Trúc Mã Là Sói

Chương 13: Mùa hè năm đó


Đọc truyện Trúc Mã Là Sói – Chương 13: Mùa hè năm đó

“Khi rời chốn này anh đã từng thề rằng nhất định sẽ quay trở lại, sẽ gọi em là “Tiếu Tiếu” một cách thoải mái như Văn Dịch, và giờ anh đã làm được điều này Tiếu Tiếu ạ.”
Nghe xong câu này, Nhan Tiếu cảm thấy sống lưng cứng đờ, cuối cùng cô đã nhớ ra Hạ Hà Tịch là ai, cuối cùng cô đã nhớ ra!
Mùa hè năm đó, Nhan Tiếu và yêu nghiệt đang học lớp tám, đúng độ tuổi trăng rằm mười bốn tuổi, dường như các nam sinh, nữ sinh rất dễ cãi nhau vì một chuyện nhỏ nào đó. Mặc dù Hạ Hà Tịch không nhớ lần đầu tiên gặp Nhan Tiếu, Văn Dịch và cô cãi nhau vì chuyện gì, nhưng đến bây giờ, Tiếu Tiếu vẫn nhớ như in.
Nói ra cũng hơi buồn cười, thực ra chỉ là một chuyện rất nhỏ. Học sinh cấp hai mà, tiền tiêu vặt đều có như nhau, không ai so bì xem ai giàu hơn, sau khi tan học, đám học trò tinh nghịch thường lũ lượt kéo đến các quán ăn nhỏ gần trường để ăn lẩu xiên nhúng hoặc đồ nướng. Nhan Tiếu đã thể hiện được khả năng tài chính rất mạnh của cô, ví tiền lúc nào cũng dày hơn các bạn khác, thỉnh thoảng cô cũng mời yêu nghiệt đi ăn.
Nhưng vấn đề là ở chỗ đó. Qua bạn bè, Nhan Tiếu được biết, mặc đù yêu nghiệt thường xuyên ăn mòi cô, nhưng lại tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình để mời các cô bạn khác uống nước ngọt, ăn cơm, thậm chí tháng trước còn bỏ ra một khoản tiền khi mua tặng chị khóa trên một chiếc váy hoa cực đẹp.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu vô cùng tức giận, trong khoản tiền đó còn có một nửa là do cô cho yêu nghiệt vay! Nghĩ đến việc từ trước đến nay thằng nhóc đó đều rộng rãi với người khác, chỉ ki bo với mình, Nhan Tiếu cảm thấy hẫng hụt vô cùng, mặt hầm hầm đến sân bóng hỏi chuyện hắn ta.
Tiếp theo đó, dĩ nhiên là cuộc cãi nhau ầm ĩ. Nhan Tiếu ném thẳng vào Văn Dịch chìa khóa cổng phụ, áo, giày đá bóng, vở bài tập mà Văn Dịch đưa cho cô, biểu thị từ nay chấm dứt quan hệ. Dĩ nhiên, số tiền vay cô vẫn phải trả, lãi suất tăng gấp đôi!
Thấy Nhan Tiếu quan trọng hóa vấn đề như vậy, Văn Dịch kéo không cho cô đi. Trong lúc giằng co, người xúm vào xem mỗi lúc một đông hơn, ngoài thành viên trong đội bóng, còn có một số học sinh hiếu kỳ, thậm chí có cậu nam sinh đã bắt đầu huýt sáo, đám con gái thì nói thầm với nhau.
“Đó không phải là Văn Dịch bên lớp ba hay sao?”
“Đúng vậy, nghe nói cậu ta là con lai, thảo nào trông đẹp trai như vậy. Ngày nào tớ cũng đến xem cậu ta đá bóng.”
“Đẹp trai cũng chẳng đến lượt cậu, cậu không nhìn thấy người ta đang cãi nhau với người yêu à?”
“Xí, người yêu cái nỗi gì? Đó là con mọt sách nặng của lớp một, nhưng nghe nói hai người đó là thanh mai trúc mã của nhau, hê hê…”
“Giờ thì chị khóa trên tha hồ mà đi khắp nơi rêu rao Văn Dịch thích chị ấy và tặng chị ấy quà nhé! Đây mới là nhân vật chính…”
Yêu nghiệt gầm lên khi thấy mình bị coi như con tinh tinh để mọi người xúm vào xem: “Cãi nhau thế này hay ho lắm sao? Rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm gì!”. (Nghe thấy chưa? Giọng điệu cãi nhau của hai người đã rất mờ ám, rất mờ ám rồi.)
Nhan Tiếu che cánh tay đang bị yêu nghiệt kéo cũng không chịu thua, bình tĩnh một lát rồi đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt tập trung về một phía, đột nhiên đưa tay ra chỉ vào một người nói: “Cậu đào tạo cậu kia trở thành thành viên đội bóng, cùng đi thi đấu như bọn cậu thì tớ mới tha cho cậu!!”.
Mọi người liền nhìn về phía Nhan Tiếu chỉ, thấy một nam sinh gầy guộc đang lặng lẽ đứng trong góc, không nói câu nào. Ánh măt phía sau cặp kính lộ rõ vẻ luống cuống. Lúc này yêu nghiệt đã cao hơn hẳn người ta một cái đầu, nghe thấy vậy lộ rõ vẻ sửng sốt: “Sao có thể chăm cây non này thành đại thụ được?”.
Ánh mắt Nhan Tiếu rất kiên định: “Sao vậy?”.
Yêu nghiệt nghiến răng: “Được! Đưa người mới đến đúng không, đúng là thế mạnh của bản thiếu gia”. Nói xong bèn bước thẳng đến trước mặt cậu nam sinh, gãi đầu hỏi: “Ê, cậu tên là gì?”.
