Đọc truyện Trúc Mã Cực Sủng – Chương 15: Thế như chẻ tre
Cuộc sống ở Cao trung so với sơ trung thoải mái hơn, Chu Tích Tiệp ban đầu ở lớp học mới không có chút danh tiếng nào. Một tuấn sau, cậu gặp lại bạn học cũ thới sơ trung, lập tức tỏa ánh hào quang.
Trạng nguyên thi cấp ba ở trường cũ, sơ trung ba năm làm lớp trưởng, gia cảnh tốt, bề ngoài lại thêm đẹp trai lãnh khốc, thoáng cái liền trở thành vương tử được các nữ sinh hâm mộ trong ban.
Không biết tại sao với mấy người bạn cũ ánh mắt còn hài hòa hơn một chút, còn đối với mấy bạn khác giới khác, khuôn mặt chính là không thèm đếm xỉa.
Chiều thứ sáu tuần này, mỗi ban đều tổ chức trận đấu bóng rổ, Chu Tích Tiệp đang nằm gục xuống bàn ngủ bù liền ngước mắt ra cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cậu, mấy nữ sinh đứng cách đó không xa thấy vậu không ngừng thét chói tai tại sân bóng rổ.
Hé mắt, tiếp tục mắt điếc tai ngơ vờ như không nghe thấy mấy tiếng lải nhải xung quanh— bạn ngồi cùng bàn kiêm ủy viên thể dục đã tận tình khuyên bảo cậu mãi một tiếng đồng hồ hy vọng cậu gia nhập đội bóng rổ trong lớp. Nhưng Chu Tích Tiệp chính là không đồng ý, phải chạy qua chạy lại trên sân bóng ở ngoài nắng như vậy thực khó chịu, đang ở trong lớp ngủ thì…
Ong ong. . .
Di động trong túi truyền đến một trận chấn động, Chu Tích Tiệp đối với cuộc điện thoại gọi đến của Kiều Đa Bảo hơi có chút ngoài ý muốn.
“#$%#&. . . Cậu ở đâu hả?”
Chu Tích Tiệp mỗi lần nhận điện thoại Kiều Đa Bảo đều có chút buồn cười, bởi vì mỗi lần liên lạc với cô, luôn có một trận âm thanh ầm ĩ, sau đó lời nói gọn gàng dứt khoát Kiều Đa Bảo mới truyền tới.
“Phòng học, như thế nào lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi?”
Bình thường di động Kiều Đa Bảo không phải là ném trong túi sách thì chính là ném ở ký túc xá, trừ khi cậu chủ động gọi điện thoại cho cô, số lần cô gọi trước đềi là cực ít.
“Cậu ở ban nào, tôi tìm không thấy?”
“Cậu ở sân bóng rổ?”
“Tôi đang ở sân bóng rổ xem đấu bóng mệt chết, giết tôi đi, mấy người đó tranh nhau một quả bóng cao su làm gì cơ chứ!!”
Chu Tích Tiệp cầm điện thoại di động thò đầu ra cửa sổ, ánh mắt quét một vòng sân bóng rổ ở phía xa, cuối cùng phát hiện ra, trên bậc thứ hai của bậc thang dưới một cái ô che màu đỏ của Coca- cola có một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đang ngồi trước cái bàn chất đầy đồ uống.
Khóe miệng Chu Tích Tiệp mỉm cười, cúp điện thoại, ủy viên thể dục ngồi cùng bàn nhìn xem nụ cười trong sáng vui vẻ của cậu không khỏi có chút ngẩn người.
“Ừ, cho tôi một số áo đi.”
Nói xong, Chu Tích Tiệp tiện tay cầm lấy đồng phục trên mặt bàn, thản nhiên đi đổi, chỉ còn lại ủy viên thể dục đóng băng tại chỗ.
. . . Hắn hao tốn nước miếng mất 1 tiếng đồng hồ đều làm không được thế nhưng một cuộc trò chuyện điện thoại không đến hai phút lại giải quyết hộ?
Kiều Đa Bảo dùng mọi thủ đoạn ngồi lê liệt, bầy đầy đồ uống trên mặt bàn, cái ô mặc dù che được ánh mạt trời chiếu thẳng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Đa Bảo vẫn bị phơi nắng, đỏ rực giống như trái táo.
