Đọc truyện Trúc Mã Là Nam Thần – Chương 22
Editor: Rosegi
Ngữ khí này…
Đôi mắt vốn lặng yên dường như bắt đầu cuộn trào những đợt sóng, rồi lại bị áp chế bằng vẻ mặt bình tĩnh.
“Em nói đúng.”
“Lần sau sẽ ngon hơn.”
Anh có thể mưu tính tất cả, mưu tính khiến cô hình thành thói quen ở bên anh, cho anh một cơ hội, nhưng tình cảm thì khác, tình cảm chỉ có thể chân thành mới mong được đáp lại.
Gương mặt xinh đẹp dường như có gì đó đã thay đổi, Lãm Nguyệt mỉm cười nhìn người đàn ông thanh lãnh như nguyệt đi vào phòng bếp.
Tình yêu thời niên thiếu vô vi mà chết……
*vô vi: không cố gắng, không làm gì cả
Người trước kia mà bạn thích cũng thích bạn, bây giờ lại có một cơ hội như vậy ngay trước mắt, bạn sẽ làm gì?
Lãm Nguyệt chống cằm, cười híp mắt gật đầu, cô sẽ nắm lấy cơ hội này, xem xét một chút.
…………
Ăn cơm xong, Lãm Nguyệt vào phòng thay quần áo, chọn một cái túi phù hợp rồi mới đi ra.
Đến phòng khách, Trần Dục Sâm không chơi điện thoại, cũng không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng một khắc khi nhìn thấy cô, đáy mắt anh tựa hồ có gì đó dần tan chảy, rực rỡ lấp lánh như ánh sao.
“Muốn đi đâu?” Nghĩ đến tối hôm trước cô đồng ý “chọn lấy mấy người”, đôi môi mỏng của người ông hơi mím lại.
“Đến khu du lịch ở ngoại ô với mấy người Quý Tam”, Lãm Nguyệt cũng không dấu diếm, từ nhỏ cô cùng Triệu Đại Bảo, Quý Tam đã chơi thành một nhóm, người trong đại viện đều biết chuyện này, “Lâu rồi không tụ họp với bọn họ.”
Nói cái gì “chọn lấy mấy người” chỉ là đùa giỡn thôi, Triệu Đại Bảo và Tôn Nhị đều biết, lần này tụ tập chỉ có vài người bọn họ, Lãm Nguyệt là người lười biếng, sao có thể đi chơi với người khác sau lần gặp đầu tiên, dù người đó có là em trai Tôn Nhị cũng không được.
“Ừ.” Đáy mắt Trần Dục Sâm hơi lóe, khóe miệng căng ra, kỳ thật hôm trước cũng coi như tụ họp rồi a. “Anh đưa em đi.”
Tuy nghĩ như vậy nhưng anh cũng không giữ cô đừng đi.
Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, cười nhẹ, “Được thôi.” Anh có lòng thì cô cũng nên khích lệ.
Cô đơn giản gọi điện thoại cho Quý Tam, bảo hắn không cần tới nữa.
Nói là anh đưa, nhưng thực tế người lái xe cũng không phải Trần Dục Sâm, mà là một người đàn ông nhìn qua rất bình thường. Lãm Nguyệt nhìn hai cái thì không chú ý đến nữa, cho dù đó là cảnh vệ hay là một thân phận khác, cô có biết cũng không để làm gì.
“Muốn ngủ không?” Trần Dục Sâm thấy cô ngáp một cái thì lấy ra một cái chăn mỏng đắp cho cô, ngữ điệu từ tốn, khiến người nghe cảm thấy tin cậy, “Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”
“Ừm.” Lãm Nguyệt lại ngáp một cái, cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Khu du lịch mà bọn họ đến thật ra là thuộc sở hữu của Ôn Kha, cách khá xa, có thể là do ăn no cộng thêm cơn buồn ngủ từ tối qua, nên Lãm Nguyệt ngủ một mạch cả đoạn đường.
Lúc tỉnh lại, đầu cô đang tựa trên vai anh, trong xe một mảnh tối tăm.
Lãm Nguyệt ngồi dậy, Trần Dục Sâm cài lại nút áo bị tuột, bả vai có chút không được tự nhiên, nhưng chân mày cũng không buồn nhíu lại chút nào, động tác vẫn vân đạm phong khinh vô cùng đẹp mắt.
“Sao không gọi em dậy?” Lãm Nguyệt nhìn biển bãi đỗ xe ở phía sau, ngữ khí có chút tức giận, vươn tay xoa bóp bả vai cho anh.
Đây không phải là tiểu thuyết, nam chính chỉ cần tỏ ra ga lăng không cần suy xét đến hậu quả, cô rất nặng, gối lên vai anh đã hai tiếng đồng hồ, không mỏi mới là lạ.
Trần Dục Sâm chậm rãi thả lỏng vai, vươn tay vén những sợi tóc hơi lộn xộn do vừa ngủ dậy ra sau tai cho cô, trong mắt như có hàng vạn tinh tú đang phát sáng, “Anh không nỡ.”
