Bạn đang đọc Trúc Mã Khó Đoán – Chương 28: Hoàng Hôn
Thẩm Ngôn cảm thấy anh trai mình có lẽ là chú rể thoải mái nhất trên thế giới.
Hàng ngày anh vẫn tăng cao như bình thường, trở về nhà nấu cơm, vui vẻ xem phim.
Kì nghỉ Trung thu diễn ra trong khoảng thời gian đó, Thẩm Ngôn cho rằng anh trai của mình sẽ phải bận rộn chuyện kết hôn.
Kết quả anh trai cậu vui vẻ nằm lì ở trong nhà, ba ngày không ra cửa, giữa chừng cũng có gọi điện thoại cho Phương Phỉ vài bận.
Mỗi lần anh ấy nhận điện thoại của Phương Phỉ đều phải ra ngoài ban công nghe máy.
Thẩm Ngôn nhận thấy sắc mặt của anh vô cùng nghiêm túc, chưa nói đến chuyện ngọt ngào ở chỗ nào mà chỉ thấy giống như đang bàn chuyện hệ trọng.
Thế nhưng kết hôn quả thực là một chuyện hệ trọng.
“Kết hôn thật phiền phức”.
Thẩm Thận trở lại nằm lăn trên ghế sofa, vừa bóc quýt vừa xem gameshow, “Trẻ nhỏ như em không thể hiểu được nỗi khổ của người lớn”.
Thẩm Ngôn im lặng nửa ngày, lướt ngang qua, chọc vào giữa lòng bàn chân của anh ấy.
Anh trai cậu “Á” một tiếng: “Đừng quên nhắc nhở Triệu Lâm Tô thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mùng 8 chúng ta sẽ xuất phát”.
“Em biết rồi”.
Thẩm Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía ông anh trai như thể đã bị bại liệt của chính mình, anh ấy cứ như vậy sao có thể kết hôn gây dựng gia đình được chứ?
Lòng của Thẩm Ngôn tràn đầy sầu lo, cả Trung thu cơm chẳng muốn ăn trà chẳng muốn uống.
Ngược lại, anh trai cậu lại ăn như thuồng luồng, tên của những cô vợ ở trên đầu cần cù thay đổi.
Thẩm Ngôn sầu đến lo đi đột nhiên ý thức được, cậu đây chẳng phải chính là hoàng đế không vội thái giám đã gấp trong truyền thuyết đó sao? Thế là cậu quả quyết nghĩ thoáng ra, cũng không vội vàng thêm nữa.
Kì nghỉ Trung thu vừa hết, Thẩm Ngôn lại ngồi xe của Triệu Lâm Tô đi đến trường như thường lệ, cũng không tái phát bệnh cũ sử dụng ngôn ngữ lễ phép ngu ngốc “có được không”, chỉ trực tiếp nhắn “9h tập hợp” là xong việc.
Vừa ngồi lên xe, Triệu Lâm Tô đã thò người ra ghế sau lấy cho cậu một chiếc túi giấy.
“Cái gì thế?”
Trong túi có một hộp giấy màu đỏ không biết đang đựng món gì, ngửi qua còn thấy rất thơm.
“Bánh Trung thu.”
“Mày nghĩ gì mà lại mang bánh Trung thu đến cho tao nữa vậy?” Thẩm Ngôn nói: “Hai ngày hôm nay tao ăn bánh Trung thu đến độ sắp nôn ra rồi”.
Công ty của anh trai cậu tặng cho nhân viên một hộp bánh Trung thu khổng lồ, bên trong có 18 chiếc bánh Trung thu nhỏ vây quanh một cái bánh Trung thu lớn.
Thẩm ngôn nhìn thấy bánh Trung thu kia liền nhớ tới một câu chuyện cổ tích.
Trong truyện cổ tích, có một anh chàng ngốc nghếch đã đem cái bánh Trung thu to treo lên cổ để có thể một lần ăn được mấy ngày.
Trong lúc Thẩm Ngôn đang đau đầu không biết nên làm sao với hộp bánh Trung thu thì anh trai cậu tham gia rút thăm trúng thưởng ở công ty lại nhận được một hộp bánh Trung thu giống y như đúc!
