Đọc truyện Trúc Mã Là Đại Nhân – Chương 12: Everyday I love you
Hội trường im lặng như tờ. Khi bất ngờ qua đi, mọi người liền tập trung xem diễn biến vở kịch. Sự cố của tôi trước đó dẫn đến xuất hiện của hoàng tử đều được coi như đã sắp đặt sẵn. Tất cả đều nghĩ rằng chúng tôi cố ý thêm thắt tình tiết để đổi mới câu chuyện.
Trên sân khấu lúc này, bạch mã hoàng tử và chú lùn 7 – tiểu cô nương đang nhìn nhau tình tứ. Tôi sau khi động não suy nghĩ kĩ càng bèn giác ngộ ra động cơ không trong sáng của kẻ muốn làm tôi mất mặt đó chính là ganh tị quan hệ tốt đẹp giữa tôi và Đại Nhân.
Không phải muốn gato sao? Lão Tôn cho các người ăn bánh gato nghẹn chết thì thôi.
Hoàng tử sau một hồi cố tình thả thính tiểu cô nương, nhận ra dấu hiệu thả thính ngược trở lại thì có chút hoảng hốt.
– Cô nương, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Ta sợ ta không kiềm chế nổi đâu.
Tôi: “…”
Khán giả xì xào: “Ta cũng muốn được hoàng tử thả thính…”
Dẫu sao vở kịch cũng phải tiếp diễn. Đại Nhân trước đó vì giải vây cho tôi mà nhập vai một cách xuất quỷ nhập thần, khiến tôi không kịp xoắn não theo. Lúc này tôi chỉ đành đợi hắn mở lời dẫn dắt.
Hoàng tử:
– Tiểu cô nương, nàng có tin vào định mệnh không?
Tôi rất tích cực:
– Tin chứ!
Hoàng tử:
– Vậy được, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, giữa hai chúng ta tồn tại cái gọi là định mệnh đó!
Khán giả gào thét: “Oa oa… Tôi muốn lên sân khấu, tôi cũng muốn làm tiểu cô nương!”
Tôi thầm cảm thán trong lòng. Lợi hại, lợi hại quá! Tên Đại Nhân này không chỉ có thể dùng bề ngoài mang lực sát thương mà còn có thể dùng lời nói đường mật cướp đoạt trái tim con gái nhà người ta nữa.
Hoàng tử không quan tâm dân chúng phản ứng như nào, vẫn tiếp tục thả thính:
– Chúng ta cùng chơi trò “Thần giao cách cảm”. Nếu ta có thể trả lời những câu hỏi liên quan đến sở thích, thói quen của nàng, giống hệt đáp án nàng đưa ra, thì chúng ta nhất định là định mệnh của nhau, như vậy, là ta thắng!
Tôi nghi ngờ, tên này tự tin vậy sao? Có khi nào hắn đã chuẩn bị một số vấn đề mà hắn biết chắc chắn câu trả lời rồi.
Không ngờ sự việc tiến triển không giống tôi suy nghĩ. Như để tăng thêm tính chân thực cho vở kịch, từ trong phía cánh gà, vai quần chúng muông thú bị Sắc Nữ hoàng hậu dùng ánh mắt hình viên đạn lùa xuống phía dưới sân khấu.
Khán giả sẽ là người đặt câu hỏi cho chúng tôi.
Cả hội trường xôn xao bàn tán. Hoàng tử thật là mạo hiểm, nếu dùng câu hỏi của khán giả thì còn có thể trả lời giống tiểu cô nương được không?
Trong lúc khán giả không để ý, hoàng tử trên sân khấu đang cùng Sắc Nữ hoàng hậu đấu mắt một cách quyết liệt. Sắc Nữ là cố tình làm khó Đại Nhân.
Sau một hồi náo động hội trường, muông thú liền quay trở lại phía hoàng tử và tiểu cô nương, bộ dạng rất thích thú muốn xem trò vui.
Chúng phát cho tôi cái bảng to và một cây bút để ghi đáp án.
Tôi xem một loạt câu hỏi, sau đó ghi một loạt câu trả lời. Toàn bộ quá trình đều được giám sát. Tôi toát mồ hôi. Khán giả cũng chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi, nhưng để Đại Nhân trả lời giống hệt tôi, hắn có thể sao?
Hoàng tử được yêu cầu quay lưng về phía khán giả. Phía trước, tôi cầm bảng lần lượt lật từng câu trả lời của mình.
Câu hỏi 1: “Tiểu cô nương thích ăn gì nhất?”
Hoàng tử: “Dưa hấu”
Câu hỏi 2: “Cô ấy có thể nấu ăn không?”
Hoàng tử: “Có, rất ngon!”
Câu hỏi 3: “Ước mơ của cô ấy là gì?”
Hoàng tử: “Nhà văn”
– Sở thích nổi bật nhất của cô ấy?
– Đọc truyện đến sáng.
– Sợ nhất điều gì?
Hoàng tử khẽ ho nhẹ:
– Không có tiền, không được ăn ngon mặc đẹp.
Tôi nín thở.
– Tình yêu hay tiền bạc?
– Tình yêu.
– Bình minh hay hoàng hôn?
-Bình minh.
– Loài hoa thích nhất?
– Hoa hồng nhung.
– Mơ mộng hay thực tế?
Hắn cười:
– Cả hai.
Khán giả phía dưới đồng loạt ồ lên. Hắn… nói đúng hết rồi!
Tôi xúc động. Những đáp án đó, tôi chỉ từng vô tình nhắc đến một lần, vậy mà hắn có thể nhớ rõ như vậy?
