Trúc mã ngạo kiều của tiểu thanh mai

Chương 3


Bạn đang đọc Trúc mã ngạo kiều của tiểu thanh mai – Chương 3:

Tô Ninh Trăn bị đẩy vào một cái lại một cái, gậy thịt thô to của người đàn ông đục mở hành lang ấm áp chặt chẽ của cô, khoái cảm từng cơn đánh úp lại, đầu vốn dĩ đau như muốn nứt ra cũng dần dần không đau nữa, ký ức tối hôm qua chậm rãi quay trở lại, theo động tác thân mật triền miên của hai người, thật sự làm cô nhớ lại vài thứ…
 
Hôm qua, bạn trai cũ đáng bị chém ngàn đao kia của cô kết hôn, mẹ của anh ta có lẽ là muốn cho cô hoàn toàn hết hy vọng nên còn gửi thiệp cưới cho cô, đặc biệt gọi điện thoại đích thân mời cô đến dự.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên, trường hợp khó xử như thế này, Tô Ninh Trăn vốn dĩ không có ý định tham dự, nhưng mẹ anh ta dường như chưa từ bỏ ý định, nhiều lần nhắc nhở cô cần phải tham dự đúng giờ, nói là lời chúc phúc của cô rất quan trọng với bạn trai cũ.
 
Rất con mẹ nó quan trọng! Tô Ninh Trăn thật sự muốn nổi khùng rồi chửi tục, tiếc rằng nhà cô gia giáo đàng hoàng, những lời như vậy không thể nói ra được.
 
Cho nên rơi vào đường cùng, cô vẫn đến tham dự đám cưới.
 
Lúc đầu Tô Ninh Trăn cho rằng, ba tháng nay có lẽ cô đã đỡ hơn rất nhiều, dù sao thì cũng là tình cảm bốn năm, nói chia tay là chia tay như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Kết quả vừa đến hội trường nhìn thấy tấm hình cưới kia, Tô Ninh Trăn vẫn không nhịn được mà đỏ vành mắt, cảm giác bi thương vì cô dâu không phải là mình tự nhiên ập đến như nước lũ.
 

Cô và Lâm Tuấn Lương quen biết nhau ở đại học, hai người là bạn học với nhau, lại bởi vì quan hệ đồng hương mà hai người rất nhanh liền bắt đầu quen thuộc, vốn dĩ ngay từ đầu Tô Ninh Trăn coi anh ta là bạn bè bình thường, cũng ở chung rất thoải mái, tự do. Kết quả Lâm Tuấn Lương lại không nghĩ như vậy, không bao lâu sau liền bắt đầu theo đuổi cô.
 
Tô Ninh Trăn vốn dĩ không nghĩ tới chuyện yêu đương, dù sao thì nhiều năm qua, tâm tư của cô đều đổ dồn vào chuyện làm thế nào để thoát khỏi Tiêu Hàn và đề phòng ba cô tìm cô tính sổ, bởi vậy cũng mặc kệ sự theo đuổi của anh ta hai năm, sau đó mới suy xét thử qua lại một chút.
 
Thật ra Lâm Tuấn Tương là người bạn trai cũng không tệ lắm, bốn năm quen nhau đối xử với cô cũng coi như không tồi, bởi vậy tình cảm của hai người cứ duy trì tế thủy trường lưu(*), lúc đầu cô còn tưởng rằng bọn họ có thể đi đến hôn nhân, kết quả bây giờ xem ra cũng chỉ là sự mơ mộng hão huyền của cô.
 
*Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì chảy dài: (1) Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu. (2) Đều đều, từng ít một, không ngừng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô tự giễu cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên, cố gắng thu lại hàng nước mắt muốn chảy ra, trong trường hợp như thế này cô cũng không thể để mất mặt được.
 
“Ôi chao, đây không phải là Ninh Trăn sao?” Một giọng nói bén nhọn ở một bên truyền tới.
 
Tô Ninh Trăn định thần nhìn lại, quả nhiên là người mẹ cực phẩm kia của Lâm Tuấn Lương.
 
Cô ngại vì gia giáo nên vẫn ngoan ngoãn chào hỏi bà ta: “Dì, lâu rồi không gặp.”
 
Mẹ Lâm hôm nay ăn mặc có vẻ rất hoan hỉ, lớp trang điểm trên mặt cũng rất khoa trương: “Ninh Trăn, biết cháu có thể đến thì Tuấn Lương nhà chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, ôi, tình yêu hiện đại đều ưa chuộng dễ hợp dễ tan, nhìn thấy hai đứa như vậy, dì cũng rất vui mừng.”
 
