Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 63: Trượt lớp vui vẻ


Đọc truyện Trúc Mã Nhà Tôi – Chương 63: Trượt lớp vui vẻ

“Trượt lớp vui vẻ, chúc tôi vui vẻ, tôi có thể trượt lớp vui vẻ, không muốn trải qua mùa đông đáng ghét nặng nề, hãy bay đến hòn đảo nhiệt đới bơi lội, trượt lớp vui vẻ, mời bạn trượt lớp, vẫy chào tạm biệt mới có thể gặp lại nhau, rời khỏi trường thi, giống như ngồi nhàn rỗi, nhìn thấu trái tim mình…”

Tiêu Quý và Mị Mị đi vào trong ghế lô của KTV, liền nghe thấy tiếng ca khóc la inh ỏi của Hầu Tử. Hai người che lỗ tai đi qua, dưới ánh đèn mờ tối, Hầu Tử đứng trên sofa, một chân giậm lên bàn, giơ cao microphone, kéo giọng gần như gào thét, còn chế lại lời bài hát, vừa hát vừa giậm chân, chìm đắm trong tiếng ca tuyệt vời của mình không thể tự thoát ra được. Mà Tiểu Mã Ca và Đường Tam Thận ngồi trên sofa, hiển nhiên đã lãnh đủ đau khổ, bọn họ thờ ơ, bình tĩnh ăn khoai tay chiên uống bia, thường thường hô lên một tiếng, hát rất hay…

Tiêu Quý và Mị Mị liếc nhìn nhau, đều chớp chớp đôi mắt to của mình, dùng ánh mắt hỏi, làm chuyện vô nghĩa gì thế này!

Sắp được nghỉ hè, gần đây có rất nhiều kỳ thi, Tiêu Quý và Mị Mị vốn ở phòng tự học, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Mã Ca, nói hôm nay Hầu Tử muốn chích máu mời mọi người đi hát karaoke. Tiêu Quý và Mị Mị sửng sốt, Hầu Tử nhà các cô uống lộn thuốc hay là chưa uống thuốc thế, lại chủ động mời khách, rất hiếm thấy nha! Phải biết rằng, từ khi biết cô là thiên kim tiểu thư, mấy người bọn họ liên tục dụ dỗ, cưỡng ép cám dỗ cô mời khách, rõ ràng có khí chất cường hào mà một thiên kim thị trưởng nên có, nhưng chẳng lấy ra một xu tiền, ngay cả McDonald cũng không ăn. Vì thế các cô thầm lặng tẩy chay Hầu Tử mấy tiếng đồng hồ.

Trông thấy Hầu Tử gần như trong trạng thái điên cuồng, Tiêu Quý và Mị Mị lách qua cô, nghiêng người ngồi xuống cạnh Tiểu Mã Ca, đến gần lỗ tai cô, lớn tiếng hỏi: “Hầu Tử sao thế?”

Tiểu Mã Ca nhếch môi cười, đầy vẻ hả hê: “Buổi chiều thi tiếng Anh cấp bốn, khá là phấn khích, nghe nói chắc chắn trượt, có thể là bị kích thích một chút nên gào thét ra ấy mà.”

Tiêu Quý đã hiểu, thì ra là thế. Trượt lớp vui vẻ, chúc cậu vui vẻ, chậc chậc chậc.

Cách thức điên cuồng của Hầu Tử rốt cuộc ngừng lại, cô ném microphone, đặt mông ngã ngồi trên ghế, mở hai tay, quát to một tiếng: “A! Trượt lớp chẳng vui tí nào!!!”

Tiểu Mã Ca đạp qua một cước, Đường Tam Thận thuận tay ném hạt dưa qua, Tiêu Quý và Tiểu Mã Ca lặng lẽ lên án cô.

Chúng tôi chịu đựng âm thanh ghê rợn vì muốn cho cậu vui vẻ, hiện tại cậu nói không vui, vậy muốn chúng tôi vui thế nào hả!

“Hu hu hu, người ta đã trượt lớp, các cậu còn bắt nạt người ta, hu hu hu hu…” Hầu Tử ôm mặt khóc, ngồi co quắp trên sofa, cả người run rẩy.

“Tiểu Kê, hãy dùng tiếng hát tuyệt vời của cậu để cứu vớt lỗ tai bị trúng độc nặng của tớ đi.” Tiểu Mã Ca lấy microphone đưa cho Tiêu Quý, hoàn toàn không có ý phản ứng cô nàng nào đó.

