Đọc truyện Trúc mã này ta không cần nữa – Chương 4:
Bênh viện Thanh Dương ——
Trước khi vào phòng mạch của bác sĩ Lưu Tiêu Di vừa đăng ký vừa gọi cho Lưu Trạch Hằng.
“Tiêu Di, làm sao vậy?” Lưu Trạch Hằng nhận máy, giọng nói vẫn như cũ từ tính say mê lòng người. Trong phòng rất ồn ào, Lưu Tiêu Di loáng thoáng nghe được nội dung nói chuyện phiếm của một đám người.
“Nhớ năm đó, Trạch Hằng cùng Tuyết Lộ quả thực là một đôi làm người ta hâm mộ, bây giờ già đầu rồi, nữ chưa gả nam chưa cưới, nhanh nhanh góp gạo thổi cơm chung đi a!”
Hóa ra……
Hắn kết hôn 5 năm, không có bạn học nào biết hắn đã kết hôn.
Lưu Tiêu Di vốn dĩ muốn hắn đến bệnh viện với cô, hiện tại tâm lạnh: “Không có việc gì, chỉ muốn nhắc nhở anh uống ít chút.”
Lưu Trạch Hằng vẫn bình đạm như cũ: “Ừ, anh biết rồi.”
Lưu Trạch Hằng sau khi cúp điện thoại, nghiêm túc nói với bạn học đang đùa giỡn: “Đừng lấy ta nói giỡn, tôi đã kết hôn 5 năm.”
“Cái gì, cậu đã kết hôn 5 năm?” bạn học đang ngồi, trừ bỏ bạn cùng phòng Trần Quang Huy, mỗi người đều kinh ngạc.
5 năm trước, còn không phải là vừa mới tốt nghiệp đại học sao?
Một bạn học nam trêu chọc: “Sớm như vậy đã kết hôn, làm cho người khác to bụng phải không.”
Lưu Trạch Hằng trên mặt mang theo mỉm cười hiếm thấy, trả lời: “Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã, tôi thích cô ấy, mới cưới.”
*
Đêm khuya, Lưu Trạch Hằng về đến nhà, trở về phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, phát hiện Lưu Tiêu Di không ở phòng, giường lớn trống rỗng.
Cô đi đâu?
Lưu Trạch Hằng nhìn thấy di động của cô để ở tủ đầu giường cùng ví tiền, chắc hẳn là còn ở nhà chứ?
Chung cư có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng là thư phòng, còn có phòng vẽ tranh của cô.
Lưu Trạch Hằng đi đến phòng vẽ tranh, bật đèn tường, thấy cô đắp chăn cuộn tròn ở trên sô pha. Hắn vốn cho rằng cô buổi tối vẽ tranh mệt mỏi, liền nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi, đến gần mới phát hiện cô mồ hôi đầy đầu. Hắn duỗi tay vuốt cái trán của cô, rất nóng. Hắn vạch chăn ra, tính toán đem cô ôm về phòng ngủ chính, phát hiện tay phải cô dùng băng gạc băng lại, còn có mùi thuốc mỡ nồng nặc.
Hắn chỉ là rời đi một buổi tối, rố cục là xảy ra chuyện gì.
“Tiêu Di, Tiêu Di……” Lưu Trạch Hằng đánh thức cô.
Lưu Tiêu Di mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, nhìn thấy là Lưu Trạch Hằng, vài phần tiều tụy mà nói: “Trạch Hằng, em hôm nay mệt mỏi quá, đừng làm, được không?”
Lưu Trạch Hằng dở khóc dở cười, chẳng lẽ ở trong mắt cô hắn còn không bằng cầm thú? Cô bệnh nặng, hắn như thế nào còn sẽ động cô?
“Ăn gì chưa?” Lưu Trạch Hằng biết tính cô bệnh nặng cũng không chịu uống thuốc, người khác phải la mới chịu uống thuốc.
“Chưa……”
“Đêm nay em làm gì vậy?” Phát sốt, tay bị thương, còn không có ăn cái gì?
Lưu Trạch Hằng cong lưng bế cô lên, chuẩn bị mang cô về phòng.
