Đọc truyện Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được – Chương 5: Ăn hắn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chương 5: Ăn hắn
editor: Tĩnh Nhạc
Beta: Tĩnh Nhạc
————————————————————————–
Người bên cạnh nhiệt độ rất thấp, hệt một khối bang. Gò má lành lạnh, Đỗ Hạ biết người chạm vào mình là ai, nhưng cậu không sợ hãi, trong lòng chỉ có lo lắng. Người bình thường ăn thứ không tốt một chút liền bị đau bụng, còn hắn ăn cả một thứ như thế thì sẽ bị gì?
Giống như để đáp lại nghi hoặc của cậu, hắn dùng bụng ngón tay cọ nhẹ bên má cậu, trong nháy mắt ấy, dường như ngón tay thon dài của hắn không cần qua vật phản chiếu mà xuất hiện. Đỗ Hạ dám chắc cậu đã không nhìn lầm, dù chỉ là nháy mắt, nhưng cậu đã thấy ngón tay hắn rất rõ ràng. Cậu phấn khích viết vài chữ trong note trên điện thoại: “Anh trở nên mạnh hơn phải không?”
Đáp lại cậu là một cái nắm tay vững chãi và chân thật.
“Anh cẩn thận, coi chừng bị nhìn thấy.”, Đỗ Hạ lần thứ hai đánh chữ. Sau đó, cậu cẩn thận liếc nhìn kính chiếu hậu cùng gáy của hai người Lý Đôn Hậu và tài xế. Rất tốt, có vẻ như họ chưa nhận ra gì.
Đến chỗ đoàn phim, Đỗ Hạ tìm đạo diễn nói chuyện Lý Đôn Hậu muốn đến xem qua. Một phần là do đấy là ý của Hạ tổng, một phần cũng là vì Lý Đôn Hậu có ý giúp đỡ, lấy La đạo diễn làm đầu, nhân viên đoàn phim ai nấy đều đối Lý Đôn Hậu bằng thái độ nhiệt liệt hoan nghênh.
Lúc này tòa nhà ngập trong nắng mai, mỗi một chiếc bóng đều chỉnh tề hắt trên nền đất, gió xào xạc thổi những cành cây khô trong sân. Trong phòng đoàn phim, tất cả mọi thứ được lưu lại cẩn thận, chưa từng bị động vào lần nào nữa. Ánh mắt xuyên qua từng vạt nắng có thể thấy vô vàn hạt bụi li ti chao đảo giữa không trung. Tất thảy đều hết sức giống như một tòa nhà cũ kĩ bình thường, nào có một điểm khác biệt?
Một đường đi quanh, vẻ mặt Lý Đôn Hậu rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Bần đạo lưu lại vài tấm hoàng phù phòng trường hợp khẩn cấp.”
Hùng hùng hổ hổ đến, kết quả lại chẳng phát hiện ra gì bất thường.
“Thế nghĩa là chẳng có gì nguy hiểm?”, Tống Hỉ Minh tập hợp mọi người lại, ngó trái ngó phải hỏi.
“Cũng không thể nói như vậy. Đại khái nếu các thí chủ có thấy gì khác thường, xin cứ liên hệ bần đạo.” Lý Đôn Hậu đơn giản bỏ lại vài câu rồi rời đi, nhưng nét mặt lại thập phần nặng nề.
Nếu tạm thời không có gì đe dọa tính mạng, thế thì tiếp tục đóng phim.
Xác định tình huống của người bên cạnh không quá nghiêm trọng, lại phát triển theo chiều hướng thuận lợi, Đỗ Hạ cũng liền trả phép.
Trong kịch bản, người yêu của nhân vật chính – Đỗ Hạ từng sống ở tòa nhà này, dần dần hắn phát hiện có điều bất thường: buổi tối, cửa phòng sẽ lặng yên không một tiếng động mở ra, sang ngày thứ hai lại khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng đồ ngủ trên người Đỗ Hạ lại vô cùng ngổn ngang.
Khâu hóa trang và chuẩn bị đều do hậu cần đảm nhiệm, mà quần áo Đỗ Hạ lại không phải do cậu tự làm loạn.
Đôi tay nọ sẽ thi thoảng xuất hiện “phối hợp điều chỉnh” trang phục cho cậu. Dù không nhìn tới, Đỗ Hạ vẫn đoán được nét mặt người nọ đang treo nụ cười ngượng nghịu, nhưng động tác lại không chút nào lúng túng.
Thân thể bản thân cậu đã sờ qua bao nhiêu lần, nhìn qua bao nhiêu nơi, thế mà đến lượt người nọ chạm vào, vẫn là lực đạo đó, lại như đốt lửa khắp người cậu. Máu trong người sục sôi, Đỗ Hạ phải cắn chặt răng mới có thể kìm không để tiếng rên nhẹ bật ra.