Tay của cô chống lên mặt bàn, bóp bóp bắp chân. Long Phượng Kiều ngồi ở một bên cùng những nam sinh đang nghỉ giữa giờ tán gẫu.
Phía trước đột nhiên một tiếng thét cao vút chói tai.
Chu Tích Tiệp mặc đồng phục bóng rổ của đội đi ra, lập tức giống như có mấy trăm ánh đèn chiếu sáng cậu, thoáng cái liền chiếu sáng toàn bộ đội ngũ, vóc dáng của cậu là cao nhất, tại trong đội ngũ hơi có chút đặc biệt, bởi vì thường xuyên cùng Chu Huyền chơi bóng, cho nên thân hình của cậu so với những nam sinh khác cũng cường tráng hơn, làn da trắng nõn, ở một đám tóc tai dài ngắn uốm nhuộm chính là không đồng nhất, Chu Tích Tiệp một đầu đen, tóc ngắn vô cùng phá lệ hôm nay tinh thần lại phấn chấn càng thêm tuấn lãng.
Một đám nữ sinh vốn là đang cổ vũ cho đội của lớp mình, vừa nhìn thấy Chu Tích Tiệp đi ra, mỗi một người đều như điên chạy tới, xung quanh sân bóng chính thoáng cái trở thành một mảnh trống không, làm cho những nam sinh kia đều buồn bực không thôi.
Kiều Đa Bảo theo dòng người đưa ánh mắt nhìn tới, mắt to không khỏi sáng ngời, cô còn là lần đầu tiên chứng kiến Chu Tích Tiệp mặc áo trắng ra sân chơi bóng, cả người thoạt nhìn bình thường nhưng lại tỏa sáng vô cùng.
“Người này. . . .Cậu nói gì mà cậu ta lại tới?”
Kiều Đa Bảo nhìn thoáng 4 phía đang vây đầy nữ sinh , không khỏi lầm bầm thở dài nói,
“Thật đúng là thu hút không ít ong ong bướm điệp.”
Kiều Đa Bảo nhảy xuống bàn phủi mông một cái, vươn tay lên ôm vài bình nước khoáng liền hướng thẳng đi đến. Long Phượng Kiều ở sau lưng cô vội vàng hỏi: “Đi đâu nha? Không nhìn lớp chúng ta đấu bóng sao?”
“Đi xem chơi bong thực sự !”
Chu Tích Tiệp vừa đến sân bóng rổ liền quét ánh mắt sắc bén tìm kiếm, thật lâu đều không nhìn thấy người mà cậu muộn thật sự được cổ vũ, không phait cô gái này lại lừa cậu chứ!!
Mà ngay tại lúc này, cậu đột nhiên khẽ nghiêng đầu, đưa mắt tới hướng đối diện – chỗ ghi điểm, có cái ô đỏ quen thuộc.
Một cô nhóc ôm vài bình nước bé, đầu đầy mồ hôi chui từ đám người đứng đầy hai bên, trực tiếp đem nước đặt lên trên bàn, sau đó nhấc cái mông ngồi lên một cái ghế, trong miệng còn oán trách: “Nước này tôi mua mãi mới được, thật sự là mệt chết đi!”
Bên cạnh Chu Tích Tiệp, ban ủy viên thể dục chằm chằm nhìn nữ sinh mập mập đáng yêu, khả ái, đầu óc dừng lại chuyển động nhiều giây mới ngơ ngác hỏi: “Cậu là. . .Ở ban nào?”
“Lớp mình a!”
Kiều Đa Bảo chính là cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời, sau đó lại khinh bỉ trắng mắt liếc hắn một cái, người lớp mình còn không nhận ra. Vẻ mặt này làm ủy viên thể dục càng thêm bối rối.
Lớp của mình khi nào lại có nữ sinh đáng yêu như vậy mà hắn không để ý? Còn rõ ràng là hắn dặn dò một nam sinh đi mua nước . . .
Chu Tích Tiệp ở phía xa nhìn thấy màn này, yên lặng không nói gì, Long Phượng Kiều đứng tại phía sau đám người có chút ít xấu hổ sờ sờ khuôn mặt của mình, nghĩ thầm chính mình từ lúc nào da mặt đã trở nên dày như vậy nha.