“Trạch Hằng, em đêm nay ngủ ở đây, em sợ lây bệnh cho anh……”
“Lo lắng cái gì, anh so với em khỏe mạnh hơn nhiều.”
Thể chất của Lưu Trạch Hằng so với Lưu Tiêu Di tốt hơn rất nhiều, sinh hoạt của Lưu Trạch Hằng có quy luật, lại thường xuyên vận động, dường nhưkhông thấy hắn phát sốt hay cảm mạo. Mà Lưu Tiêu Di thật sự không được, thể chất suy nhược, từ nhỏ đến lớn lại không thích vận động, Lưu Trạch Hằng lúc nào cũng phải chiếu cố cô.
“À……” Cô gái trong ngực hắn cúi đầu xuống.
Lưu Trạch Hằng nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thói ở sạch thêm chứng cưỡng bách, đi tới buồng vệ sinh giặt sạch một cái khăn lông, giúp Lưu Tiêu Di lau mồ hôi toàn thân, lại thay cho cô bộ đồ sạch sẽ ở nhà. Hắn đem điều hòa mở độ ấm thích hợp, đắp khăn đàng hoàng cho cô rồi nói: “ em nghỉ ngơi đi, anh nấu đồ ăn cho em.”
Nửa giờ sau, Lưu Trạch Hằng nấu xong cháo gạo kê, dùng khay đem cháo gạo kê cùng thuốc vào phòng.
“Dậy đi.” Lưu Trạch Hằng đem khay đặt ở tủ đầu giường, nâng Lưu Tiêu Di ngồi dậy, còn dùng gối đầu lót sau lưng cô, dựa vào đầu giường.
Lưu Trạch Hằng kéo tới một cái ghế nhỏ, ngồi ở mép giường, cầm lấy một chén cháo, dùng muỗng múc lên một muỗng, thổi nguội, đưa đến miệng Lưu Tiêu Di: “Ăn cháo.”
Lưu Tiêu Di nhìn Lưu Trạch Hằng đang kiên nhẫn chiếu cố mình, mở miệng ra, ăn luôn một ngụm cháo.
Khi còn nhỏ cũng là như thế này, cha mẹ cô và hắn đều phải đi làm. Lưu Trạch Hằng từ nhỏ so bạn cùng lứa tuổi muốn thành thục và độc lập, hai bên cha mẹ đều nhờ hắn cố gắng chiếu cố em gái nhà bên Lưu Tiêu Di. Lưu Trạch Hằng luôn đối với cô lạnh như băng, trừ bỏ một ngày làm ba bữa cơm cho Lưu Tiêu Di ăn, hầu như không có bất luận giao lưu gì. Dù hai người là bạn học cùng lớp, hắn cũng sẽ không chủ động cùng cô nói chuyện.
Trừ phi, Lưu Tiêu Di bệnh đến khó chịu, mỗi lần uống thuốc sẽ khóc. Lúc này, Đại Băng Sơn dường như thay đổi thành một người khác, dịu dàng nhẹ giọng cùng cô nói chuyện, dỗ dành cô ăn cơm uống thuốc.
Nhưng lúc cô hết bệnh rồi, Đại Băng Sơn vẫn như cũ là Đại Băng Sơn, khí tràng phát ra khí lạnh có thể đông cứng người khác.
Hai người vẫn luôn đút ăn, im lặng thật lâu. Lưu Tiêu Di phá vỡ yên tĩnh: “Hôm nay tụ họp có vui không?”
“Ừ.”
Lưu Tiêu Di trong lòng buồn bực không vui: Anh khẳng định vui vẻ, đi gặp bạch nguyệt quang người đàn ông nào sẽ không vui?
Lưu Trạch Hằng múc một muỗng cháo lên, đưa tới miệng cô, hỏi: “Tay tại sao lại bị thương?”
Lưu Tiêu Di ăn một ngụm cháo, nhìn tay phải, nói: “Buổi tối đi tới cửa hàng ăn cháo, phục vụ không cẩn thận đổ lên tay em.”
“Em nha, anh không ở bên cạnh em liền xảy ra chuyện, em phải cẩn thận một chút……” Lưu Trạch Hằng vốn muốn nói “anh thực lo lắng cho em”, chính là không biết vì cái gì tới bên miệng lại biến thành: “Em cứ như vậy, anh rất khó giải thích cùng ba mẹ em.”