Thật vất vả mới quay xong một cảnh, giờ đến lượt người yêu đã khuất của Đỗ Hạ lộ diện.
Phát hiện sự bất thường vào mỗi tối, Đỗ Hạ không sợ hãi, cậu lựa chọn thức đợi người yêu đến. Cửa vô thanh vô tức mở ra, cái bóng màu tráng chậm rãi “bước” đến, trên mặt Đỗ Hạ xuất hiện sự vui sướng, cậu nói: “Là em? Là em sao?”
Trên tủ đầu giường có một cái gương, Đỗ Hạ khóe mắt thoáng nhìn phía trước nhân viên đoàn phim đang giả quỷ, ở đấy còn đứng một người, gương mặt trắng bệt lại có vài vết đen, hai con mắt u ám, móng tay tựa hồ đã biến thành màu đen, nhưng trên người vẫn ăn mặc bộ quần áo thể thao kia, cầm trong tay cái dù nhỏ, hướng về phía cậu cười.
…May mà trình độ diễn xuất của người nọ vẫn còn kém, không thì Đỗ Hạ sẽ bị NG* mất….
*NG: quay hỏng
Trong kịch bản, lần xuất hiện này của người yêu cùng lần trước không giống nhau. Lần này là mang theo sát khí đến, cô ta muốn bóp chết Đỗ Hạ. Từng màn diễn đầy mạo hiểm ở kịch bản dần được xuất hiện, có đến vài lần Đỗ Hạ đều tưởng bản thân thật sự sẽ bị bóp chết, cũng may cậu luôn có thể nhìn thấy có một đôi tay sẽ đúng lúc ló ra, giải cứu cậu.
“Cắt!” Người phụ trách xông lên, lại nhào xuống.
“Diễn không tệ!” La đạo diễn hướng Đỗ Hạ giơ ngón cái, thấy người đóng giả quỷ còn chưa xuống, ông liền hô, “Sao còn không xuống đi? Cảnh quay kế tiếp không có cậu!”
Người giả quỷ vẫn như cũ bất động đứng ở mép giường, tựa hồ không nghe thấy tiếng gọi của đạo diễn.
Dựa lưng tường ngồi ở trên giường, Đỗ Hạ nhưng thấy rất rõ, lúc này, người đóng giả quỷ hai mắt trống hoác, miệng mở ra như một hố đen, móng tay dường như cũng biến thành màu đen, hắn ta kỳ thực luôn chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Hạ!
Có thể là do người nọ vẫn chặn trước mặt cậu, hay chỉ đơn giản là hắn ta đang diễn, mà hắn không tiếp cận Đỗ Hạ. Những người khác trong đoàn kịch lại không biết, lúc Đỗ Hạ muốn nhắc nhở đã không còn kịp, nhân viên đoàn kịch đứng gần người giả quỷ đó đã xông lên kéo hắn lại.
“Hống!” Người giả quỷ trong miệng phát ra tiếng kêu như dã thú, sau đó đánh về phía người kéo hắn, hai tay bóp lấy cổ của đối phương!
Hai người lăn trên đất, người bị bóp cổ không hề có chút sức chống đỡ, rất nhanh, trong mắt cậu ta đã nhòe nhoẹt nước mắt, miệng há to cố bắt chút khí ít ỏi vào cổ họng, mặt đỏ gay lên, cũng sắp bị bóp đến chết. Lúc này, nhân viên đoàn phim mới hoàn hồn, ai trong tay có hoàng phù Lý Đôn Hậu cho đều dồn dập lấy ra, không trực tiếp đi lên làm bừa, mà cố tách hai người kia khỏi nhau.
Đỗ Hạ cũng không dám tiến lên hỗ trợ, bởi vì cậu lúc này rất rõ, người con quỷ nhắm đến, không ai khác chính là cậu.
Nhiều người nhiều sức, cuối cùng người giả quỷ bị mạnh mẽ tách ra, rồi bị dùng dây thừng cột mang tới bên ngoài tòa nhà. Sớm đã có người gọi cho Lý Đôn Hậu, không lâu sau, hắn rốt cục đến. Hắn nhìn người giả quỷ lập tức trầm giọng nói: “Là bám thân!”
Không ai biết người giả quỷ là lúc nào bị bám, phần lớn mọi người đều cảm thấy là sau khi quay phim xong la “cắt”, lý do là ngay lúc đó camera xoay đi, quay hầu như đều là mặt Đỗ Hạ, người giả quỷ chỉ quay phía sau lưng. Nhưng Đỗ Hạ chắc chắn rằng, thật ra con quỷ chỉ là “bị” bám vào cơ thể người giả quỷ. Nếu không phải người nọ vẫn luôn ở bên cậu thì có thể cậu đã gặp nguy hiểm.
