch chín bông, nếu không mở cửa hàng thì phải cầm liềm ra ruộng.
Không chỉ ông ấy mà bất kỳ ai trong nhà cầm được giỏ tre cũng phải xuống ruộng hỗ trợ.
Cô nương bé nhất nhà không xuống được nên chỉ có thể ngồi trên bờ ruộng, trông giữ đồ cho cha và ca ca; nếu buồn chán cũng có thể bắt ếch, đào củ dại chơi…”
Tùy Ý yên lặng lắng nghe.
Hắn nhướng mày nhìn bát canh óng ánh dầu, thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó, bất chợt hoảng hốt mọi chuyện vô thức đã đảo ngược từ lúc nào?
Rõ ràng trước đây hắn vẫn luôn đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm để kiếm đồ ăn ngon cho nàng.
Nhưng ba năm này, tiểu cô nương đến từ Giang Nam tựa như đã thành thổ địa của kinh thành nước Triệu, thậm chí nàng nắm rõ những con phố, những cửa tiệm bán đồ ăn ngon còn hơn cả hắn.
Không chỉ có vậy, nàng còn thích ghi nhớ các câu chuyện về món ăn, cứ như muốn phác họa một cuốn phù đồ về ẩm thực lưu lại cho đời sau.
Kết hợp với vị giác, câu chuyện dần dần hiện ra trước mắt hắn.
Nhưng rõ ràng là… vẫn còn thiếu một vết mực.
Dĩ nhiên cũng không hoàn chỉnh.
Biểu cảm của Tùy Ý trở nên mờ mịt, ngước mắt thấy tiểu cô nương và con chó cưng nhỏ đều mở đôi mắt đen lúng liếng to tròn nhìn hắn chằm chằm.
Hắn chợt thấy, đôi mắt ấy còn trong sáng hơn cả ngọc trắng.
Hắn khẽ buông lỏng tâm trạng, khóe môi cũng không tự chủ được mà cong lên lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy chính mình nói: “Câu chuyện này của Trinh Nhi muội muội thật là hay”.
…
Vào một ngày nghỉ, Lục Nghi Trinh theo Lục phu nhân đến Phong Hà Viên ngắm hoa.
Phong Hà Viên là một trang viên rất tao nhã của Trịnh gia ở phía Bắc kinh thành, có một hồ nước lớn được xây dựng trong vườn, dẫn nước chảy ngày đêm, vì vậy những bông hoa sen đẹp nhất kinh thành nước Triệu đã được lớn lên ở nơi này.
Cứ đến giữa hè mỗi năm, Trịnh phu nhân đều sẽ tổ chức yến tiệc thưởng hoa.
Có điều, mấy năm trước Lục gia và Trịnh gia vẫn chưa đi lại nên cũng không có tên trong danh sách được mời.
Nhưng không lâu trước đây Lục phu nhân đã đến tìm Trịnh phu nhân vì chuyện cho cô nương nhà mình đến trại nuôi ngựa nên đôi bên mới có qua lại.
Lục Nghi Trinh theo sau Lục phu nhân, được nữ sử đón khách đưa vào trong vườn.
Vừa qua cửa thùy hoa*, một cơn gió lạnh bất chợt tạt qua mặt, lanh lảnh có tiếng cười nói của các nữ quyến truyền đến từ những hòn non bộ.
* Cửa thùy hoa: một loại cửa của kiến trúc Tứ Hợp Viện, ngăn cách ngoại sảnh với nội thất.
Đi thêm vài bước, trước mắt hoàn toàn trống trải.
Trong hồ nước ước chừng rộng nửa mẫu, lá sen xanh biếc phủ kín mặt hồ đến mức không thể nhìn thấy những ánh nước gợn sóng lăn tăn.
Hoa sen màu phấn hồng điểm xuyết trên thảm xanh, vài đóa đã e lệ trổ bông hoặc nở bung rực rỡ, cực kỳ sinh động.
Bên hồ, mấy phu nhân và cô nương tựa trên lan can chơi đùa cười nói vui vẻ, phe phẩy chiếc quạt nhỏ, âm thanh náo nhiệt, hoa lệ chói chang.