Trải qua một phen xã giao nhiệt tình, Thẩm Ngôn đã tặng quá nửa số bánh Trung thu trong hai chiếc hộp ra bên ngoài, còn lại hai cái bánh Trung thu đồ ngốc to lớn, vừa hay đủ cho hai anh em cậu mỗi người giải quyết một cái.
Không phải Thẩm Ngôn không nhớ đến Triệu Lâm Tô, chỉ là thế hệ bọn họ vốn đã không có hứng thú với đồ ăn truyền thống.
Nhất là Triệu Lâm Tô, hắn còn là kẻ chẳng có mấy hứng thú với ăn uống.
Vạn vạn không ngờ tới, Triệu Lâm Tô trở về nhà một chuyến lại còn mang theo bánh Trung thu đến cho cậu.
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: “Xem ra hai vị giáo sư cũng nhận không ít bánh Trung thu, chỗ này là hàng tồn xử lý không hết?”
“Không ăn thì vứt đi”.
Triệu Lâm Tô lười biếng nói.
“Ăn chứ, đừng lãng phí”.
Thẩm Ngôn, “Cảm ơn mày, cũng gửi lời cảm ơn của tao tới hai vị giáo sư nhé”.
“Không cần đâu, dù sao cũng là đồ thừa ăn không hết”.
“Ăn không hết thì cũng do họ nhớ đến tao”.
Thẩm Ngôn nâng túi giấy dầu, mùi bơ thơm phức trong túi tỏa ra.
Cậu hít hà, “Đây là bánh Trung thu gì vậy? Thơm quá”.
Khóe mắt liếc qua kẻ đã mất trí nhớ nào đó, Triệu Lâm Tô thầm khẽ lắc đầu.
“Oa, tao nhớ rồi!”
“Đây là bánh Trung thu Tô Thức nổi danh ở quê mày, có phải không?”
“Hai hôm trước tao còn nhắc tới với anh trai tao đó.
Mày đừng chê, tao thực sự muốn ăn nó đấy”.
Thẩm Ngôn hưng phấn: “Vẫn là nhà làm bánh lâu năm đó, đúng không?”
“Không biết”.
Thẩm Ngôn lật đáy túi lên xem: “Đúng là nhà đó! Mùng hai năm kia mày từng mang đến cho tao một lần, tao vẫn muốn ăn lại lần nữa nhưng ngại hỏi”.
Triệu Lâm Tô khẽ cười một tiếng: “Mày mà cũng có lúc ngại ngùng?”
“Da mặt tao vốn rất mỏng mà”.
Thẩm Ngôn lại ngửi hương thơm bên ngoài túi giấy một lát, vui vẻ ra mặt: “Đúng là mùi hương này”.
Loại bánh Trung thu ngon nhất này ở trong trí nhớ của Thẩm Ngôn chính là chiếc bánh có lớp vỏ xốp giòn, từng tầng từng tầng, vừa cắn là vỡ.
Thẩm Ngôn an tâm cất kỹ bánh Trung thu, có qua có lại dâng bữa sáng lên, “Bánh mì nướng, xin mời quý ngài”.
Hoàn thành việc trao đổi thức ăn, Thẩm Ngôn nhắc nhở Triệu Lâm Tô theo lời dặn dò của anh trai cậu: “Sáng ngày mùng tám sẽ lên máy bay, mày nhớ sớm thu dọn hành lý.
Chúng ta sẽ đi hai ngày, buổi tối chủ nhật quay về”.
“Ừ”.
Thẩm Ngôn thở dài.
“Than thở cái gì?”
“Không có việc gì.”
“Không nỡ bỏ anh trai?”
Thẩm Ngôn nở nụ cười: “Mày thực sự nghĩ tao là cậu em trai ác độc trong phim truyền hình đấy hả? Anh trai tao kết hôn đương nhiên tao sẽ vui mừng thay cho anh ấy, có gì mà phải không nỡ.
Cho dù anh ấy kết hôn rồi thì anh ấy vẫn là anh trai của tao”.
Thẩm Ngôn khoanh tay lại: “Tao thở dài là vì tao cảm thấy, hình như anh ấy chưa chuẩn bị tốt cho cuộc sống hôn nhân”.
Triệu Lâm Tô liếc cậu một cái, nét mặt cười như không cười: “Nói thế nghĩa là sao?”
“Anh ấy không hề căng thẳng một chút nào, thật đấy.
