Đọc truyện Trúc Mã Là Nam Thần – Chương 28
Editor: Rosegi
Lãm Nguyệt suy nghĩ, bình tĩnh nói, “Lần này về em có thể gặp.”
Hứa đệ nuốt một búng máu, “Chị còn muốn đưa anh ta về nhà! Hai người mới quen nhau được bao lâu?!”u
Nghe giọng nói nóng nảy nhưng lại chịu đựng không nổi giận với mình, ánh mắt Lãm Nguyệt tràn ra ý cười, “Không phải gấp, anh ấy chỉ đến chúc thọ gia gia thôi.”
Sợ cậu lại tiếp tục nóng nảy, Lãm Nguyệt chuyển đề tài, “Em gọi chị có việc gì à?”
Đến chúc thọ mà còn “chỉ”?! Hứa đệ miễn cưỡng nhịn xuống sự ngứa răng của mình, theo ý Lãm Nguyệt chuyển đề tài, “Em gọi hỏi chị đã chuẩn bị xong quà tặng cho đại thọ của ông nội chưa.”
Cậu thiếu niên giống như một chú sói nhỏ lại âm thầm nghiến răng, mấy ngày nay cậu phải chạy rất nhiều vòng.
“Chưa đâu, chị chưa vừa ý cái gì cả.” Lãm Nguyệt nghĩ một chút, “Hai ngày nữa chị lại ra ngoài xem.”
Hứa đệ lẩm bẩm một tiếng, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại, “Sắp đến nhiệm kỳ mới, năm nay ông nội lại là thọ chẵn, có lẽ sẽ có không ít người tới chúc mừng, anh cả bảo chúng ta chú ý một chút.”
“Ừ.” Lãm Nguyệt nghĩ, “Chị không sao, không cần lo lắng cho chị, em ra ngoài tự mình chú ý chút.”
Hai người nói chuyện một lúc, mới lưu luyến cúp điện thoại.
Hứa Chấp Tinh ngắt điện thoại xong, sự bình tĩnh cố duy trì trên gương mặt cuối cùng cũng sụp đổ, chị của cậu sắp bị cướp đi rồi còn cười cái rắm!
“Alo? Anh cả?” Oán hận gọi mấy cuộc điện thoại, Hứa đệ nghe giọng nói của những người bên kia cũng không bình tĩnh hơn mình là bao, cười thầm trong lòng.
Rồi lại yên lặng tự thêm phụ trọng cho mình.
(Phụ trọng: cân nặng vác theo lúc chạy)
Buổi tối.
Hôm nay chơi cờ thắng Trần cáo già một cách kỳ quái, tuy ông ta cười có chút khó hiểu……
Hứa gia gia tâm tình rất tốt dắt Nguyệt Lượng đi dạo miệng ngâm nga một đoạn ca kịch nào đó, đột nhiên nghe thấy Nguyệt Lượng hung ác tru lên, Hứa gia gia thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng, đến gần Hứa gia gia mới thấy rõ, hóa ra là cháu trai của ông.
Khóe miệng Hứa gia gia co rút, “Hứa Tiểu Ngũ! Cháu uống lộn thuốc đúng không?”
Tên mà bình thường ông không dùng roi quất sẽ không tập luyện, bây giờ lại chủ động chạy hăng hái như ma nhập.
Chỉ là tâm trạng ông đang rất tốt, cũng không để bụng, thổi râu, “Chạy bao nhiêu vòng rồi?”
Hứa đệ lau mồ hôi trên trán, uể oải nói.
“40 vòng, phụ trọng 40 kg ạ.”
Hứa đệ còn nhỏ tuổi, phụ trọng từ 20 kg đến 50 kg là dành cho cấp chuyên nghiệp, bây giờ đã xem như đứng đầu.
Hứa gia gia tức khắc nhếch môi, vỗ vai cậu hai cái, “Không tồi, không tồi, xem ra gia gia đã quá coi thường cháu, từ nay ngày nào cũng luyện tập như thế đi.”
