Đọc truyện Trúc Mã Là Đại Nhân – Chương 20: Hành hạ cả đêm
Cuối cùng thì chuỗi ngày bận bịu của Đại Nhân cũng sắp kết thúc.
Cuộc thi của hắn diễn ra vào đầu tháng 1. Trước lúc bước vào thi đấu chính thức, hắn được nghỉ ngơi 1 tuần không cần đến trường.
Sức mạnh của tù nhân được phóng thích quả là đáng sợ. Hắn dành hẳn nhiều giờ đồng hồ để lập kế hoạch hành hạ tôi trước khi lên máy bay thẳng tiến về miền Nam Tổ quốc.
Tôi như cá nằm trên thớt, phó mặc cho số phận.
Ngoài mặt tôi tỏ ra bình tĩnh trước tự do muôn năm của hắn. Trong lòng thực ra đang mắng chửi trăm ngàn lần sự bất công của trí tuệ nhân loại!!! Người trí tuệ cao quả nhiên sung sướng hơn…
Nuốt nước mắt ngược vào tim, tôi đau mắt nhìn tờ thông báo thi được niêm yết sau tấm kính trong suốt, hận không thể đập bể.
Bỗng chốc tôi có cảm giác, tên mình xuất hiện trong danh sách thi lần này thật giống như tên của tội phạm bị triều đình truy nã. Thật không vẻ vang chút nào!
Tất cả là do tên yêu nghiệt đáng chết Trịnh Hữu Bình!!!
Đại Nhân tất nhiên không chịu để cho tôi tụt hạng vì mấy môn tự nhiên khó nhằn. Theo như lời hắn nói, chút thời gian nghỉ ngơi quý giá hắn sẽ dành trọn vẹn để cải tạo lại bộ óc ngu ngốc của tôi. Nhìn xem! Thật là vĩ đại, thật là giàu lòng hi sinh.
Tiếc thay mấy lời giả dối đó của hắn chỉ che mắt được người ngoài cuộc. Tôi sớm đã đi giày cao gót catwalk trong lòng hắn từ tám đời!!
Kế hoạch 1 tuần nghỉ dưỡng của hắn chính là: ăn, giảng bài, hưởng thụ cuộc sống quý tộc.
Kế hoạch 1 tuần trước thi của tôi cơ bản chính là ngược lại: nấu nướng, học, làm a hoàn.
Để thuận tiện cho việc nô dịch tôi, hắn không biết xấu hổ trực tiếp gói ghém hành lí sang nhà tôi ở.
Mỗi ngày cùng hắn lớn lên, lại cũng mỗi ngày chứng kiến da mặt hắn dày lên theo năm tháng, về cơ bản, thần kinh tôi sớm đã được mài thô để chống chọi lại tư duy thần thông quảng đại của tên này.
Buổi sáng thức dậy, đón chào tôi là nụ cười tươi phơi phới của hắn bên bàn ăn. Buổi trưa đi học về, vẫn là nụ cười tắm gió xuân bên bàn ăn. Buổi tối…
– Đại gia, tiểu nữ không đói, phiền ngài tự nấu mì tôm ăn.
Đại gia tất nhiên không vui.
– Ngươi không đói nhưng ta đói. Không cho ta ăn cơm đừng trách ta đói mà làm càn.
Nói rồi, ánh mắt hắn phi thường lướt qua người tôi. Tôi rét lạnh.
Tên này có phải cầm tinh con Hợi hay không?
Tất nhiên đại gia không phải con Hợi. Ăn no rồi hắn cũng vô cùng biết liêm sỉ mà đi rửa bát, sau đó không đợi cho tôi nửa phút thảnh thơi, hắn trực tiếp lôi tôi vào… phòng ngủ.
Xin đừng nghĩ nhiều, tôi chưa 18! Chúng tôi hoàn toàn trong sáng!
Vì bàn học của tôi ở trong phòng ngủ!
Chúng tôi chinh chiến quyết liệt đến tận đêm với đống công thức khô khốc. Mỗi lần mắt tôi có dấu hiệu offline liền ngay lập tức bị bút ai đó gõ lên đầu.
