Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 2: Đánh ghen truyền thuyết


Đọc truyện Trúc Mã Là Ông Xã Hờ – Chương 2: Đánh ghen truyền thuyết

Đến khách sạn, Thẩm Ninh Ninh hùng dũng xông vào.

Như một con phượng hoàng cao ngạo, rực rỡ, không kém phần nóng bỏng, cô
lướt qua ánh nhìn của tất cả mọi người, bước nhanh vào thang máy. Trong
thoáng chốc cánh cửa phòng 302 hiện lên.

Cốc. cốc

Gõ nhẹ hai tiếng. Như một con mèo nhỏ ăn vụng, cô lép ngay vào bên tường, âm thầm quan sát động tĩnh.

Trời, gan của vợ cả đâu? Chính thất như vậy thì thị thiếp làm sao phục?

Thẩm Ninh Ninh bỗng dưng muốn tát vào mặt mình. Làm ơn đi, cô là đang
đi đánh ghen a, phải xứng với cái danh truyền kì- Hoạn Thư chứ, gan thỏ
đế này thì làm được gì? Ổn định lại tinh thần, cô đem cả bàn tay gõ bộp bộp vào cửa. Cảm thấy chưa đủ lực, Ninh Ninh giơ cả hai bàn tay lên,
liên tục đập cửa, trong đầu hiện lên cảnh tượng vợ cả anh dũng đánh lại
đôi gian phu dâm phụ trong kia.

Bóng người cao lớn xuất hiện trước ngưỡng cửa. Là Mạc Từ Duệ.

Trong phút chốc quả bóng ‘gan,dạ’ bỗng chốc xì hơi nặng nề. Cô nghe thấy tòa tường thành trong lòng dần dần xụp đổ.

”Ông xã!”

Gọi nhẹ hai tiếng, Ninh Ninh quét mắt từ trên xuống một lượt. Hoàn hảo. Áo
sơ mi vẫn thẳng tắp, cúc áo đầy đủ, trang phục ngay ngắn, ừ thì, mặt mũi vẫn tỉnh táo, khá ngoan, không có mùi rượu và mùi nước hoa lạ.

Rất tốt. Bước đầu họ còn chưa có thực hiện. Thật là, Ninh Ninh cảm thán,
chia rẽ đôi uyên ương này làm cô cảm thấy rất đau lòng. Nhưng, ai bảo
Thẩm Ninh Ninh cô ‘mang chức danh bà xã mua rồi miễn trả lại’. Còn chưa

kể ‘ông xã hờ ’ này dám léng phéng trước mặt bạo chúa cô đây.

“Ninh Ninh.” Mạc Từ Duệ cũng đồng thời nhìn cô một lượt. Sự tức giận
bùng lên khi nhìn thấy khuôn mặt và váy áo của cô. Muốn kéo cô vào
phòng, nhưng Thẩm Ninh Ninh đã nhanh hơn, lách vào trong.

Đùa chứ,
bắt gian phải bắt tận tay, ngoại tình thì phải có chứng cứ, mà chưa kể
chứng cứ phải thật rõ ràng, Ninh Ninh là ai, là vợ cả, mà vợ cả đã ra
tay thì phải đánh cho đôi gian phu dâm phụ này toe đầu khói lửa.

Cô tiến nhanh vào trong phòng ngủ. Oa, trang hoàng đẹp lắm, giường ngủ
được rắc hoa hồng trải dài đến tận thảm, nhưng đáng tiếc, giọng cô đay
nghiến, trên giường, không có người.

Thẩm Ninh Ninh nghi hoặc liếc vào phòng tắm. Có tiếng nước róc rách chảy ra.

Trời, phiên bản ‘em tắm đã anh đợi một lát’ tái hiện ngay trước mắt, làm Ninh Ninh rùng mình. Chuyên gia ngôn tình hạng 2 như cô đã khẳng định thì
đúng 100%. Bước đầu tiên nhìn nhau đắm đuối, hôn nhau mặn nồng, lửa tình kịch liệt, bọt văng tung tóe,….. còn chưa có thực hiện; có phải ‘quá,
chậm, chạp’ rồi không? Uyên ương lén lút gặp nhau thì nên nhanh, chuẩn,
độc; một bước bỏ một bước, chỉ trách họ không bao giờ nghĩ ‘lưới trời
lồng lộng, tuy thưa khó thoát’, ngoại tình trước mắt ‘Hoạn Thư’, thế nên bị bà vợ già cả rảnh rỗi này bắt gian.

Mạc Từ Duệ khẽ bước về phía cô. Hai bàn tay nắm chặt, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ sậm. Nhưng trong mắt Thẩm Ninh Ninh, đó chính là hành động ‘ái ngại khi
bị bắt gặp nên xấu hổ.’

Cửa phòng tắm mở ra. Lại dùng ánh mắt 10/10 quét một lượt tình địch, Thẩm Ninh Ninh thất vọng ra mặt. Không có bộ đồ tình thú nóng bỏng, không có áo ngủ ren siêu mỏng,…mà là một chiếc váy trắng trông khá trang nhã, thuần khiết. Cô suy nghĩ một
lát, chơi trò diễn vai nhân vật hay sao, là phiên bản tiểu bạch thỏ ngây thơ, trong sáng đây mà. Vừa nghĩ, cô vừa khoe dáng vẻ ‘phượng hoàng xòe đuôi’ phiên bản Thẩm Ninh Ninh trước mặt tình địch, hừ, cho cô thấy sức nặng của ‘mụ vợ cả’ này, hếch mặt lên trời, đây không dễ chơi nha.

Cổ nhân nói ‘tiên hạ thủ vi cường’, người ra tay trước thì sẽ thắng.