Trong đám người, phu nhân choàng dải lụa màu đỏ tươi cười niềm nở, phẩy quạt tròn chào đón bọn họ.
“Hồ sen của Trịnh tỷ tỷ nở thật đẹp”.
Lục phu nhân cười đáp lại một cậu, nghiêng đầu chạm vai tiểu cô nương bên cạnh: “Trinh Nhi, mau vấn an Trịnh nhu nhân”.
Lục Nghi Trinh giữ đúng phép tắc, nói: “Trinh Nhi thỉnh an Trịnh phu nhân”.
“Ây, tốt lắm, thật là một đứa bé ngoan”.
Trịnh phu nhân nhận quà, nắm lấy tay Lục phu nhân về phía lan can bên hồ, vừa đi vừa nói: “Anh Vũ Hầu phu nhân và hai cô nương chỉ đến sớm hơn hai người một khắc thôi đó.
Vừa gặp mà đã tán gẫu vui vẻ với Mạnh phu nhân, hoàn toàn gạt ta sang một bên”.
Lục Nghi Trinh nhìn theo hướng chiếc quạt tròn của Trịnh phu nhân, lập tức nhìn thấy Từ phu nhân đang cười, còn dùng khăn gấm che miệng; đối diện với bà ấy lại là một phu nhân cười lớn sảng khoái.
Mặc dù cách vài bước chân, giữa không gian ồn ào nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của bà ấy.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì Tam cô nương nhà muội cũng chỉ mấy năm nữa là cập kê đúng không?”
“Mạnh tỷ tỷ, Từ phu nhân, cho phép ta chen vào nhé, có một vị khách mới đến”.
Trịnh phu nhân kéo hai mẹ con Lục gia đến, cười nói ngắt lời cuộc nói chuyện của hai người kia.
Hai vị phu nhân bên lan can dừng lại, quay đầu nhìn.
Mạnh phu nhân vừa nhìn thấy người tới lập tức lên giọng cảm thán: “Trời ạ, vị muội muội dung mạo như tiên này là…”
Trịnh phu nhân niềm nở giới thiệu: “Đây là người mà muội đã nhắc nhiều lần với tỷ, phu nhân của Lục Thượng thư”.
Trịnh phu nhân quay đầu giới thiệu với Lục Khương thị: “Lục phu nhân, vị này chính là phu nhân của Đại Lý Tự Thiếu khanh – Mạnh Thúc Hồng.
* Thiếu khanh là cấp phó trong quan chế Lục tự của Phương Đông cổ đại (Đại Lý Tự là một trong lục tự).
Đứng trên là Tự khanh.
Mấy phu nhân chào hỏi xong lại kéo cô nương nhà mình đến ra mắt, những chuyện khác đều bỏ ra sau, rất nhanh đã thân thiện trò chuyện với nhau.
Hai tỷ muội Từ gia đứng sau Từ phu nhân.
Mạnh phu nhân không đưa cô nương nhà mình tới, nghe nói là Đại cô nương đã xuất giá, còn Nhị cô nương vướng chuyện khác nên không thể theo hầu.
Nhìn thấy mấy phu nhân xung quanh đều có con gái đi theo, còn bản thân lại một mình, bà ấy càng cảm thán “Kẻ làm mẹ này thật lẻ loi”, sau đó lại nói “Cô nương cập kê rồi sẽ bớt thân thiết với mẹ”, cuối cùng câu chuyện lại trở về điểm xuất phát.
“Từ phu nhân, nếu ta nhớ không nhầm thì Tam cô nương nhà muội mấy năm nữa cũng đến cập kê phải không?”
Từ phu nhân che miệng cười nói: “Đúng vậy.
Uyển Âm sinh tháng ba năm Ất Hợi”.
“Vậy thì mười bốn rồi, chưa đến một năm nữa sẽ tới cập kê”.
Mạnh phu nhân nói: “Nuôi con gái là vậy đó, trông qua trông lại đã gần đến tuổi xuất giá, không thích ăn kẹo vòng như hồi còn nhỏ nữa mà lại thích nước mơ chua; không thích mặc y phục màu sắc tươi tắn nữa mà lại thích màu sắc trang nhã…”
“Chưa nói đến cô nương nhà tỷ, cô nương nhà muội cũng vậy”.