Nhưng không có sự trong sáng nào là không thể vấy bẩn. Chính vào buổi sáng ngày hôm ấy, trời vẫn ngát xanh, gió vẫn trong lành. Các bạn học của tôi bỗng nhiên dâng trào khí thế con Rồng cháu Tiên, lũ lượt tay xách nách mang đến tìm tôi học nhóm.
Đón chào khuôn mặt hừng hực khí thế chiến đấu của các chiến sĩ là bộ dạng lạnh như tiền của Đại Nhân. Combo đêm ngủ không ngon, sáng chưa kịp ăn, kế hoạch hưởng thụ bị gián đoạn khiến hắn có thể thở ra băng tuyết.
Nhưng băng tuyết có lạnh lẽo đến đâu cũng không thể hóa giải những khuôn mặt đang ửng đỏ theo từng thước phim XXX.
Bạn học Ất:
– Cậu… sao lại ở đây?
– Không thể sao?
Bạn học Giáp:
– Nhìn sắc mặt cậu có vẻ ngủ không được ngon lắm?
– Bị hành hạ cả đêm kiệt sức, ngủ chưa đủ.
Bạn học N:
– Haha, thật ngại quá. Hai người cứ tiếp tục, chúng tôi đi về, đi về…
Tôi ở trong nhà vệ sinh khóc không ra nước mắt. Tên Đại Nhân kia rõ ràng cố ý, nhân lúc tôi đi giải quyết mà tạo thị phi.
“Các vị đại ca xin dừng bước, nghe tiểu nữ giải thích!!”
Với N cái đầu của nữ sinh chuyên văn, câu chuyện hôm nay chắc có thể thêu dệt được vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình H plus.
Tôi đi vệ sinh cũng không được thỏa mãn. Ôm một lòng nhức nhối sâu sắc, tôi điên tiết đá tên đầu sỏ gây sự kia vài cái.
Nếu có thảm gai ở đây, tôi nhất định phải bắt hắn quỳ. Cái thứ đầu óc không trong sáng, cái thứ ăn nhờ ở đậu còn dám tác oai tác quái ở nhà người ta.
Tất nhiên cơn tức giận của tôi không thể xả ra, vì sau đó, đại gia còn kèm tôi học bài.
Sau khi cày ngày cày đêm một đống đề tự nhiên khô khốc, tôi cảm thấy đầu mình đã hói đi một chút. Thậm chí tôi còn cảm thấy, nếu ngay lúc này phải diễn cảnh bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, tôi có thể so deep mà vừa rụng tóc, vừa chảy máu cam.
Đại Nhân hộ tống tôi đến trường thi. Tôi hồi hộp âm thầm niệm thần chú: “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ. Mặt trời chân lí chói qua tim.”
Hắn lườm tôi.
– Ánh sáng của Đảng cũng không soi sáng nổi cho đứa mù đường như e đâu. Bác Hồ vĩ đại cũng không dẫn lối cho đứa hám tiền theo chủ nghĩa tư bản như em đâu.
– Anh yên lặng đi, thần chú này lúc nào cũng linh nghiệm.
Hắn mặc kệ tôi nói nhảm. Mở balo lấy thẻ học sinh, bút chì, tẩy và máy tính cho tôi, miệng lải nhải.
– Đi thi cũng không thèm kiểm tra lại giấy tờ. Không có anh thì em chỉ có thể dành cả thanh xuân để ở lại lớp.
Tôi bĩu môi không thèm đáp. Cơ bản là không có gì để đáp. Ai bảo… hắn nói đúng.
Chuông reo hối thúc, tôi vội vã cầm lấy đồ đạc trong tay hắn, tay hơi run mà đánh rơi hết.
Hắn cúi xuống nhặt mọi thứ rồi đặt lại vào tay tôi. Lần này không lải nhải nữa, chỉ đưa bàn tay thon dài của mình xoa đầu tôi, cười cười:
– Yên tâm, không cần ánh sáng của Đảng, chỉ cần có anh theo em là đủ rồi.
Tôi im lặng gật đầu. Tất nhiên rồi, bao nhiêu ngày học tập thâu đêm suốt sáng, tôi cũng không phải đầu đất mà phụ công hắn.
Nghĩ vậy, tôi cũng nhìn hắn mỉm cười, sau đó lao vào phòng thi trong tư thế chiến đấu anh dũng