Chuyện gì anh ấy cũng để mặc chị Phỉ Phỉ nhọc lòng.
Hôm chúng ta đi thử quần áo mày cũng nhìn thấy rồi đấy, thái độ của anh trai tao có giống một người sắp kết hôn không?”
“Mày cảm thấy anh ấy không coi trọng lần kết hôn này?”
“Đúng!”
Thẩm Ngôn vỗ tay: “Đúng như ý mày nói!”
Triệu Lâm Tô gật đầu: “Có chút”.
Cuối cùng cũng tìm được người hiểu mình, Thẩm Ngôn kể một mạch hết những chuyện cậu cảm thấy kỳ lạ ra.
Triệu Lâm Tô lắng nghe, như có điều suy ngẫm hỏi: “Thái độ của chị dâu mày thế nào?”
“Chị dâu tao…” Thẩm Ngôn chưa quen gọi Phương Phỉ là chị dâu: “Hình như, chị ấy vẫn ổn”.
“Thế thì không phải xong rồi sao, một người muốn đánh một người nguyện chịu đánh”.
Nhất thời, Thẩm Ngôn không thể cãi lại được.
Sự dạy dỗ từ bé đến lớn của anh trai đối với cậu khiến cậu không thể hiểu nổi thái độ đùa cợt của anh đối với hôn nhân.
Quả thực lần kết hôn này đã hoàn toàn đi ngược lại với tưởng tượng của cậu về hôn lễ.
Nhưng cho dù đây là anh ruột của cậu thì cậu cũng không có quyền can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của anh.
Cuối cùng, Thẩm Ngôn đưa ra lời tuyên ngôn của một người đàn ông tốt: “Nếu như tao kết hôn, tao tuyệt đối sẽ không làm như anh trai mình, quá vô trách nhiệm”.
Triệu Lâm Tô không nói gì.
Nghe nói anh trai Thẩm Ngôn sắp kết hôn, Chu Ninh Ba cố ý mang tặng một phần quà cưới, là một cặp chén rượu.
Thẩm Ngôn nhận đồ, tiện miệng nói: “Bé Ba, tao thấy tâm trạng của mày gần đây không tồi”.
Chu Ninh Ba cười ngượng ngùng: “Cũng tạm được”.
Thẩm Ngôn nghĩ thầm cuối cùng người này cũng thoát được ra.
Cũng tốt, đôi khi phải biết từ bỏ những người không thích hợp mới có thể tìm được người tốt hơn.
“Mày có muốn tới đảo Bali chơi hai ngày với chúng tao hay không?”
“Không được, tao, tao còn bận chút chuyện”.
“Ồ, vậy mày cứ bận đi”.
Chu Ninh Ba đi rồi, Thẩm Ngôn nói với Triệu Lâm Tô: “Hình như gần đây bé Ba rất bận rộn, vừa học xong đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâu lắm rồi không ăn cơm cùng nó.”
“Nó còn có việc riêng phải làm”.
“Ừ”, Thẩm Ngôn kéo lại quai balo, “Có phải nó định học lên nghiên cứu sinh thật không?”
Ánh mắt Triệu Lâm Tô xa xăm: “Có lẽ”.
Ngày ngày bận rộn đi tìm “giảng viên”, có lẽ muốn học lên “nghiên cứu sinh” thật.
“Cũng tốt, tao cảm thấy bé Ba không có vấn đề gì.
Năng lực của nó vốn không kém, chỉ là đôi khi thiếu chút tự tin”.
“Ừ”.
Thẩm Ngôn nói: “Còn mày? Có phải mày cũng chuẩn bị học lên nghiên cứu sinh rồi không?”
Triệu Lâm Tô nhìn về phía cậu: “Mày đoán xem?”
Cái câu hỏi rõ ràng đáp án còn bày đặt ra vẻ, Thẩm Ngôn “hứ” một tiếng: “Mày thích học hay không thì kệ mày”.
*
Buối sáng ngày mùng tám, Thẩm Ngôn và anh trai từ nhà xuất phát.
Cậu còn cảm thấy rất lo lắng, vì đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài.
Thực ra điều kiện gia đình của Thẩm Ngôn cũng không tồi, tuy rằng bố mẹ mất sớm nhưng họ đã để lại một khoản bảo hiểm lớn cho hai anh em.