Quyết định ngay lập tức, cô kéo Mạc Từ Duệ ra phía sau mình, mắt tràn đầy tia lửa điện nhìn nữ nhân trước mặt.

“Đây là chồng tôi.” Cô hắng giọng nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, nhấn mạnh. “Là quyền sở hữu của tôi.”

Thẩm Ninh Ninh nghĩ đến những pha hành động chia rẽ uyên ương trong phim, trong lòng định tái diễn một lượt.

1.“Cầm tấm chi phiếu này và biến mất trước mắt chồng tôi.”

2. “Cô có muốn gia đình cô phá sản, em trai cô bị vào tù không?”

3. “Anh ta nói yêu cô sao? Thật sao? Chỉ là anh ta muốn mua vui bên ngoài
thôi.’’ Rồi phải dừng lại một chút, nâng cằm lên 45 độ khẽ cười “Lúc kết hôn, anh ta cũng từng thề thốt là yêu tôi nhất, vậy mà sao…..”Cuối câu
còn nên điểm nhẹ một tiếng thở dài.

Cùng lắm là chó
cùng rứt giậu, lao vào đánh cho một trận kinh thiên động địa, để máu
Hoạn Thư nổi lên, quyết không cùng tình địch chung một trời đất.

“Ninh Ninh.” Cô gái ở trước mặt cô khẽ kêu lên, mang theo sự vui mừng không hề giấu diếm.

A! Tình địch này nguy hiểm!


Có điều tra rõ ràng, biết cô là Thẩm Ninh Ninh, là dòng chính thất. Tiểu yêu tinh này không đơn giản.

Hử?

Vui vẻ sao?

Còn cười nữa? Hình như còn định nhào vào ôm cô?

Do sau này không phải sống trong cảnh lén lút vụng trộm nên mới vui sướng như vậy, phải không?

“Xem ra cô đã biết rõ tôi là ai.”

Ra vẻ từ bi bác ai, Thẩm Ninh Ninh đằng hắng:

“Tôi cũng không phải người độc đoán, ích kỉ. Tôi rất hòa đồng, như vậy
đi, nếu cô mời tôi một bữa ăn, tôi sẽ xem xét vị trí vợ hai cho cô. Cô
tính thế….”

Chưa kịp nói hết câu, bên tay đã bị một
lực siết cực mạnh, Ninh Ninh quay đầu nhìn khuôn mặt tím đen của ông xã, lòng thầm run lên.

Mạc Từ Duệ từ đầu đến cuối im
lặng. Xem ra một màn đánh ghen này là phần quà cô muốn dành tặng cho
anh. Cô tùy hứng thế nào anh cũng cam chịu, nhưng cuối cùng, cô lại dễ
dàng giao anh ra, dễ dàng buông bỏ anh như vậy. Trách người vô tâm không bằng trách mình quá đa tình, Mạc Từ Duệ thầm hét lên trong lòng, đau
đớn như ngàn mũi tên xuyên khắp người. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, lực
siết mạnh như chính sự tức giận và không cam lòng đang sôi sục trong
người.

“Đau” Thẩm Ninh Ninh chu mỏ lên.

“Còn nói.” Mạc Từ Duệ khẽ quát. “Em nói linh tinh gì đấy!”

“Em không có nói dối,…”

“Đừng tùy hứng.”


Lực đạo bên tay lại càng mạnh hơn, Thẩm Ninh Ninh nghiến răng trừng mắt, rất muốn cắn anh một phát.

“Ninh Ninh, là Mạc Đình đây.” Cô gái kia nhanh nhẹn giới thiệu.

Ai cần biết tên cô. Khẽ hừ lạnh, Ninh Ninh quay ngoắt mặt đi.

Khoan đã, Mạc Đình, nghe quen quen. Hình như cô em họ của Mạc Từ Duệ cũng tên là Mạc Đình. Nhìn kĩ người trước mặt, Ninh Ninh trầm ngâm một hồi.

“Mạc Đình, vừa xuống máy bay xong, em nghỉ ngơi đi. Anh đưa Ninh Ninh về trước.”

Nói xong kéo Thẩm Ninh Ninh ra khỏi phòng. Ôi mẹ ơi, em gái chồng.

“Ồ, hóa ra là em Đình Đình, bye bye. Khi nào rảnh chúng ta nói chuyện. ”

Cười gượng một tiếng, Thẩm Ninh Ninh nói với theo, đôi chân chuồn nhanh ra ngoài. Phượng hoàng rụng lông thành gà rồi, Ninh Ninh khóc thầm. Đùa gì chứ, là em gái Mạc sao? Chết tiệt, Ninh Ninh rất muốn dày vò bản
thân một hồi để quên đi cảm giác ngượng ngùng này. Trong lòng cô bỗng có hai bóng dáng màu trắng đen liên tục đấu tranh.

Bên
đen cười xấu xa nói: “ Thẩm Ninh Ninh là đồ mắt mù, em gái Mạc mà cũng
không nhận ra. Xem kìa, màn bắt gian này, haha, quá khôi hài rồi.”

Bên trắng lập tức hiện ra bênh vực cô: “Em gái Mạc đã ra nước ngoài nhiều năm, thay đổi ít nhiều, Ninh Ninh là không biết nha.”

Bên đen ngay tức khắc phản bác: “Biết hay không biết không quan trọng, quan trọng là kết quả kìa. Mạc Từ Duệ giận tím mặt rồi.”

Bên trắng phản bác lại đi. Đâu rồi, chạy đâu rồi? Gì, đầu hàng, biện minh thất bại.

Thẩm Ninh Ninh lập tức tiu nghỉu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.