Không nỡ gọi em dậy, không nỡ để em rời xa anh dù chỉ một chút.
Lãm Nguyệt khựng lại, sau đó bàn tay dùng sức ấn vai anh, mỉm cười nói, “Có sức chạm tóc em, anh nhất định không đau đúng không.”
………
Lúc Lãm Nguyệt đến nơi, chỉ còn một mình Quý Tam chưa đến, vài người khác đã thay trang phục…… Câu cá.
Dưới bóng cây râm mát bên hồ, ba người đàn ông cao lớn lười biếng ngồi đó, cần câu bị ném sang một bên, ở giữa đặt một cái bàn, đến gần, còn có thể nghe được âm thanh ba người uể oải chơi bài.
“Các anh đã bước sang giai đoạn tuổi già rồi đấy à?”
Lãm Nguyệt gật đầu với người phục vụ dẫn đường một cái cảm ơn, sau đó đi về phía ba người.
Triệu Đại Bảo ném xuống lá bài trong tay, nhìn người vừa đến đã ngồi xuống ghế lười mà không chút nào chột dạ, cười nhạt chỉnh điều hòa quay về phía mình.
Khóe miệng Triệu Đại Bảo co rút: “Hứa tiểu thư, phiền em quay điều hòa qua đây rồi lại nói chuyện được không?”
“Không được.” Lãm Nguyệt thờ ơ nhìn lại anh, lấy một quả quýt trên bàn lột vỏ.
“Không chơi nữa.” Ôn Kha vứt mấy lá bài trong tay xuống.
“Nhớ đưa tiền…” Triệu Đại Bảo đá hắn.
“Gấp làm gì, tôi có thể thiếu cậu mấy ngàn tiền lẻ này à?” Vẻ mặt Ôn Kha hiền lành ôn hòa, thoạt nhìn khiến người khác tin tưởng, dường như hoàn toàn không để tâm mấy ngàn này.
“Ồ, vừa rồi ai đã thua hết tiền mặt thế?” Triệu Đại Bảo cũng không dễ lừa như vậy.
Vẻ mặt hiền lành cứng đờ, khụ một tiếng, nằm xuống, nhanh chóng đeo bịt mắt.
Triệu Đại Bảo:………
Trái lại, Tôn Nhị một mặt nghiêm nghị, nhặt mấy lá bài lên rồi nhìn về phía Lãm Nguyệt, “Quý Tam đâu, không phải cậu ấy đi đón em sao?”
Lãm Nguyệt bỏ quả quýt vào miệng, một giây sau quả quýt lại bị ném đi, nhìn Tôn Nhị, mỉm cười nói, “Em là người trọng sắc khinh bạn.”
Lời này vừa nói ra, ba người đều nhìn lại đây, Ôn Kha kéo bịt mắt ra, phản ứng đầu tiên là, “Sắc (đẹp) đến mức nào?”
Bọn họ đều biết Lãm Nguyệt nhan khống*, nhưng tiêu chuẩn rất cao của Lãm Nguyệt cũng được công nhận.
*nhan khống: chú trọng đến ngoại hình, thích cái đẹp.
“Ừm,” Lãm Nguyệt chống cằm, trong đầu hiện ra mỹ nhân dụ hoặc sau khi tắm ngày hôm qua, nhìn một vòng ba người đàn ông trước mặt, “Thừa sức đánh bại ba người.”
Triệu Đại Bảo / Ôn Kha / Tôn Nhị: Ha hả.
Lúc này mấy người ở đây đều đã quên bạn học Quý Tam còn đang mắc kẹt trên đường.
Khi Quý Tam vội vàng chạy tới, thì thấy mấy con “trùng đế giày” đang nằm liệt thành một đống, vô cùng nhàn nhã, vẻ mặt hưởng thụ, hoàn toàn không có ai quan tâm đến hắn.
“Không ai trong số các cậu quan tâm đến tôi một chút sao?!” Quý Tam tức muốn chết, hắn kẹt xe vừa nóng nảy vừa thấp thỏm, sợ mấy người bọn họ sốt ruột chờ hắn, “Còn có Hứa Đại tiểu thư! Em không thể nói với anh sớm hơn à? Em có biết anh bị kẹt bao lâu trên đường đến nhà em không?”
Lãm Nguyệt ngẩng đầu, nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người, sau đó thu lại, thờ ơ nói, “Không biết.”
Quý Tam:………
Hắn ùng ục uống một cốc nước đá rồi nằm xuống, thở ra một hơi bình tĩnh lại, “Em đến bằng cách nào?”
Thật ra, mấy người bọn họ trừ Lãm Nguyệt ra đều rất bận, lúc ở cạnh nhau cũng không cần ngụy trang, nói là tụ họp thực ra cũng là đổi địa điểm đến nghỉ ngơi một ngày.
