Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 39


Đọc truyện Trúc mã này ta không cần nữa – Chương 39:

Cho dù kiếp trước, Lưu Trạch hằng cho Lưu Tiêu Di một cuộc sống vinh hoa phú quý, có thể để cô thỏa sức mua sắm như ý muốn. Nhưng cũng không thể nào thay đổi đức  tính tiết kiệm của con người Trung Hoa trong cô.
Ví dụ như: Để tiết kiệm mấy mươi đồng tiền ăn ở, mà để bạn trai ngủ chung phòng với tình địch tiềm ẩn.
“Không cần đâu, tự tôi đến  Hiểu Cảng cũng được.” Lưu Trạch Hằng từ chối dứt khoát.
Nhưng Trình Trí An rất nhiệt tình, nói: “Không sao, không sao,  giường rộng một mét tám, hai người có thể ngủ được.”
“Anh nên ở cùng phòng với Trí An đi, dù sao cũng là do nhà trường trả tiền hết rồi, không cần mình trả tiền nữa.” Lưu Tiêu Di cũng khuyên một tiếng, còn nói thêm: “Chẳng phải anh nói là ngày mai muốn đưa em đến trường thi hay sao? Anh đừng có đi xa như vậy, ở cùng với Trí An cũng khá ổn, ngủ sớm dậy sớm rồi cùng nhau ăn bữa sáng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Trạch Hằng: “…”
Lưu Trạch Hằng cứ như vậy bị vợ của mình nhét vào ở cùng phòng với tình địch tiềm ẩn, cùng ngủ chung trên một chiếc giường…
Sau khi ăn cơm xong, mấy người bọn họ đi dạo ở khu trung tâm gần đó một lát.  Lưu Tiêu Di  thèm ăn đồ ăn vặt ở phố ăn đêm lại bị Lưu Trạch Hằng ngăn lại. Ngày mai là ngày thi rồi, nếu như ăn bị đau bụng chẳng phải sẽ hỏng hết cả kỳ thi hay sao.
Buổi tối, hơn chín giờ thầy cô mỹ thuật nhắn cho những bạn học sinh mang theo điện thoại báo cho những bạn không mang  điện thoại theo nhanh chóng trở về khách sạn để ngủ. Trường  của A Uy  được bố trí ở lại một khách sạn khác, cuối cùng ba người bọn họ trở về khách sạn điểm danh và nghỉ ngơi.
Nói thật, theo như trí nhớ của Lưu Trạch Hằng, anh ngoài ngủ chung giường với Lưu Tiêu Di ra thì chưa ngủ cùng với ai, bây giờ còn phải ngủ cùng với một thằng con trai khác, chuyện này có hơi khó chịu.
“Trình Trí An, cậu có ngáy khi ngủ không?” Lưu Trạch Hằng từ trong nhà vệ sinh ra, gội đầu, vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa hỏi Trình Trí An.
Trong phòng có tivi, nhưng không có dịch vụ truyền hình cáp. Chỉ có một hai đài địa phương đang phát mấy tiết mục tình cảm vô bổ. Trình Trí An cảm thấy hai người đàn ông ở chung phòng cũng hơi xấu hổ nên tivi phát tin tức mà không tắt.
Trước đó Trình Trí An ở ký túc xá, anh ta lắc đầu nói: “Chưa nghe bạn bè phản ánh , còn cậu thì sao?”

“Lưu Tiêu Di cũng chưa nói gì.” Lưu Trạch Hằng thản nhiên đáp, lúc sau nhận ra mình nói chuyện của kiếp trước nhưng cũng không sửa lại.
Biểu cảm của Trình Trí An như đụng phải phân chó, câu đó là đang khoe khoang cuộc sống chăn gối cho cẩu độc thân nghe hay sao?
Cũng ngủ chung với nhau rồi, còn chưa xảy ra chuyện gì sao?
Tốt xấu gì thì Trình Trí An và Lưu Tiêu Di cũng coi là bạn bè, khuyên Lưu Trạch Hằng chân thành: “Tôi biết cậu và Tiêu Di là một đôi, cậu cũng không cần phảilúc nào cũng nhấn mạnh với người ngoài rằng hai người thân mật đến cỡ nào. Cậu ấy là con gái đó,  nói với người ngoài những điều này khiến mặt mũi cậu ấy không biết để đâu?”