Trước đây có lần hắn rủ tôi đi ngắm hoàng hôn, tôi buồn chán trả lời: “Em không thích ngày tàn, thật khiến người ta cô đơn. Nếu anh có thể dậy sớm thì tốt nhất nên ngắm bình minh, vui tươi phấn chấn hơn nhiều!”
Một lần hắn nói muốn trồng hoa, tôi gợi ý: “Hoa hồng nhung.”
Một lần tôi đến lớp liền lăn ra ngủ, hắn nói: “Lại đọc truyện đến sáng đúng không?”, tôi không phản đối.
Nếu nói khán giả bất ngờ với kết quả này, tôi mới là người bất ngờ nhất. Trúc mã của tôi bình thường tưng tửng mặt dày, không ngờ cũng có lúc thực sự tinh tế, thật khiến người ta cảm động.
Trò chơi vẫn chưa kết thúc, câu hỏi cuối cùng được nêu lên.
– Hoàng tử hãy hát một bài hát mà tiểu cô nương thích nhất!
Khán giả quả là biết cách lợi dụng cơ hội. Đại Nhân hầu như không tham gia hoạt động tập thể, hiếm có dịp hắn chịu lên sân khấu, fan girl của hắn chắc chắn không thể bỏ qua.
Tôi nghĩ hắn sẽ không chấp nhận. Không ngờ, hắn vui vẻ nói:
– Được. Bài hát này vô cùng hợp hoàn cảnh.
Đến bài hát nào hắn cũng biết luôn sao? Tôi thở dài, tôi không còn tí hấp dẫn nào để người khác khám phá nữa rồi!
Hội trường lại chìm vào yên tĩnh. Giọng hát nhẹ nhàng của hắn cất lên.
“I don’t know but I believe… That some things are meant to be… And that you’ll make a better me… Everyday I love you…
‘Cos I believe that destiny… Is out of our control… And you’ll never live until you love… With all your heart and soul…”
Giai điệu ca khúc “Everyday I love you”, được hắn hát ngọt ngào sâu lắng. Tôi như đắm chìm trong thế giới lãng mạn của mình, không kìm được lòng chạy đến ôm hắn một cái. Lúc ý thức được mình vừa làm gì thì đã muộn. Hình đã bị chụp, người cũng bị hắn ôm luôn rồi.
Tôi khóc than. Nhất định là lại lên top search diễn đàn. Nhưng nghĩ đến đám yêu quái đã bị một đòn này của tôi đánh cho nội thương, cũng thật đáng. Ít nhất Tôn Ngộ Không ta không phải bù nhìn. Cho các ngươi ăn gato nghẹn chết, nghẹn chết. Có giỏi đừng chơi xấu Lão Tôn, trực tiếp lên đây ôm idol của các ngươi đi!!!
Sau khi câu hỏi cuối cùng cũng trùng khít đáp án, cả hội trường lúc này vỡ òa tiếng bàn tán, có vui vẻ, có ghen tị, có bội phục, vô vàn sắc thái biểu cảm đặc sắc. Nhưng không ai quên vỗ tay cho màn trình diễn tuyệt vời của bạch mã hoàng tử.
Tôi chưa kịp điều chỉnh tâm trạng, đã thấy từ trong sân khấu đám chú lùn vội vã phi ra, rối rít vây quanh hoàng tử.
– Hoàng tử, người đến rồi. Xin hãy cứu Bạch Tuyết.
– Xin cứu lấy công chúa Bạch Tuyết tội nghiệp của chúng tôi.
– Bạch Tuyết cần một nụ hôn chân thành của hoàng tử mới có thể tỉnh lại.
Khán giả lại một lần nữa được chứng kiến màn kịch đặc sắc.
– Ồ, tình tay ba sao? Bạch Tuyết và tiểu cô nương, hoàng tử chọn ai?
– Hấp dẫn quá. Không ngờ truyện cổ tích cũng có thể biến thành ngôn tình.
– Ta thấy hoàng tử chắc sẽ chọn Bạch Tuyết rồi. Dù sao vẫn phải theo kịch bản gốc chứ!
Tôi im lặng. Phải rồi. Sao tôi lại quên mất Bạch Vy. Hắn đã hứa sẽ diễn cảnh hôn thật với Bạch Tuyết. Nếu không phải sự cố của tôi lúc nãy, vở kịch đã không tiến triển đến nước này. Bây giờ hắn định giải quyết ra sao?
Trong lúc tôi và khán giả hoang mang, cảnh đằng sau đã được đổi. Bạch Tuyết xuất hiện trên chiếc quan tài đầy hoa, khuôn mặt như đang ngủ say, rất dịu dàng, rất xinh đẹp. Các muông thú đang vây quanh chờ đợi hoàng tử.
Tôi cảm thấy luống cuống. Tình huống này chỉ xuất hiện trong truyện của các mẹ ghẻ thôi. Tôi là mẹ đẻ, không bạc đãi con của mình, đâu biết phải giải quyết sự tình cẩu huyết như thế nào?
Bàn tay ấm áp của ai đó nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Tôi ngạc nhiên ngước mắt nhìn. Hoàng tử? Hắn không dưng nắm tay tôi làm gì? Hắn lại chuẩn bị đọc ra câu thoại kinh điển gì nữa? Lẽ nào định xin lỗi tiểu cô nương, hẹn nàng kiếp sau, kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận?
Tôi nơm nớp lo sợ, chờ đợi mất mặt. Mới đắc ý chưa được bao lâu, lẽ nào lại bị đám yêu quái kia trèo đầu cưỡi cổ?
Hoàng tử cười như có như không, hắn đan tay vào tay tôi, trấn an, đoạn quay sang đám chú lùn nhắng nhít, nói chắc như đinh đóng cột:
– Các ngươi nhầm rồi, ta không phải hoàng tử mà các ngươi tìm!