Tiếng chuông vang lên, bên trong sân, tất cả nam sinh kể cả Chu Tích Tiệp cũng không có khởi động, ngồi dưới ô che nắng quan sát Kiều Đa Bảo trực tiếp đổ một chai nước khoáng. . .
“Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
“A! ! Soái ca kia là ai? ? Thật là lợi hại a! !”
“Đánh được tốt như vậy dĩ nhiên là cao thủ!”
“A ~~~ tôi bị cảm nắng rồi a!”
Giày chơi bóng ma sát mặt đất phát ra âm thanh “chít chít”, cùng với các nữ sinh nhiệt liệt thét chói tai, trận đấu bắt đầu không bao lâu cũng đã tiến vào gay cấn, Chu Tích Tiệp ra sân cơ hồ là nghiêm túc đưa lợi thế về bên mình, vốn là lớp bên kia bỏ lại đối thủ rất nhiều điểm số, không nghĩ tới hiệp đấu sau đối thủ lại xuất ra một con ngựa đen, quả thực là căng thẳng.
Một nam sinh đeo kính chạy tới, mới kịp chạm vào của bóng chưa kịp nóng tay liền bị Chu Tích Tiệp cướp mất, lại thuận tay ném vào giỏ nhanh như gió.
Lập tức liên tiếp thực hiện vài động tác giả, đối thủ liền bị đùa giỡn giống như con khỉ mà xoay quanh, sau đó tay cậu nhấc lên lại tiếp tục ghi điểm.
Một nam sinh mập mạp liền mất nhiều công sức, trăm nghìn cay đắng thề phải ghi 1 điểm vào giỏ của Chu Tích Tiệp, Chu Tích Tiệp chỉ là nhẹ nhàng nhảy lên, nam sinh béo liền bị cướp bóng trong tay. . .
Cái này căn bản là. . . Thế như chẻ tre nha.
Từ trước tới giờ chưa được xem trận đấu bóng của một nam sinh chới bóng tốt lại đẹp trai như vậy, những nữ sinh kia quả thực trở nên điên cuồng, nguyên một đám đỏ mặt chen tới trước. Kiều Đa Bảo vốn là nồng nhiệt nhìn xem, về sau bị vài nữ sinh béo ngăn cản ở phía trước liền khó chịu, trong cơn tức giận cô trực tiếp đứng lên, đứng lên băng ghế phụ rất hiệu quả, thế nhưng thoáng cái lại đành phải đứng một chân trụ. Quá đông a.
Bên trong sân, Chu Tích Tiệp ngẫu nhiên liếc nhìn đi qua, chấn động đến mức thiếu chút nữa cầm bóng trong tay vứt ra ngoài.
Nhóc con giẫm đạp băng ghế, đầu chạm đến đỉnh của cái ô, hai tay chộp lấy hai bình nước hướng tới phía cậu quơ tay múa chân làm cho người ta nhìn chăm chú.
Vì không thể để cho mình cười ra tiếng, cũng làm cho cùng cầu thủ cùng lớp phân tán sự chú ý, Chu Tích Tiệp đập bóng mạnh mẽ, liên tục đưa cầu tới gần giỏ, làm cho đối thủ một quả cầu cũng không ném được. . .
Trận đấu mới vừa kết thúc Chu Tích Tiệp ngay lập tức tránh người, bởi vì cảm giác bị vây quanh rồi nhìn nhìn quá khó chịu. Vốn là mặt trời chói chang, thời tiết vừa nóng, hơn nữa những nữ sinh kia còn thét chói tai như mất mạng, màng nhĩ mặc dù tốt nhưng cũng đang đau muốn bị xuyên thủng a. Huống chi Kiều Đa Bảo liền chịu không được bèn nhảy xuống băng ghế, thoáng cái liền không thấy bóng dáng.
Rút khỏi trận đấu, Chu Tích Tiệp cơ hồ hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nữ sinh, vài vị nữ sinh thấy đầu cậu đầy mồ hôi lập tức rối rít, mặt đỏ hồng, đưa cho cậu khăn giấy cùng khăn tay.
Chu Tích Tiệp không nhận, nhàn nhạt nói câu “Không cần”, cầm lấy y phục của mình lau mồ hôi trên trán liền trực tiếp đi ra ngoài.
Để lại những nữ sinh kia còn ngơ ngác nhìn bóng lưng của cậu lộ vẻ háo sắc.