Âm thanh khóc lóc của Hầu Tử dần dần yếu xuống, hu hu hu, quả nhiên có người thương cô.

Tiêu Quý cười cười, nói được, cô cầm microphone, đi đến chọn bài hát, cô chọn bài “Em đồng ý” của Vương Phi.


Âm nhạc vang lên, sâu lắng êm tai, Tiêu Quý chậm rãi hát lên, tiếng ca bay bổng, lại có vài phần cảm xúc của Vương Phi.

Nhớ nhung là một cảm giác rất kỳ diệu

Như hình với bóng

Âm thầm lặng lẽ len lỏi vào trong sâu thẳm con tim

Nhưng chỉ vừa chớp mắt nó liền chìm ngập em trong bóng tối cô đơn

Em chẳng thể kháng cự, đặc biệt là trong đêm tối

Nhớ anh đến không thở được

Hận mình không thể lập tức chạy ngay đến bên anh

Để hét to cho anh biết rằng

Em sẽ nguyện ý vì anh…Em đồng ý vì anh…

Em đồng ý vì anh…mà quên đi chính mình…

(Lời dịch bài hát: Lam Trần)

Vừa hát, Tiêu Quý vừa nhớ Mễ Tu nhà cô, tính ra anh đã đi sáu ngày rồi, cũng không biết khi nào thì về, hơn nữa sau khi về anh phải lập tức thi cử, Tiêu Quý thật sự lo lắng Mễ Tu sẽ không chống nổi. Tuy rằng Mễ Tu nhà cô rất ưu tú, nhưng mà, thi cử công việc đi công tác, ba cái gộp chung, thật sự mệt chết đi được.


Em đồng ý vì anh…Em đồng ý vì anh…

Em đồng ý vì anh…bị lưu đày đến tận chân trời

Chỉ cần anh thật lòng dùng tình yêu chân thành hồi đáp em

Em sẽ nguyện tất cả vì anh

Tất cả đều nguyện vì anh

(Lời dịch bài hát: Lam Trần)

Âm cuối hạ xuống, hai tay Tiêu Quý cầm microphone, cô nhắm mắt lại, chìm đắm trong tình yêu đẹp đẽ, chỉ cần anh thật lòng dùng tình yêu chân thành hồi đáp em, em sẽ nguyện tất cả vì anh, tất cả đều nguyện vì anh, vì anh.

“Phách phách phách.” Tiếng vỗ tay rất nhỏ, vang lên nhịp nhàng.

Tiêu Quý sửng sốt, tiếng vỗ tay kia lại từ cửa truyền đến, chầm chậm xoay đầu qua, Tiêu Quý mở to mắt nhìn.

Mễ Tu dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt đen láy của anh lấp lánh như sao trời.

Tiêu Quý ném microphone, vội vàng chạy qua, cô bổ nhào lên người Mễ Tu, giống như con gấu túi.

Mấy người ngồi trên sofa xem náo nhiệt trong nháy mắt nhốn nháo, hoan hô, hò hét, giơ chân, Hầu Tử tràn đầy sức sống ngay tức khắc, cô chạy tới nhặt microphone, lớn tiếng hô lên: “Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!”

Một tràng hùa theo: “Hôn một cái!!!”

Tiêu Quý trượt xuống người Mễ Tu, trong đôi mắt to là ý cười óng ánh, cô hôn chụt lên môi Mễ Tu, không chút ngại ngùng chần chừ.


Mễ Tu cụp mắt nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như biển cả, ngoài nhớ nhung mãnh liệt ra, còn có tình nồng nóng cháy.

“Wow, Tiểu Kê nhà tớ quả nhiên là nữ trung hào kiệt, ha ha ha ha ha!” Hầu Tử đã quên mất nỗi buồn của mình.

Mễ Tu đè nén cuồng nhiệt dưới đáy lòng, anh kéo Tiêu Quý vào ghế lô, tìm chỗ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Tiêu Quý liền hỏi ngay: “A Tu, anh về khi nào vậy, sao không gọi điện cho em để em đi đón anh!”

Mễ Tu nắm chặt tay Tiêu Quý, vuốt thẳng mái tóc hơi rối bời của cô, anh nhẹ giọng nói: “Anh vừa về tới, buổi chiều em phải thi, cho nên anh không báo cho em biết.”

