Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 94
Chương 94:
Ngày họ tổ chức sinh nhật cho Ninh Xu là một ngày nắng rực rỡ, vào khoảnh khắc phòng ngủ chính kéo chiếc rèm của khung cửa sổ sát đất ra, bầu trời trong xanh đẹp như tranh vẽ.
Những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố cắt đường chân trời thành khung cảnh phồn hoa cao thấp xen vào nhau, những đám mây hạ xuống rất thấp, gần như đang quấn lên ngọn tháp cách đó không xa, nó đứng im bất động, giống như một bông hoa mộc lan.
Những đám mây như vậy không thường xuyên xuất hiện ở Ninh Thị khiến cho Diệp Khai nhớ lại những ngày ở cao nguyên Vân Nam.
Trần Hựu Hàm đang chuẩn bị bữa sáng, Diệp Khai lái chiếc xe Panamera kia của hắn đi lấy hoa.
Nửa giờ sau, cửa ra vào lại mở ra, Diệp Khai xuất hiện ở cửa, trên tay ôm một bó hoa hướng dương to đùng.
Cậu đi ngang qua hành lang và phòng khách, chiếc áo sơ mi trắng với kiểu dáng độc đáo khiến cậu nhìn có vẻ gầy và cao hơn, cổ tay áo được xắn lên hai lớp, lộ ra một chiếc đồng hồ có dây đeo làm bằng da cá sấu màu nâu, lại là một chiếc đồng hồ được cậu mượn từ trong tủ của Trần Hựu Hàm.
Trong căn hộ rộng lớn tràn ngập ánh nắng pha lê, Trần Hựu Hàm quay đầu trong ánh ban mai ấm áp thì thấy Diệp Khai đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt mang theo nụ cười của cậu gần như vùi vào bó hoa vàng.
Hắn bước đến chỗ Diệp Khai, nhận lấy bó hoa hướng dương đang nở rộ như ánh mặt trời xán lạn trên tay cậu, lấp tức ôm rồi hôn lên trán cậu.
Các cánh hoa tươi và tràn đầy sức sống, sương trên cánh hoa còn chưa khô.
Khi cả hai ôm nhau, một vài cánh hoa mảnh rơi xuống đất.
Diệp Khai cúi xuống nhặt chúng lên, xếp thành hình mặt trời trên bàn ăn màu trắng.
Hai người dùng bữa sáng đơn giản, Trần Hựu Hàm đổi sang một chiếc Lamborghini SUV sẽ thoải mái hơn khi ngồi, rồi lái xe đến một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
Diệp Khai bỗng nhớ ra, mấy năm trước cậu hẹn Trần Hựu Hàm vào mấy ngày này đều sẽ bị từ chối, thì ra đó là vì sinh nhật của dì Ninh.
Nghĩa trang tư nhân được quản lý nghiêm ngặt và có trật tự, yêu cầu xác minh danh tính và đăng ký nghiêm ngặt, sau đó các nhân viên mặc đồ đen sẽ lái xe điện chở bọn họ đến khu vực được chỉ định.
Gió hiu hiu, Diệp Khai dựa vào vai Trần Hựu Hàm, có chút buồn ngủ.
Trước mắt là thảm cỏ xanh mênh mông vô bờ, những cây tuyết tùng cao vút và những bụi hoa trắng muốt, những bông hoa nhỏ không chịu được gió, vừa bị thổi một trận liền bay khắp nơi.
Cuối cùng thì mười phút sau cũng đến nơi, họ xuống xe, nhân viên công tác che ô đi cùng, bị Trần Hựu Hàm từ chối.
Hắn nhận lấy chiếc ô trang nghiêm màu đen, ôm lấy Diệp Khai, Diệp Khai ôm bó hoa hướng dương trước ngực, trong tay cầm theo một hộp bánh gato, cả hai cùng leo lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng.
Mặt cỏ chập chùng trải dài một mạch không có chút tỳ vết, bia mộ hình vuông đơn giản không chạm khắc hoa văn, phía trên là tên và năm sinh năm mất của Ninh Xu, tiền tố là [Tình yêu của chúng tôi].
Trong bức ảnh đen trắng là khuôn mặt dịu dàng của bà, là một mỹ nhân như Diệp Khai từng tưởng tượng.
Chiếc khăn trắng cẩn thận lau trên bia mộ, mép tấm ảnh đã hơi mờ, Trần Hựu Hàm dùng đầu ngón tay vuốt ve, sau đó lùi lại một bước: “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Diệp Khai đặt bó hoa hướng dương xuống: “Dì Ninh, chúc dì sinh nhật vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, con là Diệp Khai ạ.”