“Em đã biết.” Lưu Tiêu Di nhàn nhạt mà mất mát.
Hai người cùng lâm vào trầm mặc, Lưu Trạch Hằng đút cô uống thuốc xong mới đi tắm rửa, lên giường ngủ.
Tắt đèn ngủ, Lưu Trạch Hằng đem cô ôm vào trong ngực, nhiều năm như vậy, đã có thói quen ôm người yêu ngủ.
Lưu Trạch Hằng: “Anh ôm em như vậy, có động tới tay em không?”
Lưu Tiêu Di: “Không động tới tay, chỉ là em sợ đem virus cảm truyền cho anh.”
Lưu Trạch Hằng vén sợi tóc trên trán cô, hôn một cái, nói: “Không có việc gì, anh sẽ không bệnh.”
Lưu Trạch Hằng có đôi khi trong lúc vô tình đối Lưu Tiêu Di thực ôn nhu, làm cô cảm thấy cô ở trong lòng hắn hẳn là cũng có một vị trí nhỏ. Chính là, cũng liền như vậy mấy cái nháy mắt, cô đã 27 tuổi, không bao giờ còn là thiếu nữ hơn mười tuổi thiên chân lãng mạn, chỉ cần hắn đối cô hơi hơi mỉm cười, cô nguyện ý trả giá tất cả.
Khi còn trẻ không sợ theo đuổi chân ái của mình, hiện tại lại trở nên sợ hãi rụt rè.
Cô đã từng cảm thấy mình có được toàn thế giới, chính là, cô hiện tại hai bàn tay trắng. Không có tiền tài, không có thanh xuân, không có năng lực mưu sinh, giống như ký sinh trùng, chỉ có thể sống dựa vào Lưu Trạch Hằng.
Lưu Tiêu Di nằm cuộn tròn người lại, nói: “Trạch Hằng, em muốn về nhà ở một thời gian.”
“Làm sao vậy?”
“Từ tết tới giờ còn không có về nhà, em muốn trở về thăm người trong nhà cùng bạn bè.” Lưu Tiêu Di ở thành phố Thanh Dương bạn bè rất ít, cũng có thể nói trừ bỏ Lý Lê ở ngoài, liền không có bạn bè ở thành phố này. Lưu Trạch Hằng công tác rất bận, rất ít về nhà, cô ở thành phố Thanh Dương một người ngốc, còn không bằng về quê, nơi đó có trưởng bối còn có bạn bè. Tuy rằng, sợ bốn người già trong nhà thúc giục cô sinh con, nhưng mà so với ở chổ này không có người bồi cô nói chuyện phiếm còn tốt hơn.
“Cuối tuần trường học nghỉ hè, anh cùng em trở về mấy ngày đi.”
Lưu Tiêu Di biết, hắn là một giảng viên đại học, có kỳ nghỉ hè, nhưng vì muốn thăng chức phó giáo sư, mấy năm nay đều bận rộn nghiên cứu khoa học, đại đa số ngày nghỉ đều vượt qua trong phòng thí nghiệm. Bỏ ra mấy ngày nghỉ, thật đúng là không dễ dàng.
Lưu Tiêu Di tâm tình sung sướng mà lên tiếng: “Được!”
“Ngày 15 là sinh nhật ba, em có rảnh đi mua một phần quà sinh nhật cho ông đi.”
Phòng tối thui, Lưu Trạch Hằng nhìn không thấy mất mát trên mặt Lưu Tiêu Di.
Hóa ra hắn trở về là vì chúc mừng sinh nhật ba hắn.
Lưu Trạch Hằng nói tiếp: “Mẹ em hình như cũng chuẩn bị sinh nhật, em giúp anh chọn một phần lễ vật đưa cho bà.”