“Anh vừa về à, sao anh biết em ở đây, còn nữa anh không ở nhà nghỉ ngơ cho khoẻ đi? Không mệt sao?” Tiêu Quý nhíu mày, có chút đau lòng.

“Không mệt, anh đã ngủ rất lâu trên máy bay.” Hành trình vốn sắp xếp bảy ngày, bởi vì Doãn Cách Hi và anh đều có việc bận tâm, cho nên rút ngắn thành sáu ngày, hai người vội làm xong rồi mau trở về. Bởi vì hôm nay Tiêu Quý phải thi, anh vốn định cho cô ngủ một giấc ngon lành, ngày mai sẽ đi tìm cô, cho cô một sự bất ngờ. Nhưng sau khi trở về nhà trọ, Du Phong nói với anh rằng bọn Tiêu Quý đi hát ở KTV. Anh không ngừng giây nào mà chạy đi ngay, mới mở cửa ra đã nghe được tiếng hát du dương ngọt ngào của Tiêu Quý, đáy lòng anh mềm nhũn.

“Ồ, vậy lần này anh đi công tác thuận lợi không?” Tiêu Quý hỏi.

“Rất thuận lợi, dự tính sẽ phát hành vào dịp hè, anh là người lập trình của trò chơi trực tuyến này, e là nghỉ hè không thể về nhà.” Mễ Tu bóp nhẹ tay Tiêu Quý, thấy cô cụp mắt xuống, có một tia thất vọng, anh cười dịu dàng, nói: “Vì thế em ở lại đây với anh, dù sao bọn Du Phong cũng phải về nhà.”

Tiêu Quý ngạc nhiên ngẩng đầu: “Thật sao?” Tốt quá, vừa rồi cô còn tưởng rằng phải xa Mễ Tu hai tháng trời, mới sáu ngày thôi cô còn không chịu nổi!

“Thật mà.” Mễ Tu làm sao nỡ xa cô lâu như vậy, chờ Du Phong và Đường Tam Thận về nhà rồi, trong nhà trọ chỉ có hai người bọn họ, ngẫm lại rất đáng mong chờ.

Ngay lúc tình cảm nồng nàn, Tiêu Quý lại thốt ra một câu sát phong cảnh: “Em muốn đi tiểu…”

“…Đi đi.” Mễ Tu đỡ trán.

Tiêu Quý rửa tay xong, từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Mễ Tu nhà cô dựa trên vách tường, anh hơi cúi đầu, vẻ mặt không thấy rõ.

Tiêu Quý cảm thấy không tốt lắm, do dự một chút, cô chầm chậm đi qua: “A Tu, sao anh ra đây, không ở trong đó chờ em.”

Mễ Tu ngước mắt, ánh mắt thâm trầm, xa xăm lại có chút phức tạp: “Đánh nhau?”


Tiêu Quý… Cô biết có chuyện xảy ra.

Mễ Tu đứng thẳng, cụp mắt nhìn Tiêu Quý cúi đầu không nói gì, anh nhướng mày. Nếu không phải hồi nãy Hầu Tử uống nhiều lỡ lời, thì anh còn không biết bài viết kia là do Mạnh Nhụy đăng lên, lại càng không ngờ bởi vì chuyện này Tiêu Quý đi tìm Mạnh Nhụy lý luận, thậm chí ra tay làm kinh động đến hiệu trưởng.

“Nói chuyện.” Mễ Tu nâng cằm Tiêu Quý lên, âm thanh trầm thấp.

“Em xin lỗi, em không có cố ý đánh nhau đâu…” Tiêu Quý nhìn đôi mắt đen như mực kia, phản ứng đầu tiên chính là xin lỗi, cô không quên, Mễ Tu đã từng nghiêm cấm, không cho phép cô uống rượu, đánh nhau, nhuộm tóc. Mấy năm nay cô chưa hề phạm phải, nhưng hiện tại, trông thấy dáng vẻ tức giận của anh, cô thật sự hơi sợ.

Mễ Tu kinh ngạc, anh không ngờ câu đầu tiên Tiêu Quý nói lại là xin lỗi. Ngữ khí của anh rõ ràng nặng hơn trước kia một chút, nhưng điều anh giận chính là cô không nói việc kia với anh, lại giận bản thân mình không bảo vệ tốt cho cô.