Nhà cửa vốn đã có từ trước, hai anh em không có gánh nặng gì lớn, chỉ do bình thường Thẩm Thận quá bận, Thẩm Ngôn không đành lòng kéo anh đi chơi trong các kỳ nghỉ.
Có mấy lần Thẩm Thận đề nghị dẫn cậu đi du lịch nước ngoài, cậu đều uyển chuyển từ chối.
“Tôi hôm qua ngủ không ngon?” Thẩm Thận trêu chọc.
Thẩm Ngôn lấy vali từ sau cốp xe taxi ra, “Sáng nay tỉnh hơi sớm”.
“Ha ha, vừa lúc ra nước ngoài chơi hai ngày”.
Thẩm Ngôn không nhịn được nói: “Anh, lần này chúng ta ra nước ngoài là để đi chơi sao?”
Hình như Thẩm Thận cực thích cái dáng vẻ lo lắng nghiêm túc này của Thẩm Ngôn, anh cười không ngừng, vừa cười vừa vẫy tay: “Lâm Tô tới rồi”.
Triệu Lâm Tô và Phương Phỉ gần như cùng lúc tới nơi.
Phương Phỉ thu hộ chiếu và thẻ căn cước của mấy người đi lấy vé máy bay.
Lúc Thẩm Ngôn giao giấy tờ ra, gương mặt không thể khống chế được, đỏ lên.
Cậu không thể chịu được anh trai mình, đến ngay cả vé máy bay cũng do Phương Phỉ mua.
Thế mà hết lần này đến lần khác anh cậu còn ra vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Thẩm Ngôn không chấp nhận được, khẽ huých cánh tay vào Triệu Lâm Tô, cho hắn một ánh mắt bất đắc dĩ.
Triệu Lâm Tô thì vẫn bình tĩnh: “Anh Thận, em không chuẩn bị quà cáp gì, thật ngại quá”.
“Nói gì thế, em chỉ cần mang người đến là được.
Lần đầu làm phù rể có phải không?”
“Vâng.”
“Ha ha, vậy anh có mặt mũi quá”.
Phương Phỉ mua vé khoang hạng nhất.
Lúc Thẩm Ngôn nhận vé máy bay từ tay cô, gần như cậu đã cúi lưng xuống một góc 90 độ, mặt đỏ tới tận mang tai.
Hạ cánh xuống đảo Bali, khách sạn cho xe tới đón, toàn bộ hành trình đều do Phương Phỉ sắp xếp, Thẩm Thận chỉ ở một bên ngáp dài.
Thẩm Ngôn khoanh tay đứng cách xa anh trai mình hai mét, làm bộ không quen biết anh.
“Đi thôi”.
Phương Phỉ nói với mấy người bọn họ: “Khách sạn đã chuẩn bị xong xuôi, cứ đến đó nghỉ ngơi trước đã nhé”.
Khách sạn ở rất gần bờ biển, còn có một bãi biển riêng rất lớn.
Sau khi đến nơi, Thẩm Ngôn mới biết Phương Phỉ đã bao hết toàn bộ khách sạn này.
“Thẻ phòng.”
Phương Phỉ giao ba tấm thẻ phòng cho ba người, chính mình cũng cầm một tấm.
Thẩm Ngôn nghĩ thầm, chẳng lẽ Phương Phỉ không ở chung phòng với anh trai cậu?
“Mấy người chúng ta không cần nhiều gian phòng thế đâu”.
Anh trai cậu mở miệng, Thẩm Ngôn cảm thấy hơi yên lòng.
“Anh ở một phòng với em trai là được”.
Thẩm Ngôn: “…”
“Dù sao cũng không ở hết, mỗi người một phòng thoải mái hơn”.
Phương Phỉ hào phóng nói.
“Vậy được”.
Thẩm Ngôn càng lúc càng khó hiểu.
Khi anh trai cậu kéo cậu lên tầng, cậu hỏi anh: “Hôn lễ của hai anh chị mời không nhiều khách ạ?”
“Chắc vậy”.
Thẩm Thận bày ra dáng vẻ chủ quán chỉ đứng chỉ tay: “Danh sách khách mời đều do chị Phỉ Phỉ của em phụ trách”.