Trịnh phu nhân phẩy cây quạt trong tay: “Gần đây cũng không biết con bé đặt tâm tư vào tiểu tử nhà ai, ngay cả ăn cơm cũng ngây người, đọc sách cũng thơ thẩn.
Muội sai con bé chuẩn bị tiệc với muội thế mà mới sáng sớm đã chạy mất rồi.
Đừng để muội biết con bé vứt bỏ người mẫu thân này mà chạy theo tiểu tử nhà ai, nếu không thì muội thật sự rất hụt hẫng”.
Lục phu nhân nói: “Trinh Nhi nhà muội dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất kỳ lạ.
Các tỷ không biết chứ, năm con bé khoảng chín mười tuổi, có một thời gian không hiểu vì sao con bé béo hẳn lên.
Muội rất lo lắng còn tưởng con bé nhân lúc muội không chú ý mà ăn vụng đồ ăn trong nhà bếp.
Kết quả muội rình mấy ngày liền mà không phát hiện gì bất thường.
Lần đầu nuôi con gái, muội luôn lo âu bản thân chưa làm tốt, may mắn là sau này con bé đã dần thon thả trở lại”.
“Muội nói chuyện này lại làm ta nhớ tới, Đại cô nương nhà ta, năm năm tuổi…”
…
Sau nhóm phu nhân, Từ Uyển Trúc đã lẩn ra xa, tìm đến bắt chuyện với quý nữ nhà khác.
Lục Nghi Trinh và Từ Uyển Âm vẫn ở nguyên tại chỗ nghe mấy phu nhân trò chuyện ngày càng hưng phấn, hai mắt nhìn nhau, nặn ra nụ cười bất lực.
“Thật đáng sợ”.
Lục Nghi Trinh nhỏ giọng ai oán: “Muội cảm giác những chuyện xấu hổ từ nhỏ của muội sắp bị vạch trần đến nơi rồi”.
Từ Uyển Âm hơi ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: “Nếu mẹ của tỷ vẫn còn thì chắc cũng giống như Mạnh phu nhân vậy”.
Lục Nghi Trinh nghe xong thì ngẩn người, rón rén tiến lên một bước: “Uyển Âm tỷ tỷ…”
“Ta không sao, Lục muội muội”.
Từ Uyển Âm cười trấn a nàng, dịu dàng rời ánh mắt sang quang cảnh xinh đẹp xanh hồng đan xen trên hồ: “Trân trọng hiện tại mới là điều quan trọng nhất, chẳng qua thỉnh thoảng ta vẫn sẽ vương vấn quá khứ.
Không sao đâu, ngắm hoa một lát sẽ quên thôi”.
“Muội ngắm hoa với tỷ”.
“Ừm, cảm ơn Lục muội muội”.
…
Tiệc ngắm hoa trôi qua một nửa, bỗng nhiên có một người hầu thất tha thất thểu chạy vọt đến.
“Phu nhân, phu nhân! Không xong rồi!”
Mấy phu nhân bị hắn lướt qua nhíu mày, nữ sử kéo họ lại phía sau một bước, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu hỏi: “Ngươi là người nhà ai? Sao lại lỗ mãng như vậy?”
Người hầu vội vã đến mức mồ hôi vã như tắm, hắn ta cũng không quay đầu lại, bước chân cũng không ngừng, chỉ nói vọng sang bên đó: “Thứ lỗi”.
Mạnh phu nhân đang đứng bên lan can đá trắng cũng chú ý sang bên này.
Khoảnh khắc trông thấy người hầu, sắc mặt của Mạnh phu nhân lập tức thay đổi: “Bát Đấu, đã xảy ra chuyện gì?”
Kẻ hầu tên gọi “Bát Đấu” nghe thấy tiếng nói, tinh thần chấn động hoảng hốt, vội vàng chạy đến trước mặt Mạnh phu nhân thở hồng hộc: “Phu nhân, không xong rồi! Nhị cô nương bị kẻ xấu bắt đi ngay trước cửa một tiệm vải ở phía Tây thành!”..