Cậu nam sinh đẩy gọng kính lên, giọng lí nhí: “Hạ Hà Tịch…”.
Nhờ lời giới thiệu của yêu nghiệt, Hạ Hà Tịch đã vào đội bóng của trường, nhưng không ai nhớ tên cậu ta mà chỉ gọi biệt hiệu là “Kính Nhỏ”. Đúng là Kính Nhỏ không có khiếu vận động, chạy thì bị trẹo chân, chống đẩy thì bị trẹo tay, lúc luyện tập, kính thường rơi xuống đất, cộng với việc cậu ta vừa thấp vừa gầy, không có năng khiếu, nói tóm lại là huấn luyện thế nào cũng không khá lên được.
Lúc đó, tất cả mọi người đều nghĩ Kính Nhỏ làm đội bóng bị chậm tiến, ngay cả đội trưởng cũng bắt đầu kêu ca Văn Dịch không nên làm việc theo cảm tính: “Nghe lời con gái nên kéo cậu này vào đội”, “Kể cả làm cầu thủ dự bị, cậu ta cũng bị mọi người chê là dáng dấp, tướng mạo quá chán”…
Cuối cùng, yêu nghiệt không chịu được nữa, chạy đi tìm Nhan Tiếu kêu ca. Hôm đó, tập luyện xong, yêu nghiệt liền ngổi dưới gốc cây cạnh sân bóng thở dài phàn nàn.
“Tiếu Tiếu, Kính Nhỏ thực sự chẳng khác gì một thanh gỗ mục, tớ không điêu khắc được thành tác phẩm gì đâu.”
“Hả, giỏi lắm, giỏi lắm! Thiếu gia Văn Dịch cũng biết câu thành ngữ “gỗ mục không thể khắc” à?”
Văn Dịch đấm ngực thình thịch: “Tớ không đùa với cậu đâu, thật đấy! Hiện giờ các anh em đều đang càu nhàu, trách tớ, tháng sau là phải thi đấu rồi, tớ không biết phải ăn nói thế nào với đội trưởng nữa”.
Nhan Tiếu vừa giở sách, đầu không ngẩng lên, nói: “Có gì đâu, tớ thấy Kính Nhỏ luyện tập chăm chỉ lắm mà, cậu ta còn hơn bọn mình một khối, hằng ngày luyện xong, tối đến còn luyện thêm, các cậu trách mắng cậu ấy, bắt nạt cậu ấy, người ta không hé răng kêu ca nửa lời, rồi còn bắt cậu ấy đi mua nước, thu dọn đồ đạc, các cậu còn muốn gì nữa?”.
“Nhưng Tiếu Tiếu…” Văn Dịch thở dài, mắt nhìn về phía trước nói với vẻ đau khổ. “Thực ra có một việc tớ không thể hiểu, hồi đầu bọn mình cãi nhau cậu ta cũng đứng ngoài xem, rõ ràng là biết vì đánh cược nên tớ mới đưa cậu ta vào đội bóng, tại sao cậu ta lại cam tâm để tớ lợi dụng nhỉ?”

Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu ngừng một lát, sau đó mới gấp sách lại nói: “Vì cậu ta rất thật lòng”.
“Hả?”
“Đồ ngốc!” Nhan Tiếu lấy sách đánh vào đầu yêu nghiệt bĩu môi đáp: “Bản cô nương có bao giờ tùy tiện châm chọc, trêu ghẹo người khác như cậu đâu. Hôm đó cãi nhau với cậu đúng là bực thật, nhưng còn lâu tớ mới thèm lấy việc lợi dụng người khác để đánh cược. Thực ra… từ lâu tớ đã phát hiện ra, Kính Nhỏ thường xuyên mò đến sân để xem các cậu chơi bóng”.
Văn Dịch cau mày: “Thế có nghĩa là sao?”.
“Chắc là từ lâu cậu ta đã mơ ước được vào đội bóng. Khi các cậu tuyển người, tớ cũng nhìn thấy cậu ta lảng vảng gần đó mãi, chính vì thế… chắc chắn là do sợ bị bọn cậu cười. Lần này tớ cho cậu ta một cơ hội danh chính ngôn thuận tham gia, mặc dù xét về tính chất thì hơi xấu, nhưng có sư phụ như cậu dạy dỗ, cậu ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Kể cả có thất bại đi nữa, cuối cùng cũng có thể nói với mình rằng, không sao cả, chẳng qua mình chỉ giúp người ta đánh cược mà thôi.”
“Thế bây giờ phải làm thế nào? Tớ biết ăn nói với đội trưởng thế nào đây?”
“Đương nhiên là phải chăm chỉ luyện tập rồi, yên tâm đi, Kính Nhỏ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Hơn nữa, cậu ây cũng chuẩn bị tốt nghiệp rồi, đây có thể là lần thi đầu đầu tiên, cũng là lần thi đấu cuối cùng trong cuộc đời cậu ấy, cậu nỡ lòng nào loại cậu ấy ra khỏi đội bóng ư?”
Nhan Tiếu không kể chuyện này với người thứ ba nào nữa. Yêu nghiệt cũng không nhắc gì thêm, cứ thế cùng Kính Nhỏ tập luyện đến khi thi đấu hết trận cuối cùng, chụp ảnh, tàn cuộc ai về nhà nấy. Nhưng điều mà Nhan Tiếu và yêu nghiệt không biết là, thực ra trong lúc hai đứa nói chuyện, Hạ Hà Tịch đã nấp sau gốc cây.