Vai bị vỗ hai cái không thương tiếc, Hứa đệ hơi lung lay, suýt thì ngã xuống, vẻ mặt chết lặng nhìn gia gia, ngày nào cũng chạy như này sẽ chết người đó.
Hứa gia gia nói xong, không chờ cậu trả lời đã vắt tay ra sau lưng, ngâm nga ca kịch đi mất.
Ngày hôm sau, Hứa gia gia phát hiện, trừ anh cả – người gần đây bận bịu bù đầu, thì Hứa Nhị và Hứa Tam đều đang dành thời gian……… chạy bộ trong sân.
Hứa gia gia bảo người đem ghế dựa của ông ra ngoài, đong đưa ngồi ở một bên cười ha hả, thỉnh thoảng cổ vũ một vài câu.
“Nhanh lên nhanh lên, nhìn cái gì mà nhìn! Ta nói cháu đấy Hứa Nhị!”
“Rõ ràng là vóc dáng cao lớn, cháu có còn là anh không! Bị em trai vượt xa như thế! Có biết mất mặt không! Hả?!”
“Tối nay không được ăn cơm!”
Hứa Nhị:……
Hứa Nhị đang vác phụ trọng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, bao lâu nay anh không tập luyện! Có thể giống nhau sao?! May mà em họ chạy phía sau kéo hắn lại.
Hứa gia gia thấy mấy người chạy càng ngày càng chậm thì không vui.
Ông hừ hai tiếng, gõ gõ cây gậy ba-toong, nói với cảnh vệ bên cạnh, “Đưa Nguyệt Lượng lại đây, để Nguyệt Lượng chạy theo bọn chúng, ai bị đuổi kịp thì làm thức ăn cho Nguyệt Lượng đi.”
Nguyệt Lượng phun đầu lưỡi bị đưa đến thả phía sau bọn họ, Ngao Tây Tạng tưởng là mấy người này đang chơi đùa với nó nên rất hưng phấn, tru lên một tiếng rồi lập tức chạy theo.
Bọn họ chạy nhanh hơn nó cũng chạy nhanh hơn, bọn họ chậm lại nó thì nó cũng chậm lại, người nào chạy cuối cùng người đó xui xẻo.
Nghe thấy âm thanh hưng phấn của Nguyệt Lượng ở phía sau, mấy người đàn ông mồ hôi đầy đầu, bước chân đang chậm dần lập tức tăng tốc, Nguyệt Lượng sẽ không ăn thịt người, nhưng nó bổ nhào vào người rất nặng, quan trọng là sau đó nó sẽ liếmmmm!
Chính là kiểu đè cả người ra hăng say liếm mặt đấy.
Mùi vị trong miệng Nguyệt Lượng… Thật sự quá chua!
Hứa Nhị / Tam / Tư / Ngũ:…… Đây có phải ông nội ruột của bọn họ không?!!!
…………
Hôm sau Lãm Nguyệt cùng Trần Dục Sâm ra ngoài đi dạo một vòng.
Sau khi ở bên nhau, dường như biết buổi sáng cô không thích ăn cơm, nên sáng nào Trần Dục Sâm cũng tới nấu cho cô một chén cháo.
Tay nghề nấu cháo của anh càng ngày càng tốt.
Ông nội không hứng thú lắm với vàng bạc, ngọc thạch, tranh chữ cổ điển, trái lại ông khá thích rượu và đồ sứ, rượu là sở thích của ông, còn đồ sứ… có lẽ là bởi vì trước kia bà nội rất yêu thích nó.
“Anh đây là muốn theo em đi dạo phố à?”
Lãm Nguyệt quơ quơ nắm tay hai người.
“Ừ.” Trần Dục Sâm mím môi, “Còn có quà tặng cho ông nội.”
Lãm Nguyệt mỉm cười nhìn anh, “Ông nội?” Đổi cách xưng hô cũng nhanh thật đấy.
Lông mi người đàn ông hơi rung, vẻ mặt bình thản, khẳng định lặp lại một lần, “Ông nội.”
Bọn họ là một, ông nội cô đương nhiên cũng là ông nội anh.
Trần Dục Sâm đưa Lãm Nguyệt đến một cửa hàng khá khó tìm, thật sự khiến người mua được quà tặng.