“Được……”
Bởi vì tay phải Lưu Tiêu Di bị thương, rất nhiều chuyện đều làm không được, vừa vặn là chủ nhật, Lưu Trạch Hằng sớm đã làm xong việc nhà. Từ nhỏ hắn trừ đi học sẽ làm việc nhà, còn muốn chiếu cố em gái nhà bên Lưu Tiêu Di, từ lúc kết hôn về sau, bọn họ đổi vai, cô học giặt quần áo nấu cơm, chiếu cố hắn. Ít nhiều cô như thế ngoan ngoãn hiểu chuyện, học xử lý hết thảy mọi chuyện trong nhà, làm hắn ở bên ngoài yên tâm học tập, nghiên cứu khoa học.
Ăn cơm trưa, Lưu Trạch Hằng làm ba món mặn một canh. Tay phải Lưu Tiêu Di bị thương, ăn cơm có chút khó khăn, chỉ có thể dùng tay trái cầm lấy nĩa, gắp lấy món mình muốn ăn.
Lưu Tiêu Di ăn thật sự chậm, trong nhà mở ra điều hòa, đồ ăn nguội rất nhanh. Lưu Trạch Hằng nhanh chóng mà cơm nước xong, cầm muỗng của cô, nói: “Anh đút em ăn, cứ ăn như vậy em còn ăn chưa xong thì thức ăn đã lạnh rồi.”
Lưu Tiêu Di đành phải ngoan ngoãn tiếp nhận.
Vừa đút cơm, Lưu Trạch Hằng vừa nói: “Anh muốn tìm một bảo mẫu, ngày mai anh phải đi làm rồi, không thể chăm sóc em được.”
Lưu Tiêu Di thói quen bị an bài, đáp lại: “Được.”
“Thứ bảy này về quê, em từ từ chuẩn bị đồ về đi.”
“Vâng.”
*
Lưu Trạch Hằng tìm bảo mẫu thiệt tình không tồi, tính cách dễ ở chung, làm việc cũng cẩn thận. Được bảo mẫu chiếu cố, Lưu Tiêu Di cảm mạo hết, tay bị thương cũng không sai biệt lắm tốt hơn, có thể bỏ đi băng gạc, tự do hoạt động, mỗi ngày kiên trì bôi thuốc cao thì tốt rồi.
Bởi vì phải về quê, Lưu Tiêu Di kết toán một tuần tiền lương trả cho bảo mẫu. Tối thứ sáu, cô đã thu thập tốt đồ về nhà, hành lý hai người, còn có lễ vật cho cha mẹ hai nhà. Thứ sáu không phải ngày làm tình, chính là Đại Băng Sơn làm trước. Bởi vì trở về là ở cùng cha mẹ, nhà cũ cách âm lại kém, bọn họ mỗi lần về quê luôn là khắc chế.
Lưu Trạch Hằng có nghĩ tới đổi nhà mới cho ba mẹ hai bên, chính là các lão nhân cảm thấy không cần thiết lắm. Đầu tiên, phòng ở bọn họ cũng không phải đặc biệt cũ, xây dựng còn chưa tới ba mươi năm, hơn nữa thành phố Giang Hộ là nội thành hướng vùng ngoại thành phát triển, đất trong nội thành không đủ dùng, thật lâu không có công trình xây mới, công trình mới đều là xây ở vùng ngoại thành. Vùng ngoại thành lại không phát triển, rất nhiều người muốn đi mua sắm đều phải vào nội thành, lão nhân gia cảm thấy thực không có thuận tiện, cho nên không đồng ý chuyển đi sống ở vùng ngoại thành.
Sáng thứ bảy, ban đêm lượng vận động quá lớn, hai người còn ngủ nướng không dậy nổi. Tới thời gian tính về đến nhà, còn không có xuất phát, Di mẹ gọi điện thoại hỏi sao chưa về, hai người mới không tình nguyện mà rời giường rửa mặt thay quần áo.
Lưu Trạch Hằng đẩy hai cái vali hành lý, Lưu Tiêu Di xách theo hai túi lễ vật đi vào bãi đỗ xe. Lưu Trạch Hằng đem đồ vật để trong cốp xe, hai người ngồi trên xe, thắt kỹ đai an toàn, chuẩn bị khởi động xe.
Di động Lưu Trạch Hằng vang lên, Lưu Tiêu Di ngồi ở bên cạnh, nghe không rõ ràng lắm nội dung nói chuyện, loáng thoáng nghe được giọng điệu đối phương thực sốt ruột.