Mười năm trôi qua, Nhan Tiếu lại một lần nữa được ngồi ở vị trí mà năm xưa cô đã nói chuyện, chỉ có điều người mà cô đang nói chuyện lại là người khác, tất cả tựa như một giấc mơ. Hạ Hà Tịch bình thản nói: “Thực ra hồi đó anh rất muốn bỏ cuộc, trong đầu tính toán sẽ tìm Văn Dịch để nói chuyện, kết quả là nhìn thấy hai người bước đến”.
Nói đến đây, Hạ Hà Tịch liền cười rồi tiếp tục: “Em cũng biết là đôi khi con trai cũng có những suy nghĩ rất kỳ lạ, nhìn thấy cô bạn gái mà mình thích ở bên cậu bạn khác, anh rất tò mò muốn nghe xem hai người đó nói những gì, vì thế anh đã trốn ở đằng sau”.
Nhan Tiếu chớp mắt, im lặng.
Lẽ nào đây là chương trình hài kịch mà đài truyền hình nào đó chiếu ư? Cậu Kính Nhỏ thẹn thùng năm xưa giờ đã biến thành chàng trai cao to, đẹp trai, giỏi giang, quay trở về với cuộc sống của cô, đang chậm rãi kể lại, nói những câu nói vô tình của cô năm xưa đã giúp anh nhìn thấy tia hy vọng trong lúc tuyệt vọng nhất.
Nhan Tiếu lẩm bẩm: “Hồi đó trẻ con, lấy anh ra để đánh cược với người khác, em rất xin lỗi”.
Hạ Hà Tịch nhắm mắt lại lắc đầu, dưới ánh trăng, các nét thanh tú trên khuôn mặt càng trở nên mờ ảo hơn: “Ai có nhiều thời gian để nhớ lại những chuyện cũ. Em chưa bao giờ nghe thấy người ta nói nhớ lại chuyện cũ cũng cần rất nhiều dũng khí và sức lực à? Bây giờ công việc bận rộn như vậy, có bao nhiêu khách hàng phải đối phó…”.
Ngừng một lát, Hạ Hà Tịch bất ngờ ngẩng đầu nhìn Nhan Tiếu chăm chú: “Thực ra trong đầu anh chỉ có khuôn mặt của một cô gái…”
Nhan Tiếu hơi run run, đang không biết phải làm thế nào thì Hạ Hà Tịch lại nói tiếp: “Tiếu Tiếu, em có còn nhớ lúc chia tay, em đã nói gì với anh hay không?”.
Nhan Tiếu: “…”
Lúc Hạ Hà Tịch chuẩn bị tốt nghiệp, Nhan Tiếu đến tiễn với tư cách của một người bạn, còn trẻ nên người ta không biết thế nào là buồn, nhưng lúc chia tay cũng vẫn cảm thấy có gì đó xao xuyến. Lúc đó, đột nhiên Hạ Hà Tịch lên tiêng hỏi Tiếu Tiếu một câu hỏi bất ngờ: “Cậu thích Văn Dịch ở điểm gì?”.
Nhan Tiếu giật mình, tim đập thình thịch, hai má cũng đỏ bừng: “Cậu đừng nghe người trong đội bóng nói linh tinh, tớ thích người khác, không phải yêu nghiệt!”.
“Thế.. cậu ấy là người như thế nào?”
“Ờ…” Nhan Tiếu ngần ngừ, hình dung ra hình ảnh hoàng tử bạch mã trong lòng mình. “Vừa cao vừa đẹp trai, dịu dàng, quan tâm, điều quan trọng nhất là, chỉ cần nhìn ánh mắt của tớ là anh ấy biết tớ muốn cái gì.”
“Thế… nếu một ngày nào đó tớ cũng biến thành người như thế cậu có để ý đến tớ không?”
Nhan Tiếu tưởng rằng Kính Nhỏ đang đùa, hoặc có thể vì tự ti về chiều cao của cậu ta nên cười ha ha nói: “Yên tâm đi, con trai có rất nhiều người lên cấp ba mới phát triển chiều cao. Dạng biến thái như yêu nghiệt, lên cấp ba sẽ chẳng cao thêm được nửa centimét nào nữa đâu. Sau này sẽ có rất nhiều cô gái thích cậu”.
“Nếu gặp lại, chắc chắn tớ sẽ ôm cậu bằng vòng tay nồng nhiệt nhất.”
Có lẽ là do lúc đó trời đẹp quá, hoặc cũng có thể là ánh mắt của Kính Nhỏ quá chân thành, hoặc cũng có thể là giai đoạn đó Nhan Tiếu đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, nên không để ý và đưa ra lời hứa tuyệt đẹp này. Kể cả sau khi chuyện đã xảy ra, sau vô số lần nhớ lại, Nhan Tiếu chỉ muốn tát cho mình hai tát, nhưng cô đành phải an ủi mình rằng, yên tâm, yên tâm, biển người mênh mông, không thể gặp lại Kính Nhỏ được, kể cả có gặp lại, cũng chưa chắc còn nhận ra nhau.
Nhưng cảnh tượng lúc này…

Nhan Tiếu quay đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch như một cái máy, chỉ sợ ngay sau đây anh ta sẽ yêu cầu cô “ôm anh bằng vòng tay nồng nhiệt nhất”, đang thấp thỏm chưa biết phải làm gì thì thấy Hạ Hà Tịch cười cười nói: “Từ trước đến nay anh không bao giờ thích những cái không phải là tự nguyện. Hôm nay anh đưa em đến đây là muốn chính thức nói với em rằng anh đã thích em từ rất lâu, rất lâu rồi”.
Vừa nói dứt lời, trong lúc Nhan Tiếu chưa biết nên phải tỏ thái độ thê nào thì nghe thấy trên đỉnh đầu có tiêng cười rất kinh dị: “Hê, đúng là chàng có tình và thiếp có ý nhỉ!”.