Lưu Trạch Hằng trầm mặt không lên tiếng. Anh cảm thấy bản thân mình đã không còn giống như trước kia, cũng mất đi sự vững vàng của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi. Có thể bởi vì mất đi rồi, cho nên càng muốn bảo vệ Lưu Tiêu Di cho thật tốt, không muốn cô chịu tổn thương, không muốn cô bị người khác cướp đi…
Sau khi sắp xếp đồ đạc của mình thì hai người đàn ông chuẩn bị lên giường đi ngủ, phát hiện chỉ có một cái chăn.
Trình Trí An gọi cho quầy lễ tân yêu cầu họ đem thêm một cái nữa, nhưng bị nhân viên lễ tân từ chối vì chăn không đủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ngượng ngùng mà đắp chung một cái chăn…
Buổi sáng, Lưu Trạch Hằng dậy sớm đến nhà hàng sủi cảo ngày hôm qua mua ba phần cơm sáng. Trong đó có một phần mang đến cho Trình Trí An, cũng coi như là gửi lời cảm ơn vì tối qua đã cho anh ở lại.
Lưu Trạch Hằng  mua xong đồ ăn sáng thì quay về, những thí sinh của Giang Trung đều chuẩn bị sẵn sàng để lên đường đi thi, vừa kịp lúc đưa đồ ăn sang cho bọn họ.
Bọn họ đến học viện mỹ thuật Thanh Dương, Lưu Trạch Hằng dặn dò với Lưu Tiêu Di: “Cố gắng phát huy, anh ở đây đợi em .”
Cuộc thi mỹ thuật diễn ra trong một ngày. Buổi trưa, Lưu Trạch Hằng đã đặt đồ ăn ngoài đến khách sạn, đợi bọn họ buổi sáng sau khi thi xong có đồ ăn ngay để buổi chiều có sức thi nội dung tiếp theo.

Sau khi nội dung thi buổi chiều kết thúc, các giáo viên mỹ thuật điểm danh để quay về trường, lúc trước Lưu Tiêu Di nhờ phụ huynh viết  giấy xin phép. Nên sau khi cuộc thi kết thúc, cô không quay về thành phố Giang Trung ngay mà tạm biệt các thầy cô và bạn học, sau đó cùng Lưu Trạch Hằng đến đại học Thanh Dương ở kế bên.
Đại học Thanh Dương là trường cũ của Lưu Trạch Hằng ở kiếp trước, nhưng trường cũ của Lưu Tiêu Di là đại học hạng ba đối diện đại học Thanh Dương. Có điều, phần lớn thời gian của cô ở trường đại học Thanh Dương nhiều hơn thời gian cô ở trường của mình, ai bảo Lưu Trạch Hằng ở đại học Thanh Dương chứ.
Thành phố Thanh Dương vào mùa đông sớm rất nhanh tối, còn chưa đến bảy giờ mà trời đã tối đen rồi. Hai người bọn họ đến đại học Thanh Dương, cổng trường được bật đèn vàng  đang chiếu sang bốn chữ lớn “Đại học Thanh Dương”.
Kiếp trước, bọn họ chụp ảnh chung với nhau được hai lần. Một là lần hẹn hò đầu tiên, chụp tấm đầu tiên ở cổng trường đại học Thanh Dương. Hai là khi họ chụp với giấy chứng nhận kết hôn. Nếu như hỏi Lưu Trạch Hằng rằng kiếp trước có điều gì để hối hận không thì đó nhất định là  ảnh chung giữa anh và cô quá ít. Nhìn lại đoạn thời gian của Lưu Tiêu Di, mỗi ngày lấy tấm ảnh kia ra nhìn, một ngày bằng một năm,…
Có lẽ Lưu Trạch Hằng đang mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng nhận xác trong nhà xác hoặc đoạn thời gian không có Lưu Tiêu Di, anh cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như ngày hôm đó, anh tự đốt than rồi chết vì ngộ độc khí ô-xít-các-bon(CO).