Từ khi đến chỗ đoàn phim, bọn họ vẫn luôn rất thuận lợi. Đỗ Hạ lúc này rốt cục ngộ ra, bọn họ thuận lợi kỳ thực tất cả đều là nhờ vào người kia, còn cậu… so với những người khác cũng không hề có gì đặc biệt hơn.
Người bên cạnh hành động đã khôi phục, nhưng hắc khí trên mặt cũng không biến mất. Đỗ Hạ không yên lòng, cậu lo loại quỷ bám thân kia sẽ bám vào cậu.
“Anh hiện tại chỉ có tay là bị em nhìn thấy thôi phải không?”, lúc hai người ở cùng, cậu hỏi anh.
Người nọ trong gương đối Đỗ Hạ nhẹ gật đầu, đôi tay khớp xưởng rõ ràng với ngón tay thon dài đẹp đẽ liền lộ ra, Đỗ Hạ không cần dựa vào tấm gương cũng có thể nhìn thấy. Cậu đưa bàn tay mang nhiệt độ ấm áp đặc thù của con người nắm lấy đôi tay trắng quá mức kia, móng tay hắn cũng theo đó hóa đen bàn tay nọ.
Lạnh lẽo, tựa như băng ngọc.
“Là do nuốt phải thứ kia sao?”, Đỗ Hạ nhỏ giọng suy đoán, “Từ nhỏ, anh vẫn ăn giấy diêm, tiền giấy với cả nến thơm, chắc chắn là do thứ kia rồi.”
Hắn siết chặt bàn tay Đỗ Hạ, lại đưa tay vuốt nhẹ gò má cậu, sau đó biến mất. Người trong gương khẽ lắc đầu, hắc khí trên mặt làm hắn trông qua có chút dữ tợn.
Người giả quỷ bị bám thân kia cuối cùng cũng coi như là khôi phục, nhưng Lý Đôn Hậu cũng mang đến một tin xấu: thứ bám thân người giả quỷ đã trốn thoát, có thể sẽ lại gieo vạ vào nhân viên đoàn phim, hắn đề nghị đoàn phim toàn bộ rút khỏi đấy.
Đến nay, đoàn phim đã từ các góc độ bất đồng dùng camera quay cả tòa nhà, từ bao quát đến mỗi một chi tiết nhỏ. Thực chất, hiện tại rút đi, diễn viên quay phim rồi ghép với ảnh vẽ cũng được, bối cảnh vẫn là tòa nhà này. Nhưng dạng quay này tất nhiên sẽ làm chất lượng bộ phim bị giảm.
Hiện tại, fans kì vọng nhiều như vậy, một khi có một chút tỳ vết nào đều có khả năng sẽ từ nhỏ thành to mà bị bôi đen ném đá.
Đoàn phim đã chân chính đến thời điểm cưỡi hổ khó xuống.
“Chỉ còn một nửa, chúng ta có thể kiên trì quay xong.” Đỗ Hạ là người thứ hai bày tỏ ý kiến, người thứ nhất là người bên cạnh cậu, hắn bảo rất yêu thích nơi này.
Diễn viên chính có cảnh quay nhiều nhất quyết định lưu lại, những người khác cũng không có lý do gì khác mà từ chối. Đặc biệt là các diễn viên danh tiếng không có bao nhiêu, bọn họ đại đa số đều xem bộ phim này giống như là cọng cỏ cứu mạng vậy. Được ăn cả ngã về không mà lựa chọn nhân vật nguy hiểm, chính là vì muốn cuộc đời làm nghệ sĩ sẽ có được một cái biến chuyển.
Trong cái giới giải trí tàn khốc này, người có thực lực không thiếu, có nhan sắc cũng chẳng ít, mà có duyên hội ngộ một đêm thành danh cũng không phải là hiếm, thế nên, muốn nổi tiếng thật sự rất khó. Đỗ Hạ hiểu rõ điều này, những người khác lại càng rõ hơn. Bộ phim này, diễn viên hạng 1, hạng 2, thậm chí là hạng 3 đều phải sợ hãi, chết cũng chẳng dám nhận, nhưng lại là cơ hội tuyệt hảo cho hạng diễn viên thấp kém.
Thành công, chính là một bước lên trời. Còn thất bại, sẽ mãi mãi chẳng thể gượng dậy được nữa.
“Các người đây là điên rồi!”, Lý Đôn Hậu thật không thể hiểu nổi những người này, nhưng hắn cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Có chuyện cứ liên lạc với bần đạo…”
Nội dung kết của bộ phim khá bi tráng.
Nhân vật tình địch của Đỗ Hạ tự sát, lại gán cho Đỗ Hạ cái tội vong ân phụ nghĩa. Tình địch sau khi chết tìm được người yêu đã hóa quỷ, hai bên đồng tâm hợp sức, mưu đồ khiến Đỗ Hạ phải hồn phi phách tan.