Thẩm Ngôn quả thực cạn lời: “Nếu đã ở không hết sao còn bao cả khách sạn làm gì?”
Thẩm Thận nhìn cậu, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “Đoán xem?”
Thẩm Ngôn: Em đoán anh ăn bám chị gái nhà giàu.
Phòng của Thẩm Ngôn đối diện phòng của anh trai cậu, bên cạnh phòng của Triệu Lâm Tô.
Kết hôn vốn là một chuyện rất thần thánh rất nghiêm túc đã bị anh trai cậu biến thành trò đùa không ra gì.
Thẩm Ngôn cảm thấy hơi có lỗi với Triệu Lâm Tô.
Một cuối tuần vui vẻ như thế bắt người ta phải ngồi máy bay 8 tiếng đồng hồ ngàn dặm xa xôi tới làm phù rể cho ông anh trai chẳng đáng tin của mình, mà còn lại là một ngày đặc biệt như ngày hôm nay.
Thẩm Ngôn tắm rửa trong phòng, gột rửa chính mình đến nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó mới đi sang gõ cửa phòng của Triệu Lâm Tô.
Cửa mở ra, Triệu Lâm Tô cũng giống cậu, mới thay quần áo xong, trên cơ thể còn vương mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Đoán rằng hai người họ đang có ý định giống nhau, Thẩm Ngôn nở nụ cười: “Ra ngoài đi dạo?”
“Đi”.
Thời tiết tháng mười một ở đảo Bali vẫn nóng bức, Thẩm Ngôn liếc qua Triệu Lâm Tô, “Trong tủ quần áo của mày ngoại trừ áo sơ-mi ra thì không có thứ gì khác hả?”
Triệu Lâm Tô đang mặc một cái áo sơ-mi ngắn tay màu vàng nhạt, vừa vặn bó vào người, làm nổi bật cơ thể cao lớn của hắn.
Triệu Lâm Tô cũng nhìn về phía Thẩm Ngôn: “Từ khi nào mày đã bắt đầu quan tâm đến cách ăn mặc của tao thế?”
Thẩm Ngôn: “…”
Đúng thế, tại sao cậu phải quan tâm Triệu Lâm Tô mặc cái gì?
Thẩm Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Tùy tiện hỏi một chút”.
Cảm giác tầm mắt của Triệu Lâm Tô như có như không đảo quanh người cậu, Thẩm Ngôn chỉ nhìn về phía trước, chuyển đề tài: “Ra bờ biển xem sao”.
Bãi biển riêng của khách sạn được bao quanh bởi những cây nhiệt đới rậm rạp.
Phương Phỉ bao trọn khách sạn không khác gì bao trọn cả bãi biển này.
Bốn người họ tới sớm nhất nên bãi biển không có người, yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng sóng biển và gió.
Khoảng thời gian gần đây Thẩm Ngôn luôn lo lắng suông hộ anh trai mình, trong cơn gió biển thổi qua, tâm trạng của cậu cuối cùng cũng chịu thả lỏng.
Ở trong thành phố lâu ngày, trong mắt chỉ còn nhà cao tầng, cả thế giới giống như trời sinh ra đã bị điều chỉnh thành từng khối từng khối, có chút cứng nhắc áp lực.
Đột nhiên được tới vùng biển rộng lớn này, tầm nhìn trở nên rộng mở, trời cao biển sâu, con người ngược lại càng trở nên bé nhỏ.
Thẩm Ngôn ngồi xuống bãi cát đón hoàng hôn, lẳng lặng ngắm mặt trời lặn.
Một mảng ráng chiều đỏ tía mỹ lệ xinh đẹp đến mức không nói ra lời.
Sóng biển cuộn sóng, nước biển liếm lên bãi biển, xào xạc dịu dàng, thoải mái yên bình như nằm trong lòng mẹ.
Thẩm Ngôn ngắm mặt trời lặn, cho đến khi mặt trời chìm hẳn xuống biển mới tỉnh táo lại, linh hồn giống như mới đột ngột trải qua nghi lễ tẩy rửa.
Thẩm Ngôn quay đầu, gương mặt mang theo nụ cười, muốn khen hoàng hôn thật đẹp.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cậu va phải tầm mắt của Triệu Lâm Tô.