Bây giờ anh cảm thấy anh và Lưu Tiêu Di tốt hơn nhiều so với lúc trước, những ngày tháng trước kia  chỉ là hư ảo, anh sợ rốt cục đây chỉ là một giấc mơ.
Nếu như là một giấc mơ, vậy thì hãy để anh mãi mãi đừng tỉnh lại, bởi vì ở đây có Lưu Tiêu Di.
“À, tiếc thật, điện thoại của anh không thể chụp hình! Em rất muốn chụp một tấm ở đây.” Lưu Tiêu Di nhìn vào cổng, thở dài một hơi, lại nói: “Trạch Hằng, anh còn nhớ không, trước đây chúng ta chụp ảnh ở đây nhưng anh không cười, chụp rất nhiều tấm tất cả đều không đẹp, sau này miễn cưỡng lắm mới rửa ra được một tấm.”
“Ừ…” Lúc Lưu Tiêu Di qua đời, anh mỗi ngày cầm tấm ảnh đó, làm sao anh có thể quên được chứ?
Lưu Trạch Hằng bỏ chiếc balo của mình xuống, lấy một cái máy ảnh kỹ thuật số từ trong balô ra rồi nói: “Chúng ta chụp một tấm ảnh đi.”
“Oa, anh còn chuẩn bị sẵn máy ảnh nữa cơ à. Hả? Hình như cái này không phải là máy cuộn phim của nhà anhmà là máy ảnh kỹ thuật số, anh kiếm ở đâu ra vậy?”
Lưu Trạch Hằng lạnh nhạt nói: “Anh mua đó.”
“Lại là mua sao? Tiền tiết kiệm của anh còn không?” Lưu Tiêu Di biết rằng học bổng hơn một nghìn tệ mỗi học kỳ của anh sẽ giữ lại không đủ. Chiếc máy ảnh kỹ thuật số này cũng khoảng ba nghìn tệ, gần bằng tiền học bổng ba kỳ học của anh rồi.

“Tiền cất lâu cũng sẽ bị mất giá với lại đúng lúc cần dùng tới. Anh muốn ghi lại những khoảnh khắc của chúng ta, anh sợ lúc chúng ta lại chia xa ngay cả một chút ký ức cũng không có.”
Kiếp trước, Lưu Tiêu Di chết trong tình trạng đầu óc  mơ hồ, chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, Lưu Trạch Hằng biết đoạn thời gian đó đau khổ thế nào.
“À, anh nói sao mà giống ông cụ non đa sầu đa cảm như vậy, mà không đúng, ông cụ non sẽ không có sầu não như vậy.”
Trong khi Lưu Tiêu Di đang cười khúc khích, Lưu Trạch Hằng cầm máy ảnh lên và chụp một tấm ảnh của cô. Cô dùng tay đập nhẹ vào cánh tay của anh, nói: “Á, sao anh lại chụp em như vậy, mau xóa đi, nhất định rất xấu rồi.”
“Không đâu,anh thấy đẹp lắm.”
 Lưu Trạch Hằng nhìn vào ảnh trong màn hình, sau đó một tay nắm lấy vai cô tay còn lại giơ máy ảnh lên rồi nói  “Chúng ta cùng nhau chụp đi một tấm…cây cà…”
Hai người nhe răng cười tươi chụp một bức, Lưu Trạch Hằng hạ máy ảnh xuống xem, hai người nhìn chính mình đang cười ngây ngô trên màn hình.
Lưu Tiêu Di khá để ý cách tạo dáng trong tấm ảnh, lại ghét bỏ nói: “Aiya, cái này không được, không đẹp! Mau xóa đi rồi chụp lại.”
“Đừng, anh thích.” Lưu Trạch Hằng khá thích tấm ảnh buồn cười này của họ.
“Á…Đừng mà…”
Hai người rượt đuổi nhau trong khuôn viên trường, giống như đển bù lại khoảng thời gian trống vắng của họ trong quá khứ vậy.