Nghe thấy vậy cả hai đều sững người, Nhan Tiếu vội ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy kẻ nọ nằm trên cành cây, nét mặt hằm hằm, lộ rõ vẻ ghen tuông vì đã “bắt trộm quả tang”. Nhan Tiếu ôm trán, lần đầu tiên thấy hận mình: Thật là hối hận! Hối hận! Tại sao lúc lên xe taxi lại nhắn tin cho yêu nghiệt, để lộ tung tích của mình?
——Tôi là dải phân cách “lên cây nghe trộm”——
Văn Dịch từ trên cây nhảy xuống, hết nhìn Nhan Tiếu rồi lại nhìn tình địch Hạ Hà Tịch, miệng chỉ “hứ hứ” mà không nói gì.
Sau khi nhận được điện thoại của đại phu nhân, yêu nghiệt vội khoác màn đêm ra khỏi nhà, lái xe đi đón vợ. Ai ngờ vừa cho xe nổ máy thì nhận được tin nhắn của Nhan Tiếu, bảo hắn đến sân bóng của trường. Mặc dù yêu nghiệt không hiểu Tiếu Tiếu có ý đồ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến nơi đã hẹn.
Vì quãng đường đi ngắn hơn quãng đường của Nhan Tiếu và Hạ Hà Tịch nên yêu nghiệt đã có mặt ở trường trước, đang định gọi điện thoại cho Nhan Tiếu thì thấy hai người chậm rãi từ cửa phụ bước đến. Một cao một thấp, không phải chính là vợ hắn và… Yêu nghiệt chần chừ nửa giây, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Kính Nhỏ, kết hợp với vị “giám đốc kỳ quặc” mà gần đây Nhan Tiếu hay nhắc đến, càng nghĩ càng thấy bất thường, nhưng để không rút dây động rừng, yêu nghiệt đã trèo tót lên cây.
Nghe một hồi, Văn Dịch thấy may vì mình đã trèo lên cây nghe trộm! Anh chàng lọt vào đội bóng của hắn năm xưa dám tỏ tình với vợ hắn? Lại còn cái gì “thích rất lâu rồi”! Nghe có kinh tởm không? Làm sao Kính Nhỏ thích Tiếu Tiếu bằng hắn được? Làm sao yêu sâu sắc bằng hắn được?
Ngoài ra điều bực nhất là, nghe thấy lời tỏ tình của đối phương, Tiếu Tiếu không từ chối ngay mà thẹn thùng nhắc đên lời thề lúc chia tay gì đó. Giỏi lắm! Quả thật là giỏi lắm!! Mười năm trước Nhan Tiếu dám giấu mình đi tiễn Kính Nhỏ, thế thì phải chăng hôm nay cũng là “cuộc hẹn hò mười năm” mà hai người đã hẹn nhau từ trước?
Nghĩ đến đây, yêu nghiệt không thế kìm chế được nữa nên mới lên tiếng và trèo xuống.
Yêu nghiệt khoanh tay trước ngực nhìn đôi “gian phu dâm phụ”, ánh mắt đầy thù hằn rồi tiếp tục “hứ hứ” trong miệng đầy vẻ chua ngoa.
Bên này Nhan Tiếu thấy vậy liền nói: “Anh tuổi khỉ à? Sao tự dưng lại leo lên cây?”.
“Hừ! Bản thiếu gia thích leo thì leo, liên quan gì đến em.”
“Anh…” Nhan Tiếu thấy yêu nghiệt lên mặt định nổi cáu, nhưng lại vướng Hạ Hà Tịch bên cạnh, đành hạ hỏa nói: “Văn Dịch, đây là anh Hạ Hà Tịch, anh vẫn nhớ chứ?”.
“Hừ hừ!” Dĩ nhiên là bản thiếu gia nhớ chứ, kẻ vong ân phụ nghĩa! Năm xưa ông mày vất vả dạy mày chơi bóng, thế mà bây giờ mày dám tán tỉnh vợ ông hả?
Nhan Tiếu nắm chặt bàn tay thành nắm đâm, có vẻ như ngứa tay muốn đánh người rồi, may mà Hạ Hà Tịch vẫn giữ phong độ, hắng giọng cười nói: “Văn Dịch, lâu lắm rồi không gặp”. Nói xong, anh ta lại lịch sự đưa tay ra định bắt tay Văn Dịch. Ai ngờ đồng chí yêu nghiệt vẫn kiêu căng không thèm liếc người ta lấy một cái, lỗ mũi chĩa thẳng lên trời tiếp tục gầm gừ: “Hừ… hừ… hừ!”. Đồ gian phu! Nhà ngươi vẫn còn mặt mũi để bắt tay ta à?
Nhan Tiếu hít thở thật sâu, cuối cùng không chịu được nữa, bước đến bên cạnh yêu nghiệt, tay đặt khẽ lên cánh tay hắn, túm lấy một mẩu thịt, mỉm cười rồi véo mạnh, xoay một góc một trăm tám mươi độ. Trong tích tắc, sắc mặt yêu nghiệt trắng bệch, nước mắt giàn giụa, hắn kêu khóc: “Đau!”.
Nhan Tiếu nạt: “Đáng đời! Anh nghe trộm mà còn ngang ngạnh à?”.
Yêu nghiệt không phục, lấy tay che cánh tay đã bị véo tím bầm tiếp tục gào lớn: “Mười năm trước cậu ta cũng đã nghe trộm anh nói chuyện, đây gọi là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, có qua thì phải có lại thôi… Ái ái!”. Chưa nói dứt lời, yêu nghiệt lại kêu lên thảm thiết, Nhan Tiếu đã lén giẫm lên chân Văn Dịch.