Trần Hựu Hàm châm điếu thuốc rồi nhấp một hơi thật sâu, hắn tăng lên âm lượng, giới thiệu bằng giọng điệu như khi nói chuyện phiếm: “Em ấy là con trai của Cù Gia và Diệp Chinh, là em trai của Diệp Cẩn, năm nay 20 tuổi.”
Diệp Khai đứng thẳng dậy, chờ đợi câu nói kinh thế hãi tục sau đó của Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm hơi nheo mắt, ở trước mặt mẹ mình, hắn có dáng vẻ tùy ý không tập trung, “Con đã kể với mẹ từ lâu rồi, hôm nay mang em ấy đến đây cho mẹ gặp một chút, em ấy là người yêu của con.
Tuổi tác chênh nhau hơi nhiều, mẹ thử hỏi giúp con xem em ấy có bận tâm hay không nhé.”
Sao chẳng giống tí nào với lời thoại đã nói khi trước? Nhiều title với tiền tố hay ho như vậy mà hắn lại không hề nhắc đến, Diệp Khai có chút thất vọng, miễn cưỡng dài giọng mà nói: “Con không để ý đâu ạ.”
Trần Hựu Hàm mỉm cười nắm tay cậu: “Hoa hướng dương là em ấy mua đấy mẹ, nếu mẹ thích thì thổi qua đây chút gió đi.”
Hắn lại chơi xấu, gió ở đây vốn đã thổi không ngừng rồi.
Màu vàng kim của cánh hoa bị thổi đến cuộn mình trong gió nhẹ, Trần Hựu Hàm ôm vai Diệp Khai: “Em xem đi, đừng lo lắng, mẹ thích lắm.”
Diệp Khai được hắn dỗ dành đến mức ngượng ngùng, cảm giác dì Ninh trên bức ảnh đang nhìn mình chăm chú và mỉm cười.
“Lần sau con sẽ kể cho mẹ làm thế nào mà con lừa được em ấy, mẹ con mình không nói trước mặt em ấy nha,” Nói rồi, hắn nhìn cậu một cái, nhếch môi, lười biếng mỉm cười một cái: “Em ấy dễ xấu hổ lắm.”
Hai người nói chuyện phiếm trước mặt Ninh Xu, đứng nói mệt liền ngồi xuống mặt cỏ sạch sẽ.
Diệp Khai với Trần Hựu Hàm chia nhau một điếu thuốc, cậu dựa vào ngực hắn lười biếng trò chuyện với Ninh Xu, kể cho bà nghe lịch sử đen của hắn.
Trần Hựu Hàm cũng không kiêng kị gì, đè người vào trong lòng mình mà hôn, hôn đến nỗi khiến cho Diệp Khai không thở nổi, vành tai phiếm hồng, sau đó mới nghe thấy hắn thấp giọng thỏa hiệp: “Bảo Bảo, chừa lại cho anh chút mặt mũi đi mà.”
Họ ở đó từ sáng đến tận 12 giờ, đã đến lúc nghiêm túc tổ chức sinh nhật.
Diệp Khai mở hộp bánh gato, bề mặt phủ một lớp kem sữa trứng màu trắng, dùng mứt dâu viết [ Chúc mừng sinh nhật Ninh Ninh], chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như học sinh tiểu học, vừa nhìn đã biết là kết quả luyện tập lâm thời.
Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa, cười như không cười mà nói: “Bánh là em ấy tự tay làm đấy mẹ, mẹ đừng tự ép mình, nếu mà dở quá không ăn nổi thì đợi khi bọn con đi mẹ cứ bỏ đi nhé.”
Diệp Khai quay đầu nguýt hắn một cái, điềm tĩnh nói: “Còn lâu bánh mới dở.”
Sau đó cậu lập tức dùng đầy ngón tay quệt một miếng, vừa mới nếm thử mặt mày đã biến sắc, Trần Hựu Hàm còn chưa kịp nói gì thì cậu đã bi thương nói trước: “Dì ơi, con xin lỗi dì, con lại lỡ bỏ nhiều đường rồi, để con đi mua cái khác cho dì nhé.
.
.”
Trần Hựu Hàm bật cười thành tiếng, cùng dùng đầu ngón tay quệt một miếng, gật đầu nói: “.
.
.
Ở một mức độ nào đó thì đây cũng được coi là một loại thiên phú đấy em.”
Bữa tiệc sinh nhật lặng lẽ trôi qua, thỉnh thoảng có vài chú chim bồ câu trắng bay ngang qua, phát ra tiếng kêu rích rích và tiếng vỗ cánh.
Bánh gato không thể để lại, nếu không chẳng đến nửa ngày sẽ bị kiến và bọ bò đầy.
Diệp Khai co chân lại, vừa buộc dây ruy băng lại vừa mờ mịt nghĩ.