Đôi mắt phượng trong veo của đối phương vẫn còn lưu lại tàn sáng của hoàng hôn, Thẩm Ngôn hơi nao nao, lại cúi đầu tránh khỏi.
Cậu vốc cát vào trong lòng bàn tay: “Đói chưa?”
Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn xuống gò má của cậu, lại nhìn về phía hoàng hôn hắn chẳng kịp thưởng thức, thản nhiên mở miệng.
“Mày là thùng cơm đấy hả?”
“…”
“Không phải vừa mới ăn một bữa trước khi xuống máy bay sao?”
“…!Tao ngủ quên, tao không ăn!”
“Đúng là một con lợn”.
Thẩm Ngôn ném thẳng vốc cát trong lòng bàn tay lên người Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô lập tức ngửa đầu ra phía sau: “Tạo phản?”
“Ông đây được tạo ra chính là để phản mày!”
Hai cậu trai đuổi nhau trên bờ biển, Thẩm Ngôn tóm cát ném người, Triệu Lâm Tô vừa tránh vừa chạy, miệng còn không quên khiêu khích.
“Bầu trời để lại di chứng cho mày hả? Chạy chậm thế?”
“Mày tới địa ngục đi—“.
Thẩm Ngôn cảm thấy mình như đã quay trở về thuở thơ ấu khi cậu mới quen Triệu Lâm Tô, hai đứa bé đang cùng nhau chơi trong hố cát của công viên, loạn đấu nào là Hàng Long Thập Bát Chưởng Thiên Ma Lưu Tinh Quyền.
Được hòa hợp ở cùng một chỗ với người bạn tốt của mình, cho dù hai bên làm bất cứ hành động thiểu năng nào đi nữa họ cũng cảm nhận được niềm vui vẻ khác biệt đơn giản và hạnh phúc.
Chạy mệt, hai người dựa vào một tảng đá ngầm bên bờ biển.
Bầu trời biển đã biến thành một màu xanh tím sẫm, còn chưa hoàn toàn tối đen.
Gió đã lớn lên, Thẩm Ngôn bỗng nhiên có chút xúc động.
Cậu đón gió biển, lớn tiếng gào: “Triệu Lâm Tô — Đồ ngốc—-“.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thẩm Ngôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục gào: “Đồ ngốc—-Sinh nhật vui vẻ—-“.
Gió biển thổi tiếng nói của cậu tan tác khắp nơi, lòng dạ Thẩm Ngôn thoải mái, cậu đón gió cười một hồi mới quay đầu về phía Triệu Lâm Tô: “Có phải mày nghĩ tao đã quên?”
Trời sắp tối, gương mặt Triệu Lâm Tô cũng bị một tầng bóng tối mờ mờ ảo ảo phủ lên không còn nhìn rõ.
Hắn lẳng lặng ngắm gương mặt quen thuộc hắn đã nhìn hơn mười năm.
Sóng biển xào xạc, gió thổi làm tóc Thẩm Ngôn hơi lộn xộn, nụ cười trên gương mặt cậu rất thản nhiên, hai mắt như đang phát sáng.
Hắn muốn hôn cậu.
Triệu Lâm Tô thầm nhủ trong lòng.
Hôn cậu như thể những gì hắn làm trong mỗi cơn mơ.
Bàn tay buông xuống bên người hơi run rẩy, hắn phải dùng hết sức lực của bản thân mới đè nén được cảm xúc sắp dâng lên.
Triệu Lâm Tô xoay mặt nhìn về đường bờ biển mơ hồ đằng xa, cười cười: “Đúng thế, còn tưởng rằng mày đã quên”.
“Sao có thể”.
Thẩm Ngôn nghĩ thầm, cuối cùng cậu cũng trêu chọc được người này một lần.
Cậu cười hết sức vui vẻ: “Sinh nhật của con trai sao bố có thể quên.
Bố đặt bánh gato cho mày rồi, đi nào, quay về ăn bánh”.
Cậu khẽ huých vai Triệu Lâm Tô, xoay người đi trước, không cho hắn có cơ hội phản bác lại.
Hai chiếc bóng vốn đang chồng lên nhau trên bãi cát, một chiếc rời khỏi chiếc còn lại.
Sau đó rất nhanh, một chiếc vội đuổi theo chiếc đã đi, giữ khoảng cách không xa không gần, mơ hồ chạm khẽ..