Lúc này đây, Nhan Tiếu chỉ sợ vì kích động quá mà yêu nghiệt buột miệng nói ra hai người là vợ chồng thì gay, cô đành ngượng ngùng nói với Hạ Hà Tịch: “À… Hôm nay cũng muộn quá rồi, ngày mai còn phải đi làm. Giám đốc Hạ, bọn em về trước đã. Tạm biệt giám đốc!”.
Vừa nói dứt lời, Nhan Tiếu đã vội túm tay yêu nghiệt kéo đi, chi còn lại một mình Hạ Hà Tịch vẫn chôn chân tại trận. Đợi đến khi bóng hai người đã mất hút, Hạ Hà Tịch mới nhếch miệng cười: Không ngờ bao nhiêu năm đã trôi qua mà anh chàng trúc mã này vẫn ở bên Tiếu Tiếu, nếu nói như vậy thì…
Hạ Hà Tịch nheo mắt, cười và đưa mắt nhìn ra xa, hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Hay thật!”.
——Tôi là dải phân cách “ghen tuông”——
Về đến nhà, yêu nghiệt tiếp tục gây gổ.

Hắn vừa lẩm bẩm trong miệng vừa làm nũng, giở trò run rẩy chân tay, nhập vai người chồng nổi máu ghen rất đạt, còn Nhan Tiếu thì coi hành vi và cử chỉ của hắn là: nhảy dây. Thấy Nhan Tiếu thay sang bộ váy mặc ở nhà đi ra, yêu nghiệt vừa nhảy dây vừa gào lớn: “Giỏi lắm, giỏi lắm, mười năm trước em dám giấu anh và đi hẹn hò với Kính Nhỏ hả? Nói mau! Hôm đó hai người đã làm những gì? Hắn có nói điều gì, làm chuyện gì bẩn thỉu vói em không?”.
Nhan Tiếu đưa mắt nhìn xuống dưới không thèm đếm xỉa đến hắn ta, đưa tay vuốt ve Tiểu Thái rồi ôm nó vào lòng. Thấy “vũ khí giết người” xuất hiện, theo phản xạ, yêu nghiệt bèn lùi lại mấy bước, sau khi xác định Tiếu Thái không với được mình, mình đã đứng ở cự ly an toàn, hắn mới tiếp tục lên cơn: “Cái thằng Kính Nhỏ này không biết xấu hổ là gì, bao năm đã qua mà còn dám quay về! Em nói đi! Tại sao hôm nay hắn lại bắt em về trường? Có phải nếu anh không lên tiếng, hai người sẽ… sẽ…”. Trong đầu yêu nghiệt hiện lên hình ảnh không hài hòa cho lắm, hắn cố nhịn rồi hạ giọng nói: “Tiếu Tiếu, em nói rất đúng! Hạ Hà Tịch cho em vào tập đoàn Chính Uy là có âm mưu từ trước! Em không thể làm theo ý hắn ta, trúng bùa của hắn ta, ngày mai em phải xin nghỉ việc ngay!”.
Cuối cùng câu nói này đã khiến Nhan Tiếu phải chú ý. Tiếu Tiếu hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn yêu nghiệt: “Xin nghỉ việc?”.
Yêu nghiệt gật đầu: “Đúng vậy, xin nghỉ việc! Buộc phải nghỉ việc! Tiếu Tiếu, anh nói cho em biết nhé, hạng người như Hạ Hà Tịch vừa nhìn là biết đã bị biến thái tâm lý. Hắn ta còn nhớ như in những điều hai người nói với nhau mười năm trước, không biến thái thì là cái gì? Em ở lại Chính Uy không an toàn đâu”.
Nhan Tiếu thấy buồn cười, tại sao tự dưng lại lôi ra vấn đề an toàn cá nhân ở đây? So với Hạ Hà Tịch, không phải yêu nghiệt còn biến thái hơn sao? Hai đứa giằng co nhau từ nhỏ đến giờ, hắn dọa nạt, đuổi hết cậu bạn này đến cậu bạn khác, sau đó làm lỡ dở cuộc đời của nhau, ai biến thái hơn ai?
Thấy Nhan Tiếu cười gằn, Văn Dịch có cảm giác sống lưng lạnh loát, sau khi giũ cho đám gai ốc trên người rụng xuống, yêu nghiệt mới nói với giọng cảnh giác: “Em cười cái gì nữa? Hôm nay chính em đã gọi điện thoại bảo anh đến nên hành động đó của anh không phải là theo dõi. Còn chuyện nghe trộm, vừa nãy em cũng đánh rồi, chửi rồi…”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền bỏ Tiểu Thái xuống để nó ra chỗ khác chơi, sau đó mới vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói: “Văn Dịch, ngồi đi”.
Thấy vậy, đột nhiên Văn Dịch có linh cảm chẳng lành, hắn lùi ra sau một bước rồi hỏi: “Em định làm gì vậy?”.
Nhan Tiếu ngồi vắt chân chữ ngũ, tay chống cằm nhìn “ông xã nổi máu Hoạn Thư” đang diễn kịch. Giỏi lắm, trò bắt quả tang rất hay, vậy thì… tiếp sau đây đến lượt thay đổi thời thế thế thời rồi. Nghĩ đến đây, mắt Nhan Tiếu long lên, miệng nói nhỏ: “Yêu nghiệt, anh bảo vợ chồng có nên thẳng thắn với nhau không?”.
“Ờ.”
“Có nên giấu giếm gì nhau không?”
“Ờ.”
“Có nên chia sẻ bí mật cho nhau biết không?”