Triệu Đại Bảo ở bên cạnh vẻ ngoài văn nhã có lễ, nhưng lời nói lại hoàn toàn không khách khí, cảm thán nói, “Lam nhan họa thủy** a”
**Lam nhan họa thủy: tương tự như câu “hồng nhan họa thủy” chỉ là “lam nhan” thì chỉ sắc đẹp của đàn ông.
“Ôi, đàn ông như chân tay, huynh đệ như quần áo.”
“Đây chính là sự biến dạng của bản chất con người…” Ôn Kha ngẩng đầu.
“Còn đánh mất đạo đức nữa…” Tôn Nhị nghiêm túc bỏ thêm một câu.
Quý Tam:…………
Mấy người trò chuyện một lúc thì Tôn Nhị đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Quý Tam, “Lúc cậu tới, có nhìn thấy Tôn Khiếu Tiêu không?”
Trừ Tôn Nhị thì người tới sớm nhất là Ôn Kha cũng co rút khóe miệng, hình như bọn họ đã quên mất cậu em trai fanboy kia rồi.
Lúc ở nhà Tôn đệ la lối khóc lóc một hai muốn đi theo Tôn Nhị đến đây, hơn nữa còn kiên trì muốn mang theo mấy người đàn ông nữa, Tôn Nhị phải đen mặt hồi lâu mới nói cho cậu hiểu bọn họ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút chứ không muốn quá náo nhiệt.
Cho dù là vậy, Tôn đệ vẫn mang theo một tập ảnh chụp.
Đến nơi, Tôn đệ giống như cả người ngứa ngáy, không thể ngồi yên, cuối cùng một hai muốn tới cổng lớn nghênh đón nữ thần của cậu, muốn ánh mắt đầu tiên của nữ thần là nhìn thấy cậu.
Cho nên… Hai người họ hình như đã quên nói cho cậu biết, chỗ này có bốn cổng lớn ở bốn phía?
Lúc này, Tôn đệ đã bị phơi thành cá khô:………
Tâm trí Lãm Nguyệt cũng không còn ở đây.
Cô đưa điện thoại lên tai, nghe lại tin nhắn âm thanh vừa gửi đến.
Ngoài giọng nói của anh, còn có tiếng đàn dương cầm.
Một bản dương cầm đầy lỗi sai. Nhưng cô lại cực kỳ quen thuộc. Chính là bản nhạc lúc trước Quý Tam uy hiếp Ôn Kha phát ở đại sảnh khu du kịch này.
Lãm Nguyệt rũ lông mi, khuôn mặt đẹp đẽ nhìn không rõ cảm xúc. Lúc sau cô đứng lên nói một câu rồi rời đi.
“Đi đâu?” Mấy người đàn ông hỏi.
Lãm Nguyệt mỉm cười vẫy vẫy tay, “Đi trọng sắc khinh bạn”.
Mấy người đàn ông:………
Vì vậy, lúc Tôn đệ tung tăng thở phì phò chạy vào, nhìn một vòng, không thấy nữ thần đâu. “Nữ thần của tôi đâu?”
Tôn đệ nhìn Quý Tam không thân thiện chút nào, Quý Tam cũng không quá thích cậu ta, hừ một tiếng, oán giận, “Đi tìm lam nhan họa thủy rồi.”
Tôn đệ cũng không lo lắng, nữ thần có vài tên nam sắc không phải rất bình thường sao, lấy ra một chồng ảnh chụp xem kỹ lại lần nữa, không thể thua kém vài tên nam sắc của nữ thần được.
“Tôn Nhị, anh xem giúp em!” Cậu đẩy đẩy Tôn Nhị bên cạnh.
Quý Tam liếc trộm một cái, liền ngây ngẩn cả người, không ngờ người đàn ông trên ảnh thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, không tệ lắm, hắn là tên ham chơi, lập tức không để bụng ánh mắt không thân thiện của Tôn đệ mà sáp lại gần.
Lật xem mấy người nữa.
“Người này cũng không tồi…”
………
Lúc này ở đại sảnh.
Một người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt lãnh đạm, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính dừng lại trên sườn mặt anh, hàng mi tạo thành một cái bóng dưới mắt, ngón tay thon dài nhàn nhạt vuốt ve cái ly, khí chất cấm dục yên tĩnh.
Vài nữ phục vụ lui tới đều không tự giác nhìn lại vài lần, nhưng vì e ngại anh một thân khí chất lạnh nhạt nên không dám tiến lên, đẩy đẩy người xinh đẹp nhất trong số đó, nhỏ giọng bàn luận.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Một cô gái đẩy cửa tiến vào, đôi mắt kiều diễm thoát tục quét một vòng, sau đó khóe mắt chậm rãi lộ ra ý cười, đi về phía anh.
Người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên, mím môi, đáy mắt lấp lánh, “Sao em lại tới đây?”
Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, mỉm cười nói, “Tới tìm con cún lớn bị lạc đường.”
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!