Trúc mã ngạo kiều của tiểu thanh mai

Chương 7


Bạn đang đọc Trúc mã ngạo kiều của tiểu thanh mai – Chương 7:

Trên chiếc giường lớn, Tô Ninh Trăn bị ép quỳ giống như chó con, người đàn ông quỳ thẳng người sau lưng đang va chạm trong huyệt nhỏ của cô từng cái từng cái một, cái miệng nhỏ của cô tràn ra tiếng rên rỉ vỡ vụn: “Ưm a a… ưm ưm… ha a…”
 
Xương mu của người đàn ông đánh lên cái mông vểnh cao của cô, lực lớn khiến cái mông cô xuất hiện vết đỏ, Tiêu Hàn cúi người xuống dán lên tấm lưng mượt mà của Tô Ninh Trăn, một tay nắm chặt vú mềm trước ngực cô, một tay phủ lên bụng dưới bằng phẳng của cô, động tác bên dưới chưa từng dừng lại: “Nhớ ra chưa?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Ninh Trăn liều mạng né đầu, cho dù nhớ ra rồi thì cũng không thể thừa nhận: “Không… a…”
 
“Vẫn chưa đúng không? Vậy thì chúng ta tiếp tục.” Anh dùng sức ép cái bụng dưới bằng phẳng của cô hướng về phía mình, động tác đâm vào ở thân dưới càng mạnh hơn, phảng phất như có thể sờ được gậy thịt của mình qua cái bụng nhỏ, qua mấy chục cái va chạm, Tô Ninh Trăn lại bắn ra rồi.
 
“A a a — đừng, đừng mà —-” Cô không nhịn được mà cong người lên, sức lực toàn thân như bị rút khô hoàn toàn, Tô Ninh Trăn buông lỏng tay, cả người nằm bẹp xuống giường, đúng lúc người đàn ông phía sau không có ý định buông tha cho cô, vểnh cái mông nhỏ của cô lên, động tác bên dưới tiếp tục không ngừng.
 
“Em sướng rồi nhưng anh thì chưa.” Lời nói tàn nhẫn của người đàn ông cứ như vậy mà buông xuống.
 
Sáng sớm Tô Ninh Trăn còn chưa nghĩ ra được nên làm gì, cứ như vậy mà lại bị ăn sạch sẽ rồi.
 
“A —-” Một lần cuối cùng sau khi phóng thích toàn bộ, người đàn ông cố ý đặt sức nặng toàn thân lên người cô gái, cả người nằm trên người cô.
 
Chốc lát hai người đều thở hổn hển, sáng sớm đã làm chuyện kịch liệt, sức lực của hai người lại hoàn toàn khác biệt. Tiêu Hàn cảm thấy sung sướng cả người nhưng Tô Ninh Trăn lại cảm thấy bản thân mình giống như bị tháo ra rồi lắp vào vậy.
 
“Anh cút đi.” Trên thân hai người còn có mồ hôi, cứ dán chặt lấy nhau như vậy khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Người đàn ông nhẹ nhàng giật giật, lật người sang bên cạnh, thuận tiện còn kéo cô nằm lên trên người mình rồi siết chặt vòng tay.
 
“Tiêu Hàn, anh thả tôi ra.” Cô là bảo anh cút, không phải ôm cô cùng lăn!
 
*Trong tiếng Trung, lăn cũng là 滚, mà cút cũng là 滚, đọc là [gǔn].
 
Bàn tay lớn của anh đánh lên cái mông nhỏ của cô: “Đừng có lúc nào cũng ồn ào.”
 
Gậy thịt mềm nhũn của anh còn đang chống cái mông nhỏ của cô, hai người toàn thân ẩm ướt nhớp nhúa dính vào nhau thực sự khiến toàn thân cô khó chịu: “Vậy anh nhanh thả tôi ra.”
 
“Đừng ngọ nguậy, trừ phi em muốn làm lần nữa.” Người đàn ông muốn vuốt ve an ủi thật tốt, nhưng cô gái cứ không ngừng hô to.
 
Cảm nhận được dục vọng sau lưng dường như thật sự đang ngo ngoe muốn động, Tô Ninh Trăn không dám khiêu khích anh nữa, chỉ sợ sơ ý một chút anh lại kích động lên, cô thật sự không còn sức nữa.


 
Nhận ra được cô gái ngoan ngoãn rồi, anh đưa tay vuốt ve bụng cô, lại dùng lực kề sát lên trên người mình, thở dài thành tiếng, cảm giác ôm cô ở trong ngực thật đúng là không tệ.
 
Tô Ninh Trăn vô cùng hoài nghi, Tiêu Hàn uống lộn thuốc rồi đúng không? Từ sáng sớm phản ứng của anh đã vô cùng kỳ lạ, hiện tại lại lôi kéo cô vuốt ve an ủi là đang làm gì vậy? 
 