Văn Dịch ngừng một lát, cau mày nhớ lại cú điện thoại kiểm tra xem hắn đang ở đâu của Nhan Tiếu, liệu có phải kẻ đó đã nói gì với Tiếu Tiếu không? Đang ngần ngừ, Nhan Tiếu đã nhếch miệng nói trước: “Vấn đề liên quan đến Hạ Hà Tịch tạm gác sang một bên, bây giờ chứng ta cần nói chuyện vết son môi ở ghế sau của xe anh là thế nào?”.
——Tôi là dải phân cách “vết son môi”——
Kể từ khi Tiếu Tiếu cho Trình Mỹ Giai số điện thoại của yêu nghiệt, nữ vương bệ hạ liên tục quấy rối Văn Dịch. Đúng vậy, các bạn độc giả đọc không nhầm đâu, đúng là quấy rối. Đích thực là quấy rối. Bởi một số chuyện vặt vãnh ở Mỹ, năn nỉ thế nào nữ vương Mỹ Giai cũng không chịu buông tha cho yêu nghiệt.
Một là, ba năm trước bị yêu nghiệt đùa cợt một lần, khiến một người vốn rất kênh kiệu như Trình Mỹ Giai ngã một cú hiếm có, chưa nói đến chuyện ngã đau, mà còn khiến mặt mày không biết giấu vào đâu. Hai là, Trình Mỹ Giai là người ngang ngạnh, đã nói chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi. Chính vì thế, trước những vấn đề trên, trước khi yêu nghiệt thực hiện lời hứa của ba năm về trước, nữ vương bệ hạ đã bám chặt hắn không chịu buông tha.
Còn phía bên này, yêu nghiệt rất sợ Tiếu Tiếu biết được những sự thật đó nên mấy lần phải lén đi gặp nữ vương bệ hạ. Cách đây không lâu, Trình Mỹ Giai chơi khăm giấu thỏi son trong xe yêu nghiệt, yêu nghiệt ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần vứt thỏi son đi là xóa được dấu vết.
Điều hắn không thế ngờ được rằng là, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trình Mỹ Giai lại để cả vết son môi ở ghế sau của xe. Trình – Mỹ – Giai, nhà ngươi gớm lắm!!
Yêu nghiệt nắm chặt tay lại, răng nghiến ken két rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nghiến lại, một hồi lâu mới ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Tiếu nói: “Tiếu Tiếu, thực ra… Có một số chuyện không phải như em nghĩ đâu. Em nói đúng, vợ chồng nên thẳng thắn với nhau, nhưng anh nghĩ… cần cho nhau một ít thời gian, có một số việc sớm muộn gì anh cũng sẽ nói với em, có điều anh cảm thấy bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất”.
Nhan Tiếu không phải là kẻ ngốc, liên tưởng đến những hành động kỳ quặc gần đây của yêu nghiệt và lời nhắc nhở của Trình Mỹ Giai, thực ra lúc ở trên xe cô đã đoán được vết son môi là của ai. Cô là người hiếu rõ nhất tính cách của chị Mỹ Giai, lập dị, khó tính nhưng không bao giờ thèm cướp chồng người khác để làm kẻ thứ ba. Thực ra tự đáy lòng, Nhan Tiếu cũng không tin giữa yêu nghiệt và chị Mỹ Giai có tình gian, nhưng lúc này đây nghe yêu nghiệt thanh minh một hồi, Nhan Tiếu vẫn cảm thấy máu nóng bốc lên đầu.
“Nếu anh cảm thấy việc thẳng thắn với nhau có thể lựa chọn thời gian thì phải chăng điều này đồng nghĩa với việc em cũng có thể có quan hệ mờ ám với Hạ Hà Tịch, đợi đến khi mọi việc đâu vào đấy mới thẳng thắn với anh hay sao?”
Yêu nghiệt cau mày: “Hai chuyện này sao giống nhau được?!”.
“Sao lại không giống nhau?” Nhan Tiếu nói. “Văn Dịch, anh không cảm thấy cách chúng ta sống với nhau rất lạ hay sao? Rõ ràng không yêu nhau mà lại lấy nhau, rõ ràng trong lòng hai người đều có khúc mắc, vậy mà vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Một mặt anh nói với em rằng muốn nghiêm túc đốỉ mặt với cuộc hôn nhân này, mặt khác lại bí mật quan hệ với chị Mỹ Giai. Nếu anh là em, anh có tin vào những điều mà anh nói không?”
Sự việc đã đến nước này, đột nhiên Nhan Tiếu cảm thấy có giấu cũng không còn gì thú vị nữa. Cái gì đến sẽ đến, quá khứ của cô và Văn Dịch, chuyến đi du học bí mật ba năm về trước, cái thai bị sẩy, Trình Mỹ Giai, Hạ Hà Tịch… có quan hệ gì với nhau? Đã nói đến nước này thì hai bên cần gì phải giả nai nữa?
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tiếu Tiếu, yêu nghiệt biết là bệnh cũ của cô lại tái phát, lại phức tạp hóa vấn đề, hai tay hắn nắm lấy vai cô đang định nói gì đó thì bị cô đẩy ra: “Văn Dịch, em đã nói từ lâu rồi, bọn mình làm dở dang cuộc đời nhau, thời gian của nhau như thế này không có gì thú vị đâu. Nếu thực sự là anh mở công ty không đủ vốn, hiện tại cũng đã như vậy rồi, chúng ta kết hôn giả, anh thích giở trò gì cứ việc, em không quan tâm đâu”.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch có vẻ cáu: “Anh đã nói rồi không phải như em nghĩ đâu, anh… Haizz!”. Yêu nghiệt túm tóc, đột nhiên mắt sáng lên hỏi: “À… Tiếu Tiếu, có phải em ghen không?”.