.
.
Vi phân với tích phân chỉ thoáng cái là giải được, tại sao chỉ là làm một cái bánh gato thôi mà lại khó thế không biết?
Trần Hựu Hàm chào tạm biệt Ninh Xu: “Lần sau Trần Phi Nhất mà đến thì mẹ khuyên ông ấy giúp con vài lời nhé, cứ nói là.
.
.” Hắn dừng một chút, “Mẹ cứ bảo với ông ấy rằng bạn học Diệp Khai không chỉ gia đình có điều kiện mà còn rất đẹp trai, tính tình thì tốt bụng, ngây thơ lại còn đáng yêu nữa, không những thế còn là sinh viên ưu tú của Thanh Hoa, vừa ham học lại còn có nhân cách tốt, em ấy chính là con nhà người ta mà có đốt lồng đèn đi tìm cũng không tìm được ai tốt hơn nữa đâu, khó khăn lắm con mới lừa được em ấy vào tròng, mẹ hãy nói với ba tuyệt đối không được trì hoãn hạnh phúc cả đời của con nhé.”
Diệp Khai đang định nói gì đó, bất chợt chính mình bị nghẹn đến ho khan, cậu ho đến mức cúi gập người xuống, đôi mắt đen láy ngấn lệ, giương đôi mắt ươn ướt tức giận mà trừng Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm lười biếng giang hai tay: “Chính em muốn anh nói mà.”
Hắn suy nghĩ một chút, “Còn thiếu gì nữa sao?”
Còn thiếu Thầy giáo Tiểu Hoa, Pinocchio, tiểu vương tử, trộm nhà, em trai của anh, tri kỷ của anh, mối tình đầu của anh, người yêu của anh, còn cả gì mà trọn đời không thay đổi.
.
.
Mẹ nó, Diệp Khai che miệng hắn lại: “Anh đừng nói gì nữa!”
Trần Hựu Hàm bị cậu làm cho chết cười đến nơi, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ vô tội.
Diệp Khai không bị đánh lừa bởi điệu bộ này của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của cậu cảnh cáo mà nhìn hắn trừng trừng trước khi thả tay xuống.
Trần Hựu Hàm không thể làm gì khác hơn là lược bỏ một đống từ giới hạn, tóm tắt nói: “.
.
.
Nói tóm lại, con yêu em ấy.”
Diệp Khai hoài nghi hắn là cố ý, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng nói: “Cái này có thể không cần nói là [ Nói tóm lại ].”
Trần Hựu Hàm “ha” một tiếng, “Mẹ thấy rồi chứ, em ấy khó chiều lắm luôn.”
Nếu còn tiếp tục ầm ĩ ở đây, phỏng chừng Ninh Xu cũng phải bị hai người họ làm phiền chết mất, Diệp Khai bày ra vẻ ngoan ngoãn ngây thơ trước mặt người lớn, nói: “Dì ơi, nếu như bác Trần có đến nói chuyện này với dì, dì cũng đừng trách bác ấy ạ.
.
.
Con xin thú nhận, đó là do con từng làm sai, phụ lòng tin của bác ấy.
Bác ấy kêu con đến khuyên Hựu Hàm ca ca kết hôn.
.
.
Nhưng con chỉ muốn khuyên anh ấy kết hôn với con thôi ạ.”
Xe điện vẫn chờ sẵn dưới chân núi, hai người lên xe, dọa cho đám chim bồ câu đậu ven đường bay lên trời.
Diệp Khai dựa vào vòng tay Trần Hựu Hàm, có chút nóng, cậu đang đổ mồ hôi, nhưng cũng không muốn rời đi.
Trần Hựu Hàm ghé bên tai cậu hỏi: “Em muốn đăng ký ở đâu?”
Diệp Khai nhắm mắt lại, nghĩ một chút liền tùy ý trả lời: “Canada?”
Trần Hựu Hàm ngẩn ra một chút, ngoài dự đoán, nhưng lại có vẻ vô cùng hợp lý, hắn thoải mái nói: “Được.”
Đương nhiên, ngoài Canada ra, còn có nơi nào tốt hơn chứ?
“Còn hôn lễ thì sao?”
“…!Miền Nam nước Ý? Miền Nam nước Pháp? Địa Trung Hải cũng được.
.
.
em muốn tổ chức ở nơi có ánh nắng đẹp nhất.” Cậu nói nói, giọng nói dần trầm xuống.
Trần Hựu Hàm nhìn xuống, “Em ngủ rồi sao?”
Diệp Khai không trả lời hắn, quả nhiên cậu đã thiếp đi rồi, hô hấp kéo dài, trong hơi thở có mùi thơm ngọt lịm.