Trong lúc quay xảy ra rất nhiều tình huống nguy hiểm, thậm chí còn lần nữa xuất hiện tình huống giống với người giả quỷ bị bám thân lần trước, nhưng đều bị Lý Đôn Hậu đã đoán trước giải quyết.
Những người khác đều cho rằng là công lao của hoàng phù Lý Đôn Hậu cho, chỉ có Đỗ Hạ biết, mấy thứ được cất trong nhà toàn bộ bị người đứng bên cạnh mang theo, hắn ung dung cầm trên tay, như tiện tay xách theo cái bao cát.
Đoàn phim rốt cuộc cũng có thể đóng máy trọn vẹn, tất cả mọi người đều tưởng như bản thân vừa trở về từ cõi chết.
“Chúng ta được bao ở Thủy Thượng Nhân Gian, tất cả mọi người cùng đi!” La đạo diễn tuyên bố bộ phim chính thức kết thúc, đồng thời cũng báo tin vui. Thủy Thượng Nhân Gian là hội sở cao cấp, có thể ở đó tiêu xài đều là kẻ có tiền, đây hiển nhiên không phải tác phẩm của La đạo diễn, ai có thể làm lớn đến vậy, không cần nói cũng biết. Trên đường đến Thủy Thượng Nhân Gian, mọi người đều cảm thấy Hạ tổng lần này quả thật chơi rất lớn.
Vừa vào hội sở, Đỗ Hạ liền tìm góc không người làm ổ. Cậu qua màn hình điện thoại nhìn thấy cái thứ bị tóm theo đã co thành một đoàn, “Anh định cứ cầm như thế sao?”
Hắn nhẹ lắc đầu, lại mở miệng nuốt thứ kia.
“Ấy…”, Đỗ Hạ mở miệng định nói nhưng ngẫm lại, cậu cũng chẳng có gì để nói.
Đoàn phim náo nhiệt vô cùng, từ vai chính đến vai phụ, đều không phải là “lão làng” mờ nhạt cũng là người mới bị ghẻ lạnh, chẳng ai hơn ai, tất cả đều thỏa sức quẩy tung trời.
Đỗ Hạ làm ổ ở góc tối ngược lại lại được thanh tịnh đầu óc, một bên chơi điện thoại một bên câu được câu không cùng người bên cạnh nói chuyện – tuy rằng chỉ là Đỗ Hạ nói, còn hắn thì nghe.
Góc bên này vừa vặn có cocktail ngon, màu sắc đều rất đẹp. Đỗ Hạ nhìn qua có chút mê mẩn, liền đi đến lấy một ly, “Anh muốn thử không? Chúng ta chưa từng uống qua loại nước này.” Đỗ Hạ mặt có chút hồng, cậu không quen mùi rượi.
Hắn còn thật sự vây đến nếm thử, nhưng cuối cùng nước vẫn là toàn bộ vào bụng Đỗ Hạ. Hệt như có một đốm lửa đốt trong bụng cậu, một đường đốt từ bụng lên đến đầu. Đầu óc bắt đầu mơ hồ, Đỗ Hạ nhận ra tửu lượng của mình vẫn còn kém lắm.
Hạ tổng “ngủ đông” không đến tham gia với đoàn phim rốt cuộc không “làm giá” nỗi nữa, xuất đầu lộ diện trước bữa tiệc, cùng mọi người chào hỏi, lại lượn đi kháp nơi. Mọi người đều biết Hạ tổng muốn tìm người, liền thức thời không đến dây dưa, trái lại giúp đỡ cùng tìm.
Đỗ Hạ làm ổ trong góc đầu óc đã một mảng hỗn loạn, choáng váng. Cậu hình như thấy Hạ tổng đang đi về phía này, liền vội vàng thấp giọng: “Anh có thể “điều khiển” em đi vào toilet được chứ? Hạ tổng đang qua đây…. Nhìn ánh mắt…. có vẻ là không phải ý tốt gì….”
Đôi tay chỉ Đỗ Hạ mới có thể thấy lần nữa xuất hiện, giấu ở phía dưới quần áo cậu, đem cậu dẫn đi. Nhìn từ đằng xa, giống như Đỗ Hạ lảo đảo tự mình đứng dậy rời đi, tốc độ còn không chậm, mà phương hướng, chính là toilet.
“Tiểu Hạ?”, Hạ tổng không phát hiện điều gì kì lạ, một bên hô một bên lịch lãm phóng khoáng đuổi theo.
~~ vote this
༼☯﹏☯༽ hãy cho bọn ta thấy các chiến hữu vẫn luôn chờ ở đây hóng đi! Hãy để lại cánh tay, dấu chân, nụ hôn gì đó đi nha ~ buôn bán không có lời thực buồn a~ (●”^`●)