Lồng ngực Nhan Tiếu phập phồng, vốn đã tức đến xuất huyết não, thấy Văn Dịch bắt đầu lảng sang chủ đề khác, Nhan Tiếu không kìm được bèn cười gằn.
Yêu nghiệt tưởng mình đã thoát, thầm thở phào, đang định cười cợt thì nghe thấy Nhan Tiếu lạnh lùng nói: “Văn Dịch, hôm đó đi mua sủi cảo về anh đã nghe thấy những gì?”.
Văn Dịch run lên như người bị điện giật. Chưa kịp nói gì, Nhan Tiếu đã lạnh lùng nhìn anh nói: “Anh đã nghe thấy rồi chứ? Em từng bị sẩy thai một lần, em không muốn đóng kịch nữa, em thấy rất mệt”.

Nhan Tiếu đã nói, cái gì đến sẽ đến, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cô không muốn tiếp tục duy trì cảnh yêu thương, êm đềm giả tạo. Văn Dịch, rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
——Tôi là dải phân cách “quay lại từ đầu”——
“Em từng bị sẩy thai một lần…” Vừa nói ra câu này, bầu không khí trở nên căng thẳng, khó xử.
Không ai nói gì, căn phòng yên tĩnh đên nỗi cả hai đều nghe được tiếng thở của nhau, chỉ có Tiểu Thái đang len lỏi dưới gầm bàn tìm đồ ăn, móng vuốt cào xuống sàn nhà phát ra những tiếng kêu nhức tai.
Yêu nghiệt ngần ngừ một hồi, cuối cùng cau mày ngồi xuống cạnh Nhan Tiếu, nắm tay cô lẩm bẩm: “Tiếu Tiếu…”
Nhan Tiếu nhếch mép, cười bình thản: “Không phải bây giờ trên mạng người ta đều nói đàn ông phải nới lỏng điều kiện với vợ, không mong có được đêm đầu tiên, chỉ mong có được bào thai đầu tiên. Em vừa không có đêm đầu tiên cũng chẳng có bào thai đầu tiên. Anh còn mong chờ gì ở em nữa hả?”.
“Nhan Tiếu!” Nghe Nhan Tiếu mỉa mai mình như vậy, đột nhiên Văn Dịch nổi cáu, túm chặt bàn tay đang định rút ra của Nhan Tiếu, gầm lên: “Được, anh sẽ nói cho em biết anh mong điều gì. Anh mong có được cuộc đời em, mong suốt đời em ở bên anh, nấu cơm cho anh, cãi nhau với anh, để Tiếu Thái cào anh, cắn anh…”.
Nhan Tiếu nghe những lời đó, thấy khóe mắt cay cay, nhưng miệng vẫn mỉm cười đáp: “Anh thích bị ngược đãi à?”. Vừa nói Nhan Tiếu vừa rút tay khỏi lòng Văn Dịch, hai bên cứ giằng co nhau như vậy, yêu nghiệt lại càng hăng máu hơn. Nhan Tiếu chưa kịp nói gì thêm, thì miệng đã bị khóa chặt.
Ngay lập tức, bao nỗi âm ức, thắc mắc, oán hận đều dồn hết lên đầu, nước mắt lã chã lăn xuống, lăn xuống nụ hôn ướt át này. Yêu nghiệt vừa ôm Nhan Tiếu vừa hôn, vừa cố gắng an ủi vừa chiếm lấy môi cô, thầm thì: “Đừng khóc nữa nhé!”.
“Tất cả đều tại anh, tại anh… anh sai rồi. Ba năm trước anh không nên bỏ đi, đáng lẽ anh phải ở bên em, ở bên em…”
“Anh xin lỗi, Tiếu Tiếu!”
“Tiếu Tiếu, anh yêu em!”
Nghe thấy ba chữ cuôi cùng, cơ thể Nhan Tiếu run lên. Dường như rất lâu rất lâu rồi, cũng trong cảnh tượng này, những câu nói này, cô đã uống quá chén, ngà ngà say như người trong mơ. Sau đó, vẫn là con người này, yêu nghiệt ôm cô, ghì chặt thầm thì, lúc đó hắn cũng nói: Anh yêu em, anh sẽ mãi ở bên em…”
Rồi hắn đã bỏ đi mà không một lời giải thích, không quay về thăm cô lần nào. Cũng là con người đó, ngươi sẽ sa lầy một lần nữa ư? Nhan Tiếu! Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu loạng choạng đứng dậy, đẩy yêu nghiệt ra, thở hổn hển: “Đừng nói yêu hay không yêu gì nữa, đâu có phải quay phim tâm lý xã hội đâu. Em đã thề rồi, quyết không để anh bắt nạt em lần thứ hai.”
Nghe thấy vậy yêu nghiệt sững người, lúc này mới đưa tay ra vuốt má Nhan Tiếu, nói với vẻ xót xa: “Ngốc ạ…” Nói xong, hắn cúi người từ từ “tấn công” vành tai của Nhan Tiếu, quả nhiên người đang ngả trong lòng hắn đã bắt đầu rên rỉ. Lần đầu tiên của hai người ba năm về trước, yêu nghiệt phát hiện ra đây là điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, có ông trời biết hắn như muốn phát điên, chỉ muốn thử lần thứ hai. Hôm nay, cuối cùng yêu nghiệt đã thỏa lòng mong ước.
Nhan Tiếu bắt đầu xuôi xuôi nhưng vẫn cố gắng giãy giụa: “Anh… thật không biết xấu hổ”.
Yêu nghiệt cười ranh mãnh: “Đằng nào trước mặt em anh cũng không biết xấu hổ, trơ trẽn quen rồi, có vấn đề gì đâu bà xã”. Nghe thấy lời xưng hô xa lạ mà quen thuộc, Nhan Tiếu hơi sững người, trong lúc đang ngẩng người thì yêu nghiệt đã cởi phắt quần áo, vật đổ Nhan Tiếu.