“Tiêu Hàn, anh có bị bệnh không?”
 
Người đàn ông đẩy đẩy cô bằng gậy thịt đã hơi cứng lên của mình: “Anh có bệnh hay không không phải em rõ ràng nhất sao? Hay là…. anh chưa thỏa mãn em?”
 
Tô Ninh Trăn có chút bất lực: “Được rồi, anh đừng động dục.”
 
“Ninh Ninh.” Giọng nói của người đàn ông khẽ gọi.
 
Tô Ninh Trăn không biết vì sao, từ khi còn nhỏ hình như Tiêu Hàn luôn gọi cô như thế, cũng chỉ có anh là gọi cô như vậy: “Làm sao?”
 
Anh vuốt ve phần bụng dưới trơn nhẵn của cô, lại nói ra lời làm Tô Ninh Trăn phát điên: “Chúng ta đang quen nhau.”
 
Anh dùng câu khẳng định, không phải là hỏi dò mà là anh đơn phương đưa ra quyết định: “Tôi không muốn.”
 
Sức lực trên tay Tiêu Hàn lớn thêm mấy phần: “Em nói lại lần nữa.”

 
Cô nhẫn nại thương lượng với anh: “Tiêu Hàn, anh đừng nghịch, chẳng qua chỉ là làm tình, không nhất thiết phải quen nhau mà?”
 
“Anh nghịch? Được đấy, Tô Ninh Trăn, anh không nhìn ra là em tùy tiện như vậy.” Bị cô gái từ chối không chút do dự, anh liền mỉa mai trả lời.
 
Tô Ninh Trăn chung sống với anh nhiều năm như vậy nên cô vô cùng rõ ràng, cô ầm ĩ không lại anh, nói đạo lý cô cũng không thắng được người ta: “Tùy anh, nói sao cũng được, việc này chúng ta liền bỏ qua, sau này nước sông không phạm nước giếng, đừng ai nhắc tới.”
 
Tiêu Hàn cắn răng nghiến lợi mở miệng: “E rằng không có cách nào.”
 
Tô Ninh Trăn cũng nổi giận, rốt cuộc là anh muốn thế nào?
 
“Tiêu Hàn!”
 
Nhìn thấy cảm xúc của cô bị anh khơi lên, không còn thờ ơ như vậy nữa thì Tiêu Hàn mới dễ chịu một chút: “Chỗ này của em… có thể có con rồi.” Anh vừa nói vừa tiếp tục vuốt ve bụng của cô.
 
Tô Ninh Trăn lúc này mới ý thức được nguy cơ, trong lòng than khổ, cô cũng vô cùng chậm chạp, chuyện lớn cỡ này bây giờ được nhắc mới nhớ ra: “Anh nhanh thả tôi ra.”
 
“Nằm mơ.” Cô có thể nghĩ đến cái gì, anh dùng đầu ngón chân cũng biết được.
 
“Tiêu Hàn!” Tô Ninh Trăn thật sự bắt đầu nóng nảy rồi.
 
“Anh không thể để em uống thứ sẽ làm tổn thương đến thân thể.” Anh lạnh lùng mở miệng.
 
“Vậy sao anh không mang bao!” Cô cũng nổi giận rồi!
 

“Anh không có thứ này, sau này sẽ chuẩn bị, lần này nếu thật sự có thì sinh ra đi!” Anh hoàn toàn không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng.
 
“Tiêu Hàn, anh điên rồi đúng không? Không có thì sao anh lại bắn vào trong, cái gì gọi là sinh ra đi, đó là một sinh mệnh, sinh mệnh đấy!” Kỳ lạ, Tiêu Hàn bình thường IQ cao như vậy, sao bây giờ lại làm cho người ta lo ngại như thế?
 
“Để em làm mẹ của con anh đều tính là lợi cho em rồi, em còn dám lớn tiếng ồn ào.” Anh giống như ban ơn mà mở miệng.
 
Tô Ninh Trăn cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu đau rồi, anh có bị bệnh không? Đầu óc của anh hỏng rồi đúng không?
 
“Tôi nói buông tôi ra.”
 
Người đàn ông không nhúc nhích: “Em muộn rồi, hiện tại đoán chừng ba mẹ hai nhà đều đã biết, cho dù em muốn ăn quỵt cũng không được.”
 
Xong rồi, vừa rồi bị anh đè ra làm một lần, việc này cũng quên mất rồi, IQ của cô mới là thứ khiến cho người ta lo ngại, làm sao bây giờ?
 
“Nếu không thì… anh ra mặt giải thích nói thật ra chúng ta không làm gì cả?”
 
Anh cười lạnh: “Có thể sao? Hai người toàn thân trần trụi nằm trên giường mà không xảy ra chuyện gì?”
 
Xong rồi, Tô Ninh Trăn cảm thấy cô sắp phun ra một ngụm máu rồi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.