Tô Ninh Trăn cười lạnh ở trong lòng một tiếng, thật sự là một màn kịch hay: “Dì hôm nay chắc chắn rất bận rộn, đừng chào hỏi cháu, dì cứ làm việc đi!” Cô cảm thấy mình nói nhiều thêm hai câu với bà ta thì có thể sẽ không duy trì được khuôn mặt ôn hòa mất, nên Tô Ninh Trăn nhanh chóng đuổi bà ta đi.
 
Nhưng đối phương dường như không có ý định buông tha cho cô: “Ninh Trăn thật là một cô gái tốt, là dì không có phúc, nếu không hay là thế này đi, dì giới thiệu con trai của bạn dì cho cháu nhé? Mặc dù so ra thì không tốt bằng Tuấn Lương của dì, nhưng sánh đôi với cháu thì chắc chắn không có vấn đề gì.”
 

Tô Ninh Trăn thật sự rất muốn lấy nước hắt lên mặt bà ta, nhìn bà ta nói vừa khen ngợi vừa châm biếm, cô thật đúng là nghe không ra sự thật lòng nào: “Ý tốt của dì cháu xin chân thành ghi nhớ, hôm nay dì bận rồi, cháu không quấy rầy nữa, để cháu tự đi vào.”
 
Cô rất sợ mình không cẩn thận sẽ ra tay thật nên đành phải nhanh chóng rời đi.
 
Cô ngồi vào vị trí, nhìn thấy màn hình chiếu phía trên đang chiếu ảnh chụp của cô dâu chú rể từ nhỏ đến lớn, cảm giác bi thương tự nhiên mà dâng cao, toàn thân cô đều thấy không ổn rồi, bị người ta chà đạp như thế, bây giờ cô vậy mà còn ở đây khinh rẻ mình.
 
Nghĩ đến đây liền cảm thấy không thể ở lại đây được nữa, không đợi buổi lễ bắt đầu, Tô Ninh Trăn dứt khoát rời đi, dù sao người hy vọng nhìn thấy cô nhất cũng đã thấy rồi, không phải sao?
 
Rời khỏi hội trường, cô không muốn về nhà, ở trong thành phố nhỏ cô ở từ tấm bé này, đột nhiên Tô Ninh Trăn cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo. Cô tùy ý đi vào một quán rượu, gọi một chút đồ ăn với vài chai rượu, cô muốn dùng cái này để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình.
 
Tô Ninh Trăn cô đây có chỗ nào kém hơn người khác? Mặc dù không phải là mỹ nữ hạng nhất nhưng cô cũng vẫn là một mỹ nhân thanh tú mà nhỉ? Mặc dù thành tích không quá tốt nhưng cũng không quá kém, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống lại chả ai bằng mình! Mặc dù lương lậu không tốt, nhưng ít nhất cô cũng có công việc ổn định. Sao cô lại bị người ta ghét bỏ thành thế này…
 
Kết cục của người bình thường không được uống rượu lại đột nhiên dở chứng chính là chưa uống mấy ly đã say bí tỉ không biết gì, hơn nữa tâm tình cô vốn đã buồn bực nên còn say nhanh hơn.
 
Ông chủ quán rượu thấy thời gian còn sớm mà cô bé này đã uống say khướt rồi liền bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đợi lát nữa thì cô cũng sẽ bớt say thôi, vừa định rời khỏi thì điện thoại đặt trên bàn của cô vang lên, ông chủ nghĩ, một cô gái ở lại chỗ này cũng nguy hiểm, vẫn là gọi người đến đón cô ấy về đi, thế là ông liền nhận cuộc gọi của cô.
 

“Tô Ninh Trăn, đầu óc cô hỏng rồi sao? Mắc cái giống gì mà còn lết đi tham dự hôn lễ!” Vừa mới nhận điện thoại thì đối phương đã mắng bla bla.
 
Ông chủ hơi cạn lời, người bạn của cô gái này thật hung dữ, có điều vẫn phải nhờ cậu ta giúp đỡ một chút: “Ngại quá, anh này, chủ nhân của chiếc điện thoại này đã uống say rồi.”
 
Tiêu Hàn không đoán được kia điện thoại vậy mà lại truyền ra giọng đàn ông, lời nói của đối phương khiến anh cau chặt mày, anh thở dài: “Xin lỗi, hiện tại cô ấy đang ở đâu?”
 
Ông chủ thấy đối phương định trực tiếp tới đón cô thì dứt khoát báo địa chỉ luôn.
 
Tiêu Hàn rất nhanh đã tới, lúc nhìn thấy cô gái đã say bí tỉ kia, anh cắn chặt răng, được lắm, cô gái không biết tốt xấu này vậy mà dám tự chuốc say bản thân ở chỗ phức tạp như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì xem cô làm thế nào!
 
Sau khi cảm ơn ông chủ và giúp cô thanh toán hóa đơn, anh mới bế bổng cô lên, đóng gói người mang đi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.