“Anh…” Nhan Tiếu đỏ bừng má, đang định nghiêm giọng nói thì đã không còn kịp nữa, bởi kẻ nọ đã cười giả lả xông đến, tay chân quờ quạng. Nhan Tiếu túm chặt bàn tay đang định thò vào túi váy mình của Văn Dịch mắng: “Đồ lưu manh!”.
Yêu nghiệt chớp mắt, vẫn tỏ vẻ dù có chết cũng không hối cải, nụ hôn dần dần dịch lên phía cổ Nhan Tiếu, sau khi để lại vô số dấu vết tội lỗi mới “hừ hừ” nói: “Em là vợ anh, anh giở trò lưu manh cũng đúng thôi”. Nói rồi, yêu nghiệt mổ nhẹ vào khóe mắt Nhan Tiếu, nói: “Tiếu Tiếu, em còn do dự gì nửa? Bọn mình đã kết hôn rồi, anh không bao giờ rời xa em nữa đâu…”
——Tôi là dải phân cách “một đêm phong lưu”——
Kết quả của một đêm phong lưu là, ngày hôm sau, khi Nhan Tiếu tỉnh giấc, chỉ thấy người đau rã rời, còn kẻ nọ thì nằm bên cạnh với vẻ rất thỏa mãn, nét mặt rạng ngời hạnh phúc sau khi ăn vụng thành công. Nhan Tiếu tức lắm, đúng là hơi men làm người ta mất tỉnh táo. Nếu là lúc bình thường, cho dù yêu nghiệt dụ dỗ đến đâu, cô cũng không thể…
Nghĩ lại chuyện đêm qua, Nhan Tiếu lại đỏ bừng mặt, trước lời mời nhiệt tình của yêu nghiệt, cô gần như bị gãy lưng! Còn về chuyện rôt cuộc hai người từ sofa về phòng ngủ như thế nào, cô đã từ chối rồi lại hướng ứng như thế nào, cô không muốn nhớ lại nữa.
Càng nghĩ Nhan Tiếu càng tức, rõ ràng tối qua cô đã tỏ rõ thái độ nghiêm túc để nói chuyện về đứa con với vêu nghiệt, tại sao đến cuối lại… Nhan Tiếu đang dằn vặt mình thì điện thoại của yêu nghiệt đổ chuông. Văn Dịch làu bàu câu gì đó rồi ngồi dậy nghe máy. Nhan Tiếu nghe thấy đầu bên kia í éo không biết nói gì đó, nhưng hình như những cụm từ như “đến muộn”, “vẫn chưa thèm dậy” vẫn lọt vào tai Nhan Tiếu.
Giọng nói cáu kỉnh này, nếu Nhan Tiếu đoán không nhầm thì đây có lẽ là cô thư ký Ớt Nhỏ mà Văn Dịch mới tuyển. Nhan Tiếu có gặp cô bé đó một, hai lần, tuổi còn trẻ, nhìn cũng xinh xắn, nhưng tính tình lại nóng như lửa, gặp chuyện gì cũng không thèm quan tâm đến việc yêu nghiệt có phải là sếp hay không mà gầm lên. Nhan Tiếu nghe… rất khoái chí!
Rõ ràng cô bé lại gọi điện thoại đến hỏi thăm “ông sếp đến muộn”. Đợi cô thư ký chửi xong, Nhan Tiếu mới nghe thấy Văn Dịch đủng đỉnh nói: “Vội cái gì? Hợp đồng chiều mới phải ký cơ. Bà xã ơi, mấy giờ rồi em?”.
Vừa nói dứt lời, Nhan Tiếu cảm thầy như nghẹt thở. Yêu nghiệt cố tình làm như vậy, chắc chắn là cố tình làm như vậy!! Chắc chắn là Ớt Nhỏ biết yêu nghiệt vẫn chưa dậy, hiện giờ hắn lại hỏi bâng quơ mấy giờ rồi, khác gì tuyên bố với thiên hạ đêm qua cô và hắn ngủ với nhau? Nghĩ đến đây, mặt Nhan Tiếu đỏ bừng, hậm hực quay đầu: “Không biết!”.
Yêu nghiệt ngồi sau, cười thầm hai tiếng, quay sang đối phó với Ớt Nhỏ. Sau một hồi vệ sinh cá nhân, hắn mới quay trở lại giường, đứng sau ôm chặt Nhan Tiếu dỗ dành: “Bà xã à, hôm nay anh có một hợp đồng rất quan trọng phải ký, nên không ở nhà với em lâu được. Em ngoan nhé, tối anh sẽ về sớm, nấu cơm cho em”. Nói xong, hắn đi làm.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Nhan Tiếu, cô cảm thấy trong lòng có cảm giác gì rất lạ, cũng không biết là cảm giác gì, lăn lộn trên giường một hồi lâu mới sực nhớ ra hôm nay mình cũng phải đi làm, đành phải gọi điện thoại cho chị Hoa xin nghỉ, nói mình uống ít rượu hình như bị cảm lạnh, người rất khó chịu, không dậy được.
Chị Hoa cũng không hỏi gì thêm, còn Nhan Tiếu thậm thụt như người làm việc gì đó sai trái, cúp máy trước. Lại nằm trên giường một lúc lâu nữa, mãi cho đến khi Tiểu Thái kêu la vì đói bụng bắt Nhan Tiếu dậy, cô mới hạ quyết tâm gọi một số khác. Sau khi chuông đổ ba hồi, đầu bên kia vội vàng nhấc máy, giọng cười cười: “Tiếu Tiếu, chị đang đợi cú điện thoại này của em”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.