Mua xong, Lãm Nguyệt thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn sắc trời, Lãm Nguyệt nghĩ một chút, “Có chỗ nào muốn đi không?”
“Không có.” Người đàn ông lắc đầu, nắm tay cô thật chặt, “Theo em.”
Chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Người gọi tới rất nhiệt tình, “Xin chào, xin hỏi có phải tác giả Lạc Tinh không?”
Lãm Nguyệt nhìn dãy số xa lạ, không phủ nhận, “Sao anh lại biết phương thức liên hệ của tôi?”
“Là thế này, chúng tôi không có ác ý.”
“Chúng tôi là Giải Trí Đại Phong, muốn hỏi một chút về vấn đề chuyển thể tác phẩm 《 Một ly cà phê đen 》của cô, bởi vì tác phẩm của cô vô cùng hay, cho nên mới mạo muội tìm cách liên hệ với cô.”
“Không biết hôm nay cô có thời gian không, chúng ta chọn một địa điểm để nói chuyện được không?”
“Giải Trí Đại Phong?” Không có ấn tượng, Lãm Nguyệt suy nghĩ, nhàn nhạt nói, “Các anh có thể bảo đảm chất lượng chế tác không?”
Thấy cô nói chuyện điện thoại, người đàn ông buông tay cô ra, ôm lấy eo cô bước đi.
“Đương nhiên, chúng tôi thực sự có thành ý, thậm chí đã liên hệ với ảnh đế Cố Thành, những thứ này chúng ta đều có thể bàn bạc, thậm chí cô có thể đảm nhiệm vai trò biên kịch để kiểm soát quá trình chuyển thể, nói qua điện thoại không tiện lắm, cô xem chúng ta có phải nên gặp mặt một lần không?”
……
“Chúng tôi chờ cô ở Cà phê Kim Đỉnh được không?”
“À, chúng tôi rất dễ nhận diện thôi, có một người đầu trọc.”
Lãm Nguyệt cúp điện thoại, vuốt tóc, cũng không rời khỏi khuỷu tay người đàn ông, ngược lại dựa vào anh gần hơn một chút, để anh mang mình đi.
“Muốn đi?” Giọng nói trầm thấp hỏi.
“Ừ, đi xem thế nào.” Khóe miệng Lãm Nguyệt hiện lên ý cười như có như không, cái khác chưa nói, cô dù sao cũng là người Hứa, phương thức liên hệ cũng không phải người bình thường có thể tìm được.
Nhưng cô vẫn cần thận trọng, dù nhìn qua có vẻ rất đơn giản, cô cầm di động, định làm vài thao tác bảo vệ trong tình huống nguy cấp thì cảm giác cánh tay bên hông buộc chặt lại, cô buông di động.
“Em quên mất, bạn trai em vô cùng lợi hại.” Cô cười híp mắt ôm eo người đàn ông, cọ cọ mặt trên ngực anh.
“Sâm Sâm, anh phải bảo vệ em đấy.”
“Ừ.” Trần Dục Sâm nhìn cô gái đang ôm eo anh, sương mù trong mắt chậm rãi tan biến, lộ ra đen trắng tinh khiết, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm giống như hai lốc xoáy, nhìn vào một cái có thể hút đi hồn phách của người ta.
…………
Quán cà phê Kim Đỉnh.
Hai người đàn ông ngồi trong đại sảnh quán cà phê, trong đó có một người đầu trọc, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài tìm kiếm một lần.
“Không biết Lạc Tinh có tới hay không.”
“Chắc là có, không phải vội, nghe nói người viết văn rất coi trọng tác phẩm của mình.”
Không lâu sau, cửa quán cà phê lại lần nữa bị đẩy ra.
“Xin chào quý khách.”
Hai người đàn ông ngẩng đầu nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đứng ngược sáng.
Không nhìn rõ gì cả, hai người thất vọng cúi đầu, nhỏ giọng thương lượng gì đó.
Cho đến khi trước mặt có một giọng nữ mang theo ý cười, “Xin chào, tôi là Lạc Tinh.”