“Tôi biết rồi.” Lưu Trạch Hằng tắt máy, quay đầu cùng Lưu Tiêu Di nói: “Tiêu Di, em lái xe trở về trước đi, anh có việc muốn đi xử lý, tối nay mới trở về Giang Hộ.”
“Khi nào mới đi?”
“Đêm nay, anh sẽ tới.”
“Được.”
Lưu Trạch Hằng cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe, khi xuống xe, dặn dò một câu: “lái xe cẩn thận, biết không?”
“Vâng.”
Thành phố Giang Hộ cách thành phố Thanh Dương lộ trình 2 giờ lái xe, sáng nay vợ chồng Lưu Tiêu Di ngủ nướng, không có về trước giờ cơm trưa. Bốn lão nhân gia khăng khăng đợi hơn hai giờ, chờ bọn họ trở về mới ăn cơm trưa, kết quả chỉ có Lưu Tiêu Di trở về, biết được Lưu Trạch Hằng lâm thời có việc buổi tối mới trở về.
Lúc ăn cơm, bốn lão nhân bắt đầu lải nhải việc sinh con, Lưu Tiêu Di miễn cưỡng cười vui mà nói vẫn luôn nỗ lực. Lúc trước, Lưu Tiêu Di sinh non một lần, hai bà mẹ mang cô đi bệnh viện kiểm tra, các hạng mục chỉ tiêu đều nói cô khôi phục rất tốt, có thể mang thai bình thường. Nếu nhà gái không thành vấn đề, như vậy chính là nhà trai ra vấn đề, nhưng Lưu Trạch Hằng cho người ta cảm giác không dễ nói chuyện, kêu hắn đi kiểm tra hắn năng lực sinh dục, lại sợ tổn hại mặt mũi đàn ông của hắn, cho nên các gia trưởng luôn là kêu Lưu Tiêu Di tìm một cơ hội cùng Lưu Trạch Hằng đi làm kiểm tra.
Vốn là một bữa cơm bình thường, biến thành đại hội thúc giục sinh con, sau khi ăn cơm xong, Lưu Tiêu Di rốt cuộc thanh tĩnh. Sớm biết như vậy, cô thà chờ Lưu Trạch Hằng làm xong việc mới cùng trở về, nếu có hắn ở đây, các gia trưởng cũng không dám đề cập tới vấn đề sinh con.
Nhà Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng đối diện nhau, bất quá sau khi kết hôn Lưu Tiêu Di liền đi qua nhà đối diện ở, đi theo Hằng mẹ về nhà nghỉ ngơi. Phòng Lưu Trạch Hằng cùng trước kia khi còn đi học giống nhau, không có bao nhiêu thay đổi, chỉ là giường đơn đổi thành giường đôi. Sau khi bọn họ kết hôn, Lưu Trạch Hằng cùng bạn bè hợp tác khai phá hạng mục, cần dùng tiền gấp, bọn họ chỉ có hai tờ giấy hôn thú, ảnh cưới cùng hôn lễ đều không có. Chờ đến Lưu Trạch Hằng hạng mục thành công, phát tài, lại vội vàng tốt nghiệp thạc sĩ, tốt nghiệp thạc sĩ lại vội học tiến sĩ…… Cả ngày vội vội vội, liền hôn lễ đều quên mất có hay không tổ chức.
Ngày hôm qua Lý Lê nói với Lưu Tiêu Di, cô dùng que thử thai, hình như đã mang thai, hôm nay muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút. Không chờ tới Lý Lê xác nhận tin tức mang thai, Lý Lê trước đã gởi một tấm ảnh chụp cho cô.
Ảnh chụp là Lưu Trạch Hằng đỡ Trần Tuyết Lộ tiến vào phòng khám bệnh khoa phụ sản.
Lý Lê còn phát một đoạn giọng nói: “Tiêu Di, tớ vừa mới ở cửa phòng khám bệnh nghe lén, tớ nghe được người phụ nữ kia giới thiệu với bác sĩ Lưu Trạch Hằng là chồng cô ta.”
Buổi tối, Lưu Trạch Hằng nuốt lời, hắn không có trở về.