Tiêu Quý uất ức xin lỗi một câu khiến cho Mễ Tu đầu hàng thua trận, tức giận vừa đọng lại đã tan thành mây khói, hiện tại thấy viền mắt cô đỏ hoe, trong lòng anh chỉ có đau lòng và tự trách.

“Anh không phải đang trách em.” Mễ Tu ôm hai má Tiêu Quý, trong đôi mắt đầy vẻ đau thương: “Anh trách mình không bảo vệ tốt cho em, biết rõ Mạnh Nhụy mang lòng ác ý đối với em, nhưng anh không tìm cách ngăn cản cô ta, anh vẫn cho rằng cô ta chỉ là một cô bé, nhiều lắm chỉ là tuỳ hứng một chút, điêu ngoa một chút, lại không ngờ cô ta sẽ làm ra chuyện độc địa như vậy. Người nên xin lỗi phải là anh, trước kia anh đã nói rồi, em chỉ cần vì tương lai của chúng ta mà cố gắng một lần, những năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng, thế nhưng anh vẫn để em chịu uất ức.”

Tiêu Quý nhịn không được mà khóc thút thít, cô còn tưởng rằng Mễ Tu trách cô đánh nhau, thì ra anh đau lòng cô bị uất ức. Hai tay Tiêu Quý quấn lấy thắt lưng Mễ Tu, cô tựa vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Không có, em không có chịu uất ức, anh không biết đâu, em cho Mạnh Nhụy một cái bạt tai, rất hả giận, tất cả buồn bực đều không còn, hơn nữa Mị Mị cũng đăng bài viết đánh trả, em không chịu thiệt chút nào. Vả lại, chuyện Mạnh Nhụy đăng lên bài viết kia cũng không phải lỗi của anh, ai ngờ cô ta sẽ làm chuyện vô bổ thế chứ, nếu không phải trong lúc vô tình Hầu Tử nghe được chân tướng sự việc thì đến giờ em cũng không biết là cô ta làm.”

“Lúc ấy anh đã biết tâm tư của Mạnh Nhụy đối với anh, anh nên nhẫn tâm hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của cô ta, nói không chừng sẽ chẳng xảy ra những chuyện sau này.”

“Không, A Tu, anh đã từ chối Mạnh Nhụy rồi, dù sao anh cũng không thể cứ nói những lời tệ hại với cô ta mãi, giống như anh là một người đàn ông lại đi bắt nạt một cô nữ sinh bé nhỏ. Là cô ta từ nhỏ đã quen chiều chuộng nên hư hỏng, muốn gì thì nhất định phải đạt được, không chiếm được cô ta sẽ không dừng tay, hơn nữa quan hệ giữa em và cô ta thế nào cũng không ở chung hoà thuận, chỉ là cách làm của cô ta có phần quá khích. May mà chuyện bài viết đã qua, Mạnh Nhụy cũng chẳng đến làm phiền em nữa, đối với chuyện quá khứ em không muốn suy nghĩ nhiều, có anh ở bên em, em đã rất thoả mãn rồi.”

“Đồ ngốc.” Mễ Tu ôm chặt Tiêu Quý, nỗi đau trong lòng vẫn không vơi đi. Tiểu Quý của anh, chỉ cần một chút tốt đẹp là có thể khiến cô thoả mãn, có thể thấy được cô quý trọng người khác đối tốt với cô thế nào biết bao, có thể thấy được cô nâng niu lòng tốt ít ỏi cỡ nào.

“Em đâu có ngốc.” Tiêu Quý chui ra từ trong lòng Mễ Tu, hôn lên cằm anh một cái, đắc ý nói: “Nếu không làm sao nắm chặt anh chứ!”

Mễ Tu bật cười, đúng vậy, nắm anh rất chặt, hoàn toàn không thể động đậy. Anh tì lên trán cô, vừa định hôn lại nghe thấy…

“Em xem bạn gái người ta kìa, chủ động bao nhiêu, nhìn em đi! Ôm một cái cũng không cho!”

“Hừ! Nếu anh có nửa điểm khôi ngô của bạn trai người ta, ngày nào anh muốn cũng được!”

“…” Bọn họ lại quên mất, chỗ này là cửa nhà vệ sinh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.