Hai người vừa  gặp một vị giáo sư đi ra từ trong phòng thí nghiệm ở trong sân trường. Giáo sư là thầy hướng dẫn của Lưu Trạch Hằng trong khoảng thời gian anh thi lên thạc sĩ. Anh tiến lên phía trước chào hỏi giáo sư: “Buổi tối tốt lành nhé, giáo sư Quách.”
Giáo sư Quách sững sờ một lúc, quả nhiên là chưa nhận ra Lưu Trạch Hằng là ai, hỏi: “Cậu là…”
Lưu Trạch Hằng đang muốn đáp rằng là lớp 13, thạc sĩ khoa vật lý. Phát hiện năm nay mới là năm 2008. Chuyển sang nói: “Em là khoa đại học chính quy, sau này muốn giáo sư nhận hướng dẫn em lên thạc sĩ ạ.”
“À, à, anh bạn trẻ cố gắng học tốt, cố lên.” Giáo sư Quách cổ vũ anh một chút rồi tạm biệt: “Tôi về nhà trước đây, tạm biệt.”

Lưu Trạch Hằng và Lưu Tiêu Di lịch sự đáp lại: “Tạm biệt.”
Hai người sau khi đi dạo xong trong khuôn viên trường, Lưu Trạch Hằng vô cùng mong đợi cuộc sống đại học sau này, nhưng Lưu Tiêu Di muốn thi vào khoa mỹ thuật Thanh Dương. Học viện mỹ thuật Thanh Dương và đại học Thanh Dương khác khu vực. Vừa mới từ học viện qua đây thôi đã tốn khoảng một tiếng chạy xe. Cũng có thể nói là sau này học đại học, bọn họ không thể gặp mặt nhau mỗi ngày.
“Tiêu Di, em cũng đến đại học Thanh Dương học đi, ở đây cũng có khoa mỹ thuật tạo hình mà.”
Lưu Tiêu Di thở dài một tiếng rồi nói: “Trạch Hằng, đối với em anh đừng yêu cầu cao quá, em có thể thi đỗ trường mỹ thuật Thanh Dương, em đã phải thắp hương cho tổ tiên của em dưới quê rồi, cảm ơn vì đã phù hộ cho em đó.”
“Vẫn còn năm tháng, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể đến đại học Thanh Dương rồi.”
Lưu Tiêu Di: “…”
Đừng đòi cao như vậy mà, được không?
Lưu Trạch Hằng đặt một phòng ở khách sạn gần đại học Thanh Dương, nhưng Lưu Tiêu Di không ngờ rằng vậy mà là đúng chuẩn một phòng đôi. Cô cho rằng, rời xa bố mẹ, vừa mới sống lại những kỷ niệm thời sinh viên ở trường đại học. Buổi tối, hai người sẽ làm những chuyện không thể miêu tả được.
Họ là một cặp vợ chồng, làm những chuyện giữa nam nữ đó sẽ không xấu hổ như những thiếu niên khác.
Nhưng mà, bây giờ Lưu Trạch Hằng đang khó xử.
Đồ đạc trong phòng rất đầy đủ, ví dụ như có bao cao su trên đầu giường, còn là size lớn nữa chứ, thích hợp cho mọi “kích thước” của đàn ông.
Sau khi hai người tắm rửa thay đồ xong, chia nhau nằm trên giường nghỉ ngơi, Lưu Trạch Hằng suy nghĩ đến tâm tư suy nghĩ của Lưu Tiêu Di, tắt đèn sớm, bảo cô ngủ ngon.
“Ông xã à, không qua đây ôm em ngủ sao?” trong bóng đêm, Lưu Tiêu Di nằm trên một bên khác của chiếc giường, nói với Lưu Trạch Hằng.
Lưu Trạch Hằng lạnh lùng đáp lời: “Tiêu Di, em đừng cứ cố ý quyến rũ anh, anh đã nói rồi, anh sẽ không chạm vào em đâu.”
Lưu Tiêu Di trêu chọc: “Sao lại nói những lời khó nghe như vậy chứ, cảm thấy sau khi em trưởng thành rồi, đã không còn những ngày tháng tốt đẹp đó nữa rồi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.